Chiêu Tuyết

Chương 32: Dứt bỏ tiền trần






Tỉnh lại, tỉnh lại không vì lý do gì.

Thân thể rất đau, trong phòng rất tối.

Tựa hồ còn chưa tẩy sạch, cũng không bôi thuốc.

Tần Tố gian nan đứng dậy, bò qua Lý Ký đang ngủ say mà xuống giường.

Chân mềm nhũn, ngã xuống đất, chỗ bị thương đêm qua bị va chạm mạnh, đau đến ngay cả thanh âm hắn cũng không phát ra được.

Hồi lâu mới khôi phục được một điểm khí lực, Tần Tố thống khổ đứng dậy, rót cho mình chút nước, uống một hớp nhỏ, cảm thấy khí lực khôi phục được một ít.

Ra khỏi phòng, sai thị vệ canh cửa bưng đến ít nước, ở trong gian phòng trống tẩy sạch thân thể, đáng tiếc tìm không thấy thuốc trị thương, đành phải thôi.

Cầm bút lên, viết những lời Vương Tông Viêm muốn hắn chuyền đạt vào giấy Tuyên thành: [Trung thần dĩ tẫn thần tôn tử, khước kiến phù đồ thuyết báo ân. Là tên ngụy quân tử ngươi thắng kẻ tiểu nhân y, thiên ý.]

Trầm mặc chốc lát, lại nhấc bút viết một câu: [Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.] (Sống ở bên người, chết giữ tương tư.)

Thay đổi một thân xiêm y trắng thuần, cầm lấy chủy thủ luôn mang theo bên mình, cất kỹ, rời đi.

“Giờ là giờ nào?” Giọng nói hắn rất nhỏ, còn có vài phần khàn khàn.

“Giờ Sửu chính.” [2h] Thị vệ cúi đầu không dám nhìn hắn, cung kính trả lời.

“Giúp ta gọi một chiếc xe ngựa, ta muốn về nhà.” Tần Tố lấy ra lệnh bài Lý Ký cho hắn, thấp giọng nói.

“Hiện tại cửa thành đã đóng, công tử đại khái không ra được.” Thị vệ nói.

“Ta quay về Tần gia.” Tần Tố nhắm mắt lại nói.

Tần gia của hắn.

“Là.”

….

Ngồi trên xe ngựa, một đường xóc nảy. Thân thể rất mệt mỏi, nhưng thần trí lại thực thanh tỉnh.

Đều đã xong. Khoái hoạt, bi thương, thống khổ…Đều xong rồi.

Hắn vốn định lưỡng toàn, Tần gia cùng Vương Tông Viêm. Nhưng cuối cùng, ai hắn cũng không thể thành toàn.

Ai hắn cũng thiếu nợ.

___[Thế sự không thể cầu toàn, nếu quá tham lam, chỉ sợ hai bên ngươi đều phải có lỗi.] Tứ nương đã từng nói với hắn như thế.

Bất hạnh chung quy vẫn là bất hạnh.

Đến cuối cùng.

Một lời thành thật.

“Tần công tử, đến.” Xa phu nửa đêm bị bắt tỉnh dậy đánh xe, vốn rất không tình nguyện, nhưng nghe nói người này chính là Tần Tố, không khỏi có vài phần hiếu kỳ.

“Đa tạ ngươi, lão bá.” Tần Tố nhẹ nói.

Xa phu vội vàng lắc đầu nói không dám.

“Đa tạ ngươi tiễn ta một đoạn đường.” Nụ cười hắn như có như không, thản nhiên, mệt mỏi.

Nguyên lai Tần Tố là người như vậy, xa phu cúi đầu âm thầm đánh giá.

Bình dị gần gũi, còn rất lễ phép, tính tình cũng ôn hòa, hoàn toàn không giống như lời đồn đãi.

Tần Tố xuống xe, bước đi không vững, lung lay như sắp đổ cố gõ gõ đại môn Tần gia.

