Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 76




Editor: Sapoche

Chu Linh Nghi bày ra vẻ mặt “Đừng nghĩ em tuổi còn nhỏ mà gạt em”, sau đó lại tỏ vẻ đã hiểu: “Hai người tự mình chụp đi.

Cô ấy sẽ không can thiệp chuyện hai vị hôn thê chụp hình chân dung đâu.

Mạnh Đan Chi không thể không nghĩ cô ấy đang nghĩ sai: “Đứng đắn chút, không tin em có thể hỏi anh em.”

Mặt Chu Yến Kinh không chút đổi sắc mà “ừm” một tiếng.

Chu Linh Nghi: “Được, em tin.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Sau một lát, cô hỏi: “Bây giờ em còn đi quay phim không?”

Chu Linh Nghi nói: “Có á, tháng trước em mới vừa quay xong một bộ phim về thanh xuân vườn trường, em không muốn quay vườn trường nữa đâu, chán chết được.”

Tuổi của cô ấy chẳng khác Chu Cảnh là bao, vừa lên năm nhất, lại là một ngôi sao nhỏ tuổi mới ra mắt, đương nhiên những kịch bản vườn trường tìm cô vẫn chiếm nhiều hơn chút.

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Chờ em lớn chút là được rồi.”

Chu Linh Nghi lắc đầu: “Nếu em muốn tiếp tục diễn xúc, thì bây giờ phải suy nghĩ đến chuyện chuyển mình, không thể cứ ở mãi một hình tượng thế này được.”

Cô ấy muốn về sau khi đoạt giải, sẽ được mọi người nhìn thấy.

Mạnh Đan Chi không tập trung nhiều vào giới giải trí, chỉ có thể cỗ vũ cô ấy, huống hồ người trong họ còn làm kinh doanh, những quy tác ngầm không có khả năng sẽ gặp.

Mùi hương thơm ngát trong nhà bếp bắt đầu bay khắp nơi, Chu Linh Nghi không ngồi yên được, làm nũng muốn được ăn trước.

“Thiên binh thiên tướng?” Chu Yến Kinh hỏi.

“… Cái này không phải để lừa gạt cô gái nhỏ sao?” Mạnh Đan Chi hợp lý hợp tình nói: “Nói với cô bé em muốn đi làm nữ quỷ sao?”

Chu Yến Kinh vô cùng tự nhiên: “Tất cả là em muốn thấy.”

Mạnh Đan Chi không ngờ đến chuyện này: “Không phải chúng ta đều muốn thấy sao?”

Chu Yến Kinh: “Mọi chuyện em đều muốn giấu sao?”

Mạnh Đan Chi nghĩ một lát, vẫn không nghĩ được gì, ví dụ như đề xuất kiểu chụp tiên nữ này, để cô vừa là tiên lại xinh đẹp.

Chu Yến Kinh như nhìn ra được suy nghĩ của cô: “Đừng nghĩ nữa.”

Mạnh Đan Chi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh Yến Kinh, sao anh biết em nghĩ gì thế, cái gì em cũng chưa nghĩ tới đâu.”

Từ sau khi thổ lộ lòng mình, mất tận hai, ba ngày đều thấy không được tự nhiên, sau khi qua khỏi thời gian đó, thì cô lớn gan hơn một chút, hai bên đều có tình, trốn tránh đâu có ít lợi gì.

Cô thích Chu Yến Kinh, đương nhiên muốn biểu hiện ra ngoài.

“Chị Chi Chi, bỏ sủi cảo của chị vào này.” Chu Linh Nghi kêu lên.

Sự chú ý của Mạnh Đan Chi nhanh chóng bị dời đi: “Chị đến đây.”

Nếu năm nay cô lại làm thành một nồi nước, thế thật là mất mặt quá, cô cũng không cho phép năm nay chuyện này lại xảy ra nữa.

Tại phòng bếp, mẹ Chu đang nấu một nồi nước khác, đặc biệt làm cho cô.

Lúc đó Mạnh Đan Chi cũng vừa đến, cô đang dùng một chiếc đũa đẩy dám sủi cảo vào, sau đó lại khuấy dưới nước, nước trong nồi kêu lên ùng ục, bọt nước cũng liên tục nổi lên.

Chu Linh Nghi trêu chôc: “Hôm nay anh có lộc ăn rồi.”

Mạnh Đan Chi nói: “Không thể cậy mạnh được, lỡ đâu thì sao.”

