Editor: Sapoche
Thật ra nếu ngẫm nghĩ kỹ lại, có thể coi lời Chu Yến Kinh nói như đang khen mình.
Mạnh Đan Chi quyết định sẽ nghĩ theo hướng này.
Cô biết Chu Yến Kinh có thể đoán được câu nghênh đón bạn học xuất sắc kia là giả, cho nên mới hùa theo lời cô nói.
Đến trường thì có gì tốt mà nghênh đón chứ.
Nhưng mà, Mạnh Đan Chi còn muốn nhìn xem trường học sẽ cử ai đến đón tiếp anh.
Cô nhớ đến gì đấy, hỏi: [Anh không phải ngồi xe đến sao?]
Nhận được câu trả lời khẳng định, Mạnh Đan Chi cong môi, trả lời anh: [Anh Yến Kinh này, em lập tức đến đón tiếp anh ngay đây.]
Nhận được tin nhắn này, đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhướng lên.
Không có chuyện gì lại đi săn đón thế, không lừa dối thì cũng trộm cướp.
Gọi anh thân thiết như thế, chắc chắn là có chuyện.
Nhưng đầu ngón tay hắn lại gõ nhẹ, trả lời lại hai chữ: [ Hai giờ.]
Mạnh Đan Chi nhìn xem thử bên ngoài, hôm nay trời nhiều mây, không có mặt trời.
Bởi vì đã biết được thời gian chính xác, và muốn thực hiện nguyện vọng của nhân viên nhỏ, thấy đã một giờ bốn mươi lăm rồi nên Mạnh Đan Chi đứng dậy.
“Đóng cửa, trở lại trường học.”
Hứa Hạnh đang trả lời tin nhắn: “Được được, tớ mới nghe các cô ấy nói, Trịnh Tâm Nhiễm đang chờ bọn họ.”
Người được chọn đón tiếp lúc này mới được chủ nhiệm khoa chọn lúc sáng.
Cửa hàng vừa đóng cửa, Mạn Đan Chi lại nhận được điện thoại của lớp trưởng: “Chi Chi, bây giờ cậu đang trong cửa hàng sao?”
Mỗi lần lớp trưởng gọi đến, nhất định có chuyện.
Đều do dáng vẻ trước kia của cô rất tốt, vừa khai giảng đã được rất nhiều người theo đuổi, chưa tốt nghiệp đã rất có tiếng tăm.
"Không có.”
Đã ở ngoài cửa hàng rồi.
Lớp trưởng trực tiếp không để ý đến mấy lời này của cô, hành trình của cô đều có trên diễn đàn công khai của trường.
Mỗi lần đều nghe thấy cô miệng xà tâm phật như thế.
“Đi mua bó hoa về khoa đi, gần chỗ cửa hàng cậu có tiệm bán hoa, mua hai bó về, khoa sẽ chi trả.”
Hứa Hạnh lớn tiếng: “Đã biết đã biết!”
Mạnh Đan Chi: “…”
“Là bảo tớ, cậu đồng ý cái gì?” Cô cúp điện thoại, chọc chọc trán của cô ấy.
“Tớ đi tớ đi mua!” Hứa Hạnh cười hì hì, “Nói không chừng đàn anh Chu sẽ đến tớ mua hoa cho anh ấy.”
“Khoa trả tiền.” Mạnh Đan Chi nhắc nhở.
“Không có chuyện gì, tự tay tớ đưa đến.”
Mạnh Đan Chi không hiểu được cái tâm tư nhỏ này của cô ấy.
Thật đúng là, Chu Yến Kinh vừa quay về trường, toàn bộ giáo viên so với cô còn tích cực hơn.
-
Bởi vì đến cửa hàng mua hoa, làm cho hai người đến muộn mười phút.
Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh một người ôm một bó, khi đến trường học, vừa đúng hai giờ.
Bởi vì hôm nay lúc về cửa hàng trời con đang mưa nhỏ, cô đổi giày trong tiệm, tìm cái túi đựng đồ bỏ giày cao gót vào.
Túi này dùng để đựng quần áo, cho nên hơn một nửa giày ở bên ngoài.
