Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 59: Ta làm còn chưa đủ




Ánh nến u ám, Chiếu Ngục âm lãnh, đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh nhéo bao cổ tay lông xù xù, sự nhu nhu ấm áp từng điểm từng điểm thấm vào đáy lòng.


Hắn mới không thèm cảm thấy Bành Hạng Minh hảo tâm, mang cái tay nải nhỏ này đến đây, chỉ vì muốn lên tiếng nhắc nhở, để hắn biết ơn, đây là uy hiếp, là muốn bàn điều kiện ——


Muốn biết tay nải nhỏ này ở đâu tới? Ai đưa mấy thứ này?


Vậy thì giúp ta làm việc.


Tâm tư của Bành Hạng Minh, chuyện muốn làm...... còn có thể là cái gì?


Diệp Bạch Đinh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tất cả mọi người cho rằng hắn cùng Cừu Nghi Thanh quan hệ tốt, Bành Hạng Minh đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn muốn cho Diệp Bạch Đinh hỗ trợ, nội ứng ngoại hợp, tính kế Cừu Nghi Thanh.


Ngươi là thứ gì, con ễnh ương ghẻ lở cắm thêm hai cái quạt hương bồ ra vẻ biết bay, là có thể mơ ước muốn đoạt đi một vùng trời của hùng ưng?


Đừng nói trước đó hắn sẽ không suy xét, cho dù là có mấy thứ này, hắn cũng sẽ không suy xét.


Hắn hiện tại chỉ lo lắng người tặng đồ cho hắn......có an toàn hay không? Có phải đã bị tìm ra rồi hay không? Có bị khống chế hay không?


Không đúng, hẳn là chưa, nếu Bành Hạng Minh biết nhiều hơn, vậy thì dùng để uy hiếp hắn sẽ không chỉ có mấy thứ này, bất quá là đua thời gian, hắn cũng không tin hắn chơi không thắng Bành Hạng Minh!


Diệp Bạch Đinh gục đầu xuống, khống chế ngọn lửa bốc lên trong mắt, thanh âm hơi nghẹn, nhàn nhạt trở về câu: "Ồ, cho nên?"


Bành Hạng Minh thấy hắn không dao động, cười lạnh một tiếng: "Thật đúng là người đã vào Chiếu Ngục, máu lạnh lại vô tình. Cũng không có gì, ta chỉ là nói cho ngươi một tiếng, ngươi ở bên trong không thấy mặt trời, đại khái cũng không biết bên ngoài......có người sẽ chết đi?"


Đây là uy hiếp giết người trần trụi.


Bành Hạng Minh cũng không tin hắn thật sự không dao động, người thiếu niên, đa tình mà, chỉ là mạnh miệng, suy nghĩ kỹ liền minh bạch.


"Ngươi nếu đã minh bạch, liền tìm người mang lời nhắn cho ta, đi đây ——"


Hắn dẫn Phú Lực Hành xoay người: "Đạp tuyết tìm mai này, quá không thoải mái, Phú xưởng công, chúng ta tìm một chỗ, uống rượu đi?"


Trong nhà lao ánh sáng âm u, Phú Lực Hành căn bản không thấy rõ người trong lao trông như thế nào, chỉ thấy cúi đầu, một chút tinh thần cũng không có, làn da nhìn không thấy trắng, giọng nói cũng không rõ ràng, khẳng định không phải người lão ta muốn tìm, có thể là lão ta vừa đến, thiên hộ này hẳn là muốn làm chuyện riêng gì đó......mới lại đây?


Chỉ riêng cảm thấy có chuyện thì không đủ, lão ta còn muốn hỏi ra miệng, tiếp tục xác định: "Phạm nhân này là ——"


Bành Hạng Minh liền thở dài: "Haizzz, người biết được vài thứ về vụ án trong tay ta, thiếu niên tính tình lớn, mạnh miệng, không nghe lời, ta còn muốn hắn cho ta manh mối để lập công đó, không được nghĩ chút biện pháp bức ép sao?"


Phú Lực Hành liễm mắt, nhanh chóng chuyển đề tài, tới một thiếu niên khác: "Trước khi nhà ta tiến vào, nghe thấy trong viện có người nháo, hình như cũng là cái thiếu niên, lời nói còn rất dã......"


"Trong viện có người nháo?" Bành Hạng Minh ra vẻ khó hiểu, quay đầu lại nhìn nhìn, "Không phải là nơi này sao? Xưởng công vừa tiến vào cũng đã nhìn thấy, các phạm nhân tính tình không tốt, đang mượn cơ hội náo loạn —— nói để xưởng công biết, Chiếu Ngục này, nhốt không chỉ có quan văn tuổi lớn, cũng có võ quan, cũng có người trong tộc bị liên luỵ, thiếu niên cũng không chỉ có một cái, tiếng la lớn, còn không phải dễ phát hiện sao."


Phú Lực Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Thì ra là thế a......"


Chó má, lão tao một chữ cũng không tin.


"Đúng là như thế, xưởng công mời ——"


Bành Hạng Minh mới mặc kệ đối phương tin hay không, đám xưởng công phía dưới thiếu căn* này, cả ngày không làm gì khác, chỉ giỏi cân nhắc lung tung, hắn nói cái gì đối phương cũng sẽ không tin, còn có thể lật tới lật lui hoài nghi ra cả trăm hoa đua nở, bất quá...... tốt nhất là có thể lừa gạt qua.


*căn ở đây là 'mệnh căn', là cái để 'sản xuất' nòi giống


Hắn muốn xử Cừu Nghi Thanh, là chuyện nội bộ của Cẩm Y Vệ bọn họ, vốn là không dễ dàng, hắn trước mặt Cừu Nghi Thanh hầu như không dám lộ ra, làm sao có thể để người ngoài biết?


Hắn muốn lợi dụng Diệp Bạch Đinh cũng là vậy, có thể khống chế được đương nhiên là tốt nhất, biến số càng nhiều, khó khăn càng lớn, cho dù hắn muốn kết minh với Phú Lực Hành, người này chưa chắc sẽ đồng lòng với hắn, không chừng còn qua cầu rút ván, từ giữa cắm vào một đòn, dụ dỗ Diệp Bạch Đinh làm chuyện khác thì sao......


Hắn mới không ngốc.


Chiếu Ngục nhà tù.


Tương Tử An vừa nhìn trò này của Bành Hạng Minh, liền biết hắn muốn làm gì, cây quạt trong tay 'xoát' cái xếp lại: "Thiếu gia đừng gấp, họ Bành này sợ là nổi lên tâm tư đối phó ngươi, mới đi tìm mấy thứ này, ngươi mới ở Bắc Trấn Phủ Tư quật khởi bao lâu đâu? Trước có Thân bách hộ đánh yểm trợ, sau có Chỉ Huy Sứ đặc thù bố cục, họ Bành chưa bao giờ thay ca ở Chiếu Ngục, sợ là thẳng cho đến lúc vụ án trước được phá, mới ý thức được sự tồn tại của ngươi, phát hiện là ngươi rất quan trọng, mới nổi tâm tư xấu xa, làm mấy chuyện vụn vặt này—— tại hạ dám khẳng định, hắn nhất định còn chưa tìm được người, nếu không, đưa tới sẽ không chỉ có mấy thứ này."


Tần Giao nhéo bi đất hoạt động ngón tay: "Thật sự coi Chiếu Ngục là cái địa phương hiền lành, ngày thường không thắp hương, muốn hỏi chuyện trực tiếp lấy thân phận áp là được sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, quân tốt ở đây, kịch bản nhiều lắm đó!"


Mấy cái này Diệp Bạch Đinh đều biết, Chiếu Ngục sâu, kẻ hắn có thể rình rập chỉ có một vài. Đám ngục tốt ở trong mắt phạm nhân thì là quan, ở bên ngoài thì không, địa vị xã hội không cao, bản chức lương bổng không nhiều, đương nhiên sẽ nghĩ đủ loại biện pháp để vớt nước luộc, hố người nhà phạm nhân là chuyện vô cùng bình thường, cấp trên cũng không phải không thể, chỉ là kịch bản phải cẩn thận chút, một lần thỏa mãn yêu cầu của cấp trên có thể chỉ được một lần thưởng bạc, cũng có thể ngay cả thưởng bạc cũng không có, phải chia bảy tám lần mười mấy lần, thỏa mãn từng chút một, đủ loại than vãn đủ loại khó khăn, hỏi tất cả mọi người đều như vậy, cấp trên có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể dựa theo quy củ của ngươi mà thôi.