Cũng may hôm nay hiện thực không làm cô thất vọng, lúc vớt ra vẫn rất hoàn hảo, cô dọn xong bàn mới mang ra ngoài.

Chu Yến Kinh thấy, nghĩ nghĩ: “Rất cố gắng đấy.”

Mạnh Đan Chi: “Em sợ hư, nếu ăn không hết coi như bổ sung cho trước kia.”

Chu Yến Kinh: “Thật ra canh vẫn ổn.”

Dù sao nhân cũng đều ở trong nước, thịt trong vỏ hay thịt trong canh cũng chẳng có gì khác nhau.

Mạnh Đan Chi không nghe: “Đừng nói chuyện này nữa.”

Đã qua bao tuổi rồi, đều nói thanh mai trúc mã không tốt, nói không chừng ngày nào đó còn đi nhắc chuyện mình đái dầm nữa đấy.

Cô đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Chu Yến Kinh.

Lúc cô mới sinh, anh đã năm tuổi rồi, nói không chừng vẫn nhớ rõ đấy. Nếu ngày nào đó Chu Yến Kinh nói ra, cô sẽ cho anh ngủ một mình luôn.

Chu Yến Kinh phát hiện ra ánh mắt cô, “Làm sao thế?”

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Em suy nghĩ chút chuyện phòng thân.”

Chu Yến Kinh ăn mấy cái sủi cảo, không nhanh không chậm nói: “Bây giờ tình huống không thích hợp.”

Trong căn hộ có hai phòng, bây giờ anh cảm thấy không tệ, so với nhà lớn tốt hơn nhiều.

Mạnh Đan Chi không để ý đến anh, dù sao bọn họ cũng không có thể nào ở lâu ở đó được, đến lúc tốt nghiệp, kết hôn chắc chắn phải dọn đi.

Mọi người lớn bên này, cô nhanh chóng im miệng.

-

Đông chí náo nhiệt qua đi, Mạnh Đan Chi lại bắt đầu tìm cách chụp chân dung.

Nếu quân nhân không bị bác bỏ, cô muốn để cho Vivia chụp, bây gườ đương nhiên cũng theo lẽ thường hỏi một chút.

Vivia trả lời: [Gần đây tôi có hơi bận, nhưng mà bạn của tôi có chuyên môn là chụp ảnh này, còn có cửa tiệm, hay là cậu đến đấy đi?]

Mạnh Đan Chi tìm cô ấy theo thói quen.

Bạn của cô ấy gọi là Tô Tô, không giống như Vivia, quả thật đều chụp hình chân dung, đủ loại phong cách, còn có đóng vai cũng rất hiểu biết.

Mạnh Đan Chi lập tức gọi điện cho cô ấy.

Chiều thứ năm, cô mới liên lạc với bên kia: “Tôi không thấy cái tôi muốn chụp trên những hình chụp của cô, thế cô có thể chụp nữ quỷ không?”

Tô Tô ngạc nhiên: “Nữ quỷ? Kiểu nữ quỷ nào? Kiểu uyển chuyển có ý tứ hay là phóng khoáng thế?”

Mạnh Đan Chi không nghĩ đến, đưa ví dụ: “Kiểu Nhiếp Tiểu Thiến (*), không phải trinh nữ.”

(*) Nhiếp Tiểu Thiến: Là nhân vật yêu nữ - nữ chính trong tác phẩm thiện nữ u hồn.

Tô Tô: “Cái này thì được.”

Cô ấy bổ sung thêm: “Đương nhiên, trinh nữ chúng tôi cũng có thể chụp.”

Mạnh Đan Chi xin miễn cho kẻ bất tài như cô, chỉ nói mấy câu, nhưng thời gian quá ít, theo lời giới thiệu của Tố Tố cô đã chọn vài phong cách Châu Âu.

Về chuyện khi Chu Yến Kinh biết được tin này… là khi anh phải chi tiền.

Đêm đó sau khi về nhà, hai người cũng đã thảo luận chuyện này rồi, Mạnh Đan Chi đùa giỡn hỏi: “Anh muốn làm thiên binh thiên tướng sao?”

Chu Yến Kinh: “… Không muốn.”

Mạnh Đan Chi lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Em còn nghĩ sẽ được nhìn thấy.”

Chu Yến Kinh: “Chúng ta cũng chẳng phải quay phim thần thoại.

Mạnh Đan Chi: “Vậy cũng không thể làm thần tiên được.”

“…”

Cái này còn không bằng thiên binh thiên tướng đâu.

