Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 30: Bị...bị ôm rồi?




Bắc Trấn Phủ Tư mấy ngày nay rất náo nhiệt, đám Cẩm Y Vệ người nào cũng như lâm đại địch, buổi sáng bắt đầu thao luyện, bắt đầu hô hào, ai cũng thật cần mẫn, hận không thể một ngày có 24 cái canh giờ, tăng ca thêm giờ tôi luyện bản lĩnh, nước tới trôn mới nhảy đặc biệt giống với thời gian trước mấy kỳ thi, không khí dị thường khẩn trương.


Đám ngục tốt của Chiếu Ngục biên chế bất đồng, nội dung khảo hạch cũng không giống nhau, tương đối nhẹ nhàng, gần đây bỏ qua không nói đến chuyện hài thô tục tiểu tức phụ nhà ai tay trắng eo mềm, trò chuyện đều là mấy chuyện như tiểu binh nào ngốc, không cẩn thận đem chân mình luyện thành què, lần này thành tích đừng nghĩ, lần tới phải nỗ lực gấp bội, bằng không phải lăn về quê......các kiểu, đều là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.


Nhờ phúc của Diệp Bạch Đinh, hàng xóm hai bên không chỉ đi theo có đồ ăn ngon, cũng vì đại án được phá, 'luận công ban thưởng', Diệp Bạch Đinh nhờ Thân Khương sắp xếp cho bọn họ được tắm nước ấm sạch sẽ, tặng một bộ quần áo tuy có chút thô ráp, nhưng được cái sạch sẽ.


Tương Tử An còn thay cây quạt mới, vô cùng mộc mạc, không chữ không tranh, nhưng sạch sẽ, hắn yêu thích không buông tay, luyến tiếc buông: "Trách tại hạ mắt vụng về, lúc đầu nhận thức tiểu hữu, không nghĩ tới còn có loại phúc duyên này a."


Diệp Bạch Đinh: "Vui vẻ không?"


Tương Tử An mỉm cười: "Tâm tình rất là sung sướng."


Diệp Bạch Đinh: "Thỏa mãn không?"


Tương Tử An phe phẩy quạt: "Nhân sinh đẹp nhất chỉ như vậy thôi."


Diệp Bạch Đinh: "Vậy đừng quên đánh cuộc, lúc nên ra tay, còn thỉnh Tương tiên sinh không cần giấu nghề."


"Cái này là đương nhiên," Tương Tử An cười tủm tỉm, "Bất quá nên nhớ rõ cái đánh cuộc này nhất, là ngươi a Diệp tiểu hữu, kỳ hạn hai tháng —— tuy chưa đến nửa tháng, tại hạ nghĩ tới vẫn cứ cảm thấy rất khó, vị kia...... là người nào? Năng lực ngạo khí một cái không thiếu, sao có thể hạ mình kết giao, đến cửa lao tìm ngươi?"


Diệp Bạch Đinh mặt mũi an tĩnh: "So với lo lắng cái này, Tương tiên sinh không bằng lo lắng một chút 5 năm sau, chức nghiệp là sư gia, hay là phụ thuộc tù phạm sư gia, sai lệch, rất nhiều."


Tương Tử An lại nghĩ rất thoáng, cười chớp chớp mắt: "Diệp công tử nếu thật sự có đại tài như vậy, tiểu sinh liền nguyện hứa chung thân này thì đã sao?"


"Không biết xấu hổ! Ai muốn ngươi a!" Hàng xóm bên trái Tần Giao phi một ngụm, "Tiểu bạch kiểm chỉ biết ba hoa, ngoài kia tuyết đã sắp rơi, còn quạt, ngươi không lạnh, người khác nhìn lạnh!"


Tương Tử An nheo mắt, xoát một tiếng xếp quạt lại: "Vẫn tốt hơn ai đó dù có rửa mặt hay không, da cũng chỉ có một màu."


Tần Giao: "Ngươi biết cái rắm! Lão tử ——"


Tương Tử An: "Người mà rắm cũng không biết, cũng có mặt há miệng?"


Diệp Bạch Đinh:......


Hai người này trời sinh phạm hướng, một ngày có thể đốp nhau 800 lần.


Để cho bên tai thanh tịnh, hắn lấy hơi lớn giọng, câu chữ rõ ràng: "Cơm trưa hôm nay, ta cảm thấy gà hấp muối không tồi."


