Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 77: Đi lãnh phạt cho bổn sứ




Thân Khương quay đầu liền đi tra xét những người được mời đến đường hội, xem có ai có 'nghiệp vụ kỹ năng' tương đối đặc thù, có thể có liên quan đến vụ án này hay không.


Kết quả tra xét một vòng, không có thu hoạch gì, người hôm qua tham dự đường hội nếu có thể đưa phu nhân đến tham dự, tất nhiên là thập phần đứng đắn, ít nhất ở trước giờ Mùi, khi các phu nhân chưa rời đi thì rất đứng đắn, người được mời đến trợ hứng, nhìn từ danh sách thì không nhìn bất luận dị thường gì, không ai cùng mấy chữ 'kỹ năng đặc thù' có chữ dính dáng.


Tra không ra thứ muốn tìm, Thân Khương đổi phương hướng, tra những ai có quan hệ với những nơi 'tương đối vi diệu', tỷ như những người xướng tiểu khúc khiêu vũ trong đường hội, đều là xuất thân nhạc sư đứng đắn sao? Có ai đã từng lưu lạc nơi pháo hoa hay không? Các nam nhân quý vòng vì điệu thấp không trương dương, không phải thường có trò chuộc thân cho mấy cô nương thanh lâu còn chưa treo biển hành nghề sao?


Sờ soạn tra xét một tuần, vẫn không có thu hoạch.


Các cô nương nếu đã chuộc thân ra, hơn phân nửa là tính toán sau đó phải làm lương dân, đối với quá khứ của mình đều giấu kín, cho dù có ý tưởng khác, các quý nhân phía trên kiêng kị, các nàng cũng không dám đề cập.


Lấy thủ đoạn của Cẩm Y Vệ, việc tra ra một chút chuyện quá vãng không tính là khó, các cô nương chống đỡ không được, ngươi tra được đồ vật ép hỏi đến trên đầu, các nàng phủ nhận không được, nhưng ngươi lại hỏi khác đi, tỷ như có thể có 'kỹ năng đặc thù' gì hay không —— vậy thì khẳng định là muốn lắc đầu, là thật không biết hay giả vờ không biết, không thể nào phán đoán.


Thân Khương thực thất vọng, không hỏi được gì từ các cô nương, dứt khoát chuyển qua mấy thanh lâu lớn, tìm đám tú bà hiểu biết cái này dùng đường tin tức bên trong, có cô nương nào đặc biệt am hiểu việc này hay không? Trong trí nhớ cũng được, kỹ thuật này ai biết, ai đã từng học qua?


Ánh mắt đám tú bà nhìn Thân bách hộ liền trở nên ý vị thâm trường. Cẩm Y Vệ này vừa nhìn mặt liền không phải khách quen của bọn họ, tới cửa trừ bỏ thẩm vấn còn có thể là cái gì? Bọn họ vừa tỏ thái độ đề phòng, khó nói nhiều chuyện, vừa không che giấu đủ kiểu chế nhạo trong mắt —— thật đúng là nhìn không ra, chẳng lẽ là Cẩm Y Vệ cũng hảo loại này?


Thân Khương chỉ tra một lúc, đã rớt một thân da gà, còn không có thu hoạch.


Thanh lâu mở cửa buôn bán, khẳng định là khách nhân loại nào cũng có, yêu thích như Lâu Khải, thanh lâu không phải không biết, nhưng việc này tương đối mẫn cảm, nhẹ, thì khách nhân không hài lòng, nặng, rủi thật xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ai có thể đứng vững? Cho nên chuyện như vậy, môn đạo* trong đó còn nhiều lắm.


*ý là chỉ đường ngang ngõ tắt, hoặc là cách luồn lách để tránh rắc rối, đẹp cả đôi đàng


Nơi mà hơi xa hoa hơn chút, rất ít có loại sinh ý này, các nàng tiếp đãi khách nhân phần lớn quyền cao chức trọng, thích tinh tế ân cần, hưởng thụ người khác hầu hạ, hứng khởi muốn chơi kích thích, cũng là bọn họ chơi người khác, không phải người khác chơi bọn họ, ngươi muốn hỏi cô nương nào am hiểu quất cái loại kia, tú bà nói không ra, nhưng ngươi muốn hỏi nam nhân nào sẽ như vậy, nàng lại biết rất nhiều.