Cuối tuần từ từ cũng đến.

Mạnh Đan Chi vui vẻ đến cửa tiệm đó với Chu Yến Kinh, không ngờ hôm nay trong cửa tiệm có không ít người, đều là các cặp đôi và nhóm bạn thân.

“Thật nhiều người.” Cô nhỏ giọng nói: “May mà em đi cửa sau.”

Chu Yến Kinh bật cười: “Ở đây nói không tốt.”

Mạnh Đan Chi cũng nhẹ nhàng cười.

Cô mặc sườn xám, tương đối gây chú ý, liếc mắt một cái còn khiến mọi người tưởng rằng cửa hàng vừa mới tạo hình cho người mẫu xong.

Ngay sau đó, Tô Tô cũng từ bên trong đi ra: “Tôi đã bố trí phong cảnh trước rồi, chụp nữ quỷ trước, lập tức đi tạo hình được rồi, tôi đã xem qua phong cách hóa trang thích hợp với cô nhất rồi.”

Chụp nữ quỷ? Người xung quanh đều đồng loạt nhìn sang.

Mạnh Đan Chi đến cạnh hành lang, mới vừa gỡ khẩu trang xuống, Tô Tô vẫn chưa nhìn thấy rõ, nhưng khách trong cửa hàng đã nhìn thấy mặt cô trước rồi.

Có khuôn mặt này, chụp gì cũng đẹp.

Tô Tô chưa từng gặp qua Mạnh Đan Chi, chỉ nghe Vivia nói thôi, rất đẹp, không có khái niệm gì, bây giờ vừa nhìn thấy lại vô cùng ngạc nhiên.

Khó trách cô ấy nói như thế.

Trong cửa hàng ấm áp, Mạnh Đan Chi cởi áo choàng ra, cả nửa người trên lộ ra, sườn xám mùa đông cũng không thể che lấp thân hình vô cùng xinh đẹp của cô.

“Cô mặc sườn xám rất đẹp nha, sao không chụp kiểu này đi.” Tô Tô từ trong di động lấy ra một tấm chân dung thời dân quốc: “Hai người chụp kiểu này rất thích hợp.”

Mạnh Đan Chi cười nhẹ: “Công việc không thích hợp lắm.”

Tô Tô tỏ vẻ hiểu được: “Có hơi đáng tiếc, nhưng mà hai người thích hợp rất nhiều kiểu, đúng rồi, trong cửa hàng hôm nay có đến một bộ hán phục mới, hai người có muốn thử không?”

Mạnh Đan Chi nghĩ đến bộ đồ cưới kia, cười khanh khách nói: “Không thử đâu.”

Thấy thế, Tô Tô cũng không hỏi thêm gì.”

-

Bởi vì lý do thời tiết, quần áo của tiên nữ hay nữ quỷ đều rất mỏng, không hợp chụp ảnh ngoài trời, nên đổi thành chụp trong cửa tiệm.

Lần đầu Chu Yến Kinh trải qua kiểu này.

Bình thường chụp hình đều dùng trong công việc, nhiều nhất có thể là quay phim xuất hiện trên tin tức, đều mặc tây trang.

Hôm nay không chỉ có chụp ảnh chân dung, còn phải đóng vai nữa.

Tạo hình của anh đơn giản hơn một chút, quần áo dài màu xanh, đầu đội mão, đi vào phòng, bên trong có bàn học, giấy hay bút mực đều có.

Đợi lâu không thấy cô, anh tiện tay rút một cuốn sách trên giá ra.

Mới vừa mở ra chưa kịp xem, ngoài cửa đã bị mở ra.

“Cẩn thận.”

Bỗng nhiên Chu Yến Kinh ngẩng đầu.

Lọt vào mắt anh của mấy người giúp đỡ Tô Tô, mọi người đi ngang qua, như một tia sáng hiện ra.

Mạnh Đan Chi mặc quần trắng, có tầng sa mỏng, phía sau dài chấm đất, phía trước lộ cả đôi guốc ra ngoài. Tuy quần áo không quá lộ, nhưng cũng không đứng đắn.

Cô cầm theo một cây đàn, khi trang điểm xong quả thật khác biệt rất lớn so với bình thường, bên trong đáng yêu, nhưng lại tăng thêm chút mê hoặc.

“Công tử, có thể cho ta ở lại một đêm nay không?” Cô hỏi.

Chu Yến Kinh nhìn cô, không lên tiếng.

Mạnh Đan Chi vòng vo một hồi: “Đẹp không?”

