Editor: Sn
Khu rừng nhỏ bên ngoài phòng máy của Cảnh Viện lại đến thời điểm rợp bóng cây xanh nhất trong năm. Tiếng ve sầu rả rích như sóng biển, được làn gió nóng nhẹ thổi thành từng gợn sóng.
Nghiêm Khiếu một tay cầm chai Cocacola nửa đá nửa nước, nằm dài trên ghế dài dưới tán cây, tay kia gối sau gáy, lim dim nhìn bầu trời che khuất bởi lá cây, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Mùa hè năm ngoái, Chiêu Phàm cũng nằm dài trên chiếc ghế dài này, phơi mình tắm nắng một cách vô tư. Còn anh, ngồi trên một chiếc ghế dài khác, ngắm nhìn Chiêu Phàm say mê, lòng trào dâng bao cảm xúc.
Lúc ấy họ mới quen nhau, chỉ gặp nhau hai ba lần, miệng thì xưng hô anh em, nhưng có lẽ còn chưa thể coi là bạn bè. Vậy mà giờ đây, họ đã trở thành những người bạn thân thiết.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên là một điều kỳ diệu, dù chỉ là sự rung động đơn phương cũng đủ âm thầm thay đổi một mối quan hệ.
Tình bạn chỉ phát triển đến mức này, không thể tiến xa hơn nữa. Anh cũng dần dần mất kiểm soát, càng ở bên Chiêu Phàm, anh càng bị thu hút, ham muốn cũng ngày càng lớn.
Anh không rõ chính xác lúc nào bản thân sẽ mất kiểm soát, chỉ biết rằng ngày đó sẽ đến.
Thay vì để cảm xúc lôi kéo cả hai vào vũng lầy không lối thoát khi không thể kiểm soát, tốt hơn hãy dành trái tim cho Chiêu Phàm khi anh còn tỉnh táo.
Muốn tiếp hay muốn đạp, tùy ý em ấy.
•
"Mày thực sự quyết định nói rõ với Chiêu Phàm rồi à?" Tối qua ở con phố ăn vặt quen thuộc ngoài đồn cảnh sát, Thẩm Tầm gọi ba phần tôm hùm đất cay để mời anh.
"Nếu không nói rõ, tao sợ mình sẽ phát điên mất." Hành lý của anh vẫn đặt ở một bên, giống như khi anh đến đây vào năm ngoái.
Khác biệt là lần này chỉ có anh và Thẩm Tầm ngồi đối diện nhau. Chiêu Phàm biết anh đến, nhưng chuyên ngành chống khủng bố đột nhiên có một cuộc diễn tập bất ngờ, vì vậy không thể đến gặp anh ngay lập tức.
Điều này lại cho anh và Thẩm Tầm cơ hội để trò chuyện riêng.
"Đến lúc nên nói chuyện nghiêm túc với Chiêu Phàm rồi." Thẩm Hân bóc vỏ tôm hùm đất, gọi một bình nước ép dưa hấu tươi, "Nếu là tao, có lẽ tao đã không thể nhịn được lâu như vậy."
"Đó là vì mày và em ấy học cùng trường, ngày nào cũng gặp nhau." Nghiêm Khiếu đeo găng tay nhựa, "Tao đã hơn nửa năm không gặp em ấy rồi."
"Như vậy cũng coi là giỏi nhịn rồi." Thẩm Tầm cười, "Tao hơi tò mò, nếu như cuốn tiểu thuyết đó của mày không đạt được thành tựu gì, mày có tới đây không?"
Nghiêm Khiếu đang bóc vỏ tôm hùm đất chợt khựng lại, lắc đầu: "Khó nói."
"Nghĩa là không chứ gì nữa." Thẩm Tầm nhìn thấu mọi chuyện, "Chiêu Phàm là động lực của mày, mày muốn trở nên tốt hơn vì nó."
Nghiêm Khiếu cười hỏi ngược lại "Ai mà không muốn trở nên tốt hơn vì người mình thích chứ?"
"Đó là sự thật." Thẩm Tầm nhún vai, ném cho Nghiêm Khiếu một con tôm hùm đất đã bóc vỏ.
"Mày làm gì vậy?" Nghiêm Khiếu nhìn con tôm hùm đất: "Hư rồi?"
"Tao ác độc đến vậy sao? Bóc cho mày ăn mà còn chê."
"Lột cho tao thật?"
