Chiêu Ngươi Phiền

Chương 52: C52: Chương 52




Edit: Sn

Tấm thảm dày che lấp tiếng bước chân, tiếng "Rắc" mở khóa cửa phòng vang lên đặc biệt rõ ràng. Nghiêm Khiếu cắm thẻ phòng vào ổ, căn phòng bỗng sáng bừng lên.

Chiêu Phàm không hề e dè bước qua bên người anh đứng giữa phòng, thậm chí còn nhìn quanh một lượt.

Nghiêm Khiếu vô thức mím môi, nhớ lại mùa thu năm ngoái ở Huân Thành, Chiêu Phàm cũng như vậy, vừa vào phòng đã cần thận quan sát cách bài trí căn phòng. Nhưng khi đó anh chưa nói rõ mối quan hệ, Chiêu Phàm không hề đề phòng. Hai người liên tục hai ngày ngủ chung một giường, đắp chung một chăn, còn so sánh kích cỡ, đùa cợt "ủ mật" loại bậy bạ này.

Bây giờ...

Anh thở dài trong lòng, xoay người đóng cửa lại, lên tiếng chào hỏi: "Ngồi đi, tôi lấy cho em chai nước."

Phòng khách có chút bừa bộn, ngoài giường ra, chỗ duy nhất có thể ngồi là chiếc ghế sofa mà Nghiêm Sách vừa ngồi cách đây không lâu. Chiêu Phàm ban đầu muốn ngồi giường, nhưng do dự một lúc rồi vẫn chọn sofa.

Nghiêm Khiếu đưa cho cậu một chai nước suối đá: "Của em."

"Chỉ có cái này?" Chiêu Phàm nhận lấy nhưng không vội mở nắp.

Nghiêm Khiếu không ngờ Chiêu Phàm còn muốn lấy loại nước khác, nhất thời vui mừng, đưa tay muốn lấy chai nước suối lại, "Còn cocacola nữa, nhưng chưa để trong tủ lạnh."

Chiêu Phàm cúi mắt, nhìn chai nước suối hai người đang cùng nắm, mạnh tay giật lại, khiến Nghiêm Khiếu nắm hụt, "Thôi vậy, không có đá thì không ngon."

Trên tay Nghiêm Khiếu dính vài giọt nước, anh hơi bực bội vì sao không bỏ coca vào tủ lạnh.

Chiêu Phàm không uống nước, đặt chai nước suối lên bàn trà, hai bàn tay ướt đẫm đan vào nhau, có chút ý tứ thương lượng, "Ban nãy tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời."

Tim Nghiêm Khiếu như bị thứ gì đó nhẹ nhàng khều khều, "Xin lỗi, tôi đang ở dưới vườn hoa."

Chiêu Phàm nói: "Tôi đã rất gấp."

Môi Nghiêm Khiếu mím chặt, đột nhiên nhìn về phía cậu.

"Tôi tưởng anh đã bị Sách ca mang đi." Chiêu Phàm vò đầu, nước trên tay vuốt lên tóc, dưới ánh mặt trời lấp lánh như dát một lớp bụi vàng.

"Em... " Nghiêm Khiếu nghẹn ngào, "Em lo cho tôi à? Khi nãy lúc chúng ta va vào nhau, em định đuổi theo ra sân bay?"

Chiêu Phàm nhìn anh, "Ừm."

Huyệt thái dương đập thình thịch, máu huyết không biết là đang tuôn xuôi hay ngược dòng, Nghiêm Khiếu cảm thấy hơi choáng váng, ánh mắt như tia điện.

"Nhưng Sách ca cũng không hung ác như tôi tưởng." Chiêu Phàm miễn cưỡng cười cười, "Dù sao thì anh bình an là tốt rồi."

"Chiêu Phàm." Nghiêm Khiếu gọi.


"Hửm?"

"Cảm ơn em." Có nhiều điều muốn nói, nhưng ngàn vạn lời nói, chỉ có lời cảm ơn là dễ dàng biểu đạt nhất.

Chiêu Phàm lắc đầu, "Tôi cũng có trách nhiệm. Nếu Sách ca muốn phạt anh, tôi thực sự không thể bảo vệ được, ít nhất cũng nên cùng chịu phạt với anh."

Nghiêm Khiếu ngửa mặt lên, chống hai tay ra sau, "Chuyện ngày hôm đó..."

Chiêu Phàm uống một ngụm nước đá, cắt ngang lời anh, "Tôi đã bình tĩnh suy nghĩ lại rồi. Hôm đó tôi quá nóng vội, nói một số lời hồ đồ, anh đừng để bụng."

Nghiêm Khiếu cảm thấy ngực mình tê rần, tim đập nhanh như ch trống ngực. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, không nói lời nào.

"Tôi nói anh và Lý Ti Kiều cũng như nhau, việc này quả thật đã làm anh bị tổn thương." Chiêu Phàm thản nhiên và chân thành, không chút né tránh: ''Tôi muốn xin lỗi vì điều đó."

Nghiêm Khiếu khẽ lắc đầu.

Chiêu Phàm vuốt ve cằm, không hề thoải mái: "Khiếu ca, tôi luôn coi anh là người anh em nhất của mình. Anh và những người từng nói 'thích' tôi trước đây không giống nhau. Cho nên hôm đó tôi mới kích động như vậy."

Nghiêm Khiếu khẽ "ừ" một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót dữ dội.

"Tôi không biết anh làm thế nào mà 'thích' tôi được." Chiêu Phàm chậm rãi nói, cẩn trọng lựa lời nói, "Từ khi gặp anh, tôi đã thấy anh là một người thú vị, vui vẻ, ở bên anh tôi cảm thấy rất thoải mái. Sau này càng tiếp xúc lâu, tôi càng cảm thấy chúng ta hợp nhau, tôi nghĩ chúng ta có thể làm anh em tốt cả đời."

Nói đến đây, Chiêu Phàm nhíu mày, nét mặt thoáng buồn, "Nhưng đối với anh, tôi lại là người 'yêu từ cái nhìn đầu tiên'."

Nghiêm Khiếu chứng kiến sự buồn bã của Chiêu Phàm, lòng đau như cắt, nhưng lại cảm thấy ấm ức.

Chiêu Phàm thở dài, "Chuyện 'vừa gặp đã yêu' là vô vị nhất, 'vừa gặp đã yêu' có thể duy trì được bao lâu?"

Nghiêm Khiếu khẽ lẩm bẩm: "Cả đời."

Chiêu Phàm ngẩn người, vẻ mặt không tin tưởng: "Thật sao?"

Bầu không khí ngột ngạt, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, sự im lặng lan tỏa từ điểm giao nhau của ánh mắt họ ra khắp bốn phía.

Cả hai đều biết, ai cũng không thể thuyết phục được ai.

Thời gian dần trôi, Chiêu Phàm đứng dậy, "Tôi về đây."

Nghiêm Khiếu bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, giống như ngày hôm ấy trong khu rừng nhỏ, "Nghe tôi nói đi."

Cậu chỉ dùng ba phần sức lực giằng co, không thoát ra, đành thôi không giằng nữa.

Nghiêm Khiếu vẫn ngồi trên mép giường, ngẩng đầu nhìn cậu, "Có thể cho tôi một cơ hội không?"


Cổ tay bị bóp chặt đến mức run lên, cảm giác run rẩy từ đó lan dọc cánh tay lên trên. Chiêu Phàm nói: "Khiếu ca, tôi cảm thấy rất khó chịu."

Cảm giác run rẩy từ cổ tay đột nhiên dừng lại.

"Anh ở nơi này của tôi có phân lượng rất nặng." Chiêu Phàm vỗ vào ngực mình, "Tại sao anh nhất quyết phải đẩy mối quan hệ của chúng ta theo hướng kia?"

Nghiêm Khiếu hai mắt đỏ bừng, "Vậy tại sao em nhất quyết phải kết nghĩa anh em với tôi?"

Mâu thuẫn lại quay về điểm xuất phát.

Hình như không ai sai, mà cũng hình như ai cũng sai.

Chiêu Phàm suy nghĩ hồi lâu, giọng điệu kiên quyết: "Tôi đối với anh không có loại tình cảm mà anh mong muốn."

Nghiêm Khiếu cảm thấy đau nhói trong ngực, buông lỏng ngón tay khi nói: "Tôi đối với em, cũng không có tình bạn như em mong muốn."

Mối quan hệ này từ đầu đã sai trái, một người theo đuổi tình bạn chân thành, một người theo đuổi tình yêu lãng mạn. Tình bạn rộng mở, còn tình yêu chung thủy, vốn dĩ không thể hòa hợp, nhưng trong lòng mỗi người lại có vị trí ngang nhau, nên ai cũng không thể buông bỏ, ai cũng không cam tâm, ai cũng không thoải mái.

Ai cũng không thể toại nguyện.

Chiêu Phàm đứng im tại chỗ một hồi lâu, thậm chí không nói lời "tạm biệt" rồi mở cửa bước đi.

Nghiêm Khiếu ngây ngốc ngồi đó, bên cạnh đã trống rỗng từ lâu, vừa quay người lại nhìn về phía hành lang vắng tanh.

Lại thất bại rồi.

Anh thống khổ ôm đầu, lục phủ ngũ tạng như sắp vỡ tung, đau đớn thấu trời, cũng đau đớn vì chính bản thân mình.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei

Việc xin thực tập ở Sam Thành rất suôn sẻ, Chiêu Phàm gọi điện thoại cho Lâm Hạo Thành. Lâm Hạo Thành liên tục thở dài, nhưng cũng không nói lời ngăn cản, chỉ như bất kỳ ông bố nào lo lắng cho con mình, dặn dò cậu chú ý an toàn, đoàn kết đồng nghiệp, chăm sóc tốt bản thân.

Treo điện thoại trước, Chiêu Phàm đột nhiên gọi: "Ba--"

Lâm Hạo Thành hơi bất ngờ: "Ừm?"

"Ba... " Chiêu Phàm nuốt nước bọt, "Mấy năm nay ba không có ý định kết hôn gì sao?"

"Sao tự nhiên hỏi vậy?"

"Chỉ là tò mò thôi."


Lâm Hạo Thành cười, "Còn không phải vì có cậu em ham chơi này sao? Khi anh đây còn trẻ đẹp trai, dẫn theo cậu đây, lúc đó cậu em gầy gò nhỏ bé, tiêu sạch tiền của anh, còn dọa chạy cả những người con gái thích anh."

Chiêu Phàm thở dài, "Nói chuyện nghiêm túc với ba đó!"

"Chuyện này còn không nghiêm túc à?"

"Vậy giờ con không phải là gánh nặng cho ba nữa đúng không? Sao ba vẫn không tìm?"

"Già rồi, không ai thèm."

"Cái rắm á!"

Lâm Hạo Thành đùa giỡn một lúc rồi trở nên nghiêm túc: "Chẳng qua là không có ý định đó thôi, đời người đâu nhất thiết phải kết hôn. Gặp được người phù hợp, muốn cùng nhau nương tựa qua nửa đời sau thì kết hôn. Không gặp được thì thôi. Ba không có gì cố chấp về chuyện này, càng không tùy tiện tìm một người để chịu đựng. Ngược lại con đột nhiên hỏi chuyện kết hôn, là có người thích rồi sao?"

Chiêu Phàm vội vàng phủ nhận: "Không có!"

"Vậy thì con hỏi gì?"

"Con chỉ hỏi... "

"Cậu này, đừng hòng lừa gạt tôi." Lâm Hạo Thành nói: "Cậu cũng đến tuổi lo lắng và vui mừng vì chuyện tình cảm rồi."

Chiêu Phàm còn muốn chối cãi, Lâm Hạo Thành lại nói: "Gặp được người phù hợp, trải qua một đoạn tình cảm, thực ra là chuyện rất may mắn. Ba không quản con, nhưng bản thân con phải có chừng mực, đừng suy nghĩ lung tung, biến chuyện tốt thành chuyện xấu."

"Vậy ba nghĩ như thế nào mới được gọi là 'phù hợp'?" Chiêu Phàm dựa vào lan can, ánh mắt xa xăm.

"Mỗi người có tiêu chuẩn riêng". Lâm Hạo Thành suy nghĩ một lát, "Tóm lại là phải yêu thương và thấu hiểu nhau."

"Chỉ vậy thôi sao?"Chiêu Phàm hỏi.

"Ừ?" Lâm Hạo Thành không hiểu, "Con còn muốn thế nào nữa?"

Chiêu Phàm nén tiếng thở dài suốt nửa ngày, cuối cùng cũng cất lời hỏi: "Giới tính không quan trọng sao?"

Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.

Chiêu Phàm nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ "Con, con chỉ tuỳ tiện nói chuyện với ba thế thôi."

Lâm Hạo Thành dĩ nhiên đã nhìn thấu, nhưng không nói toạc ra, "Ý của ba vẫn như cũ, lựa chọn ở bên ai, điều quan trọng nhất là yêu thương lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau. Còn lại, đều là những chi tiết nhỏ nhặt."

Chiêu Phàm nắm chặt lan can, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Lâm Hạo Thành lại cười, "Ba nuôi con lớn đến thế này, đã vất vả lắm rồi. Ba còn chưa có bạn đời, con yêu đương hay không yêu đương, tìm ai yêu đương, những chuyện vớ vẩn này đừng mang đến làm phiền ba nữa. Nhưng con phải nhớ, đừng miễn cưỡng bản thân, cũng đừng miễn cưỡng đối phương."

