Chiêu Ninh

Chương 5




15

Nàng nhìn ta: "Cô thì sao? Cô thích kiểu người như thế nào? Hiện giờ phủ Tướng quân không có chủ mẫu, vì vậy không thể xử lý hôn sự cho cô, có khả năng sẽ bị trì hoãn đấy”.

"...... Không nghĩ tới. "

Nàng nghiêm túc: "Làm sao lại không vì mình mà suy nghĩ chứ?”.

Nàng bắt tay ta: "Cô không được chủ mẫu dạy dỗ, nên có thể cô không hiểu nam nhân, tâm tư bọn họ rất nặng, xấu xa cực kỳ, mẹ ta nói với ta, có người chỉ cho cô một ân huệ nhỏ đã dụ cô đến không biết Bắc Nam, cô đã hận không thể trả ơn bằng mạng sống của mình, đây là không biết nhìn người".

Chỉ một ân huệ nhỏ đã phải khiến ta trả lại nó bằng cả sinh mệnh của mình.

Như thể tiếng chuông trong tim đang vang lên.

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Diệp Phỉ Nhiên, tất cả đều trêu chọc nàng.

"Ồ, Diệp tiểu cô nương hiểu rõ nam nhân thế sao”.

“Có phải đã có người trong lòng rồi hay không”.

Mặt Diệp Phỉ Nhiên lập tức đỏ lên: "Vớ vẩn, ta không tha cho mấy người người đâu đấy”.

Họ bắt đầu đánh nhau, ta nhìn họ, khóe miệng cong lên.

Ta sống trong âm mưu tính toán một thời gian dài, đột nhiên ta cảm thấy sự ngọt ngào từ những cô nương này, dịu dàng bao bọc sự sắc bén trong trái tim ta.

Diệp Phỉ Nhiên nhất định phải đi cùng ta, dường như nàng cảm thấy đó là sứ mệnh của mình, nhất định phải dạy ta biết nhìn người.

Nàng thường đến phủ tướng quân, lại còn muốn kéo ta đến đền tự để bái Phật.

Khi nàng quỳ trên nệm, ta nghe thấy nàng thì thầm "Những tên nam nhân xấu phải c.h.ế.t."

Ta nhìn nàng, rồi nhìn Bồ Tát rồi im lặng.

Trên đường xuống núi, xe ngựa bị hỏng, người đánh xe xuống núi tìm người giúp đỡ trước.

Xe ngựa đậu bên đường để cho xe ngựa phía sau đi qua, nhưng một chiếc xe ngựa không đi qua mà dừng lại.

"Là xe ngựa của Khương Phủ sao?"

Giọng nói của Lạc Cửu.

Lông mi ta run rẩy, cũng không ngoài ý muốn khi đụng phải Lý Hoài Ngọc lúc ở bên cạnh Diệp Phỉ Nhiên.

Sao hắn lại có thể chỉ đặt hi vọng lên một mình ta được chứ.

Nô tì của Diệp Phỉ Nhiên mở rèm xe hỏi: "Đúng vậy, các người là..."

Xuyên qua khe hở của tấm rèm, ta nhìn thấy Lạc Cửu hành lễ: "Khánh vương điện hạ thấy xe ngựa của ngài đậu ở đây, cho nên mới sai người đi hỏi xem có cần giúp đỡ không."

Nô tì lại nhìn Diệp Phỉ Nhiên, Diệp Phỉ Nhiên cau mày nhẹ nhíu mày, thì thầm: "Khánh vương? "

Ta giật giật tay áo nàng: "Nếu bị lộ ra ngoài, ta sợ sẽ bị chỉ trích."

Nàng gật đầu với ta và vẫy tay với nô tì.

Nô tì đi tới trả lời Lạc Cửu: "Không cần phiền Vương gia, người đánh xe ngựa sẽ đến sớm thôi." "

Lạc Cửu rời đi một lúc, ta lặng lẽ mở rèm ra nhìn, Lạc Cửu thì thầm vài câu trong xe ngựa đối diện, sau đó lên xe ngựa, đánh xe ngựa đến trước xe ngựa tướng phủ thì dừng lại.

Các thị vệ đi cùng bao vây nơi này.