"Chậc, tao còn độc thân mà, muốn thử cảm giác bóc tôm cho người khác." Thẩm Tầm nói: "Luyện tay nghề, miễn cho sau này gặp được người hợp ý, bóc không khéo lại bị xem thường, Khiếu ca, mày phối hợp chút coi."
Nghiêm Khiếu ném con tôm vào miệng: "Cái này còn cần luyện, con mẹ nó mày có bị khùng không?"
Lúc này Thẩm Tầm mới nói: "Thật ra tao chê con tôm nhỏ quá, hên cho mày đó."
Nghiêm Khiếu ném vỏ tôm hùm về phía hắn.
"Sinh viên đại học thời nay, còn là nhà văn nữa, chú ý ý thức." Thẩm Tầm nhặt vỏ tôm hùm trên sàn, giọng điệu hơi thay đổi: "Đúng rồi, vừa khéo mày tới rồi, tao nói với mày cái này."
Trực giác Nghiêm Khiếu là chuyện gì quan trọng, động tác lột vỏ cũng chậm một chút, "Cái gì?"
"Chuyện xảy ra đã lâu rồi, nhưng vào thời điểm đó cuốn tiểu thuyết của anh đang đạt đến đỉnh cao, nhìn bộ dạng như tẩu hoả nhập ma của cậu, tao không dám làm phiền."Thẩm Tầm nói: "Tháng trước có một thằng não rỗng, ỷ mình có chút gia thế chạy tới trêu chọc Chiêu Phàm."
Nghiêm Khiếu nghe xong liền bực lên: "Thằng nào?"
"Chung chuyên ngành với Chiêu Phàm, tên là Lý Ti Kiều, là một kẻ ăn chơi trác táng. Thằng đó chẳng có tài cán gì, lêu lổng ở Cảnh viện ba năm, chỉ kết thân được với mấy kẻ bên ngoài, trong trường chẳng ai coi trọng nó. Chuyên ngành chống khủng bố là một trong những ngành "át chủ bài" của trường tao, rất khó để vào học. Nhờ có người thân trong gia đình móc nối, thằng đó mới được nhận. Tưởng mình là công tử, lúc nào cũng tỏ ta hống hách, kênh kiệu, thật ra chỉ là một thằng ngu."
Nghiêm Khiếu chả hứng thú tới thiếu gia công tử gì, chỉ quan tâm Chiêu Phàm: "Thế cái thằng họ Lý kia làm gì Chiêu Phàm rồi?"
"Thằng đó thì làm gì được Chiêu Phàm? Đánh thì đánh không lại, chẳng phải chỉ biết tỏ tình, tặng quà rồi đeo bám dai dẳng thôi sao?" Thẩm Tầm uống một ngụm nước ép dưa hấu, tiếp tục nói: " Tao nghe mấy người bên phòng chống khủng bố nói, ngay từ khi vào trường, Phàm Phàm của màu đã xem thường thằng đó, cho rằng nó là kẻ vô tích sự. Kết quả thằng ngu này tự cho mình là giỏi —— vì có tiền có quyền, ngoại hình không tê, nghĩ là Chiêu Phàm xuất thân từ gia đình bình thường chắc chắn sẽ bám lấy mình. Lỗ Tiểu Xuyên nói, thằng đó còn hứa với Chiêu Phàm, nói sang năm tốt nghiệp sẽ giúp Chiêu Phàm giải quyết công việc."
Nghiêm Khiếu gần như tức giận bật cười: "Thằng đó bị thiểu năng trí tuệ hả? Không biết Chiêu Phàm bây giờ là nhân vật nổi tiếng ở Bộ Công an à, còn cần thằng đó giúp đỡ trong công việc?"
"Cho nên mới nói nó là thằng ngu." Thẩm Tầm nói: "Chiêu Phàm còn chê thằng đó ghê tởm, ngay tại chỗ từ chối, lúc đầu chả làm gì nó, thế mà nó bám dí Chiêu Phàm suốt không thả, Chiêu Phàm chịu không được nên đã đánh nó, chửi nó là thằng gay chết tiệt. Việc này còn gây ra một xích mích nhỏ, Chiêu Phàm bị ghi vào sổ đầu bài một lần. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến tương lai của Chiêu Phàm, chắc cậu ấy chẳng kể cho mày nghe đâu."
Nghiêm Khiếu nhíu mày, hai chữ "ghê tởm" và "thằng gay chết tiệt" như tảng đá từ trên trời rơi xuống, đè nặng trong tim.
