Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 5: Lộ Hiểu Nguyệt




Mưa mùa hạ luôn rất nặng hạt, nhưng theo lẽ thường hẳn sẽ không kéo dài. Tuy nhiên rõ ràng hôm nay là ngoại lệ.

Tôi ngồi bên giường nhìn màn mưa ngoài cửa sổ — Quả nhiên là rèm bình thường, được dệt từ trần nhà chạm tới sàn, che hết khung cảnh mưa bụi mịt mù trên đảo. Đó là khung cảnh “Mưa rền gió dữ giữa sông ngàn, trên đảo chỉ còn lại nỗi tiêu điều”.

Tôi đã từng hỏi Phương Toàn rằng mình giống ai, nhưng anh không đáp lại. Haizz, vốn tôi chẳng hề liên quan gì tới hòn đảo này, lại càng không quen biết với những người trên đảo, sao lại gặp những chuyện thế này chứ? Đây không phải là chuyện kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất là tại sao tôi có vẻ là nguyên nhân khiến họ nảy sinh mâu thuẫn chứ?“Lạc Phàm… Anh…” Hà U Đàm cắn chặt môi, tôi còn nhìn thấy vết máu trên môi dưới của cô ấy. Nghe nói lúc đau lòng thì chúng ta sẽ chẳng thể cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể nữa.Thi thể…

Hơn nữa… Thuyền bị phá hỏng, cái chết của Lương Địch, tất cả đều xảy ra sau khi tôi đến. Rốt cuộc là đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh, hay là… Phương Toàn là người đã làm tất cả những chuyện này sao?Trong bóng tối, có một bóng người ở bên cửa sổ. Tôi khẽ thở phào, sau đó lập tức nhận ra mình đã vui mừng quá sớm —Lạc Phàm nói anh ta và Lê Nhật Huân nói chuyện ở sảnh, sau đó cả hai vào phòng của Lê Nhật Huân rồi ở trong đó. Lê Nhật Huân cũng nói như anh ta, nhưng tôi không thể đánh giá được lời nói của họ có chắc chắn đúng không nữa.

Không thể nào. Tôi lắc đầu gạt bỏ ngay suy nghĩ này, không thể nào là Phương Toàn được. Lý do tại sao chúng tôi đến mới có chuyện, có lẽ là vì nếu chúng tôi tới bờ sông mà không ai đón, cũng không liên lạc được ai trên đảo thì rất có thể chúng tôi sẽ báo cảnh sát, hoặc tự mình thuê thuyền, như thế thì kế hoạch giết người của hung thủ không thể tiến hành được nữa. Vì thế kẻ đó mới ra tay khi chúng tôi tụ tập đầy đủ.Bóng người đó hơi lắc lư, nhưng không phải vì đi lại mà giống như quả lắc trong đồng hồ vậy, lắc lư theo tụ điểm trên phần đầu…Quá bình tĩnh, thậm chí tôi còn cảm giác được họ đang cố gắng đè chuyện này xuống, cực kỳ cổ xuý/tán đồng với suy nghĩ “chết vì tai nạn”.

Đợi đã! Nếu vậy thế thì Lương Địch không phải nạn nhân duy nhất ư?“Tại sao vậy? Hả Phàm? Sao anh lại làm như thế? Tại sao?” Hà U Đàm cúi đầu xuống, nói cực nhanh, “Phàm, anh nói với em rằng đây là giả đi, mọi thứ em nhìn thấy đều là giả hết, anh không có ở trên người cô ta, không hề vuốt ve cô ta, không có hôn cô ta… Anh nói với em rằng những thứ em nhìn thấy đều là ảo giác đi, anh nói đi, anh mau nói đi!”Lạc Phàm quay đầu đi không nhìn cô ấy: “Đúng thế.”

Cách ly chúng tôi với thế giới bên ngoài, không chỉ là kéo dài thời gian, tiêu huỷ bằng chứng mà còn có thể liên tiếp giết người nữa. Giết người hàng loạt trên hoang đảo là chuyện thường gặp mà.“Cảnh Thịnh, anh bình tĩnh một chút có được không?” Trong mắt tôi, lời buộc tội của Cảnh Thịnh chỉ là vì căm ghét Lạc Phàm, dù hình như cũng hơi có lý nhưng… Không phải do tôi có thành kiến hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy dù Lạc Phàm đã ngoại tình với Lê Nhật Huân mà “phản bội” Hà U Đàm, nhưng nếu bảo họ thông đồng nhau mưu hại Hứa Nãi Phu thì có vẻ hơi vô lý với tôi.Cách ly chúng tôi với thế giới bên ngoài, không chỉ là kéo dài thời gian, tiêu huỷ bằng chứng mà còn có thể liên tiếp giết người nữa. Giết người hàng loạt trên hoang đảo là chuyện thường gặp mà.Tôi đẩy cửa sổ ra: “Mà bên ngoài, cũng chẳng có gì hết.”

Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra chuyện này sớm hơn, lúc này không nghĩ ra có lẽ là vì thấy xác chết nên hơi kích động.(*) Câu gốc là 劝和不劝分, ý chỉ khi khuyên nhủ vợ chồng cãi nhau, người ta thường khuyên hòa giải chứ không ai khuyên chia tay cả.(*) Một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên.

Thi thể…

Tại sao thái độ của họ đều thoải mái như thế? Kể cả Phương Toàn nữa, hình như chẳng ai mảy may giật mình khi nhìn thấy thi thể cả. Thậm chí tôi còn lờ mờ thấy được nụ cười của Lê Nhật Huân, Hứa Nãi Phu cũng thế. Ngay cả Vạn Nam Phong cũng phản ứng như thể không mấy quan tâm. Hà U Đàm yếu đuối là thế cũng không hề trưng ra nét mặt hoảng sợ, Cảnh Thịnh và Lạc Phàm thì càng không dao động. Họ biểu hiện như thể thường xuyên nhìn thấy thi thể, nam giới can đảm thì không nói, nhưng Lê Nhật Huân và Hà U Đàm thì hơi bất thường. Sau khi về báo tin cho bác Hà, bà cũng chỉ hơi nuối tiếc. Tất nhiên bà đã có tuổi rồi, sẽ không dễ bị sốc.Đây rõ ràng là một vụ giết người trong phòng kín. Cửa ngoài bị khoá, tôi cũng tìm ra chìa khoá trên bàn trong phòng. Cửa sổ cũng đã khoá, hoàn toàn kín bưng, không có dấu hiệu bị phá. Vết máu trên cổ Hứa Nãi Phu vẫn chưa khô, vết thương là do chính hắn gây ra, có thể thấy tử vong vẫn chưa bao lâu. Và tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, chìa khoá dự phòng ban nãy vẫn luôn ở trong phòng Lê Nhật Huân.

Quá bình tĩnh, thậm chí tôi còn cảm giác được họ đang cố gắng đè chuyện này xuống, cực kỳ cổ xuý/tán đồng với suy nghĩ “chết vì tai nạn”.Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra chuyện này sớm hơn, lúc này không nghĩ ra có lẽ là vì thấy xác chết nên hơi kích động.Mưa mùa hạ luôn rất nặng hạt, nhưng theo lẽ thường hẳn sẽ không kéo dài. Tuy nhiên rõ ràng hôm nay là ngoại lệ.

Nhưng dù là nạn nhân tiếp theo hay là hung thủ, thì đều nằm trong số những người trên đảo này.Đợi đã! Nếu vậy thế thì Lương Địch không phải nạn nhân duy nhất ư?Tại sao thái độ của họ đều thoải mái như thế? Kể cả Phương Toàn nữa, hình như chẳng ai mảy may giật mình khi nhìn thấy thi thể cả. Thậm chí tôi còn lờ mờ thấy được nụ cười của Lê Nhật Huân, Hứa Nãi Phu cũng thế. Ngay cả Vạn Nam Phong cũng phản ứng như thể không mấy quan tâm. Hà U Đàm yếu đuối là thế cũng không hề trưng ra nét mặt hoảng sợ, Cảnh Thịnh và Lạc Phàm thì càng không dao động. Họ biểu hiện như thể thường xuyên nhìn thấy thi thể, nam giới can đảm thì không nói, nhưng Lê Nhật Huân và Hà U Đàm thì hơi bất thường. Sau khi về báo tin cho bác Hà, bà cũng chỉ hơi nuối tiếc. Tất nhiên bà đã có tuổi rồi, sẽ không dễ bị sốc.

Lương Địch không thể vô cớ đi theo một người vào rừng được, đã trễ như thế, nếu không phải người cô ta tin tưởng thì chắc chắn cô ta sẽ không đi theo — Nói như thế thì người không có hiềm nghi nhất chính là — Bản thân tôi.“Lê Nhật Huân, chìa khoá đâu rồi?” Tôi hô lên với Lê Nhật Huân, “Hứa Nãi Phu có đang ở trong phòng không vậy?”“Tôi… Tôi…” Mặt Hà U Đàm từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch.Ủa? Hình như thiếu mất một người rồi? Lại là một người quan trọng nữa.