Diệp Phỉ Nhiên đến bên cạnh ta, nghi ngờ hỏi: "Khánh vương đang làm gì vậy?".

Nô tì khẽ đáp: "Trên con đường núi này thường hay có kẻ cướp và kẻ trộm lang thang, chẳng lẽ Khánh vương điện hạ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó với tiểu thư?”.

Ta lập tức nhìn Diệp Phỉ Nhiên, ánh mắt Diệp Phi Nhiên lóe lên, dường như đang cảm động.

16

Trái tim ta chìm xuống: "Phỉ, Phỉ Nhiên, ân huệ nhỏ, tâm tư nam nhân rất nặng”.

Nàng quay lại đối mặt với ta, nhìn ánh mắt ta ngày càng tinh tế, đột nhiên nắm lấy tay ta.

"A Ninh, cô nghe hiểu hết lời ta nói rồi”.

Ta sững sờ một lát, nàng thở phào nhẹ nhõm: "May mắn là cô nghe lời ta, nếu không ta thấy cô sẽ giống như mẹ ta nói..."

"Như thế nào?"

Nàng dừng lại, như thể lạc trong mớ suy nghĩ rối loạn trong phút chốc.

"Giống như mẹ ta đã nói, nếu ai đó cho cô chút gì đó, cô lại phải trả lại rất nhiều, lại còn sợ rằng mình sẽ không cho đủ."

Nàng thở dài một hơi, tự nhủ: "Bà ấy luôn nói với ta, đừng lặp lại sai lầm của bà ấy, yêu cầu ta phải quyết liệt hơn, để người khác không dám dễ dàng tiếp cận, đừng trở thành một con cừu ngây thơ”.

Ta lặng lẽ nắm tay nàng.

Ta chỉ biết rằng thừa tướng được gia đình phu nhân giúp đỡ rất nhiều, ông ấy đã từng bước vươn lên, mà Diệp Phỉ Nhiên, với tư cách là hoàng hậu, không bao giờ nói với ta những điều còn lại.

Ngay bây giờ giọng nói của nàng ngày càng thấp hơn: "Phụ thân đã từng quan tâm đ ến mẫu thân ta, nhưng bây giờ ông ấy lại chỉ thích chạy đến bên người sinh được con trai........ Hệt như ông ngoại ta, chỉ nhìn thấy cữu cữu ta mà thôi’.

Ta không thể an ủi nàng, ta chỉ có thể siết chặt tay nàng ngày càng chặt hơn.

Khả năng gi.ế.t được thừa tướng là bao nhiêu?.

Không phải là không thể.

Ta thầm nghĩ, giọng nói của Diệp Phỉ Nhiên đột nhiên méo mó.

"Đau, đây là tay ta, không phải cây cối”.

Ta lập tức buông tay ra, Diệp Phỉ Nhiên che bàn tay đỏ bừng của mình ra thổi một hơi.

Ta cảm thấy có chút áy náy: “Cô có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?" "

Bồ Tát không g.i.ế.t người, ta g.i.ế.t.

Diệp Phỉ Nhiên liếc nhìn ta, giơ tay véo mặt ta.

"Thì là, A Ninh nên mỉm cười nhiều hơn, ta luôn cảm thấy trong lòng cô giấu rất nhiều thứ, khiến người khác phải đau lòng”.

Cái chạm nhẹ nhàng trên má, như thể được nâng niu.

Ánh mắt đột nhiên có chút nóng bỏng, Diệp Phỉ Nhiên lúc này thật linh động.

"Này, bảo cô cười, sao lại như muốn khóc vậy?”,

Nàng chạm vào đuôi mắt ta, ta nghiêng đầu nói với giọng nghẹn ngào: "Sao người đánh xe ngựa vẫn chưa quay lại?".

Diệp Phỉ Nhiên cười khúc khích hai tiếng, để nô tì xuống xe ngựa điều tra.

Lúc này ta mới lau mắt, tiếng hét của nô tì truyền đến từ bên ngoài.

Tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn tiếng kiếm va chạm.

Ta nhanh chóng chặn Diệp Phỉ Nhiên phía sau rồi vén rèm lên.

Bên ngoài có một mớ hỗn độn, mặt đất đẫm m.á.u, nô tì đã ngã xuống đất, một vũng m.á.u lớn tràn ra dưới người nàng ấy.

"Tiểu Đồng!" Diệp Phỉ Nhiên gọi tên nô tì.

Ta hộ tống nàng ấy lên xe ngựa, nhưng tiếng hét đã thu hút sự chú ý.

Tên cướp đeo mặt nạ lao về phía xe ngựa trên tay cầm một con dao, ta lấy roi để chống cự.

m thanh bị bóp nghẹt của roi da và âm thanh của thanh kiếm xuyên thấu đồng thời vang lên.

Lý Hoài Ngọc chặn dao của tên cướp, roi của ta đánh vào lưng hắn, một vết m.á.u lớn từ từ rỉ ra từ trên áo choàng thổ cẩm.

"Vương gia."

Lạc Cửu nhanh chóng đến bảo vệ chủ.

Thân thể Lý Hoài Ngọc hơi cong lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của ta.

Ánh mắt hắn ngạc nhiên, có lẽ không ngờ ta lại ở trong xe ngựa của Diệp Phỉ Nhiên.

Ta siết chặt cây roi trong tay và nhìn sự hỗn loạn lúc này.

Tai nạn và ám sát đều thủ đoạn mà Lý Hoài Ngọc thường dùng.

17

Ta kiên quyết bảo vệ Diệp Phỉ Nhiên phía sau, khi tên cướp đến gần xe ngựa, ta đã đẩy lùi, không cho Lý Hoài Ngọc có cơ hội cứu Diệp Phỉ Nhiên.

Cây roi không dễ sử dụng, ta giật lấy con dao của tên cướp rồi kề lên cổ hắn ta, máu bắn tung tóe phun lên mặt.

Ta nghe thấy tiếng cảm thán của Diệp Phỉ Nhiên, quay đầu nhìn qua, nàng mở to mắt nhìn ta, như thể đang sợ hãi đến ngốc rồi.

Bàn tay cầm cán dao buông lỏng, trái tim lạnh lẽo không giải thích được.

"A Ninh, cẩn thận!"

Ta né tránh con dao đang chém tơi, đá người nam nhân trước mặt thị vệ, nhảy trở lại xe ngựa, đẩy Diệp Phỉ Nhiên vào trong.

May mắn thay, đám cướp này không mang theo cung tên, Diệp Phỉ Nhiên đã an toàn trong xe ngựa.

Khi trời tối, hoàng hôn chiếu sáng con đường màu đỏ cam.

Bọn cướp c.h.ế.t, bị thương, bỏ chạy cũng có.

Lý Hoài Ngọc bị thương, được Lạc Cửu dìu lên xe ngựa của Diệp Phỉ Nhiên, bị ta chặn lại.

Ánh mắt hắn nặng trĩu.

"A Ninh....."

Ta giữ vẻ mặt thờ ơ.

Hắn đến gần nói với âm lượng mà chỉ ta và hắn mới có thể nghe thấy: "Ta biết là nàng”.

Ta không nghĩ mình có thể trốn tránh hắn ta mãi mãi, với sự đa nghi của Lý Hoài Ngọc, từ lúc hắn không cứu được ta giống như kiếp trước, hắn đã bắt đầu nghi ngờ, cái c.h.ế.t của tướng quân phu nhân, võ công của ta và màn trình diễn của ta khi đối mặt với bọn cướp ngày hôm nay, sẽ khiến cho sự nghi ngờ của hắn từng bước được xác nhận.

Rèm xe ngựa phía sau ta được mở ra, Diệp Phỉ Nhiên từ trên xe ngựa nhảy xuống, đẩy Lý Hoài Ngọc ra, ôm mặt ta, nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ: "A Ninh, cô có bị thương không đấy?”.

Mặt ta hơi đau vì sự kìm kẹp của nàng, ta lắc đầu một cách khó khăn.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, lông mi chớp chớp, nước mắt lần lượt rơi xuống.

"A Ninh, cô thật tốt, cô bảo vệ ta, ta..... thật sự vô dụng”.

Nàng run rẩy khắp người, giọng run rẩy và nghẹn ngào.