Cúp điện thoại, Chiêu Phàm ngẩn người rất lâu, cho đến khi Lỗ Tiểu Xuyên chạy đến vỗ vai cậu thật mạnh, ôm chầm lấy cậu đầy luyến lưu, đòi anh phải mời cả phòng ăn "cơm chia tay".

"Bữa cơm chia tay gì chứ." Cậu cười, "Có phải không quay lại đâu, còn một năm mới tốt nghiệp cơ mà."

Mặc dù nói vậy, nhưng những ngày tháng anh em cùng ăn cùng ngủ, chơi bời bên nhau không còn nhiều nữa.

Ăn uống no say, nướng đồ ăn thỏa thích, Chiêu Phàm không khỏi nhớ đến Nghiêm Khiếu.


Lần này cậu đến Sam Thành, e rằng rất lâu nữa mới gặp được Nghiêm Khiếu.

Sắp rời khỏi Cảnh viện, người cậu không nỡ rời xa nhất không ai khác mà chính là Nghiêm Khiếu.

Chia tay bạn bè cùng lớp, lòng ai cũng rộng mở, mỗi người theo đuổi một con đường riêng. Tương lai vẫn sẽ giữ liên lạc, gặp gỡ nhau không gặp bất kỳ trở ngại nào. Tuy nhiên, trước khi chia tay, cậu lại nảy sinh rạn nứt với Nghiêm Khiếu. Đừng nói đến việc gặp mặt, ngay cả việc gọi điện thoại cũng có thể trở nên rất gượng gạo.

Cậu lau mặt, cùng các bạn cùng phòng nằm trên bãi cỏ sân vận động ngắm bầu trời đêm, tiếng ngáy dần dần vang lên bên tai.

Không nỡ rời xa Nghiêm Khiếu, có lẽ vì sau này thực sự không còn cơ hội gặp lại. Hôm đó ở khách sạn, cậu đã hoàn toàn hiểu ra mâu thuẫn giữa mình và Nghiêm Khiếu nằm ở đâu -- cậu muốn có được tình bạn từ Nghiêm Khiếu, còn Nghiêm Khiếu lại muốn có được tình yêu từ cậu, hai thứ tình cảm hoàn toàn khác biệt đặt lên hai đầu cán cân, lại có thể duy trì sự cân bằng tuyệt đối.

Cậu không nỡ rời xa Nghiêm Khiếu, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng bản thân biến tình bạn thành tình yêu.

Cậu suy nghĩ rõ ràng, tình cảm dành cho Nghiêm Khiếu không phải là tình yêu.

Hạo ca cũng đã nói, đừng miễn cưỡng bản thân.

Cậu không thể thỏa hiệp, nghĩ đến Nghiêm Khiếu cũng vậy.

Mọi chuyện đến nước này, phần tình cảm đã đi vào ngõ cụt, có lẽ kết cục cuối cùng chính là không liên lạc với nhau nữa.

Cậu phiền não nhắm mắt lại.

Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei

Từ khi rời khỏi bản làng nhỏ bé, lạc hậu đó năm lên năm tuổi, Chiêu Phàm chưa từng quay lại Sam Thành.

Mùa hè rực rỡ, khi cậu đặt chân lên mảnh đất nóng bỏng bởi ánh mặt trời, kéo theo vali và balo sau lưng, lòng cậu dâng trào những cảm xúc khó tả.

Cậu sắp trở thành cảnh sát đặc công của thành phố này.

Cùng lúc đó, Nghiêm Khiếu từ khu nhà đối diện đồn cảnh sát quận Vũ Dân đi ra, đến siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt.

Căn nhà được thuê cách đây ba ngày, hai phòng ngủ một phòng khách, mọi thứ đều mới, đầy đủ điện nước mạng internet.

Vừa bước vào siêu thị, điện thoại của Nghiêm Khiếu reo lên. Anh ta cầm lên nhìn, là Thẩm Tầm gọi đến.

Thẩm Tầm hỏi han về tình hình anh ổn định ở Sam Thành như thế nào, giọng điệu lo lắng không giấu được. Nghiêm Khiếu an ủi người bạn của mình, nói rằng bản thân có chừng mực.

Cuối cùng, Thẩm Tầm hỏi: "Mày thực sự nghĩ rằng làm như vậy có thể khiến Chiêu Phàm cảm động?"

Nghiêm Khiếu vịn xe đẩy đứng giữa dòng người qua lại, như bị ấn nút tạm dừng, vài giây sau mới nhẹ giọng nói: "Chưa chắc đã lay động được."

Thẩm Tầm thở dài, "Vậy mày..."

"Nhưng trong hai bọn tao, luôn có một người phải thỏa hiệp." Nghiêm Khiếu nói: "Tao nguyện ý là người thỏa hiệp."

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️