"Sau này Lý Ti Kiều cũng không dám trêu chọc Chiêu Phàm nữa, lúc đó Chiêu Phàm còn tuyên bố gặp một lần đánh một lần, có đoạn thời gian Lý Ti Kiều né tránh cậu ấy.": Thẩm Tầm thấy sắc mặt Nghiêm Khiếu khác thường, ngừng lại, hỏi: "Khiếu ca, sao thế?"
Nghiêm Khiếu gượng cười nói: "Chiêu Phàm thật sự nói "thằng gay ghê tởm à"?"
Thẩm Tầm sững sờ: "Mày lo cái này?"
Khoé môi Nghiêm Khiếu căng cứng: "Ừ."
"Theo tao nghĩ, Chiêu Phàm muốn nói Lý Ti Kiều ghê tởm." Thẩm Tầm suy nghĩ một lát, "Nhưng Chiêu Phàm là người thẳng thắn, cả hai chúng ta đều biết điều đó. Cậu ấy ghét Lý Ti Kiều, nên việc chửi mắng Lý Ti Kiều cũng là điều bình thường. Nhưng mày và cậu ấy là bạn bè, nếu mày tỏ tình với cậu ấy, phản ứng của cậu ấy sẽ thế nào, điều này thực sự khó nói."
Nghiêm Khiếu gật đầu, "Tao hiểu."
Thẩm Tầm rót đầy nước ép dưa hấu vào ly hai người, lại nói: "Dù sao bây giờ mọi thứ đều chưa biết trước, mày đừng lo quá, cứ thuận theo tự nhiên. Mày thật tâm đối xử với Chiêu Phàm, nó thông minh vậy, không thể không cảm nhận được. À, tao còn thấy Chiêu Phàm Phàm hình như hơi thiếu muối trong chuyện tình cảm."
Nghiêm Khiếu ngước mắt lên, "Sao vậy?"
Cũng có mấy cô gái tỏ tình với cậu ấy, một cô sinh viên năm nhất ngành điều tra của bọn tao, Hoàng Kiềm nói rằng cô ấy là nữ thần đẹp nhất từ trước đến nay của khoa. Thẩm Tầm nói:"Chiêu Phàm vẫn từ chối và cách từ chối của nó rất kỳ lạ, làm cho cô gái kia cũng phải câm nín."
"Kỳ lạ?"
"Đúng, cậu ấy hẹn người ta cùng đi chạy việt dã 20km với tạ. Nếu nó thua, thì sẽ thử tìm hiểu xem sao."
Nghiêm Khiếu: "..."
"Mày cũng cạn lời rồi chứ gì?" Thẩm Tầm thở dài: "Đó là chạy việt dã 20km với tạ đấy, ngay cả sinh viên năm 3 năm 4 chuyên ngành chống khủng bố cũng không ai thắng được nó, huống chi là các cô gái chuyên ngành điều tra của bọn tao."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Chẳng có gì cả, con bé thấy nó là một thằng kỳ quặc thú vị, giờ đã thành anh em tốt với nó rồi."
Nghiêm Khiếu trợn trắng mắt: "Sao ai cũng có thể làm anh em với em ấy thế?"
"Vậy nên mày phải hành động thôi." Thẩm Tầm nói: "Bằng không, cậu ấy sẽ mãi xem mày là bạn thân. Mà mày cũng đừng áp lực quá, Chiêu Phàm chỉ là chưa nhận ra được thôi, chưa hẳn là không chấp nhận nổi việc bị một thằng đàn ông thích."
Nghiêm Khiếu trầm ngâm một lát:"Ừm, cảm ơn mày, người anh em."
Ngoài ra, còn có một chuyện tao muốn nói riêng với mày, mày nghe cho kỹ nhé, trước khi Chiêu Phàm chủ động nói với mày, mày đừng nhắc đến chuyện này với nó." Thẩm Tầm hạ giọng, "Lần trước cậu ấy đánh Lý Ti Kiều, nhà họ Lý nói muốn gọi người nhà đến giải quyết."
Nghiêm Khiếu hỏi: "Hạo ca đến à?"
"Không, không có gì đâu." Thẩm Tầm nói: "Lúc đó tao cảm thấy không ổn, nên đã nhờ vả một số mối quan hệ để tìm hiểu sơ bộ, thì biết được —— Chiêu Phàm là đứa trẻ được cứu ra từ vùng núi hẻo lánh phía Tây Nam hơn mười năm trước bởi đặc nhiệm Lâm Hạo Thành, cũng chính là 'Hạo ca' mà mày nói.