Ta nắm lấy tay nàng và nhẹ nhàng xoa dịu: “Ta không sao, đừng sợ." "

Nàng nhào vào vòng tay ta và khóc.

Một nữ nhân được nuôi dưỡng kỹ càng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này là điều bình thường, ta cũng rất sợ khi lần đầu tiên thay Lý Hoài Ngọc gi.ế.t người.

Lý Hoài Ngọc vô cảm nhìn ta, ánh mắt phát sáng lạnh lùng.

Ta chặn ân tình của hắn đối với Diệp Phỉ Nhiên.

Diệp Phỉ Nhiên bình tĩnh lại, cúi đầu lau nước mắt, quay sang chào Lý Hoài Ngọc.

"Cảm ơn Vương gia đã đến cứu."

Thân thể Lý Hoài Ngọc cũng dính đầy máu, nhưng cũng không làm giảm đi phong thái của hắn, hắn nở nụ cười ấm áp và lịch sự đúng lúc.

"Là việc nên làm, khiến Diệp tiểu thư sợ hãi rồi”.

Hai mắt Diệp Phỉ Nhiên đỏ hoe, nàng khẽ lắc đầu, phục hồi tinh thần.

"Khi ta trở về nhà, chắc chắn sẽ để phụ mẫu ta cảm ơn ân cứu mạng”.

Xe ngựa của tướng phủ không dùng được, cho nên lúc này Lý Hoài Ngọc bảo bọn ta lên xe ngựa.

Ta đỡ Diệp Phi Nhiên dậy, trước khi lên xe, Lý Hoài Ngọc đã nắm lấy cổ tay ta, hạ thấp giọng, gần như chỉ còn hơi thở: "A Ninh, chúng ta nói chuyện đi, ta vẫn luôn muốn xin lỗi nàng, nhưng ta không có cơ hội gặp nàng".

Ta rút cổ tay ra,.

"Vương gia xin hãy tự trọng”.

"Nàng... vẫn còn giận ta hả? "

Ánh mắt hắn chân thành và trong sáng: "A Ninh, ta giúp nàng lấy được sự trọng dụng của Khương tướng quân, để đảm bảo sự sống còn của nàng ở hậu viện, nhiều năm như vậy, ta chỉ nói dối nàng một lần, ta không phải là hòn đá, ta đối với nàng cũng là thật lòng”.

Hắn lộ ra vẻ mặt tổn thương và mất mát, đôi mắt hơi đỏ: "Đừng không cần ta”.

Những bức ảnh dường như trùng khớp, Lý Hoài Ngọc trong trí nhớ của ta thường thể hiện biểu cảm mong manh này với ta, hắn nói đi nói lại với ta rằng hắn chỉ có mình ta mà thôi.

Mỗi lần như vậy, ta lại sẵn sàng c.h.ế.t vì hắn hơn nữa.

Lần này, ta chỉ nhàn nhạt nhìn hắn: "Vương gia nhận nhầm người rồi, thần nữ cũng không hiểu Vương gia đang nói cái gì." "

Ánh mắt Lý Hoài Ngọc sững sờ, ta xoay người lên xe ngựa.

Ta biết hắn là một tên tiểu nhân, ta ghét việc hắn lợi dụng mình, nhưng nếu không có hắn ta, ta sợ rằng mình sẽ c.hế.t sớm trong sự tra tấn của phu nhân tướng quân và Khương Hành Viễn.

Sự đạo đức giả của hắn là thật, sự xảo quyệt của hắn cũng là thật, và cũng là hắn kéo ta ra khỏi vũng lầy.

Nếu có thể, ta muốn mình không liên quan gì đến hắn.

Nhưng hắn liều mạng trèo lên trên, ta có người ta muốn bảo vệ, ta và hắn đã định sẵn không thể tránh khỏi những vướng mắc.

18

Trong xe ngựa, Diệp Phỉ Nhiên ngồi bên cạnh ta, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn ép bản thân phải bình tĩnh.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ hớ hên của nàng.

Kiếp này ta mới gặp nàng không lâu, đời trước lúc gặp nàng thì nàng đã trở thành một hoàng hậu chuẩn mực.

Mãi đến đêm nàng sốt cao, về tình về lý ta đều phải đến thăm, ta vừa mới đến mép giường đã bị nàng bối rối níu kéo.