Tu sửa xong hắn cũng không về ở, chỉ là thỉnh thoảng đến nhìn qua.

Quản gia mặc dù tò mò vì sao chủ nhân hiếm khi thấy mặt lại bất ngờ đến đây vào lúc  nửa đêm. Nhưng vẫn cẩn thận, ân cần hầu hạ.

“Ta mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.” Tần Tố cho tất cả mọi người lui xuống, một mình vào phòng.

Phòng mới tản ra một mùi rất đặc trưng, xa lạ đến mức khiến hắn hoài nghi mình có phải đang tại Tần gia.

Nơi hắn lớn lên từ nhỏ…Từ lúc nào đã xa lạ đến mức này.

Những người kia cũng không ở, hắn lại còn đây.

Mệt nhọc mặc nhiên ập tới, tựa như hắn đã sống rất lâu rất lâu, muốn an tâm chìm vào giấc ngủ.

Nằm trên giường, lấy ra chủy thủ, cẩn thận tìm kiếm.

Hắn mang theo nó. Ý đồ ban đầu nếu kế hoạch thất bại sẽ ám sát Vương Tông Viêm. Sau lại dùng chính nó cùng tri kỷ cắt bào đoạn nghĩa. Hiện giờ cũng đã hiểu, tri kỷ duy nhất mới là kẻ thù thật sự của hắn, nhưng rốt cục cũng không thể xuống tay.

Tri kỷ, tri kỷ, chúng ta không hiểu mình, cũng không hiểu đối phương, sao có thể tính là tri kỷ?

Đến cuối cùng, thanh chủy thủ này lại dùng để chấm dứt sinh mạng của chính mình.

Hắn không báo được thù.

Lý Ký, hắn không thể giết. Giết hắn, là hành thích vua, hắn không sợ bêu danh, nhưng lại không gánh nổi tội khiến Đại Nghiệp đại loạn. Huống chi…Người kia, cho hắn an ủi cùng khích lệ nhiều như vậy.

Thậm chí, còn có một lần là ân nhân của hắn.

Không phải nói yêu ta sao?

Thứ ta dựa vào, cũng chỉ có tình yêu của các ngươi.

Ta chỉ có thể dùng cái chết của ta để trả thù ngươi.

Vì sao lại luôn như thế, khi hắn còn nhỏ tuổi ngây thơ, ước muốn khám phá thế gian, hắn luôn luôn không hiểu điều gì. Khi hắn dần dần lớn lên, hiểu rõ sự đời tàn khốc, ước mong trốn tránh, nhưng từng chuyện từng chuyện…Bỏ đi lớp vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài, cảnh máu chảy lênh láng lại hiện ra trước mắt hắn.

Nhưng chân tướng phía sau nó, lại là cảm tình tàn nhẫn, và cả…mơ hồ tưởng niệm.

Vung tay áo, lộ ra cổ tay, dưới ánh trăng, trắng noãn ôn nhuận.

Mạch máu màu xanh ẩn hiện dưới ánh trăng, như hơi thở mong manh của sự sống.

Nhẹ nhàng cắt đứt, sau đó, kéo mạnh một đường thật dài.

Máu tươi ứa ra, mang theo vẻ đẹp tàn khốc mà quỷ dị.

Giống như yêu.

Tàn khốc, diễm lệ, điên cuồng.

Tần Tố cười thật ôn nhu, nụ cười thuần khiết, như cái gì cũng không hiểu.

Kéo chăn lên, phủ trên người mình.

Thế nhưng, thân thể vẫn dần dần lạnh xuống.

Tiếng máu ồ ồ chảy ra, rất đẹp.

Giống như….tiếng ca hái sen của Giang Nam.

Mệt mỏi, ngủ.

Quên đi.. Tông Viêm.. Lý Ký.

Quên đi.

(Hoàn quyển 2)

Quyển 3 Giấc mộng Nam Kha.