Huống chi Bành Hạng Minh cũng không phải chân chính là cấp trên, Chiếu Ngục không do hắn quản, hắn và Thân Khương cũng không ưa nhau, vậy còn không thể làm bậy một lần tính một lần? Cho dù nháo ra chuyện, Thân Khương sẽ giúp Bành Hạng Minh? Vui đùa cái gì vậy.


Kết quả có không như mong muốn, xấu đi nữa, cũng chỉ là chuyện ăn bản tử, bản tử, làm sao quan trọng bằng bạc?


Còn về phần vì sao không nói với Diệp Bạch Đinh...... Đương nhiên là còn chưa đến thời điểm, trước hết ăn từ Bành Thiên Hộ đã, chờ tới điểm mấu chốt, lại đến đây hiến cái ân cần báo cái tin, Kiều thiếu gia không có tiền, Thân bách hộ có thể không nhìn thấy? Nếu là may mắn, bị Chỉ Huy Sứ nhìn thấy, đó còn là lập công phát tài!


Tất cả đồ vật, toàn bộ căn cứ vào nhân tính, lập trường cân nhắc tính toán, Diệp Bạch Đinh đều có thể nghĩ đến, Bành Hạng Minh tuyệt đối chưa thể tìm ra người, còn có thể lấy tánh mạng ra uy hiếp, hắn chỉ là đang ở trong bố cục, quan tâm sẽ bị loạn.


Hắn cất đồ trở lại trong tay nải nhỏ, cột kỹ lại, chậm rãi thở hắt ra.


Được, chúng ta liền đua xem ai nhanh hơn!


Phục hồi tinh thần lại, hai bên hàng xóm đang cãi nhau.


"Tiểu bạch kiểm ngươi nói lại lần nữa xem!"


"A, tại hạ nói lại lần nữa thì sao, tên ngốc to con không có đầu óc, tên ngốc to con không có đầu óc—— hai lần, như thế nào? Ngươi còn có thể giết tại hạ?"


"Lão tử giết ngươi ——"


"Ồ, vậy ngươi tiếp tục gào đi, tại hạ ngủ một giấc đây."


"Ngươi chết chắc rồi, hôm nay liền chết!"


Diệp Bạch Đinh theo bản năng muốn cười, cái gì có chết hay không, hai người này cứ thích nói chuyện phiếm biểu đạt thân cận như vậy...... Không đúng!


Hắn đột nhiên nhớ tới một việc, đứng bật dậy, hắn đã xem nhẹ một điểm, án giết người, phóng hỏa...... trình tự! Trước có án giết người, báo trước thời gian, lại có lôi hỏa đạn nổ mạnh nổi lửa, quả thật là kẻ phạm án có quy luật theo thói quen này, hắn cùng Cừu Nghi Thanh có thể căn cứ theo phân tích hai lần trước đó để xác định, lần này kịp thời ngăn lôi hỏa đạn nổ mạnh xảy ra, người thì sao? Lần này lôi hỏa đạn không nổ, lửa không bốc lên cao, nhưng hung thủ đã kế hoạch trước một vòng —— giết người báo trước, có phải đã sớm hoàn thành rồi hay không?


Xe củi gây nhiễu loạn, lúc tiến về hướng của lôi hỏa đạn, đúng là lúc tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả......


Tuyết lạc chi thời!


Nếu hung thủ đã hoàn thành giết người để báo trước, vậy mảnh giấy lần này trong miệng thi thể, chắc vẫn là bốn chữ này!


Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, nắm tay co lại ẩn ẩn phát run.


Hắn cứu không được mọi người, thỉnh thoảng thậm chí ngay cả chính mình cũng bảo hộ không tốt, nhưng chính là ba chữ 'làm không được' này, làm người có chút khổ sở. Thời điểm hắn ở trên nóc nhà, phân tích thời gian nổ mạnh tiếp theo, có thể trong đầu đã lướt qua điểm này, nhưng bởi vì tình thế khẩn cấp, liền không chú ý......


Bi kịch đã phát sinh, nói cái gì đều chậm......sao?


Không, đáy lòng Diệp Bạch Đinh nặng trĩu, lỡ may thì sao? Lỡ may người còn chưa có chết thì sao? Trước khi có kết quả xác định, dù sao cũng phải thử xem!


"Ta phải đi ra ngoài một chuyến!"


Hai cái hàng xóm tức khắc không cãi nhau nữa, cây quạt của Tương Tử An dừng lại: "Chỉ Huy Sứ nhà ngươi còn chưa có trở về, Bành Hạng Minh chưa chắc đã chịu ngừng nghỉ."


Viên ám khí bi đất Tần Giao mới vừa nặn rơi xuống đất: "Thiếu gia ngươi nghĩ lại đi, bây giờ ngoại trừ Chiếu Ngục, nơi nào cũng không an toàn!"


"Quản không được!" Diệp Bạch Đinh làm sao không biết, xốc áo lên liền đi ra ngoài, "Bên ngoài nếu lại có động tĩnh, các ngươi tự lo cho mình là được, đừng quản ta!"


Chạy ra bên ngoài, hắn nhanh chóng túm lấy một Cẩm Y Vệ quen mặt: "Có thể giúp ta một việc không?"


Người này ước chừng 20 tuổi, màu da có chút đen, một miệng răng trắng cực kỳ đáng chú ý, hắn đã gặp qua người này rất nhiều lần, là thủ hạ của Thân Khương, lần đầu khảo hạch ở giáo trường, trong đám diễn kịch nhẹ tay với hắn, cũng có vị này.


Người này lập tức chắp tay: "Có phân phó gì, thiếu gia ngài chỉ cần nói!"


Diệp Bạch Đinh: "Giúp ta mang cái tin cho Chỉ Huy Sứ ——"


Sắc mặt người này liền có chút khó xử, hắn không giống Ngưu Đại Dũng, trước đó là cái tiểu kỳ, bây giờ nhìn như sắp thăng thành tổng kỳ, có một số việc hoặc nhiều hoặc ít đều có thể làm, hắn chỉ là một Cẩm Y Vệ bình thường, không có quan hàm, muốn tìm Chỉ Huy Sứ...... có chút khó khăn.


Chỉ Huy Sứ hành tung bất định, không có khả năng để cho mọi người biết, người như hắn muốn gặp, là cần phải tầng tầng báo cáo, nhưng chuyện của thiếu gia nhìn có chút gấp gáp ——


Diệp Bạch Đinh lập tức nhìn ra, thay đổi: "Thân Khương cũng được, có thể tìm được không?"


Cái này thì có thể, người trẻ tuổi da đen lập tức gật đầu: "Ngài phân phó!"


Diệp Bạch Đinh cắn môi, hơi thở toàn là khí lạnh: "Ngươi kêu hắn mang theo người đi tìm xem......chung quanh cửa hàng châu báu chỗ đào được lôi hỏa đạn kia, có người ngộ hại hay không......lập tức, lập tức đi tìm! Trong phạm vi ba dặm, chỗ nào cũng đừng bỏ lỡ!"


"Được!"


Người trẻ tuổi da đen vừa nghe liền biết chuyện không phải là nhỏ, rõ ràng là đã giao ban, hôm nay không còn việc, vẫn lập tức chạy nhanh ra ngoài.


Diệp Bạch Đinh chuyển đi phòng ngỗ tác, Thương Lục đang ở đó.


Lão nhân thấy hắn, thở phào ra miệng: "Ngươi ra rồi, Chiếu Ngục bên kia ta không tiện đi, đồng nghiệp có thù oán, còn may là ngươi cơ linh, còn có thể nhớ đến ta......"


Diệp Bạch Đinh nghe lời này có thâm ý khác: "Chuyện vừa rồi......ông đều biết?"


"Không chỉ biết, ta còn có thể làm," Thương Lục thần bí hề hề cười một cái, "Người tặng ta mộc qua, xin tặng lại quỳnh dao*, kỹ thuật điêu luyện sắc sảo, ngươi cũng có thể không tiếc mà chỉ giáo, ta tuy bất tài, cũng có lương tâm, yên tâm, chuyện cái tay nải nhỏ kia của ngươi, ta giúp ngươi làm."


*có qua có lại


Diệp Bạch Đinh giật mình: "Ông có thể tìm ra người tặng đồ cho ta?"


Thương Lục: "Việc này ngươi tìm ta mới tính là tìm đúng người, đám ngục tốt làm sao mà dễ tiếp xúc như vậy? Kinh động Cẩm Y Vệ, động tĩnh còn lớn, Thân bách hộ cũng không đáng tin cậy bằng ta, yên tâm đi, trong vòng nửa tháng, sẽ có câu trả lời cho ngươi."


Diệp Bạch Đinh đến đây chỉ nghĩ là nhìn nhìn lại thi thể, không nghĩ tới có kinh hỉ như vậy: "...... Đa tạ."


"Khách khí cái gì?" Thương Lục mấy hôm nay chỉ riêng công cụ giải phẫu cũng không biết đã cẩn thận lau chùi bao nhiêu lần, chuyện lau dọn cũng không cần bản thân Diệp Bạch Đinh làm, "Ta cũng là thật sự mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt a!"


Ánh mắt Diệp Bạch Đinh ấm áp: "Kỳ thật không chỉ mổ bụng lấy dạ dày, người chết khác nhau cần những phương pháp kiểm nghiệm khác nhau, tỷ như mở sọ, nghiệm cốt, phục hình xương sọ......ta cũng đều biết."


Thương Lục hít một hơi, trong mắt đều là ánh sáng như hận không thể hiện tại liền kiến thức một chút, nhấc chân liền đi ra ngoài: "Bây giờ ta liền đi làm! 10 ngày, nhiều nhất 10 ngày là tìm được thân bằng của ngươi!"


Diệp Bạch Đinh:......


Hắn kỳ thật không có ý thúc giục, chỉ là muốn biểu đạt bản thân cảm kích, cùng với hậu báo.


Thương Lục ra cửa, lại quay về, bám khung cửa dặn dò hắn: "Ngươi ở trong này đi, ta nơi này ngày thường không có ai thèm tới, bình thường cũng không ai muốn tới...... Còn nữa, vụ án muốn cáo phá yêu cầu thời gian, ngươi đã rất nỗ lực, có thể nghỉ ngơi một chút thì nghỉ ngơi, đừng làm mình quá mệt mỏi."


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, nhìn theo Thương Lục rời đi, kỳ thật nội tâm cũng không chấp nhận những lời này.


"Chính là bởi vì ta còn chưa đủ nỗ lực......"


Hắn biết tính đặc thù nghề nghiệp của mình, biết lưng đeo sẽ rất nhiều, nhưng hắn vẫn cứ nguyện ý kiên định đi tiếp.


"...... còn phải làm được càng nhiều mới được." Hắn ngẩng đầu, trong mắt bùng lên một ngọn lửa sáng quắc.


Trên đường cái, Thân Khương đi theo Cừu Nghi Thanh bận rộn nửa ngày, vừa bài tra vừa cứu người vừa đào lôi hỏa đạn, ngày mùa đông mà làm việc mồ hôi đầy trán, xong việc, còn không kịp uống miếng nước, liền nghe Cẩm Y Vệ da đen đến nói —— bị Kiều thiếu gia sai khiến đi làm việc.


Được thôi, việc còn chưa làm xong, cho dù là bách hộ cũng không xứng nghỉ ngơi.


Thân Khương chạy đến trước mặt Huyền Phong: "Đến đây đi cẩu tướng quân, giúp ta một chuyến?" Chuyện tìm tòi tinh tế này chỉ dựa người là không được, phải dựa vào cái mũi chuyên nghiệp.


Huyền Phong đương nhiên không phải tùy tiện ai kéo đều chạy theo, Thân Khương chỉ là tùy tùng của Kiều thiếu gia, lại không phải là Kiều thiếu gia chính chủ, nó lập tức quay đầu báo cáo với Cừu Nghi Thanh: "Uông!"


Cừu Nghi Thanh cách đó cũng không xa, liền bước tới xoa nhẹ đầu chó của nó, hỏi: "Làm sao vậy? Muốn đi chơi?"


Cẩu tử quay qua Thân Khương: "Uông!"


Thân Khương gần như lập tức cảm giác ánh mắt cấp trên không đúng —— không trân ái cấp dưới, không nhiệt tình yêu thương sinh linh, cẩu tử đã mệt mỏi túm cẩu ta chơi? Ngươi có phải quá ít việc hay không?


"Không phải ta," Thân bách hộ lập tức quỳ trượt tới, "Là Kiều thiếu gia...... Thiếu gia nói, lo là có người ngộ hại, làm ta nhanh nhanh bài tra bốn phía."


Cừu Nghi Thanh móc từ túi ra mấy cục thịt khô, đút cho cẩu tử, vỗ vỗ mông nó: "Đi đi, ngoan ngoãn làm