Ánh mắt Nghiêm Khiếu co lại, sống lưng bỗng nóng lên, "Vùng núi hẻo lánh?"
"Đúng, tao không rõ chi tiết, chỉ biết khi cảnh sát giải cứu Chiêu Phàm thì cậu ấy đã mồ côi cha mẹ, đáng lẽ sẽ được đưa vào trại mồ côi. Nhưng sau đó, không hiểu vì lý do gì, lại được Lâm Hạo Thành nhận nuôi." Thẩm Tầm nói.
Đầu ngón tay Nghiêm Khiếu dây lên trừng đợt tê dại. Năm ngoái mới quen Chiêu Phàm, Chiêu Phàm nói "Tôi từ trong núi lớn đi ra, lúc chăn bò từng gặp sói, tôi và sói đại chiến ba trăm hiệp", lúc đó anh hoàn toàn không để ý, chỉ nghĩ là một câu nói đùa. Bây giờ mới biết, Chiêu Phàm quả thực đến từ vùng núi, không chỉ vậy, còn có một tuổi thơ vô cùng bất hạnh.
—— Ngay cả đặc nhiệm cũng được điều động, chứng tỏ lúc đó Chiêu Phàm đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể tính mạng bị đe dọa.
"Chiêu Phàm không muốn nói thì thôi." Còn lại khá nhiều tôm hùm đất, Thẩm Tầm lại bắt đầu hăng hái bóc vỏ, "Việc quan trọng nhất hiện tại của mày là tỏ tình, nào nào, giải quyết hết những chuyện này đi."
•
Điện thoại rung lên trong túi quần, kéo Nghiêm Khiếu quay lại thực tại.
Anh ngồi dậy từ băng ghế, thấy tin nhắn từ Tiểu Tùng.
Tiểu Tùng viết một đoạn khá dài, đại ý là khuyên anh nên nghỉ ngơi một thời gian, đi du lịch, tích lũy thêm kiến thức và tìm kiếm cảm hứng, không cần vội vàng viết truyện mới. Truyện vừa hoàn thành đang ở thời điểm nhân khí bùng nổ, doanh thu mỗi ngày đều tăng cao, bộ phận bản quyền "Phong Quy" cũng đang phối hợp với các kênh khác để quảng bá, anh hoàn toàn không cần lo lắng. Giai đoạn này cứ thoải mái thư giãn, bù lại giấc ngủ thiếu hụt trong năm qua.
Tin nhắn cuối cùng, Tiểu Tùng cũng ấn định cho anh một "thời hạn quay lại", yêu cầu anh chậm nhất phải nộp dàn bài mới trước cuối tháng 10, tháng 11 viết bản thảo, tháng 12 bắt đầu đăng tải.
Mới giữa tháng sáu, thời gian còn rất rủng rỉnh, anh lập tức nhắn tin trả lời Tiểu Tùng, nói rằng không cần lâu như vậy, sẽ cố gắng nộp dàn bài vào tháng 8.
Tiểu Tùng khen ngợi: "Khiếu à, quả nhiên là lớp xuất sắc nhất mà tôi từng dẫn dắt! Cứ yên tâm nghỉ ngơi, chờ tôi nhé!"
Cậu cất điện thoại, đứng dậy, nhìn về phía dãy nhà học.
Đá viên trong lon coca gần như tan chảy hết, đây là lúc thích hợp nhất để uống.
Trước kỳ nghỉ lễ, chuyên ngành phòng chống Khủng bố tổ chức buổi học tập. Chiêu Phàm đã hẹn gặp anh dưới tán cây này từ trước.
Nước ngọt có ga là dành cho Chiêu Phàm.
Tiếng chuông vang lên từ dãy nhà học, lòng anh trào dâng cảm xúc, ánh mắt lấp lánh. Lúc này, điện thoại bất ngờ rung lên, anh tưởng là Chiêu Phàm, cầm lên xem thì thấy là Thẩm Tầm.
"Tầm ca." Anh nhấc máy nói:"Có chuyện gì?"
"Mày đang ở đâu? Qua toà nhà B3 một chuyến." Giọng Thẩm Tầm có chút gấp gáp, Thằng ngu kia điên rồi, lại đến tìm Chiêu Phàm. Chiêu Phàm đánh người lần nữa sẽ gặp rắc rối!"
=========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei