Chiêu Tài

Chương 28




CHƯƠNG 28

Thuốc đã sắc xong, đút cho người bệnh uống.

Tiễn Cơ ngồi ở bên giường, hắn nâng nửa thân trên của Chiêu Tài dậy rồi để Chiêu Tài dựa vào trước ngực của mình.

Chiêu Tài mềm nhũn dựa vào ngực của Tiễn Cơ, phía sau lưng rõ ràng cảm thụ được nhịp tim mạnh mẽ của Tiễn Cơ. Không biết vì sao mà đột nhiên đỏ mặt.

Người đang phát sốt cho nên sắc mặt vốn ửng đỏ, Tiễn Cơ nào biết Chiêu Tài đang ngượng ngùng, nghĩ rằng đối phương bệnh quá nặng, hắn bèn cầm lấy chén thuốc, múc từng thìa nhỏ rồi chậm rãi đưa đến bên miệng của Chiêu Tài.

Thuốc đặt ngay mũi, cho dù là nghẹt mũi nghiêm trọng nhưng Chiêu Tài vẫn ngửi được mùi đắng chát của thuốc Đông y.

Không muốn uống…

Trong đầu của Chiêu Tài lập tức hiện lên ba chữ thật to, nhưng nghĩ lại thì liền nhớ ra thuốc này là do Tiễn Cơ đối xử vô cùng tốt với mình đã cực khổ sắc ra. Mèo con tùy hứng lại cau mày ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn rồi húp cạn thìa thuốc.

Mèo con bị bệnh rất chịu phối hợp nên đút thuốc cũng nhanh.

Tiễn Cơ cầm cái bát không xuống giường, vừa mới bước đi thì liền bị túm chặt, quay đầu lại thì nhìn thấy nửa thân mình của Chiêu Tài lộ ra ngoài, trên trán đắp khăn, cái miệng khẽ nhếch.

Tùy tiện đặt cái bát lên ngăn tủ, Tiễn Cơ đè bả vai của Chiêu Tài để làm cho đối phương nằm xuống giường, sau đó nhanh chóng chỉnh lại chiếc khăn trên đầu của Chiêu Tài, “Chính mình sinh bệnh mà cũng không biết chú ý một chút nữa.”

Chiêu Tài làm cho mình mở to mắt, suy nhược nói, “Ngươi…ngươi đừng đi, ở lại với ta đi.”

Thần sắc khác thường chợt lóe lên trong mắt của Tiễn Cơ, chẳng lẽ Chiêu Tài đã thông suốt?

Tiễn Cơ không dám xác định, không chừng là Chiêu Tài bị bệnh nên hồ đồ. Nghĩ như vậy, Tiễn Cơ cảm thấy thật đáng thương cho mình, vì sao lại đi coi trọng một con mèo ngốc nghếch đần độn chỉ biết ham ăn ham ngủ!

Chiêu Tài không thấy Tiễn Cơ trả lời, nghĩ rằng đối phương không muốn, hắn liền nắm lấy y mệ của Tiễn Cơ rồi lắc lắc.

Tiễn Cơ thở dài một tiếng, đem cánh tay bại lộ ra bên ngoài của Chiêu Tài đặt vào trong chăn, “Hảo, không đi.”

Chiêu Tài hài lòng nhắm mắt mỉm cười, Tiễn Cơ từng nói, muốn cái gì thì cứ nói với hắn, có thể đáp ứng thì hắn sẽ đáp ứng. Cho nên sau khi nghe thấy Tiễn Cơ trả lời chắc chắn thì Chiêu Tài không còn nghi ngờ gì nữa, nghĩ rằng người nọ nhất định sẽ không lừa mình, vì vậy an tâm nằm ngủ.

Sắc mặt của mèo con đỏ một cách bất thường, bờ môi khô nứt, Tiễn Cơ làm sao có thể yên tâm bỏ lại Chiêu Tài một mình ở trong nhà? Chuyện dọn quán bán mì đã sớm bị hắn ném qua khỏi đầu, đánh cược thắng thua thì có đáng là gì?

Hiện tại không có chuyện gì có thể quan trọng hơn địa vị của Chiêu Tài ở trong lòng hắn, Tiễn Cơ đưa ngón tay ẩm ướt vuốt ve lên bờ môi của Chiêu Tài. Lúc đầu dưới ngón tay còn cảm giác khô cứng, sau đó bị Tiễn Cơ thấm ướt khiến cho bờ môi trở nên mềm mại nhẹ nhàng. Mấy ngày hôm trước chính mình còn trộm hôn ở chỗ này, Tiễn Cơ mỉm cười suy nghĩ, không biết khi nào thì mới được mèo con chủ động hôn môi đây.

Động tác của Tiễn Cơ rất nhẹ, dừng trên môi của Chiêu Tài làm cho người ta ngứa ngáy, Chiêu Tài thè lưỡi ra, quấn lấy ngón tay của Tiễn Cơ rồi liếm mút, nhiệt độ nóng rực quấn lên ngón tay làm cho nhiệt độ cơ thể của Tiễn Cơ cũng bị tăng cao.

Chẳng qua là tăng nhiệt theo một chiều hướng khác.

Rút ngón tay ra hay là không rút?

Thiên nhân đang giao chiến trong đầu của Tiễn Cơ, rút ra thì luyến tiếc, không rút ra mà cứ để mặc kệ thế này thì rốt cục sẽ như thế nào, cúi đầu nhìn đũng quần của mình đã bật ô thì Tiễn Cơ liền tự hiểu, nhưng Chiêu Tài vẫn đang bệnh, cứ như vậy mà cưỡng ép Chiêu Tài thì cũng cảm thấy áy náy. Tiễn Cơ lắc đầu, nhưng lại suy nghĩ, thân thể phát sốt thì nơi sắp sửa cất chứa dục vọng của mình sẽ càng thêm tiêu hồn.

Hô hấp của Tiễn Cơ càng lúc càng bất ổn, ngón tay bị đầu lưỡi liếm mút cũng không thành thật mà bắt đầu rút ra đút vào, bắt chước một động tác vô cùng tình sắc.

Nhận thấy ngón tay rút lui, Chiêu Tài vội vàng vươn đầu lưỡi quấn lấy, linh hoạt siết chặt, tinh tế liếm mút.

Tiễn Cơ kinh ngạc, không ngờ Chiêu Tài lại là một con tiểu miêu háo sắc, đợi đến ngày hai người mập hợp thì hắn nhất định phải bắt con mèo con này cùng với mình đem tất cả tư thế trong long dương thập bát thức ra nếm thử mới được.

Tiễn Cơ bị suy tính khiến cho rung động, Chiêu Tài ngậm ngón tay của hắn, nhẹ nhàng rầm rì.

Âm thanh rất nhỏ, Tiễn Cơ không nghe thấy Chiêu Tài nói cái gì, bèn đưa lỗ tai đến gần.

“Cá…” Chiêu Tài suy nhược nói, “Đừng chạy.”

Hóa ra Chiêu Tài xem ngón tay của Tiễn Cơ thành miếng cá, Tiễn Cơ dở khóc dở cười, dục vọng của hắn ở dưới này đang vô cùng khó chịu, vậy mà con mèo bị bệnh đang khiêu khích người ta lại xem hắn là mỹ vị.

Phẫn hận mà lập tức rút ngón tay ra, Chiêu Tài liền trợn mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm.

Hừ, vậy thì ngươi cứ sống cùng với cá cả đời đi!

Tiễn Cơ tìm khúc gỗ rồi buộc con cá khô lên, sau đó treo ở đầu giường

Chẳng phải ngươi muốn ăn cá hay sao? Như vậy ta đặt nó ở trước mặt ngươi, cho ngươi mở mắt liền thấy cá, hít thở liền ngửi thấy mùi cá, chỉ là ăn không được, cho chết ngươi luôn!

Tiễn Cơ cười lạnh vài tiếng, khoanh tay dựa vào bên giường nhìn Chiêu Tài vô lực nâng tay, thè lưỡi muốn liếm cá khô, đáng tiếc cho dù hắn cố gắng như thế nào thì vẫn không thể vói tới. Cuối cùng chỉ có thể buông tha, hít hít cái mũi để ngửi mùi cá, chỉ như thế này cũng đã đủ rồi.

Trong mắt của hắn ngoại trừ cá chẳng lẽ sẽ không có ta hay sao?

Tiễn Cơ tức giận muốn bỏ đi thì sau lưng lập tức truyền đến giọng nói khàn khàn của Chiêu Tài, “Tiễn Cơ, ngươi đã nói sẽ ở lại với ta, không đi cơ mà.”

Vừa rồi còn xem mình là cá, hiện tại lại nhận ra mình, Chiêu Tài a Chiêu Tài, ngươi như vậy là sao? fynnz810

Chiêu Tài quả nhiên bị sốt đến hồ đồ, ý thức hết chín phần là mơ hồ, một phần là tỉnh táo, nhưng một phần tỉnh táo kia đều đặt hết lên người của Tiễn Cơ.

Tiễn Cơ bĩu môi với con cá ở trên giường, “Trong mắt của ngươi chỉ có cá, có nó ở với ngươi là đủ rồi.”

“Không, không, không, ngươi…ngươi đừng đi.”

“Không đi thì ở lại làm gì? Ở trong phòng ngẩn người ra à? Ngươi cũng đâu thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái?” Không ngờ hắn là một trong những bắc đẩu thất tinh ở trên trời vậy mà cũng có ngày phải trở thành đố phụ, nhưng tình địch mà hắn ghen tuông cũng không phải là người, mà lại là một con cá khô, thật sự là dọa người mà.

Chiêu Tài bị sốt hồ đồ, nhưng nghe thấy giọng điệu liền biết Tiễn Cơ khó chịu, hắn cố gắng tập trung tầm mắt nhưng cứ luôn tan rã, thấy không rõ người, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Tiễn Cơ. Cố gắng tìm được một điểm long lanh, hắn biết đó là ánh mắt của Tiễn Cơ, liền trừng lớn mắt với ánh mắt của Tiễn Cơ, nói một cách cẩn thận và tỉ mỉ, “Ta biết ngươi sẽ không chạy, nhưng cá thì không biết được.”

Trong lời nói tỏ vẻ tin tưởng và ỷ lại vào Tiễn Cơ, rốt cục Tiễn Cơ cũng được một chút an ủi, mặc dù Chiêu Tài hồ đồ nhưng cũng hiểu rõ lý lẽ. Cảm xúc oán giận được gạt sang một bên, hắn thoát hài, leo lên giường ôm lấy thân mình nóng như lửa, không tiếp tục suy nghĩ bậy bạ nữa, hắn trông mong Chiêu Tài mau mau đổ mồ hôi, mau mau hạ sốt.