Thiên điện là chính điện phái Bạch Thanh dùng để tiếp khách. Bên ngoài lưu ly trong suốt lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Phía trước thiên điện được chống đỡ bằng bốn cây cột trụ to lớn, điêu khắc lần lượt bốn loài thượng cổ thần thú huyền thoại: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Bên trong, phía trên cao đặt một ghế chủ vị của chưởng môn. Phía dưới dàn đều hai bên là hai hàng ghế của trưởng lão.
Thiên điện khá rộng lớn, phía trên đỉnh điện hoạ một bức phù điêu khắc hình lược đồ toàn bộ phái bạch thanh, từng nét khắc sống động, còn phảng phất thấy những luồng phong nhận bay qua khiến từng đám vân vụ bay nhè nhẹ.
Lại còn dám đem lược đồ môn phái khoe ra! Cũng đủ ngông cuồng!
Xung quanh điện trừ bỏ vài lư hương hình chim hạc lớn cùng với chín cây trụ chống trời cao, cũng không có thứ gì khác.
Khi Vệ Tước tiến vào, trong này đã có vài vị đang ngồi chờ.
Năm vị mặc đạo bào có vẻ lớn tuổi, thành thục trầm ổn, cùng với hai thiếu niên đang hi ha đấu quyền.
Đổng Trác liếc mắt nhìn hai thiếu niên, lắc đầu ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thấy chưởng môn đi vào, hai thiếu niên đồng thời ngừng lại, bốn vị đạo sĩ cũng đứng lên, tất cả ôm quyền hữu lễ:
“Ra mắt chưởng môn”
Đổng lão sơn nhân bước lên ngồi vào ghế chủ vị, vô cùng thô tục mà vắt một chân, đưa tay gãi gãi:
“Ngồi đi, lâu quá không gặp các vị trưởng lão…haha”
Lão tự nhiên vẫy tay bảo Vệ Tước ngồi vào một cái ghế phía dưới. Vị sư huynh lúc trước cùng hai thiếu niên kia cũng tự động tìm ghế ngồi xuống. Thấp hơn phân vị của năm trưởng lão nhưng cũng không phải là ở quá thấp. Chắc hẳn cũng đều là đồ đệ của lão sư phụ.
“Haha, các vị trưởng lão, ta mới ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ một chuyến, lại có duyên thu thêm một tiểu đồ đệ… Nào Vệ Tước, mau ra mắt các vị trưởng lão”
Vệ Tước đi lên phía trước, nghiêng người bái kiến:
“ Vệ Tước ra mắt các vị trưởng lão”
Chưởng môn bắt đầu điểm mặt đặt tên, giọng nói vô cùng vui sướng:
“Đây là Thẩm lão, là chủ điện Thanh Long”
Chưởng mô chỉ vào một vị đạo sĩ mặc trường sam vạt trước có thêu hình rồng. Vị đạo sĩ này râu tóc đầu bạc hết, hai con mắt sáng quắc, nhìn Vệ Tước rồi gật đầu chào hỏi.
Nếu không phải đệ tử của lão già kia, lão đây mới không thèm để vào mắt. Lại nói lũ đệ tử của lão Đổng đứa nào cũng khốn kiếp, tốt nhất vẫn là không nên dây vào.
“Thẩm trưởng lão hảo”
“Đây là Tống lão, chủ điện Bạch Hổ”
Rõ ràng là người đứng đầu điện Bạch hổ, nhưng thế nào lại biến thành một lão già cười mắt hồ ly híp lại. Lão nhẹ nhàng đánh giá rồi cũng ra chiều hài lòng.
“Tống trưởng lão hảo”
“Đây là Hàn lão, chủ điện Huyền Vũ”
Vị trưởng lão này một thân huyền bào, hơi thở trầm mặc, hai mắt như chim ưng. Lão liếc nàng một cái, cũng không có nói gì.
“Hàn trưởng lão hảo”
“Đây là Khúc lão, điện chủ điện Chu Tước”
Khúc lão nhìn khá ôn hoà, nhưng vừa nở nụ cười, cái vẻ lưu manh lại lộ rõ mồn một.
Vệ Tước giật giật khoé miệng, tiếp tục màn ra mắt:
“Khúc trưởng lão hảo”
“Đây là Giang lão, chủ quản Luyện đan đường”
Vị đạo sĩ này khá đơn giản, cả người phát ra vẻ thanh tĩnh.
“Giang trưởng lão hảo”
Sau màn chào hỏi, cả đại điện lại chìm vào tĩnh lặng. Đổng chưởng môn thấy thế, không nhịn nổi kêu gào:
“Này mấy lão già keo kiệt, còn đợi cái gì, tặng quà ra mắt đi chứ”
Năm vị trưởng lão còn lạ gì cái đức hạnh của lão già mà còn chưa chịu chết này. Dăm ba hôm thu một cái đệ tử rồi đòi bảo bối, còn dè bỉu, chê ỉ chê ôi, lão tưởng đào đâu ra mà lắm đồ tốt thế?
Thẩm lão biết tránh cũng không thoát, dẫn đầu lấy ra một cái Kim Giáp đưa qua cho Vệ Tước:
“Giờ ngươi chưa thể tu luyện, cứ mang cái Kim Khôi này bên người, có thể cản được lực tấn công của cao thủ trúc cơ 5 lần”
Đổng Trác ghé mắt khinh bỉ.
Vệ Tước cũng không ngại mà thu lấy
“Đa tạ Thẩm trưởng lão”
Các vị còn lại cũng lục đục xếp hàng:
“Đây là Kim Xà kiếm, khi xưa nó là vật ngoài thân của một đạo sĩ Kim đan, uy lực cũng không nhỏ. Dù sao cũng phải qua Trúc cơ mới ngưng khí thành binh được, ngươi cứ dùng tạm cũng không sao”
Chưởng môn phía trên hừ lạnh một cái.
“Đa tạ Tống trưởng lão”
“Đây là đan được cấp 6 ta mới luyện chế được. Khí độ đan. Dùng khi phong bàn trúc cơ hay kết đan đều có tác dụng”
Lão sơn nhân liếc mắt không nói gì
“Đa tạ Giang trưởng lão”
“Đây là lông đuôi hoả kỳ lân. Làm gì thì cứ hỏi sư phụ ngươi sẽ rõ”
“Có cái lông thôi mà cũng ra vẻ thần bí” vị chưởng môn vừa gãi chân vừa mắng
“Đa tạ Hàn trưởng lão”
“Đây là không gian chỉ giới. Diện tích bên trong cũng đủ để ngươi để đồ”
Đổng sơn nhân dùng linh lực tiến vào cái nhẫn trên tay Vệ Tước, thấy cũng khá rộng mới chép miệng:
“Tạm được”
“Đa ta Khúc trưởng lão”
Màn nhận quà mới đi được nửa chặng đường, miệng cũng khô khốc. Nàng để đống đồ sang một bên, nhìn không khác đống đồng nát là mấy, lại còn có cái lông phe phẩy bay là là trên chốc.
“Xong rồi. Dù biết các ngươi cũng chẳng có cái đồ tốt gì, nhưng có còn hơn không. Tự ra mắt tiểu đồ đệ của mình đi”
Vị thiếu niên đi qua Bạch quan đạo cùng nàng khoan thai đứng dậy:
“Ta là đại đệ tử Phong Thần, quà gặp mặt hiện giờ chưa có, đành nợ tiểu sư đệ vậy”
“Đại sư huynh hảo”
Hắn nói xong cũng tiêu sái ngồi xuống, không có cái gì dư thừa.
Kế đến là vị thiếu niên cũng chừng hơn hai mươi. Dáng người cao gầy, ngũ quan không hẳn là đẹp nhưng hợp lại rất hài hoà. Cả khuôn mặt anh khí bức người.
“Ta là nhị đệ tử Bá Uông Gia, cũng không có nhiều đành tặng tiểu sư đệ một thanh chuỷ thủ hộ thân”
Nàng từ trước đến giờ không có võ công nên càng không biết mấy loại đao, thương, phủ, tiễn. Thanh chuỷ thủ Bá Uông Gia tặng nàng toàn thân đen huyền, lưỡi cong hình mặt trăng, phía trên còn khảm vài viên tử thạch tím. Nàng cũng mỉm cười thu lấy, bởi theo đánh giá của Vệ Tước, thanh chuỷ thủ này nhìn rất đẹp mắt.
“Đa tạ nhị sư huynh”
Nàng cũng không tiếc nở một nụ cười cảm ơn. Bá Uông Gia nhìn thấy thì ngây mặt ra như tượng. Cái tiểu sư đệ này nhìn rất thuận mắt, cười lên còn đẹp đến vậy.
“Sư phụ… Sao không phải một tiểu sư muội phấn điêu mày ngài, xinh đẹp như hoa mà lại thêm một cái sư đệ chứ? laOoNgười đúng là không có mắt chọn mà. Ngài xem cả cái Bạch Thanh sơn này thiếu thốn hơi thở nữ tử đến sắp biến lũ đồ đệ thành nhà sư rồi…”
Bá Uông Gia còn đang mải mê suy nghĩ thì thiếu niên mặc áo bào đỏ chói đã đi quanh người Vệ Tước một vòng, vừa đánh giá vừa uỷ khuất với lão sư phụ.