Thật là, không biết quan hệ giữa những người này thế nào thì tôi làm sao suy đoán được đây? Tôi chỉ có thể lẳng lặng chờ diễn biến tiếp theo mà thôi…Tôi thấy từng giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt Hà U Đàm, gương mặt thanh tú chẳng mấy chốc nhuốm đầy vẻ thê lương, Hà U Đàm từ trước đến nay luôn bình tĩnh và dịu dàng — Giờ đã chẳng thể duy trì được nữa, suy cho cùng cô ấy cũng là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

“Á —” Hình như tôi không đóng chặt cửa, cũng có thể do âm thanh quá lớn nên tôi nghe thấy có một tiếng kêu vang lên từ sảnh. Là Hà U Đàm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ…Lương Địch không thể vô cớ đi theo một người vào rừng được, đã trễ như thế, nếu không phải người cô ta tin tưởng thì chắc chắn cô ta sẽ không đi theo — Nói như thế thì người không có hiềm nghi nhất chính là — Bản thân tôi.“Tôi chỉ lên giường với người khác thôi mà, cái gì mà phản bội hả?” Lạc Phàm nói.

Tôi vội đứng dậy chạy ra ngoài cửa.Đúng là kỳ lạ, giữa hai người họ xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện của bọn họ. Cảnh Thịnh đâu phải là bạn trai của Lê Nhật Huân hay người thân gì của Hà U Đàm, anh ta ra tay như thế chẳng phải là vô cớ sao?

Thiết kế của biệt thự Lạc Quỳ giúp tôi vừa ra tới cửa liền thấy ngay Hà U Đàm, cô ấy đứng trước cửa phòng Lê Nhật Huân bịt miệng lại, nét mặt kinh ngạc xen lẫn chút đau đớn. Phòng Lê Nhật Huân đang mở cửa, tôi cũng nhìn theo vào trong —“Vậy sao anh không nói với tôi? Tôi… Tôi cũng có thể…” Mặt Hà U Đàm đỏ bừng, không sao nói tiếp được nữa.

Trên giường có 2 người đang ngồi, quần áo Lê Nhật Huân xộc xệch, còn người đang cởi trần bên cạnh cô ta lại là Lạc Phàm!Tôi nghe tiếng kêu của Hà U Đàm mới chạy ra mà đã nhìn thấy cảnh tượng này, vậy thì lúc U Đàm nhìn thấy lại thế nào nữa chứ? “Chủ nhân” và bạn trai của mình…

Tôi nghe tiếng kêu của Hà U Đàm mới chạy ra mà đã nhìn thấy cảnh tượng này, vậy thì lúc U Đàm nhìn thấy lại thế nào nữa chứ? “Chủ nhân” và bạn trai của mình…

Tôi thấy từng giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt Hà U Đàm, gương mặt thanh tú chẳng mấy chốc nhuốm đầy vẻ thê lương, Hà U Đàm từ trước đến nay luôn bình tĩnh và dịu dàng — Giờ đã chẳng thể duy trì được nữa, suy cho cùng cô ấy cũng là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

“Lạc Phàm… Anh…” Hà U Đàm cắn chặt môi, tôi còn nhìn thấy vết máu trên môi dưới của cô ấy. Nghe nói lúc đau lòng thì chúng ta sẽ chẳng thể cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể nữa.Tôi đã từng hỏi Phương Toàn rằng mình giống ai, nhưng anh không đáp lại. Haizz, vốn tôi chẳng hề liên quan gì tới hòn đảo này, lại càng không quen biết với những người trên đảo, sao lại gặp những chuyện thế này chứ? Đây không phải là chuyện kỳ lạ nhất, kỳ lạ nhất là tại sao tôi có vẻ là nguyên nhân khiến họ nảy sinh mâu thuẫn chứ?

“U Đàm, anh xin lỗi…” Lạc Phàm xuống giường khoác thêm áo ngoài. Sắc mặt anh ta xám ngoét, rõ ràng là đang chột dạ.Hắn chết rồi.(*) Một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên.

“Tại sao vậy? Hả Phàm? Sao anh lại làm như thế? Tại sao?” Hà U Đàm cúi đầu xuống, nói cực nhanh, “Phàm, anh nói với em rằng đây là giả đi, mọi thứ em nhìn thấy đều là giả hết, anh không có ở trên người cô ta, không hề vuốt ve cô ta, không có hôn cô ta… Anh nói với em rằng những thứ em nhìn thấy đều là ảo giác đi, anh nói đi, anh mau nói đi!”“Không có cái gì hả? Phàm, nếu anh không yêu cô ta thì chắc chắn anh sẽ không đụng tới cô ta… Tôi… Đáng lẽ anh nên báo cho tôi biết trước…” Hà U Đàm lui về phía sau, “Thế thì tôi cũng chẳng quấy rầy anh làm gì nữa…”

“U Đàm, những gì em nhìn thấy đều là thật cả, anh và Nhật Huân sắp lên giường với nhau.” Lạc Phàm bước tới cửa phòng, dừng cách U Đàm một mét, nhìn cô ấy đang cúi đầu rồi nói khẽ.“U Đàm, những gì em nhìn thấy đều là thật cả, anh và Nhật Huân sắp lên giường với nhau.” Lạc Phàm bước tới cửa phòng, dừng cách U Đàm một mét, nhìn cô ấy đang cúi đầu rồi nói khẽ.

“Tại sao chứ? Anh nói cho tôi biết tại sao đi? Là tôi có lỗi gì với anh sao? Anh bắt đầu chán tôi rồi à? Anh thích cô ta ư?” Hà U Đàm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lạc Phàm, chỉ tay vào Lê Nhật Huân rồi hét lên một cách điên cuồng.“Nhưng tôi không thể chịu đựng được! Tôi không thể chịu nổi anh ta dùng đôi môi đã từng hôn Lê Nhật Huân để chạm vào tôi! Sao có thể để anh ta dùng bàn tay đã ôm cô ta để ôm tôi chứ? Anh ta luôn miệng nói yêu tôi, thế mà lại ôm ấp một người phụ nữ khác trong lòng vậy sao?!” Mưa rơi không ngừng trên người chúng tôi, tôi hơi cúi đầu tránh hạt mưa, Hà U Đàm lại ngẩng đầu hét lớn với trời: “A —”Hà U Đàm chợt khóc nấc lên rồi quay đầu chạy ra ngoài. Tôi sợ cô ấy có chuyện gì nên vội đuổi theo ra biệt thự.

“Không có…” Lạc Phàm khó khăn mở miệng, nhưng chỉ thốt ra 2 chữ.Tôi nhìn tình hình đánh nhau trước mặt, quyết định bỏ qua chuyện nhảy vào bênh vực kẻ yếu đi, cứ để Lạc Phàm bị đánh tiếp. Tôi xoay người đi tới cánh cửa cạnh phòng Lê Nhật Huân, gõ cửa rồi gọi một tiếng.

“Không có cái gì hả? Phàm, nếu anh không yêu cô ta thì chắc chắn anh sẽ không đụng tới cô ta… Tôi… Đáng lẽ anh nên báo cho tôi biết trước…” Hà U Đàm lui về phía sau, “Thế thì tôi cũng chẳng quấy rầy anh làm gì nữa…”“Không có…” Lạc Phàm khó khăn mở miệng, nhưng chỉ thốt ra 2 chữ.

“Sao em cứ ngây thơ như thế chứ.” Lạc Phàm bỗng nhìn cô ấy rồi nói, “Anh thực sự không thể tưởng tượng được một cô gái đã 25 tuổi rồi mà còn có thể ngây thơ được như em đấy.”“Tôi thật sự rất yêu anh ta, nếu anh ta nói muốn, tôi nhất định sẽ dâng hiến bản thân cho anh ta, dù sau này có bị anh ta bỏ rơi hay không… Nhưng từ trước tới giờ anh ta chưa từng nhắc tới…” Giọng nói của Hà U Đàm xen lẫn trong tiếng mưa rơi, nghe sao mà ai oán thê lương quá, “Tôi ngây thơ ư? Tôi luôn nghĩ anh ta là một người đàn ông hoàn hảo… Chúng tôi chỉ có tình yêu trong sáng, tôi nghĩ anh ta… Tôi cứ nghĩ…”

“Tôi ngây thơ?” Hà U Đàm nhìn Lạc Phàm, “Tôi ngây thơ chuyện gì?”Nhưng dù là nạn nhân tiếp theo hay là hung thủ, thì đều nằm trong số những người trên đảo này.

“Em thật sự nghĩ tôi chỉ lên giường với người mình yêu thôi à? Tôi thực sự chán ngấy cái tư tưởng tình yêu của em rồi! Em nói phải đợi kết hôn rồi mới được lên giường, em nói em tin tôi… Em có biết tôi cũng là đàn ông không hả! Hơn nữa còn là một người đàn ông trưởng thành đấy! Em muốn làm thánh nữ, nhưng tôi không muốn làm thầy tu đâu!” Lạc Phàm hét lên, “Tôi cũng có nhu cầu, tôi không phải lãnh cảm như em! Em không cho tôi chạm vào thì tôi tìm người khác không được à? Lẽ nào em còn trông chờ một thằng 27 tuổi thủ thân vì em?”

Hà U Đàm lại lùi về sau, tiếng họ cãi nhau vang vọng khắp biệt thự, những người khác cũng lục đục đi từ trong phòng ra. Tôi thấy Cảnh Thịnh chạy tới cạnh Hà U Đàm, kinh ngạc nhìn họ.Đệch! Đến cả tôi cũng muốn chửi rồi. Cứ tưởng tên Lạc Phàm này cũng ra hình người, hoá ra lại là một tên ăn chơi, một con heo tự mãn! Tôi cực kỳ ghét cái kiểu ngụy biện “cơ thể không chung thuỷ nhưng tấm lòng chung thuỷ” thế này, đúng là loại đàn ông nhảm nhí mà!

Tôi thở dài — Hình như từ khi tới đây tôi đã thở dài rất nhiều.

Cảnh Thịnh đỡ Hà U Đàm, thân thể mảnh khảnh của cô ấy lảo đảo, hình như không đứng vững nổi nữa. Cô ấy nhìn Lạc Phàm, đôi mắt ngập nước trông rất mơ hồ, gằn từng chữ: “Anh đang nói, anh ở với cô ta chỉ vì dục vọng thôi ư?”Hà U Đàm lại lùi về sau, tiếng họ cãi nhau vang vọng khắp biệt thự, những người khác cũng lục đục đi từ trong phòng ra. Tôi thấy Cảnh Thịnh chạy tới cạnh Hà U Đàm, kinh ngạc nhìn họ.

Lạc Phàm quay đầu đi không nhìn cô ấy: “Đúng thế.”“Nói chuyện với loại người vô liêm sỉ này làm gì chứ?” Cảnh Thịnh hét lên, “U Đàm có chỗ nào không tốt, hắn lại vì lý do vô duyên như thế mà phản bội cô ấy —”

“Vậy sao anh không nói với tôi? Tôi… Tôi cũng có thể…” Mặt Hà U Đàm đỏ bừng, không sao nói tiếp được nữa.“Em thật sự nghĩ tôi chỉ lên giường với người mình yêu thôi à? Tôi thực sự chán ngấy cái tư tưởng tình yêu của em rồi! Em nói phải đợi kết hôn rồi mới được lên giường, em nói em tin tôi… Em có biết tôi cũng là đàn ông không hả! Hơn nữa còn là một người đàn ông trưởng thành đấy! Em muốn làm thánh nữ, nhưng tôi không muốn làm thầy tu đâu!” Lạc Phàm hét lên, “Tôi cũng có nhu cầu, tôi không phải lãnh cảm như em! Em không cho tôi chạm vào thì tôi tìm người khác không được à? Lẽ nào em còn trông chờ một thằng 27 tuổi thủ thân vì em?”

“Cô cũng có thể, làm tình với anh ấy à?” Lê Nhật Huân im lặng từ nãy giờ bỗng hừ lạnh một tiếng, “Thật à? Trinh nữ đến cả 2 chữ làm tình còn không nói được? Quan niệm về tình yêu còn dừng ở giai đoạn tiểu học như thế, cô nghĩ ai có đủ kiên nhẫn để chờ cô hả?”

“Tôi… Tôi…” Mặt Hà U Đàm từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch.

“U Đàm, tình yêu của em là tình yêu hoàn hảo trong truyện cổ tích, tôi không chịu đựng nổi. Mỗi lần em nói em không để ý tới quá khứ của tôi, chỉ cần sau này tôi chỉ yêu một mình em là được, tôi đều cảm thấy như bản thân thua kém em vậy, không sao ngẩng đầu lên trước mặt em. Em thực sự quá thuần khiết, quá cao quý, tôi không xứng với em đúng không?” Lạc Phàm nói.Tôi, Hà U Đàm, Cảnh Thịnh, Lạc Phàm, Phương Toàn, Lê Nhật Huân, Vạn Nam Phong… Bác Hà có lẽ đang làm việc, vậy còn Hứa Nãi Phu đâu rồi? Dù gì thì hắn cũng được xem là nam chính của sự kiện lần này, sao giờ vẫn chưa ra sân vậy?Cảnh Thịnh đỡ Hà U Đàm, thân thể mảnh khảnh của cô ấy lảo đảo, hình như không đứng vững nổi nữa. Cô ấy nhìn Lạc Phàm, đôi mắt ngập nước trông rất mơ hồ, gằn từng chữ: “Anh đang nói, anh ở với cô ta chỉ vì dục vọng thôi ư?”

“Lạc Phàm! Thằng khốn nạn này!” Cảnh Thịnh bỗng buông Hà U Đàm ra, giơ nắm đấm lên định đánh Lạc Phàm. Tôi cau mày, cản anh ta lại: “Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, đừng hở chút là đánh người.”

Đúng là kỳ lạ, giữa hai người họ xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện của bọn họ. Cảnh Thịnh đâu phải là bạn trai của Lê Nhật Huân hay người thân gì của Hà U Đàm, anh ta ra tay như thế chẳng phải là vô cớ sao?“Tôi ngây thơ?” Hà U Đàm nhìn Lạc Phàm, “Tôi ngây thơ chuyện gì?”

“Nói chuyện với loại người vô liêm sỉ này làm gì chứ?” Cảnh Thịnh hét lên, “U Đàm có chỗ nào không tốt, hắn lại vì lý do vô duyên như thế mà phản bội cô ấy —”Không ai trả lời.

“Tôi chỉ lên giường với người khác thôi mà, cái gì mà phản bội hả?” Lạc Phàm nói.Trong lòng tôi bỗng trở nên cáu kỉnh, đây là lần thứ hai xảy ra chuyện trong hôm nay rồi, lần đầu tiên là…

Đệch! Đến cả tôi cũng muốn chửi rồi. Cứ tưởng tên Lạc Phàm này cũng ra hình người, hoá ra lại là một tên ăn chơi, một con heo tự mãn! Tôi cực kỳ ghét cái kiểu ngụy biện “cơ thể không chung thuỷ nhưng tấm lòng chung thuỷ” thế này, đúng là loại đàn ông nhảm nhí mà!

Hà U Đàm chợt khóc nấc lên rồi quay đầu chạy ra ngoài. Tôi sợ cô ấy có chuyện gì nên vội đuổi theo ra biệt thự.

“Hiểu Nguyệt, tôi rất yêu anh ta… Tôi thật sự rất yêu anh ta…” Trong làn mưa, hai cô gái rượt đuổi nhau thực sự hơi kỳ cục, may mà Hà U Đàm chạy không bao xa đã bị tôi đuổi kịp. Cô ấy không chạy nữa mà ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu, đau đớn bật khóc.

“Tôi thật sự rất yêu anh ta, nếu anh ta nói muốn, tôi nhất định sẽ dâng hiến bản thân cho anh ta, dù sau này có bị anh ta bỏ rơi hay không… Nhưng từ trước tới giờ anh ta chưa từng nhắc tới…” Giọng nói của Hà U Đàm xen lẫn trong tiếng mưa rơi, nghe sao mà ai oán thê lương quá, “Tôi ngây thơ ư? Tôi luôn nghĩ anh ta là một người đàn ông hoàn hảo… Chúng tôi chỉ có tình yêu trong sáng, tôi nghĩ anh ta… Tôi cứ nghĩ…”

Tôi thầm thở dài, hình như cô gái này đọc hơi nhiều shoujo manga* và tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết thì phải? Lớn tuổi hơn tôi nhiều như thế mà còn suy nghĩ đơn giản đến vậy, Lạc Phàm nói cô ấy ngây thơ cũng đúng.

Thật là, không biết quan hệ giữa những người này thế nào thì tôi làm sao suy đoán được đây? Tôi chỉ có thể lẳng lặng chờ diễn biến tiếp theo mà thôi…“U Đàm, anh xin lỗi…” Lạc Phàm xuống giường khoác thêm áo ngoài. Sắc mặt anh ta xám ngoét, rõ ràng là đang chột dạ.Tôi vội đứng dậy chạy ra ngoài cửa.(*) Một loại manga nhắm tới độc giả là những cô gái vị thành niên.

“U Đàm, có một câu tôi rất ghét, nhưng nó lại phản ánh suy nghĩ của hầu hết đàn ông: Phụ nữ vì yêu mà “làm”, đàn ông vì “làm” mà yêu.” Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại* là truyền thống của chúng ta, huống chi thế giới này cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng của những cô gái bị ngôn tình độc hại đầu độc. Trên thế giới đầy rẫy sự phản bội, nếu muốn một tình yêu đơn thuần và hoàn hảo thì e chẳng thể tìm ra được đâu.

“Là hai người đã giết anh ta!” Cảnh Thịnh bỗng lên tiếng, “Chỉ có các người mới giết được anh ta, sau đó dùng chìa khoá khoá cửa sổ lại, rồi đi vào phòng Lê Nhật Huân bằng đường cửa sổ. Sau đó nữa cả hai người giả vờ như đang làm tình để tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho nhau!”Tôi thấy nước mắt hoà lẫn với nước mưa trên mặt cô ấy, không kìm được mà thầm thở dài. Tình yêu là như thế sao? Họ dây dưa như thế để làm gì cơ chứ?(*) Câu gốc là 劝和不劝分, ý chỉ khi khuyên nhủ vợ chồng cãi nhau, người ta thường khuyên hòa giải chứ không ai khuyên chia tay cả.

“Nhưng tôi không thể chịu đựng được! Tôi không thể chịu nổi anh ta dùng đôi môi đã từng hôn Lê Nhật Huân để chạm vào tôi! Sao có thể để anh ta dùng bàn tay đã ôm cô ta để ôm tôi chứ? Anh ta luôn miệng nói yêu tôi, thế mà lại ôm ấp một người phụ nữ khác trong lòng vậy sao?!” Mưa rơi không ngừng trên người chúng tôi, tôi hơi cúi đầu tránh hạt mưa, Hà U Đàm lại ngẩng đầu hét lớn với trời: “A —”

Tôi thấy nước mắt hoà lẫn với nước mưa trên mặt cô ấy, không kìm được mà thầm thở dài. Tình yêu là như thế sao? Họ dây dưa như thế để làm gì cơ chứ?

Sau khi Hà U Đàm bình tĩnh lại, tôi kéo cô ấy về biệt thự. Cả người chúng tôi đều ướt sũng nhưng cũng không cần thiết phải tắm lại. Cơ thể tôi khoẻ mạnh nhưng Hà U Đàm không được vậy, tôi thấy cô hơi run rẩy là biết phải đi tắm lại rồi. Dù cô ấy luôn kêu gào không muốn quay lại, nhưng trên đảo này còn nơi nào khác để đi nữa đâu?

Lúc chúng tôi quay về, vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng ầm ĩ. Tôi nhìn sang, Cảnh Thịnh lại đánh Lạc Phàm. Cái tên Phương Toàn này dường như không hề có ý can ngăn, nhưng tôi hiểu rất rõ anh, trong lúc hỗn loạn phải tự bảo vệ mình trước, không thể nhào vào cản người khác được. Hai người khác cũng đứng cạnh nhìn, tỏ vẻ như chẳng hề liên quan tới mình.

Ủa? Hình như thiếu mất một người rồi? Lại là một người quan trọng nữa.“U Đàm, có một câu tôi rất ghét, nhưng nó lại phản ánh suy nghĩ của hầu hết đàn ông: Phụ nữ vì yêu mà “làm”, đàn ông vì “làm” mà yêu.” Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại* là truyền thống của chúng ta, huống chi thế giới này cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng của những cô gái bị ngôn tình độc hại đầu độc. Trên thế giới đầy rẫy sự phản bội, nếu muốn một tình yêu đơn thuần và hoàn hảo thì e chẳng thể tìm ra được đâu.

Tôi, Hà U Đàm, Cảnh Thịnh, Lạc Phàm, Phương Toàn, Lê Nhật Huân, Vạn Nam Phong… Bác Hà có lẽ đang làm việc, vậy còn Hứa Nãi Phu đâu rồi? Dù gì thì hắn cũng được xem là nam chính của sự kiện lần này, sao giờ vẫn chưa ra sân vậy?

Tôi nhìn tình hình đánh nhau trước mặt, quyết định bỏ qua chuyện nhảy vào bênh vực kẻ yếu đi, cứ để Lạc Phàm bị đánh tiếp. Tôi xoay người đi tới cánh cửa cạnh phòng Lê Nhật Huân, gõ cửa rồi gọi một tiếng.

Không ai trả lời.

Trong lòng tôi bỗng trở nên cáu kỉnh, đây là lần thứ hai xảy ra chuyện trong hôm nay rồi, lần đầu tiên là…

“Lê Nhật Huân, chìa khoá đâu rồi?” Tôi hô lên với Lê Nhật Huân, “Hứa Nãi Phu có đang ở trong phòng không vậy?”Thiết kế của biệt thự Lạc Quỳ giúp tôi vừa ra tới cửa liền thấy ngay Hà U Đàm, cô ấy đứng trước cửa phòng Lê Nhật Huân bịt miệng lại, nét mặt kinh ngạc xen lẫn chút đau đớn. Phòng Lê Nhật Huân đang mở cửa, tôi cũng nhìn theo vào trong —

Có vẻ như bây giờ Lê Nhật Huân mới nhớ tới sự tồn tại của Hứa Nãi Phu, cô ta chạy về phòng lấy chìa khoá ra — Tôi quan sát rất kỹ, chùm chìa khoá vẫn luôn treo trong phòng cô ta.

Cửa phòng Hứa Nãi Phu mở ra, tôi nhìn vào trong, trong phòng hơi tối, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dứt.

Trong bóng tối, có một bóng người ở bên cửa sổ. Tôi khẽ thở phào, sau đó lập tức nhận ra mình đã vui mừng quá sớm —“Á —” Hình như tôi không đóng chặt cửa, cũng có thể do âm thanh quá lớn nên tôi nghe thấy có một tiếng kêu vang lên từ sảnh. Là Hà U Đàm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ…Không thể nào. Tôi lắc đầu gạt bỏ ngay suy nghĩ này, không thể nào là Phương Toàn được. Lý do tại sao chúng tôi đến mới có chuyện, có lẽ là vì nếu chúng tôi tới bờ sông mà không ai đón, cũng không liên lạc được ai trên đảo thì rất có thể chúng tôi sẽ báo cảnh sát, hoặc tự mình thuê thuyền, như thế thì kế hoạch giết người của hung thủ không thể tiến hành được nữa. Vì thế kẻ đó mới ra tay khi chúng tôi tụ tập đầy đủ.

Bóng người đó hơi lắc lư, nhưng không phải vì đi lại mà giống như quả lắc trong đồng hồ vậy, lắc lư theo tụ điểm trên phần đầu…

Tay tôi hơi run lên, tìm công tắc đèn trong phòng. Vạn Nam Phong ra tay trước, giúp tôi mở đèn lên, trong nháy mắt phòng đã sáng rõ.

Hứa Nãi Phu đang bị treo bên cửa sổ, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy sợi dây thừng đang siết cổ mình, tôi có thể nhìn thấy vết máu trên cổ cùng với nét mặt tuyệt vọng của hắn.Tôi ngồi bên giường nhìn màn mưa ngoài cửa sổ — Quả nhiên là rèm bình thường, được dệt từ trần nhà chạm tới sàn, che hết khung cảnh mưa bụi mịt mù trên đảo. Đó là khung cảnh “Mưa rền gió dữ giữa sông ngàn, trên đảo chỉ còn lại nỗi tiêu điều”.

Hắn chết rồi.

Đây rõ ràng là một vụ giết người trong phòng kín. Cửa ngoài bị khoá, tôi cũng tìm ra chìa khoá trên bàn trong phòng. Cửa sổ cũng đã khoá, hoàn toàn kín bưng, không có dấu hiệu bị phá. Vết máu trên cổ Hứa Nãi Phu vẫn chưa khô, vết thương là do chính hắn gây ra, có thể thấy tử vong vẫn chưa bao lâu. Và tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, chìa khoá dự phòng ban nãy vẫn luôn ở trong phòng Lê Nhật Huân.“Tại sao chứ? Anh nói cho tôi biết tại sao đi? Là tôi có lỗi gì với anh sao? Anh bắt đầu chán tôi rồi à? Anh thích cô ta ư?” Hà U Đàm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lạc Phàm, chỉ tay vào Lê Nhật Huân rồi hét lên một cách điên cuồng.

“Là hai người đã giết anh ta!” Cảnh Thịnh bỗng lên tiếng, “Chỉ có các người mới giết được anh ta, sau đó dùng chìa khoá khoá cửa sổ lại, rồi đi vào phòng Lê Nhật Huân bằng đường cửa sổ. Sau đó nữa cả hai người giả vờ như đang làm tình để tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho nhau!”

Lạc Phàm nói anh ta và Lê Nhật Huân nói chuyện ở sảnh, sau đó cả hai vào phòng của Lê Nhật Huân rồi ở trong đó. Lê Nhật Huân cũng nói như anh ta, nhưng tôi không thể đánh giá được lời nói của họ có chắc chắn đúng không nữa.

“Là các người! Chắc chắn là các người! Lương Địch cũng bị các người giết, các người…” Cảnh Thịnh nói tiếp, “Các người…” Có vẻ như anh ta không tìm được lý do để hai người này giết Lương Địch nên không thể nói tiếp được nữa.

“Cảnh Thịnh, anh bình tĩnh một chút có được không?” Trong mắt tôi, lời buộc tội của Cảnh Thịnh chỉ là vì căm ghét Lạc Phàm, dù hình như cũng hơi có lý nhưng… Không phải do tôi có thành kiến hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy dù Lạc Phàm đã ngoại tình với Lê Nhật Huân mà “phản bội” Hà U Đàm, nhưng nếu bảo họ thông đồng nhau mưu hại Hứa Nãi Phu thì có vẻ hơi vô lý với tôi.Trên giường có 2 người đang ngồi, quần áo Lê Nhật Huân xộc xệch, còn người đang cởi trần bên cạnh cô ta lại là Lạc Phàm!

“Muốn biết có phải họ giết người không, rất đơn giản.” Tôi nói rồi đi tới bên cửa sổ, “Trời mưa lớn thế này, nếu họ đi tới phòng Hứa Nãi Phu như anh nói thì sao trên đất không có dấu vết nào được chứ. Mà…”

Tôi đẩy cửa sổ ra: “Mà bên ngoài, cũng chẳng có gì hết.”