Ta không thể không ngồi bên mép giường của nàng, bàn tay nóng bỏng của nàng nắm chặt lấy ta, Diệp Phỉ Nhiên lẩm bẩm ngắt quãng.

"Mẹ... Con muốn về nhà....."

Nàng xem ta thành mẹ của nàng, lôi kéo ta nói chuyện tới nửa đêm, khuôn mặt nàng đầy nước mắt và mồ hôi.

Nàng ngồi trên hậu vị mà Lý Hoài Ngọc đã hứa cho ta, nhưng ta không hận nàng, vì nàng cũng không vui, nàng cũng chỉ là một hoàng hậu bù nhìn trong hậu cung.

Các phi tần sợ bọn ta, hãi bọn ta, ghen tị với bọn ta, đồng thời cũng hận bọn ta.

Ta không biết từ khi nào ta đã ngầm hiểu với nàng, khi đối mặt với tâm kế của hậu cung, nàng đã bao che cho ta nhiều lần, mà ta cũng cứu nàng nhiều lần.

Trước khi c.h.ế.t, ta không gặp nàng lần cuối, nhưng lúc ta tắt thở trong vòng tay Lý Hoài Ngọc, ta nghe thấy Diệp Phỉ Nhiên khàn khàn gọi ta là A Ninh.

Xe ngựa của Lý Hoài Ngọc đã đến tướng phủ, phu thê thừa tướng nhận được tin tức từ sớm, đón bọn họ ở cửa.

Diệp Phỉ Nhiên nhào vào vòng tay của mẹ nàng, khẽ nức nở.

Thừa tướng chắp tay cảm ơn Lý Hoài Ngọc, ta đứng sang một bên, Diệp Phỉ Nhiên nghẹn ngào nói: "Nhờ có A Ninh, nàng ấy vẫn luôn bảo vệ con."

Thừa tướng nhìn thẳng vào ta.

Ta không khiêm tốn phản bác, cũng không thể để lòng tốt của Thừa tướng rơi xuống đầu Lý Hoài Ngọc được.

Phủ thừa tướng đã tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi ta và Lý Hoài Ngọc.

Thừa tướng nói đêm nay chuẩn bị có hơi vội vàng, hôm khác sẽ chính thức mở tiệc đáp tạ.

Trong bữa tiệc, ta và Lý Hoài Ngọc nhìn nhau từ xa, ánh mắt hắn nhìn về phía ta càng lúc càng sâu, tầng lạnh lẽo ẩn sâu trong đôi mắt của hắn cuối cùng cũng bị đâm thủng.

Ta và hắn đều hiểu rõ, Khương Chiêu Ninh - người bảo vệ Lý Hoài Ngọc trong núi sâu biển m.á.u đã chết, đã không còn tồn tại.

Trái tim hắn ngày càng tàn nhẫn, dù đã sống lại một đời nhưng sự tàn nhẫn đó không chỉ không giảm mà càng ngày càng tăng, hắn sẽ g.i.ế.t sạch hết những ai cản đường hắn.

Nếu hắn không thể khiến ta trở thành phụ tá đắc lực của hắn, hắn không thể kiểm soát được ta thì hắn sẽ loại bỏ tôi.

Bữa tiệc kết thúc thì trời đã tối.

Thừa tướng phái một chiếc xe đưa ta về phủ tướng quân, ta vừa ngồi vào xe ngựa.

Giọng nói của Lạc Cửu truyền đến rõ ràng qua rèm xe: "Hôm nay Khương tiểu thư bị dọa sợ, vương gia đã mời đại phu nổi tiếng trong thành đợi ở quán trà, vương gia dặn thuộc hạ mời tiểu thư đến đó, để đại phu xem giúp tiểu thư, cho ngài bớt sợ hãi."

Cơ thể ta đông cứng, trái tim ta đột nhiên thắt lại, ta trả lời lặng lẽ và kiên định: "Ở phủ tướng quân cũng có đại phu... Cảm ơn lòng tốt của vương gia, hôm nay đã muộn, thần nữ không tiện tiếp xúc với ngoại nam, mong vương gia thứ lỗi cho ta. "

Ta để mã phu đánh xe, lúc chiếc xe tiếp tục di chuyển, ta nhận thấy bàn tay nắm chặt của mình run rẩy.