Đổng chưởng môn tức tối giật ngay cái giày rơm rách ra phi thẳng vào mặt hắn mà gào lên:
“Cái thằng lêu lổng này, có giỏi thì ngươi thử đi thu một cái nữ đệ tử cho lão nhân ta xem. Tặng quà đi”
Thiếu niên mếu máo, đi qua, chìa ra một cây dù màu hồng phấn:
“Tứ đệ tử Vỹ Khôi, cho ngươi cái dù, lúc nào nắng thì giương lên cho khỏi đen da”
Vệ Tước đầu đầy hắc tuyến, nhận cái dù loè loẹt. Nàng bây giờ là nam nhân, cầm cái dù này không khỏi cũng quá kinh động sao.
“Đa tạ tứ sư huynh”
Đổng chương môn thấy cuối cùng cũng xong, nuốt nốt miếng thịt gà trong miệng, vứt cái xương trong tay đi rồi mới tiếp:
“Vệ Tước, còn tam sư huynh con đi ra ngoài lịch lãm rồi. Đợi nó về chào hỏi cũng không muộn. Bây giờ con là đệ tử chân chính của Bạch Thanh sơn ta. Theo thông lệ dù là đệ tử quan môn của ta thì vẫn phải phân đến các điện để tu luyện. Nhưng trước tiên phải kiểm tra thiên phú của con trước. Cứ bĩnh tĩnh”
Nói đoạn, lão phất tay một cái, giữa thiên điện xuất hiện một phiến đá cao chừng ba thước.
“Vệ Tước, chạm tay vào Thiên thạch, thả lỏng tâm trí, trút toàn bộ ý niệm lên Thiên thạch này”
Dù có lo lắng kèm bất an, lòng bàn tay cũng rịn một tầng mồ hôi mỏng, Vệ Tước vẫn cố trấn tĩnh, bước lên chạm tay phải lên tảng đá.
Qua thời gian một chung trà, vẫn không có hiện tượng gì xảy ra.
Đổng sơn nhân nhíu mày:
“Đổi tay kia thử xem sao”
Nàng rút tay phải về, đặt tay trái lên, đợi một hồi cũng không có gì.
Trong điện một mảnh yên lặng, Đổng sơn nhân cũng không hiểu:
“Haha, dù sao cũng chưa thể nói gì. Bây giờ chưa có, biết đâu sau này sẽ có”
Năm vị trưởng lão bĩu môi. Còn có loại thiên phú “sau này mới có” sao. Thiên thạch chính là kiểm tra thiên phú bẩm sinh. Nếu thiên thạch không sáng, chính là vô phương tu luyện. Thế thì còn có cái rắm gì để nói. Nếu bình thường, thì trường hợp này các lão sẽ không khách khí mà phun ra hai chữ “phế vật”. Không biết lão đầu kia nhìn trúng tên tiểu tử này ở điểm nào.
Chưởng môn lại thẽ thọt lên tiếng:
“Không biết có vị điện chủ nào muốn nhận tiểu Tước về phân điện của mình không”
Không ai trả lời, ý bảo, không có thiên phú lĩnh ngộ, ngươi bảo ta dạy nó tu luyện bằng niềm tin à?
Vệ Tước vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Dù chưa từng nghĩ đến nhưng trong sâu thẳm linh hồn, ai chẳng hi vọng mình sẽ có gì đó để được phô bày bản thân. Nhưng nàng không cưỡng cầu, cánh cửa này đóng lại, chắc chắn sẽ có cánh cửa khác mở ra.
Đổng sơn nhân biết lúc này ép các trưởng lão cũng không được. Đành xua tay bảo mọi người đi về.
“Phong Thần, đưa tiểu sư đệ ngươi đi tham quan Bạch Thanh một vòng rồi an bài tẩm điện cho nó. Đừng có giở thói bắt nạt của ngươi ra. Liệu hồn biết chưa”
Phong đại sư huynh thực sự khóc không ra nước mắt, hắn nào có ý định làm khó dễ vị tiểu sư đệ này khi nào.
Lão chưởng môn lại dặn dò thêm:
“Vệ Tước, đừng lo, ngươi còn có sư phụ đây mà. Những cái đó không cần quan tâm”
Nàng gật đầu, chào hỏi một lượt rồi theo Phong Thần ra ngoài.
Hôm nay trên đỉnh Bạch Thanh sơn, mặt trời ló rạng, mây cũng ít hẳn, trời trong xanh. Thỉnh thoảng còn có vài cơn gió thổi qua. Nhưng là…tại sao nàng không còn cảm giác được hơi thở của phong nhận thấm qua da thịt như trước kia?