Hơn nữa chiều đi học còn cần sách, trên tay hai người cầm không ít đồ.
Bởi vì gần đến lễ hội văn hóa, rất nhiều sinh viên nổi tiếng quay về trường học cũ hoặc là quyên tặng, hoặc là đến chào hỏi giáo sư, chụp ảnh lưu niệm.
Cô cũng thành thói quen, sau khi nghe được tiếng xe, theo bản năng nhích vào bên trong tránh cho xe đụng trúng mình.
Chu Yến Kinh đến rồi sao?
Không cần cô quay đầu lại nhìn cũng biết lãnh đạo trường vui vẻ thế nào.
Hứa Hạnh đứng nhìn, đáng tiếc nhìn không thấy phía sau tòa nhà bên kia, “Chiếc xe này của đàn anh Chu so với mọi người mắc hơn nhiều.”
“Nhưng mà cũng là do cơ chế nội bộ.” Cô ấy nói.
Mạnh Đan Chi nghe thấy mấy lời này, đã nghĩ đến câu nói kia của Chu Yến Kinh.
Tới gần cổng trường, tốc độ xe dần chậm lại, giống như cùng đi với các cô vậy.
Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng lại trước bó hoa cô đang ôm trong ngực, tuy đoán được là do trường học sắp xếp, nhưng cô lại tiếp nhận.
Mạnh Đan Chi chưa có trả lời, thì di động cô lại rung lên.
Cô đưa tay lấy ra, trên WeChat mới vừa nhận một tin nhắn mới đến từ người đàn ông trong xe.
Chu Yến Kinh: [Hoa rất đẹp.]
Trong lòng Mạnh Đan Chi xem thường.
Cô không tin anh không biết đây là hoa do khoa mua, còn ở dưới mí mắt của mấy lãnh đạo nói chuyện phiếm với cô nữa.
Hơn nữa, anh có thể ngồi xe, còn cô phải đi bộ trên đường.
Mạnh Đan Chi lập tức thấy không vui.
Đúng lúc tốc độ xe không nhanh, lại tiến đến rất gần, cô giơ tay gõ vào cửa kính xe.
Cửa kính xe không nhúc nhích.
Hứa Hạnh đang đứng bên cạnh trừng mắt, không biết cô muốn làm gì, chỉ thấy cô rất dũng cảm.
Nhưng mà, nếu bà chủ nhà cô có giá trị nhan sắc và dáng người thế này, có thể so với cô ấy thì càng kiêu ngạo hơn, còn gan dạ hơn.
Mạnh Đan Chi muốn gõ lần nữa, thì cửa kính xe bỗng mở ra.
Lãnh đạo khoa xuất hiện trong tầm mắt, “Bạn học Mạnh, em có chuyện gì sao?”
“…”
Gõ nhầm xe à?
Bọn họ sao lại không ngồi cùng xe thế.
Mạnh Đan Chi cười, giả dối nói: “Muốn gõ vài cái chào đón đàn anh Chu.”
Đối phương cũng không thấy nghi ngờ gì.
Cô ôm bó hoa tươi đẹp trong tay, ánh mắt liếc qua chiếc xe đằng sau, cửa kính xe cũng dần hạ xuống.
Ngồi bên trong là người đàn ông mặc tây trang, áo sơ mi trắng, cà vạt cẩn thận, trên mũi là cái kính gọng vàng.
Hai người cách nhau không đến một mét.
Tầm mắt sâu sắc kia nếu cô không lầm thì đang dừng trên người cô, nhìn từ trên xuống dưới, đang đánh giá mọi thứ về cô.
Văn nhã bại hoại [1], làm bộ làm tịch.
[1]Văn nhã bại hoại: là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Trong chớp mắt Mạnh Đan Chi nghĩ đến hai câu này.
Nhìn thấy xe từ từ tiến vào khuôn viên đại học B, nhưng ánh mắt Chu Yến Kinh đã dừng ở bên ngoài, Tưởng Đông thì không không thấy được gì.
Anh ấy hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”
Chu Yến Kinh nói: “Người đến đón.”