Một đại phu nổi tiếng... Lý Hoài Ngọc cố ý khiến ta nghĩ đến Dương Chiêu.

Hôm nay âm thầm đối nghịch với hắn, lúc vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ với thừa tướng trong bữa tiệc thì hắn cũng đã lén ra tay với Dương Chiêu.

Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể xác nhận mối liên hệ giữa ta với Dương Chiêu, nên rất có khả năng là hắn đang gạt ta.

Nếu ta đi, Dương Chiêu mới thật sự bại lộ dưới mí mắt Lý Hoài Ngọc, tạo ra cơ hội để hắn kiềm chế ta, mang đến nguy hiểm cho Dương Chiêu.

Lúc ta trở lại phủ tướng quân, ta cảm thấy cổ mình đã cứng đờ.

Lệnh người gọi kẻ âm thầm bảo vệ gia đình Dương Chiêu trở về một chuyến.

Ta bước đi không ngừng nghỉ, lúc đi ngang qua sân nhà Khương Hành Viễn, ta nghe thấy tiếng mắng chửi từ bên trong.

Kể từ khi nó bị ta đánh gãy chân, trong quá trình hồi phục nó ngày càng cáu kỉnh hơn, hạ nhân trong phủ không hề muốn đến sân của nó một xíu nào.

Ta liếc nhìn cánh cửa sân của nó, vốn chỉ là một hành động vô tình, nhưng ta lại nhìn thấy Khương Hành Tri đang dùng khăn tay ấn trán mình dưới đèn lồ ng.

Tấm vải lụa trắng có vết đen trên đó.

Ngay khi ta dừng bước chân, lúc này Khương Hành Tri cũng chú ý đến ta, vẻ mặt huynh ấy hơi giật mình, huynh ấy nhanh chóng đi về phía ta.

"M.á.u? Sao cả người đều là máu thế? "

Đầu ngón tay trong tay áo ta khẽ nhúc nhích, ta không trả lời huynh ấy, có hơi không chắc chắn: "Bây giờ đến huynh mà nó cũng đánh luôn sao?"

"Không phải, chỉ là một miếng sứ vỡ..... Tại sao trên người muội lại có m.á.u? Bị thương à? "

Ta nhìn vào mắt huynh ấy, sự lo lắng lộ ra trong mắt huynh ấy rất chân thành, ta không khỏi lắc đầu, làm sao Khương Vãn Trạch và Khương phu nhân lại có thể sinh ra một vị Bồ Tát sống như vậy.

Nếu thay đổi một hoàn cảnh khác, sợ rằng huynh ấy sẽ bị ăn đến không còn xương mất.

"Lúc dâng hương trở về gặp phải thổ phỉ, muội không bị thương, huynh trưởng không cần lo lắng."

Vẻ mặt huynh ấy hơi lộ ra vẻ khiển trách: "Đừng ỷ mình có võ công mà coi thường an toàn, sau này ra ngoài thì dẫn theo nhiều thị vệ hơn đi."

Ta mỉm cười với huynh ấy: "Muội biết rồi huynh trưởng, huynh mau đi xử lý vết thương đi."

Huynh ấy mím môi liếc nhìn ta, như thể đang trách một đứa trẻ không hiểu chuyện, ta nhìn huynh ấy rời đi, nghiêng đầu nhìn cửa sân Khương Hành Viễn, hạ khóe miệng xuống.

Hôm nay đổ m.á.u, sau đó còn bị Lý Hoài Ngọc kích động cho nên máu khắp cơ thể ta dường như đều dâng lên sát ý.

Ta siết chặt lòng bàn tay, chịu đựng, bước nhanh trở lại sân, vừa bước vào cửa sân, ta nhìn thấy người mà ta đã phái đến bảo vệ nhà họ Dương đang đứng bên ngoài phòng ta.

Người ta phái đi gọi hắn chỉ vừa mới rời đi, hắn không có khả năng về sớm thế này.

Trừ khi...... Hắn đợi ta ở đây từ sớm.

Mà hắn tìm ta cũng chính là vì chuyện nhà họ Dương.