Chu Yến Kinh nhìn cô một lúc lâu: “Rất thích hợp với em.”

Mạnh Đan Chi đi đến bên cạnh anh, hừ một tiếng: “Cho dù miệng anh có ngọt đến đâu, em cũng không thử lần hai đâu.”

Trên bàn được sắp xếp rất nhiều đồ, cô đang do dự một chút xem có nên cầm lên hay không.

Tô Tô khi nãy cũng không dạy hai người.

Thợ chụp hình nhân lúc hai người nói chuyện cũng đã chuẩn bị xong, đang muốn dặn hai vị khách đến gần nhau, thân mật một chút, đã phát hiện hai người đang nói chuyện.

Mạnh Đan Chi nhíu mày do dự, Chu Yến Kinh còn cầm sách trong tay, nhưng đang nhìn cô.

Lúc này bên ngoài có tiếng động vang lên.

“Hai người không cần phải để ý đến chúng tôi.” Tô Tô nói: “Nếu không biết làm tư thế gì, tôi sẽ chỉ cho, nhưng mà tôi sẽ chụp ảnh trước, hai người cứ nói chuyện là được rồi.”

Cô ấy xoay xoay máy ảnh.

Mạnh Đan Chi vẫn còn lo lắng.

Cô tiện tay cầm một thứ lên, đưa tay lấy sách của Chu Yến Kinh, lật đến trang bìa: “Anh đang xem gì thế --- Kim Bình Mai?”

“…”

Chu Yến Kinh cúi đầu nhìn, đúng thật.

Sắc mặt anh không đổi sắc nói: “Tiện tay lấy.”

Tô Tô: “Chu tiên sinh đúng không, anh xem sách cấm bị phát hiện, vội vàng, ngại ngùng.”

Chu Yến Kinh bị phát hiện, thật sự không được tự nhiên, Mạnh Đan Chi cười phì ra tiếng, chính cô ấy cũng không biết xấu hổ.

“Anh một thư sinh xem cái này không tốt?” Cô cố ý nói.

Chu Yến Kinh lấy sách lại, Mạnh Đan Chi cẩn thận nhớ lại: “Công tử và ta cùng nhau xem không phải hay hơn sao?”

Giọng cô trầm thấp, phía xa xa mấy thợ chụp hình không thể nghe thấy.

Bản thân Mạnh Đan Chi cũng thấy ngại ngùng, nhưng ở trước mặt người khác đùa giỡn với anh vẫn thấy vui hơn: “Ngoài phòng trời lạnh, công tử có thể giúp ta đuổi lạnh không?”

Mấy thợ chụp ảnh nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nữ quỷ liên tục đóng,ở, cũng không nghe cô nói gì dù sao chắc cũng là lời tâm tình.

Nhưng mà người thư sinh kia chẳng có động tĩnh gì, lúc này mọi người đều không chịu được mà thúc giục anh mở miệng.

Đến lúc này còn chịu đựng?!

Mạnh Đan Chi còn đang nghi ngờ Chu Yến Kinh có phải nói cô chọn nữ quỷ là để trêu chọc cô hay không, dụ dỗ cả nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh gì.

“Thật là một thư sinh tuyệt tình, không cần thì thôi.” Cô thuận miệng bịa chuyện, đang muốn đi, thì anh lại giữ chặt lấy.

“Đừng đi.”

Anh ném cuốn sách trên tay đi.

-

Sau khi chụp xong, mặt Mạnh Đan Chi đỏ ửng cả lên.

Cô ngồi trước bàn, nhưng mấy thợ chụp ảnh lại cứ liên tục tách tách, nói hai người tạo dáng mới.

“Anh đứng đắn một chút.” Cô nói.

“Sao lại không đứng đắn?” Chu Yến Kinh hỏi.

Mạnh Đan Chi nhỏ giọng: “Vừa nãy nhiều người như thế.”

Chu Yến Kinh: “Thư sinh không có ý chí kiên định, anh cảm thấy được anh diễn vẫn ổn.”

Mạnh Đan Chi không nhịn cười được.

Thật ra từ đầu đến cuối vẫn chưa rõ ràng lắm, ngay cả lời thoại, anh cũng chỉ nói một câu như thế, nhưng một câu đó, đã làm tim cô rung rinh.

Cảnh thứ hai, Mạnh Đan Chi muốn làm tiên nữ.

Nhưng như thế lại rất đơn giản, chỉ là Chu Yến Kinh vẫn không thay đổi gì, không biết nên chọn cái gì thì tốt, cô cũng chưa nghĩ ra được.

Tô Tô hỏi ý kiến của cô: “Chỗ của chúng tôi phong cách Trung Ngoại gì cũng có.”

Mạnh Đan Chi hoảng sợ: “Nước ngoài chắc không hợp.”

Tiên nữ Trung Quốc và người nước ngoài phối làm sao được, thật kỳ quái.

Tô Tô nghĩ: “Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một cái, cô có muốn chụp hình quỷ hút máu không, tôi thấy bạn trai cô rất thích hợp đấy.”

Mạnh Đan Chi rất động tâm: “Nhân viên chính phủ có hợp không?”

Tô Tô: “Tôi cũng không biết, nhưng chắc không có vấn đề gì, nếu không tôi chụp một tấm cho hai người, tự mình lưu làm kỷ niệm.”

Mạnh Đan Chi nghĩ: “Được.”

Chờ khi chụp xong vài kiểu, cô đã nghĩ ra nhân vật rồi, cô muốn làm quỷ hút máy, còn về phần Chu Yến Kinh, cứ để cho anh làm túi máu là được.

Cô do dự chưa đến hai giây, để cho Chu Yến Kinh làm quỷ hút máu, nói không chừng sẽ phá bỏ cấm dục, trở nên phong lưu.

Nhưng nghĩ lại, vẫn là bản thân cô xinh đẹp là quan trọng nhất.

Bởi vì Tô Tô tự chụp cho hai người, nên quỷ hút máu để lại chụp cuối cùng, lúc này bầu trời bên ngoài đã tối đen, cũng gần tám giờ.

Tạo hình cũng là do Tô Tô làm cho cô.

Mạnh Đan Chi trang điểm màu khói, trên mặt còn có điểm thêm chút nước sơn đỏ giả máu, trên môi lộ ra hai cái răng nhọn.

“Nếu cô mà làm ngôi sao, còn có vai gì không thể diễn sao.” Tô Tô sợ hãi than lên, quả nhiên là đẹp đến trình độ nhất định rồi, phong cách gì cũng có thể điều khiển được.

Cô ấy nhớ đến lúc chiều gặp cô trong bộ sườn xám dịu dàng.

Ai có thể ngờ được người lúc đó và người bây giờ là một chứ.

Mạnh Đan Chi nhìn gương tự sướng hai tấm: “Tiến vào giới giải trí, sẽ không dễ dàng thế này, vẫn là cuộc sống tự do thoải mái hơn.”

Tô Tô: “Thế thì đúng thật.”

Cô ấy lại hỏi: “Đối với tạo hình của bạn trai cô, cô có đề nghị gì không?”

Mạnh Đan Chi mím môi cười, lén đề nghị: “Hay là, cô cho anh ấy mặc đồ chất lượng kém một chút, bị tôi kéo một cái thì hư luôn?”

Thật ra đến giờ Chu Yến Kinh vẫn không biết tiếp theo anh diễn cái gì.

Tô Tô cười khúc khích: “Có thể.”

Đoạn đối thoại này đương nhiên chỉ có hai người biết.

Nếu người chụp ảnh là nam, Mạnh Đan Chi có thể sẽ vì xấu hổ mà không nói, nhưng đây là nữ thì càng tự do hơn một chút.

Chờ khi cô gặp Chu Yến Kinh, thấy tạo hình của cô, anh đánh giá một hồi, thì cô lại thấy khẩn trương.

“Trang phục này của anh hình như đơn giản quá.” Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhướng lên: “Cho nên anh là cái gì?”

Mạnh Đan Chi: “Anh là túi máu của em.”

Cô cong cong môi, răng nanh nho nhỏ, bình thường đều trắng như tuyết, cũng vô cùng mê người, lực chú ý của Chu Yến Kinh không tự chủ luôn bị hấp dẫn.

“Người?” Anh hỏi.

“Đúng, anh là người.” Mạnh Đan Chi càng cường điệu thêm: “Người là món ngon.”

Một lát sau, Chu Yến Kinh hỏi: “Nếu không muốn làm người thì sao?”

Anh đưa tay chạm vào cái răng lộ ra bên ngoài của cô, đưa ngón tay cọ cọ bên ngoài.

Tuy đây là đạo cụ, nhưng cũng rất xứng với câu nói kia, rất giống một chữ hai nghĩa, dù sao cũng làm cho Mạnh Đan Chi cảm thấy anh đang đùa giỡn với cô.