Thực sự có hai ba chỗ nổi danh, có cô nương biết chơi cái này, cũng là ở loại thanh lâu kém hơn một chút, nơi đó tiếp đãi khách nhân không nói là nghèo, nhưng khẳng định không phải quyền cao chức trọng, hằng ngày kiếm ăn, không thiếu việc phải luôn tươi cười, buộc chính mình trường tụ thiện vũ, căng thẳng, còn không phải muốn khoan khoái một chút sao? Đương nhiên khách nhân như vậy cũng chiếm không quá nhiều, lòng tự trọng của bọn họ lại không quá mạnh, ngẫu nhiên chơi một lần, sẽ cảm thấy rất kích thích.


Nếu quyền cao chức trọng lại muốn chơi cái này, làm sao bây giờ? Người ta có vòng bí mật, có quen biết, cho dù là cô nương thanh lâu, cũng là đơn độc hẹn bên ngoài, trong lâu không nhìn không nghe không hỏi, toàn coi như không biết, xảy ra chuyện cũng không cần phụ trách không phải sao?


Thân Khương bận một ngày, một thứ quan trọng cũng không có được, quả thực là bận không.


Hắn ở trong lòng thầm mắng Lâu Khải chả ra gì, ngươi nói ngươi thích cái gì không được, lại thích cái này? Lão tử muốn giúp cũng không thể giúp! Hắn còn vô cùng hối hận, đi quá nhanh quá gấp, không nghe Kiều thiếu gia phân tích thêm chút, kẻ thích chơi trò chơi này có tâm lý gì? Có phải sẽ càng hiểu biết hơn một chút, mới có thể có càng nhiều thu hoạch hay không?


Nhớ tới trước khi nghiệm thi Kiều thiếu gia nói với Chỉ Huy Sứ, hình như thê tử của Lâu Khải có chút không thích hợp...... Thân Khương nghĩ nghĩ, thay đổi phương hướng, đi tra xét Lý thị.


Vừa tra thì trực tiếp làm cho hắn tra đến tinh thần phấn khởi, hắn phát hiện một điểm phi thường muốn mệnh —— Lý thị vào mười hai năm trước, đã từng mất tích một đoạn thời gian!


Lý thị họ Lý tên Dao, xuất thân thư hương thế gia, mười hai năm trước, khi theo người nhà đi Giang Nam thăm viếng, trên đường gặp đạo phỉ, lạc khỏi người nhà, qua gần một năm mới tìm về, sau khi về nhà cơ hồ không hề ra cửa, mọi người trong nhà cũng cố tình điệu thấp, cơ bản bất luận trường hợp gì cũng đều không chủ động nhắc tới nàng, người khác hỏi tới, không khí nói chuyện cũng rất vi diệu, làm mai...... đương nhiên càng bị ảnh hưởng.


Hôn ước hai nhà Lâu Lý là như thế nào mà nói thành, người ngoài không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ biết việc hôn nhân này định ra rất chóng vánh, hình như là khi Lâu Khải theo mẫu thân đến tiệc mừng thọ của lão thái thái Lý gia, thấy được Lý Dao lúc ấy còn ở khuê trung, vừa thấy liền rất thích, Lâu mẫu cũng thực vừa lòng, sau đó liền xin cưới, năm thứ hai liền cưới người vào cửa.


Nhờ chuyện kết hôn đặc biệt thuận lợi, việc Lý Dao đi lạc mất tích gần một năm liền không có người nhắc lại, phảng phất như tất cả mọi người đã quên...... Nhưng thiếu nữ tuổi thanh xuân ở bên ngoài, trên đường đi gặp đạo phỉ, có thể có kết cục gì tốt? Hoặc là bị bắt được, trộm nuôi rồi chiếm đoạt, hoặc là bị bán, nhan sắc không tốt, bán vào rừng sâu núi thẳm, nhan sắc tốt, đưa đi thanh lâu là có cái giá tốt.


Lý Dao đẹp, ngươi đoán nàng ở vào cái tuổi thiệp thế chưa thâm, sẽ đi đến nơi nào, đã trải qua chuyện gì, học cái gì?


Bất cứ ai mà Thân Khương hỏi đến, đều có vẻ mặt ý vị thâm trường, bát quái đủ loại, thậm chí lấy không khí sau khi nàng trở về nhà để nói —— nếu nàng căn bản không gặp chuyện gì, chỉ là ở nhờ một đoạn thời gian ở nhà dân gần đó, vì sao sau khi trở về nhà lại chưa bao giờ ra cửa? Người nhà nhắc tới vì sao mẫn cảm như vậy? Khi nàng mất tích cũng không còn là trẻ con chỉ vài tuổi, cũng đã 13-14, ngươi cảm thấy nàng sẽ không biết mình tên họ là gì, cha mẹ ở đâu? Vậy vì sao không trở về nhà, ngay cả phong thư cũng không có? Rõ ràng là bị ác nhân nhốt lại, cái gì cũng không làm được!