Hai bên trái phải giống gà bị bóp cổ, lập tức câm miệng, chẳng những câm miệng, miệng còn trơn tru.


"Ừm......cũng được đi."


"Miễn cưỡng coi là thuận miệng, nó đi."


Sau đó hai người hoàn toàn không nhớ rõ cãi nhau cái gì, dùng đồng dạng tư thế, ôm lấy song gỗ trên cửa lao, nhét đầu vào khoảng trống song gỗ, mắt trông mong nhìn ra ngoài, như hai hòn vọng phu, một cái ngoan cường, một cái kiên trinh.


Cẩu nhật* tôn tử Thân Khương, sao còn chưa tới! Kiều thiếu gia nhà ngươi còn chờ gọi món đó! Có việc cầu người ta còn không biết nhanh lên, quay đầu lại khảo giáo chính ngươi mặc váy lên đài a!


*cái này khó dịch, chữ 'nhật' là chữ F đó, thỉnh tự hiểu


Mồng 3 tháng 10, Cẩm Y Vệ cuối tháng khảo giáo sắp kết thúc, chỉ còn lại mấy tiểu đội trong Bắc Trấn Phủ Tư, bởi vì người quá đông, mọi người luân phiên nhau, Thân Khương trước đó còn 'tích đức' đem cơ hội lên trước nhường hết cho người khác, khi đến lượt hắn, đã là giữa trưa.


Thân Khương thoát thân không được, Ngưu Đại Dũng liền giúp lão đại chạy chân từng chuyến, đến báo tin cho Diệp Bạch Đinh, hiện tại đến lược ai, đã tiến hành đến giai đoạn nào, ước chừng còn bao nhiêu thời gian liền đến phiên ngài, chúng ta khi nào bắt đầu chuẩn bị......


Hắn còn rất có nhãn lực, tới một chuyến liền mang chút đồ vật, nước ấm a mứt a hạt dưa a gì gì đó, mắt thấy gần đến giờ cơm chiều, còn không biết từ nơi nào có được đĩa thịt bò nấu tương cho Diệp Bạch Đinh lót bụng, sợ tổ tông này ăn không thuận miệng, lại không cao hứng quăng gánh giữa đường.


Lần này thời gian trôi qua hơi lâu, lại có người tới, chính là Thân Khương.


"Chuẩn bị tốt chưa?" Hắn vừa đến liền mở khóa nhà lao của Diệp Bạch Đinh, "Mau mau, đến lượt ngươi, vừa lúc trước đó bên kia có việc, Trịnh Anh lại đây kêu Chỉ Huy Sứ đi rồi, hiện tại bên ngoài không ai nhìn chằm chằm, là thời cơ tốt nhất! Chúng ta mau một chút, tranh thủ trong vòng một khắc xong việc!"


Vẫn là căn phòng nhỏ kia, Diệp Bạch Đinh nhìn chiến củng trên bàn, chân mày nhíu thành một cục: "Không phải muốn khảo giáo? Vì sao còn phải mặc cái này?"


Thân Khương đem quần áo nhét vào lòng hắn, liền đi ra ngoài đóng cửa: "Chính là vì khảo giáo, mới càng phải theo quy củ a, ngay cả quần áo đều không mặc cho đàng hoàng, còn thiết tha cái gì? Ta nói cho ngươi hay, ngươi lần này khá là may mắn, đừng lề mề, hỏng mất vận khí là phải bị trời cao trừng phạt!"


Diệp Bạch Đinh không có biện pháp, đành phải thay cái váy này lần nữa, theo Thân Khương đi ra ngoài.


Lần này là thật sự ra đến bên ngoài, khảo giáo trường trên giáo trường, cũng không phải là một gian phòng hỏi cung là có thể chứa hết.


Diệp Bạch Đinh ôm ấp hy vọng, ánh nắng mặt trời ấm áp sợ là nhìn không tới, cảm giác thời gian có chút trễ, ít nhất có thể nhìn đến cái ánh nắng chiều đi? Kết quả vừa ra tới liền muốn chửi ầm lên.


Ánh nắng chiều cái rắm gì, bên ngoài trời đã đen thui!


Chẳng những không có hoàng hôn, hôm nay còn là 30, ngay cả ánh trăng đều không có, trời giống như còn đầy mây, ngẩng đầu ngay cả bóng dáng một ngôi sao cũng nhìn không thấy, gió còn mạnh, thổi vào mặt giống như dao nhỏ, hận không thể xẻo một miếng thịt xuống.


Không khí thì tốt, nhưng ngốc trong Chiếu Ngục lâu rồi, cái mũi cũng bị ép phải thích ứng, không cảm thấy sống không nổi, bên trong kia tốt xấu gì cũng là phòng, thông khí, ra đây chịu đựng cái gió lạnh tàn nhẫn này......


Diệp Bạch Đinh mặt vô biểu tình, xoay người muốn đi trở về.


Thân Khương đã sớm đề phòng, nháy mắt nhảy đến sau lưng hắn: "Muốn chạy, giết ta trước!"


Diệp Bạch Đinh:......


Hứng thú của hắn chỉ có nhìn người chết, mà không phải thân thủ chế tạo người chết.


"Nếu ngươi cứ gấp gáp như vậy, lò sưởi tay ta liền không cầm." Kiều thiếu gia ngạo mạn quay người, bất khuất, như thấy chết không sờn, đi về hướng giáo trường đằng xa.


Thân Khương:......


Lấy lò sưởi tay làm chi, ngươi là biết đánh không lại ta đi! Miệng cứng như vậy, một chút mệt cũng không ăn, sớm muộn gì cũng bị thu thập!


Thân Khương lật đật đuổi theo, tính cảnh giác một chút cũng không giảm, phải nhanh nhanh vượt qua trận này thuận lợi mới là đứng đắn!


Trên giáo trường xếp một một đội người, chừng 12 người, có người ở ngoài vòng, có người ở trong vòng, còn có người ở bên cạnh cầm giấy bút bôi bôi vẽ vẽ, người ngoài vòng hiển nhiên là khảo giáo xong rồi, trong vòng còn đang chờ an bài đối thủ, bên cạnh cầm giấy bút bôi bôi vẽ vẽ, chắc là ghi chép thành tích.


Mấy người này đều là Thân Khương an bài, không phải thủ hạ hắn thì cũng là bạn của thủ hạ hắn, Thân tổng kỳ làm người rộng rãi, giỏi về giao tế, trò chơi nho nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới.


Tiết hàn y qua đi, một ngày lạnh hơn một ngày, trời đã tối mịt, mọi người đều có nhiệm vụ, đều muốn xong việc mau một chút đặng còn an tâm làm chuyện khác. Hầu hạ cái tiểu thiếu gia mà, có cái gì khó? Tốc chiến tốc thắng thôi.


Kết quả vừa nhìn thấy Diệp Bạch Đinh, có người đã hoa mắt.


Đã sớm biết lần này muốn hầu hạ chính là cái tiểu thiếu gia, đại án lần này phá, ở Cẩm Y Vệ không ít người nhờ vậy mà được ăn theo lãnh thưởng, toàn là dựa vào người này chứ đâu, nhưng không ai nói tiểu thiếu gia bộ dạng đẹp như vậy a!


Vai gầy eo nhỏ, tay nhỏ lại mềm lại trắng, mày cong mắt sáng, đôi mắt hắc bạch phân minh, thanh triệt sáng trong, giống như hồ nước mùa xuân, giống như hoa đào nở tháng 3, nếu là chịu cười một cái, đám bọn họ đây vốn đã liên tục mấy ngày nay sống lỗ mãng nói không chừng xương cốt đều sẽ mềm oặt.


Có lẽ là bị gió thổi, mũi của tiểu thiếu gia hơi hồng hồng, nhìn kiều khí lại đáng thương, làm người hết sức đau lòng.


Cái này...phải làm sao mới được? Da thịt non mịn như vậy, thật sự tổn thương thì làm sao bây giờ?


Diệp Bạch Đinh chậm rì rì đi qua, không quá cao hứng nâng cằm, không quá cao hứng nhìn thoáng qua đối diện, ở trong mắt người khác càng ngạo khí: "Ai trước?"


"Ta tới!"


"Ta ta!"


"Ta!"


Mọi người vậy mà lại chen nhau lên trước.


Diệp Bạch Đinh tùy tay chỉ một người: "Ngươi đi," sau đó lại hỏi khảo giáo quan, "Thắng là tính qua, đúng không?"


Khảo giáo quan chừng 30 tuổi, cầm giấy bút, biểu tình nghiêm chỉnh lắc lắc đầu: "Bên trong Cẩm Y Vệ khảo giáo phân tổ bất đồng, khác tổ không được khiêu chiến chéo, trong một tổ thì mỗi người đều có cơ hội năm lần khiêu chiến luận bàn, thắng ba bàn, là qua."


Diệp Bạch Đinh gật đầu tỏ vẻ minh bạch, vẫy vẫy tay với người kia: "Đến đây đi."


Vẫy tay xong, hắn cũng bước về phía trước, dù sao cũng phải cùng đối thủ chào hỏi trước không phải sao? Kết quả hai người còn cách nhau năm sáu thước, người này liền nhảy dựng rồi ngả ngửa ra sau, nằm thẳng cẳng, còn ôm ngực, làm ra vẻ rất thống khổ: "Thiếu gia nội lực thật là lợi hại!"


Diệp Bạch Đinh:......


Không đến mức tự ngã cũng ngã đến tàn nhẫn như vậy đi? Còn nữa, động tác của ngươi, bên ngực trái mới là tim, ngươi che bên phải làm chi? Làm ở Cẩm Y Vệ như vậy, ngay cả thường thức cơ bản như vậy cũng không có, ngày thường Thân Khương huấn luyện các ngươi cái gì, 780 loại phương pháp đem đầu quăng mất sao!


Đối phương ngã có chút dã man, hắn khó tránh khỏi nổi lên chút lòng trắc ẩn, muốn duỗi tay đỡ, kết quả còn chưa đụng tới người, người này đã bò dậy chạy ——


"Đa tạ thiếu gia thủ hạ lưu tình, tại hạ không địch lại, rút lui trước!"


Diệp Bạch Đinh:......


"Tại hạ lại đến lãnh giáo bản lĩnh của thiếu gia!" một người trong sân nhanh chóng nhảy ra.


Bởi vì đã chạy gần tới, Diệp Bạch Đinh không nóng nảy, chờ đối phương đi tới, thấy vừa rồi khi định đỡ người tay áo bị trượt xuống dưới, bất tiện, liền giơ tay chuẩn bị xắn lên ——


Kết quả mới vừa làm cái động tác xắn tay áo, người vừa nhảy tới này cũng bay ra ngoài, hung hăng ngã trên đất, che ngực phải làm ra vẻ thống khổ: "Thiếu gia......chưởng phong thật là lợi hại!"


Diệp Bạch Đinh:......


Động tác biểu tình không có sai biệt này, kỳ này của Thân Khương là ngốc tử huấn luyện doanh sao?


Hắn vô ngữ nhìn Thân Khương một cái, biết ngươi muốn giở trò, nhưng có thể đừng giả trân đến như vậy hay không, còn chưa đánh đã đổ, đùa gì vậy? Có thể phục chúng?


Thân Khương rất hiểu Kiều thiếu gia đang chửi thầm cái gì, nhưng không sao, hắn bị Kiều thiếu gia sỉ nhục cũng không phải một lần hai lần, chỉ cần lần này có thể qua là được, còn chuyện kết quả khảo giáo, cần gì phải lo lắng?


Diệp Bạch Đinh nhìn thấy trung niên nam nhân đứng bên cạnh bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, liền minh bạch, thật đúng là ghi hắn thắng!


Ngươi nói thật đi, mặt ngươi gồng cứng như vậy nghiêm túc như vậy, có phải đang nín cười hay không! Có phải đang chê cười ta hay không!


Mọi chuyện rất thuận lợi, Diệp Bạch Đinh thắng liên tiếp hai trận, thắng thêm lần nữa, lần khảo giáo này liền xem như được mọi người chứng kiến, thông qua.


"Tại hạ đến lãnh giáo vài chiêu của thiếu gia!" Lại một người tự động xin ra trận, nhảy vào trong vòng.


Diệp Bạch Đinh mặt vô biểu tình, được luôn, dù sao ta động hay bất động, ngươi động là được, sàn rất rộng, xin mời ngươi bắt đầu biểu diễn ——


Sau đó liền cảm giác không khí không đúng, đột nhiên trở nên rất ngưng trọng, tiếng gió cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng. Không, không phải tiếng gió trở nên rõ ràng, là chung quanh càng an tĩnh! Hắn đột nhiên quay đầu lại, thấy Cừu Nghi Thanh.


Vị Chỉ Huy Sứ đại nhân này, đang đi từ xa đến, dựa theo tốc độ đong đưa của đôi chân dài kia, đi đến gần cũng không dùng đến 3 giây.


Lại nhìn Thân Khương, cũng là vẻ mặt ủ rũ như tổ tông đã chết, đầy mặt đều là vẻ tuyệt vọng 'làm sao bây giờ lão tử sắp phải chôn cùng'.


Cừu Nghi Thanh vừa xuất hiện, người trên giáo trường đồng thời lùi lại, không một ai tích cực nhào qua, cũng không có bất kỳ tiếng cười vui vẻ ồn ào nào, vị vừa nhảy vào trong vòng cũng hối hận không chịu nổi, vì sao lại không thể sớm một chút hoặc muôn một chút? Sớm một chút hắn đã sớm xong việc đi xuống, trễ một chút hắn căn bản sẽ không nhảy lên, trời xanh a, vì cái gì lại đối với hắn như vậy!


Nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn, hắn căng da đầu chắp tay với Diệp Bạch Đinh: "Xin lỗi, thiếu gia."


Diệp Bạch Đinh ngay sau đó liền minh bạch tại sao lại xin lỗi, bởi vì không thể tiếp tục làm bộ, ít nhất là không thể làm giả lộ liễu như vậy, Chỉ Huy Sứ tới, người ta ít nhất phải dùng bản lĩnh thật của mình!


Hắn nhắm mắt, cực kỳ hối hận lúc tại sao lại đi đáp ứng chuyện này, ngu hay không? So với người biết võ, sao có thể không bị thương? Bị thương mới không phải là việc nhỏ đâu, bị thương sẽ đổ máu, sẽ đau a!


Khi đôi mắt mở lại, hắn tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm đối thủ, muốn nhìn ra cách đối phương công kích, tốt nhất là đơn giản ——


Thật đúng là đơn giản thẳng tắp, đối phương ước chừng biết hắn không biết võ công, cho dù muốn bày ra bản lĩnh thật, thì cũng có chút khinh địch, nắm tay vung thẳng tới, hắn liếc mắt một cái liền nhìn rõ, vì thế khi nắm tay đến trước mặt, hắn nhanh nhẹn nghiêng người, dùng sức ở eo, uốn người thật mạnh, đồng thời hai ngón tay phải khép lại, chọc vào huyệt Khúc Trì ở khuỷu tay đối phương, làm nó sinh ra đau đớn mãnh liệt, cánh tay giảm lực, tay trái căng ra mượn lực, thẳng người lại, đối diện đối thủ, nhanh chóng điểm vào huyệt kỳ môn ở đuôi kiếm cốt* trong ngực hắn ——


*huyệt này nằm ngay dưới đầu vếu, chỗ xương sườn nhô ra, cho nên đương nhiên là mỗi người có 2 cái ^^


Lực độ vừa vặn, người sẽ không đau nhức tử vong, chỉ bị hôn mê ngắn ngủi.


Lộ tuyến phản kích của hắn sạch sẽ lưu loát, vì đối phương khinh địch, toàn bộ quá trình nhanh chóng lại huyền diệu, hình dung chính là —— nhìn đã mắt, không thể chê.


Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.


Thân Khương há to miệng, nửa ngày không khép được. Hắn biết Chiếu Ngục lưu truyền truyền thuyết nhất chiêu chế địch của Kiều thiếu gia, nhưng không chính mắt nhìn thấy, còn tưởng là khoa trương, thân mình đèn mỹ nhân kia của Kiều thiếu gia, gió thổi qua là rách, làm sao mà chế địch, nói tào lao nói chết người sao? Cùng lắm là đầu óc thông minh, nhìn ra cái gì, nhanh chóng chiếm tiên cơ, trùng hợp mà thôi, không nghĩ tới...... Kiều thiếu gia thật đúng là làm được!


Thủ hạ này hắn biết, tuổi trẻ lực tráng, trong đám tiểu binh cũng coi như võ công không tồi, vừa rồi cũng rõ ràng là nghiêm túc, tim hắn đã bò lên tới cổ họng, sợ Kiều thiếu gia bị thương, kết quả mới nhất chiêu, người này đã đổ!


Mẹ ngoại ta, Kiều thiếu gia còn có bao nhiêu kinh hỉ mà hắn không biết!