Tưởng Đông nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy Mạnh Đan Chi gõ kính xe trước bọn họ, nghĩ thầm sinh viên đại học B này thật xinh đẹp.
Sau đó, anh ấy thấy Chu Yến Kinh nhấn cửa kính xe xuống.
Gõ xe nhầm còn bị chính chủ nhìn thấy, Mạnh Đan Chi cảm thấy may khi anh không nhắc đến nó.
Chợt thấy anh đang nhìn về phía này, cô cầm di động lên nhắn.
Mạnh Đan Chi: [Vì hoa của anh nên đồ của em đều để trong cửa hàng cả đấy.]
Chu Yến Kinh: [Em có thể lên xe.]
Mạnh Đan Chi không thèm đâu.
-
Trên đường ra bên ngoài khoa, di động Mạnh Đan Chi rung lên lần hai.
Vốn dĩ cô tưởng là tin nhắn của Chu Yến Kinh, không nghĩ đến là nhóm chat của khoa.
Trịnh Tâm Nhiễm: [@Mạnh Đan Chi chưa mua được hoa sao? Người đâu?]
Mạnh Đan Chi lười nói mấy câu vô nghĩa với cô ta, còn tùy tiện chụp hình hoa gửi vào trong nhóm.
Ngay sau đó, Trịnh Tâm Nhiễm lại nói: [Hoa này và hoa trước đó chúng tôi mua không giống nhau, cô không biết hay sao?]
Mạnh Đan Chi nghĩ, lớp trưởng yêu cầu cô mua hoa cũng không nói có yêu cầu gì, không muốn trả lời cùng không được rồi.
Cô trực tiếp ghi âm giọng nói rồi gửi qua.
“Đây là hoa vải, mua cũng đã mua rồi, nếu cô cảm thấy không được thì cửa hàng bán hoa ngoài cổng trường đấy, cô đi mua đi.”
Có mấy người trong ban ủy đứng ra hòa giải.
Trên màn hình, Trịnh Tâm Nhiễm cắn môi: [Đây chính là do khoa chi trả.]
Mạnh Đan Chi chọn đều có giá cả rất ổn định, là hoa tốt nhất, nhưng thật ra lúc này cô vẫn chọn đâm cô ta thêm cái nữa.
Cô bỏ lại một câu cuối: “Vô nghĩa nhiều như thế làm gì, nếu không cô hỏi thử ý của đàn anh Chu xem, xem thử anh ấy thích hoa gì?”
Trong nhóm yên lặng.
Hứa Hạnh nói: “Nếu cô ta thật sự đến hỏi đàn anh Chu, tớ thật sự sẽ nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa.”
Mạnh Đan Chi nhớ rõ hôm qua cô ấy cũng nói ra giả thiết như thế.
-
Mấy chiếc xe từ từ tiến vào khuôn viên trường.
Chủ nhiệm đang ngồi phía trước vẫn nghiêng mặt nói chuyện, không quay đầu lại, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tưởng Đông mắt nhìn mũi, mũi lại nhìn tim, bây giờ mới có một chút chuyện như thế này, muốn nói lại thôi.
Chu Yến Kinh nâng mắt: “Có chuyện thì nói.”
Tưởng Đông thấp giọng nói: “Vừa nãy là phu nhân sao?”
“Cậu cảm thấy sao?”
Chu Yến Kinh nâng mắt, không hề gợn sóng trả về bốn chữ.
Tưởng Đông nghiêm trang nói: “Tôi cảm thấy phải.”
Ở nước ngoài bọn họ đã hợp tác với nhau, lần này trở về nước, sau đó không lâu cũng đảm nhiệm chức vụ phiên dịch trong công ty, đương nhiên anh ấy cũng phải thuận nước đẩy thuyền.
Buổi sáng, anh ấy còn đang tiếc nuối khi không gặp Mạnh Đan Chi, khó trách nhìn quen mỹ nhân nước ngoài như vậy lại nhớ mãi một người như thế.
“Phu nhân?”
Chủ nhiệm mơ hồ nghe được hai chữ này, nhưng không biết chính xác, Chu Yến Kinh nên độc thân mới đúng chứ, ông chắc là nghe từ “Đi nhậm chức” hay là gì đấy rồi.
Lớn tuổi, lỗ tai cũng không được tốt rồi.
Ông xoay lại “Yến Kinh, cuối tháng là lễ hội văn hóa, đến lúc đó em nhất định phải tham gia, hay là làm người chịu trách nhiệm phần phiên dịch.”
Chu Yến Kinh vuốt cằm: “Nhất định.”
Giám đốc trở về trường rất nhiều, trường học cũng cảm thấy quang vinh, nhưng người được lên trên báo quốc gia chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên không ai dám khinh thường Chu Yến Kinh.
Chỉ là trước kia, anh một mực muốn ra nước ngoài, lúc này trường học cũng được như ý nguyện.
Đến khi có câu trả lời khẳng định, trên mặt chủ nhiệm vì cười mà có nhiều hơn mấy tầng nếp nhăn.
-
Chưa được bao lâu, năm chữ “Chu Yến Kinh về trường” đã nhanh chóng thành tin tức nóng nhất.
Mọi lời đồn đãi trước đó đều được chứng thực, mọi người ngoài kia cũng loạn cào cào cả lên.
Bây giờ Mạnh Đan Cho mới rảnh tay, mới vừa mở mấy trang xã hội lên, tất cả đều có tin tức mới, chỉ một tiếng mà đã có 99+ rồi.
“Học trưởng Yến Kinh thật sự đến đây đấy!”
“Tôi vừa mới thấy xe chạy đến phòng hành chính đấy!”
“Chết tiệt, tôi còn đang trên lầu, đang tính chuồn ra đây.”
“Nơi này @Bạn học trong khoa, đợi đàn anh ra có được không?”
Mấy sinh viên của khoa đều nghĩ thầm bản thân không biết.
Mạnh Đan Chi xem xong tin tức, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Hứa Hạnh và hai bạn học khác cùng nhau chen tay chen chân ở đấy, trên tay đánh chữ như múa.
Cô thấy Hứa Hạnh lúc ở quầy thu ngân cũng chưa từng tích cực như thế.
“Sức hút của Chu Yến Kinh lớn vậy sao?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Bà chủ.” Hứa Hạnh ngẩng đầu, còn chăm chú nhìn đồng hồ: “Nếu cậu không có khuôn mặt này, dáng người này, những lời cậu nói ra này, tớ còn nghĩ cậu ghen tị đấy.”
Mạnh Đan Chi: “…”
Suy nghĩ cẩn thận lại, anh hình như… có sức hút như thế đấy.
Nói đúng hơn là, bản thân cô so với các cô ấy càng biết rõ hơn anh có bao nhiêu câu người.
Đến khi các cô ấy đến lầu dạy học, người đã không thấy đâu rồi, các giáo sư cũng dời buổi học hôm nay sang ngày mai.
Hứa Hạnh bỏ sách xuống, vội vàng chạy đi xem nam thần.
Chờ trời dần mờ tối, cô ấy khó khăn lắm mới trở về được, trong chốc lát lại thấy vô cùng hưng phấn lên, chốc lát thì lại uể oải, biểu cảm không ngừng thay đổi.
“Cười chết tớ, cách ăn mặc trang điểm của Trịnh Tâm Nhiễm vô cùng trang trọng, kết quả đàn anh Chu đều cùng lớp trưởng lớp 3 nói chuyện, làm cô ấy tức sắp chết rồi.”
Hứa Hạnh lại thở dài: “Chỉ là nhiều người quá, tớ không đến gần được, sớm biết thế đã đi mua ống nhòm rồi.”
“Cũng đâu phải theo đuổi ngôi sao.”
“Đây chính là năng lượng thần tượng.”
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến chuyện gì đấy: “Người đi rồi sao?”
Hứa Hạnh nói: “Chắc là không, đã gần bốn giờ rồi, có thể còn ăn cơm chiều nữa.”
Không được, đêm nay có chuyện mà, Mạnh Đan Chi gửi tin nhắn qua: “Anh trai em nói, buổi tối đến nhà em ăn cơm.”
Chưa bao lâu, Chu Yến Kinh trả lời: “OK”
Sau khi nhận được tin nhắn thì anh cũng vừa mới ra khỏi phòng học chưa bao lâu.
Mấy giáo sư, đàn em khóa dưới đón tiếp anh lộ ra ánh mắt sùng bái, nghe anh nói buổi tối có việc, không thể đi ăn với trường học, thì không khỏi cảm thấy thấy mất mác.
“Đàn anh Chu!”
Chu Yến Kinh xoay người: “Có việc?”
Trịnh Tâm Nhiễm cười yếu ớt: “Đàn anh Chu, cuối tuần trường học có lễ hội văn hóa, muốn mời sư huynh đến tham gia, lần này có rất nhiều hoạt động mới.”
Hôm nay chủ nhiệm nói nếu cô ta thật sự mời được người đến, thì tiết mục đó đó sẽ không bị hủy bỏ.
Chu Yến Kinh nhớ rõ tên cô ta là Trịnh Tâm Nhiễm.
Tối hôm qua, Mạnh Đan Chi còn nói về cô ta, cô nói đây là em gái của Trịnh Duệ.
Chu Yến Kinh bình tĩnh nói: “Trước đó đã đồng ý với chủ nhiệm Trương, lễ văn hóa của trường học cũ tôi đương nhiên sẽ đến xem.”
Nghe thấy anh nói sẽ đến, Trịnh Tâm Nhiễm cố lấy hết dũng khí: “Năm nay, khóa của chúng em có nhiều thêm một hoạt động là liên kết với cựu sinh viên, đàn anh Chu, anh có thể tham gia cùng không?”
“Không thể.”
Chu Yến Kinh từ chối quá nhanh, trong nhất thời Trịnh Tâm Nhiễm vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Tưởng Đông nói: “Thời gian rảnh ngày hôm đó không nhiều lắm.”
Thật sự là quả thật Chu Yến Kinh mới vừa nhậm chức trong phòng phiên dịch, nên có nhiều chuyện còn chờ anh giải quyết.
Trực giác của Trịnh Tâm Nhiễm nói đây không phải lý do. Rõ ràng có thời gian đến dự lễ hội văn hóa, nhưng lại không có thời gian tham dự hoạt động.
-
Đúng bốn giờ, cuối cùng mấy lãnh đạo trong khoa cũng không thể ép buộc được.
Sau khi lên xe, xung quanh mới dần yên tĩnh lại, Chu Yến Kinh nhéo nhéo mi tâm, nhớ đến tin nhắn của Mạnh Đan Chi.
[Mấy giờ?]
Mạnh Đan Chi: [Chưa nói.]
Cô nghĩ một chút, lại ám chỉ anh: “Thật sự muốn trở thành ban lãnh đạo trong trường quá, như thế có thể ngồi chung xe với đàn anh Chu.”
Đây lại là một câu giả vờ.
Chu Yến Kinh gửi lại một tin [.]
Mạnh Đan Chi càng được nước tiến đến: [Đàn anh Chu cảm thấy thế nào?]
Sau vài giây, Chu Yến Kinh trả lời lại cô: [Đến cửa Bắc.]
Khi mục đích thành công, Mạnh Đan Chi cười tủm tỉm, dặn dò Hứa Hạnh: “Buổi tối cậu không cần đến cửa hàng, ngày mai hãy mở cửa lại.”
Thấy Mạnh Đan Chi cười vui vẻ, Hứa Hạnh hỏi: “Cậu đi hẹn hò với ai thế?”
Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, giọng điệu đùa giỡn nói: “Sao cậu biết tớ không phải đi gặp nam thần của cậu chứ?”
“Thật như vậy.” Hứa Hạnh không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tớ làm không công cho cậu một tháng.”
Mạnh Đan Chi cũng chưa từng nghĩ cô ấy lại xúc động như thế.
Đây chính là do cậu nói đấy nha.
-
Giờ phút này ở cửa Bắc vô cùng náo nhiệt, cửa Bắc so với cửa Nam càng náo nhiệt hơn, bên này có vài cửa hàng buôn bán, phố ăn vặt, đi thêm vài chục mét nữa là vào đường chính.
Mạnh Đan Chi đi ra khỏi cửa trường, đi đến ven đường không thấy xe đâu.
Cô đang tính gọi điện cho Chu Yến Kinh, bên cạnh có một chiếc xe đang hạ kính xuống, lộ ra sườn mặt của người đàn ông.
Anh đã cởi tây trang ra, lúc này cũng đã tháo cà vạt từ bao giờ, cổ áo sơ mi cởi ra một nút, tự nhiên có chút phong lưu.
Thì ra chính là đổi thành xe của anh.
Tưởng Đông xuống mở cửa cho cô, hôm nay Mạnh Đan Chi cũng gặp qua anh ấy, nhưng chưa nói chuyện, nhìn anh ấy cười nhạt.
Trước mặt người ngoài, từ trước đến nay cô đều rất dịu dàng.
Sau khi lên xe, ngồi xuống cái ghế dựa mềm mại, Mạnh Đan Chi than một tiếng che miệng ngáp một cái.
Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn cô.
Mạnh Đan Chi ngẩng đầu lên hỏi: “Chưa thấy qua người đẹp ngáp sao?”
Chu Yến Kinh hỏi: “Mệt sao?”
Cho một cái cớ, Mạnh Đan Chi lập tức thuận theo cái thang mà leo xuống, oán giận nói: “Hôm nay thời gian ngủ trưa bởi vì anh nên chẳng còn đấy.”
“Vậy bình thường buổi chiều em không cần đi học sao?” Chu Yến Kinh nhướng mi.
“Đúng thật.”
“Ở trên lớp ngủ gà ngủ gật sao?”
Mạnh Đan Chi mặt mày biến sắc, làm như kiêu ngạo lắm nói: “Em là sinh viên tốt.”
Chu Yến Kinh không khẳng định, mà là trực tiếp chỉ ra: “Cho nên việc em buồn ngủ không liên quan đến thời gian ngủ trưa.”
Mạnh Đan Chi: “…”
Khoé mắt của Mạnh Đan Chi giật giật, nghiêng người nhìn anh, “Cuối cùng em cũng cảm thấy được anh là đang ám chỉ cái gì.”
“Ám chỉ cái gì?” Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhướng lên.
Anh vẫn đang nhìn cô, dần dần còn có thêm chút xâm lược, Mạnh Đan Chi đẩy anh ra: “ Em biết rõ ý anh nói, anh thật thú vị.”
“Sau này anh sẽ dừng lại.”
“Trước đó không quá đáng sao? Dù sao nguyên nhân cũng đều là anh.”
“Cái đó và nguyên nhân trước khi ngủ trưa hoàn toàn khác nhau.” Chu Yến Kinh nói, “Em cũng là sinh viên ngôn ngữ, phải nghiêm khắc.”
Mạnh Đan Chi lười so đo với anh.
Cô dựa vào ghế, thân thể mặc sườn xám duyên dáng, phác họa tất cả vẻ đẹp của cô.
Bỗng nhiên Chu Yến Kinh xoay qua: “Gửi lịch học sang cho anh.”
Mạnh Đan Chi mở di động ra, xem lịch học gửi qua, đột nhiên khôi phục lại tinh thần, cố ý trêu chọc anh: “Anh cần lịch học làm gì, chẳng lẽ nếu không có việc quan trọng sẽ chở em đi học sao?”
“Ngày hôm sau em không cần đi học.”
Bây giờ cô là sinh viên năm tư, rất nhiều chương trình học cũng kết thúc rồi, trên cơ bản đều trống.
Tầm mắt Chu Yến Kinh nhìn lướt qua toàn bộ chương trình học đầy màu sắc, chuẩn xác nói ra một thời gian thích hợp.
Đầu ngón tay của anh phóng lớn lên một chút.
“Mỗi thứ ba, thứ năm, còn có…”
Mạnh Đan Chi nghe được như thế: “Thường xuyên như vậy sao?”
Chu Yến Kinh không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói: “Là tự em chọn toàn bộ.”