Thân Khương bị rót một đầu tin tức mơ hồ, dứt khoát đem chuyện bài tra 'kỹ năng đặc thù' giao cho thủ hạ đi tra, còn mình tập trung trọng điểm vào Lý thị ——


Lại phát hiện một chuyện phi thường trọng yếu.


Sinh hoạt phu thê của Lâu Khải cùng Lý thị cũng không thường xuyên, một tháng có thể được một hai lần đã không tồi, nhưng mỗi lần xong việc qua hôm sau, Lâu Khải chắc chắn sẽ đi mua thuốc trị thương, hoặc là trên quần áo có mùi thuốc.


Vì sao lại dễ tra ra như vậy? Bởi vì mỗi lần như vậy Lâu Khải trước hết sẽ quét sạch bốn phía, toàn bộ hạ nhân đều cần thiết tránh ra thật xa, ai có gan tới gần, nhấc chân là bị bán, cho nên ngày nào gia chủ làm tất cả mọi người lui ra, cơ bản chính là muốn làm chuyện đó.


Chẳng lẽ hai vợ chồng đóng cửa lại, chính là chơi cái loại này? Nhưng Lý thị nhìn nhu nhu nhược nhược, thoạt nhìn thật sự không quá giống a.


Thân Khương muốn đi Lâu gia tìm Lý thị hỏi cung, nhưng chuyện như vậy người ta chưa chắc chịu nói thật, ngay cả ở trước mặt Kiều thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ, người ta còn có thể che giấu thương tích trên cổ tay kìa......


Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đã hoàng hôn, sắp sửa tối, hắn nghĩ nghĩ, không trực tiếp quay về Bắc Trấn Phủ Tư, vẫn đi một chuyến đến Lâu gia, cũng không gõ cửa đi vào, mà là nhảy lên nóc nhà, nhìn xem có phát hiện được chút gì hay không.


Có chút không khéo, chỗ hắn hạ cánh ở ngay nhà kề ở hậu trạch, phòng của Lâu mẫu.


"Xoảng ——" một tiếng, là tiếng đồ sứ rơi vỡ nát trên đất.


Lâu mẫu hai chân tàn tật, tính tình còn không nhỏ, vừa quăng đập đồ trong phòng, vừa chửi ầm lên: "Thứ đĩ lẳng lơ đáng chém ngàn đao, thứ bồi tiền...... đã giờ nào rồi, còn không biết sớm tối vâng dạ hầu hạ mẹ chồng, cơm cũng không bưng lên, con ta mệnh khổ a, sao ngươi đi sớm như vậy, kêu lão nương ngươi phải đi theo chịu tội a......"


Thân Khương đổi cái mái hiên, nhìn thấy Lý thị ở ngay nhà chính, nhưng nàng ta giống như không nghe thấy, đang đút cơm cho nữ nhi, cười đến đặc biệt ôn nhu, đặc biệt xán lạn, còn nựng mũi nữ nhi.


Thanh âm tổ mẫu chanh chua, từng chữ lọt vào tai, tiểu cô nương lại không có phản ứng gì, tay nhỏ giữ chặt góc tay áo của Lý thị, mềm mại cười cười với nàng ta.


Hai mẹ con an an tĩnh tĩnh ăn cơm, đến khi Lý thị an bài xong hài tử, thu thập xong phòng ở, thậm chí còn đọc sách một chút, mới đi đến phòng Lâu mẫu, chỉ huy nha hoàn giúp bà ta đổi tã, dọn dẹp phòng ở.


Lâu mẫu cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi là mắt mù hay là tai điếc, nhìn không thấy cũng nghe không thấy? Lão nương gào lâu như vậy cũng không tới? Thứ bồi tiền tới nhà ta lại sinh thêm cái thứ bồi tiền, ngay cả một cái nhãi con cũng sinh không ra, ngươi còn dám càn rỡ? Thật sự cho là lão nương không làm gì được ngươi sao!"


Lão thái bà biểu tình xấu xí, lời mắng ra tới cũng không dễ nghe, thô tục luân phiên mà trình diễn, Lý thị liền rũ mắt đứng một bên, giống như cái gì cũng không nghe thấy.


Thẳng cho đến khi bọn nha hoàn đều lui xuống, mùi trong phòng không còn quá khó nghe, trở nên an tĩnh, Lý thị mới ngước mắt bình bình tĩnh tĩnh nhìn qua: "Dù sao nhi tử của bà cũng đã chết, bà muốn tiếp tục sống như vậy, thì mắng tiếp đi."


Lâu mẫu nháy mắt ngậm miệng.


Một lát sau, hình như không cam lòng, môi bà ta mấp máy hai cái, ngữ khí đông cứng: "Ta không muốn ăn cháo này, ngươi đổi chén khác cho ta."


Lý thị rũ mắt: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, cơm chiều chỉ có cái này, bà hoặc là tạm chấp nhận, hoặc là tự mình đi xuống dưới làm."


Lâu mẫu: "Ngươi ——"


Lý thị ngẩng đầu, lộ ra nụ cười so ánh mặt trời ngày xuân còn muốn xán lạn: "Bằng không thì mong chờ, ngày mai tâm tình ta tốt một chút đi?"


"Đã tối rồi, mẹ chồng nghỉ ngơi cho tốt, con dâu không quấy rầy nữa."


Lý thị nói xong, chậm rì rì làm cái lễ, rồi ra khỏi phòng.


Lâu mẫu trừng mắt nhìn chén cháo mới bưng đến trên bàn, nén giận thật lâu, vẫn không dám đập, duỗi tay bưng lên, căm giận ăn.


Thân Khương nhìn hết một màn này, tâm nói Lý thị nhìn nhu nhu nhược nhược, không nghĩ tới......còn hung như vậy. Đặc biệt là mấy nụ cười kia......trượng phu của nàng vừa chết, lúc trước đi Bắc Trấn Phủ Tư khóc còn nhu nhược, lúc này sao lại cười xán lạn đến thế? Giống như tâm tình chưa bao giờ tốt được như vậy.


......


Thời điểm Thân Khương bận bận rộn rộn, lại tràn ngập nghi vấn, Cừu Nghi Thanh cũng không nhàn rỗi, y đi khắp những nơi thuộc năm dặm xung quanh địa điểm án phát, muốn nhìn một chút xem có loại lá cây Diệp Bạch Đinh kẹp ra từ dạ dày người chết hay không.


Rõ ràng, cũng không có, toàn bộ cây cối xung quanh, cho dù là cành khô lá vàng, hay là lá xanh ngoan cường ngược gió, đều không có loại này.


Trong lúc tìm kiếm, y cũng không quên tra xem Lỗ vương thế tử ở đâu, lại lần nữa, phó tướng Trịnh Anh đến báo cáo, vẫn là chưa tìm được.


"...... Người này cũng kỳ quái, tựa như hư không tiêu thất, nơi cuối cùng xuất hiện, bị người nhìn thấy, chính là góc hẻm ngẫu nhiên gặp được Thân Khương, sau đó liền không còn dấu vết, hỏi thăm hết nhà dân gần đó, đều nói là không nhìn thấy."


Nếu không phải việc chào hỏi Thân Khương chỉ là ngoài ý muốn, Bắc Trấn Phủ Tư ngoại trừ phải ôm chuyện này, cũng không có vì vậy mà dính thêm phiền toái, y cơ hồ sẽ cho rằng đây là cố ý hãm hại.


Cừu Nghi Thanh suy tư: "Không ai nhìn thấy......"


Trịnh Anh: "Sống không thấy người, chết không thấy xác."


Cừu Nghi Thanh mị mắt: "Đi tra một chút, hắn cần làm cái gì cho Phú Lực Hành."


"Ý tứ của Chỉ Huy Sứ là?"


"Nếu chuyện này hắn không muốn làm, trong tay có cái gì không muốn giao ra ——"


Một loại khả năng khác của sống không thấy người, chết không thấy xác, còn không phải là đương sự chính mình cố ý làm như vậy sao?


Trịnh Anh minh bạch: "Thuộc hạ lập tức đi tra!"


Ngoại trừ phiến lá, Cừu Nghi Thanh cũng không có từ bỏ manh mối ở phương diện hương liệu, trong kinh thành, bất kỳ phu nhân tiểu thư nào để ý một chút đều có hiểu biết về cái này, nhưng người được coi là đại sư, được trong vòng tôn sùng cũng không nhiều......


Cừu Nghi Thanh nhanh chóng tìm ra hai gánh hát có liên quan đến vụ án, từng được mời đến đường hội.


......


Khi người bên ngoài đang chạy, Diệp Bạch Đinh cũng không nhàn rỗi, hắn ôm chồng sách về độc trước đó tìm về, mang đi nhà lao Chiếu Ngục.


"Tới tới, đừng nhàn rỗi nữa, giúp ta tìm xem, loại lá cây nào giống cái này?"


Mảnh lá lấy ra từ dạ dày người chết đã làm vật chứng bị phong ấn, thứ hắn mang đến là hình vẽ, tìm người rành vẽ tranh nhất trong Cẩm Y Vệ vẽ lại, chi tiết tả thực, rõ ràng chuẩn xác.


Nhà lao vô cùng an tĩnh, không ai hưởng ứng.


Diệp Bạch Đinh tâm nói biết ngay mà: "Có thịt ăn."


"Cái gì thịt với không thịt, thiếu gia có việc trực tiếp phân phó là được!"


"Hôm nay lạnh, lỗ tai cũng không tốt, thiếu gia ngài vừa mới nói cái gì? Tìm thực vật có phải hay không? Tới tới tới đưa cho ta, ta ngày thường yêu thích tu bổ cây cối, rất quen thuộc!"


"Vẫn là cho ta đi, ta tinh tế nhất, bảo đảm không sót một điểm nào!"


Diệp Bạch Đinh:......


Cũng may đại gia vì thịt, làm việc vẫn rất ra sức, nhà lao thực mau lại an tĩnh xuống, truyền ra tiếng lật sách sột sột soạt soạt.


Diệp Bạch Đinh vừa lật sách, vừa trò chuyện với Tương Tử An, vụ án Lâu Khải đang tra, chi tiết không tiện lộ ra, Lỗ vương thế tử lại xác thật có thể bát quái một trận: "Giang hồ Bách Hiểu Sinh, biết Lỗ vương thế tử không?"


"Kia tại hạ lại hiểu lắm," Tương Tử An rốt cuộc không phe phẩy cây quạt nữa, trong tay phiên thư, trên mặt lại tràn đầy kiêu ngạo, chồm qua nói nhỏ với Diệp Bạch Đinh, "Lỗ vương này mà, là một nhân vật, cùng một cha với tiên đế, cũng không phải đoạt vị với tiên đế, nhưng người ta đoạt rồi đoạt, cuối cùng còn có thể toàn thân mà lui, được cái vương tước, được tiên đế chiếu cố, ở kinh thành tiêu dao, có phải rất lợi hại hay không?"


Diệp Bạch Đinh: "...... ừm, là rất lợi hại."


Tương Tử An: "Đáng tiếc khi tiên đế thân thể không tốt, Lỗ vương cũng không được, luôn triền miên giường bệnh, có dã tâm gì cũng làm không được. Con của hắn càng không được, không có nửa phần phong thái của lão cha, trước kia sống tốt, toàn nhờ Lỗ vương che chở, Lỗ vương vừa chết, đã nhanh chóng bị người hủy hoại ăn sạch rồi đi? Ngươi biết vì cái gì cha hắn đã chết một năm, hắn vẫn còn là cái thế tử, không thừa được tước sao? Chính là người quá ngu, trong cung cong cong vòng vòng không hiểu, chỉ muốn đi thẳng, sợ người khác tính kế, không dám đi, lại không cam lòng...... mặt mũi như vậy, chúng ta đều chịu không nổi, huống chi chủ tử nương nương trong cung? Đương nhiên cũng không giúp đỡ xuất lực, thuận tiện cảnh cáo hắn chứ đâu......"


Diệp Bạch Đinh trực giác nơi này có vấn đề, nếu Lỗ vương thế tử này bùn nhão trét không lên tường, trong cung vì cái gì vẫn luôn giúp đỡ, chỉ vì tình cảm với Lỗ vương trước kia? Nói giỡn, chính trị ích lợi, làm gì có tình cảm?


Hắn hoài nghi trong tay Lỗ vương thế tử có gì đó, người bên trên không thể không kiêng kị, nếu Lỗ vương có khả năng như vậy, cũng biết nhi tử là cái bao cỏ, sẽ không để cho hắn chút đồ bảo mệnh sao?


Là cái gì chứ?


"Lỗ vương......" Diệp Bạch Đinh suy tư,, "lợi hại như vậy?"


"Tại hạ nghe nói, từng có một lần, còn công khai chống đối kim thượng kìa! Nói câu đại bất kính......" Tương Tử An nhìn nhìn xung