"A ——"
Xương Hoằng Văn liên tục kêu thảm thiết, máu đỏ thắm thấm qua quần áo hắn, tràn ra sàn nhà, ấm áp, sền sệt, mang theo mùi tanh nhàn nhạt.
Đây là hương vị mà gần như ai vừa tiến vào Bắc Trấn Phủ Tư là có thể ngửi thấy...... Mùi tử vong, khi ở bên ngoài cảm giác còn không nồng như vậy, chính mắt nhìn thấy lại quá dọa người! Những người hiềm nghi theo bản năng muốn chạy ra ngoài.
"Bổn sứ xem ai dám động!"
Theo thanh âm của Cừu Nghi Thanh, rào rạt một cái, tiểu đội Cẩm Y Vệ tông cửa vào, bao vây toàn bộ căn phòng, những nơi Tú Xuân đao vươn tới, đều thuộc phạm vi tấn công của bọn họ!
Những người hiềm nghi đồng thời lui về phía sau, run bần bật, không ai có dũng khí dùng thân thể đi thử lưỡi đao.
Thì ra đã sớm bố trí xong.
Diệp Bạch Đinh tức khắc minh bạch vì sao Cừu Nghi Thanh dám để cho hắn đề cập đến ô hương.
Nhưng hắn hiểu, Thân Khương không hiểu, hàng loạt hành động này trực tiếp làm hắn xem ngốc, hắn lặng lẽ chọc chọc vai Kiều thiếu gia, như làm tặc mà hạ giọng cực thấp: "Không phải nói không thể rút dây động rừng sao? Đầu nhi hung như vậy, chẳng lẽ chuyện bên ngoài xong xuôi hết rồi?"
Khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch thành nụ cười nhạt: "Là đã làm được đến trình độ nhất định a......"
Hắn cũng thấy được thứ mà Cừu Nghi Thanh ném xuống đất, rõ ràng, nam nhân này đã ẩn giấu một tay, chính là vì đề phòng hung thủ cũng ẩn giấu một tay.
Cừu Nghi Thanh nhổ lưỡi đao cắm trên vai Xương Hoằng Văn xuống, vẽ ra một vòng kiếm hoa sắc nhọn trên không trung, dưới chân dùng sức, lại dẫm cho máu trào ra một đợt: "Bóng dáng người khác nhìn thấy, lưu li châu rơi từ đai lưng của ngươi, hạnh nhân trong thư phòng, quần áo trong ao ngoài thư phòng, ngươi đều có thể giảo biện là người khác vu oan, nhưng nhiều năm như vậy, chuyện đã làm với 3 người chết, tham dự vào chuỗi ô hương với ý đồ khống chế người khác —— ngươi còn dám nói không phải ngươi? Hửm?"
"A ——"
Xương Hoằng Văn đau đến cả người ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng chịu không nổi: "Là ta! Là ta làm, người là ta giết, ta khai!"
Cừu Nghi Thanh vẫn không dời chân đi, thanh âm như sương lạnh: "Ngươi biết bổn sứ muốn cái gì."
Xương Hoằng Văn đành phải cắn môi: "Đông...đông thương bến tàu kho số 18, Đào...Đào Nhiên khách điếm phòng chữ Địa, Bình Nguyên thương hội......"
Lưỡi đao trong tay Cừu Nghi Thanh lật một cái, lại cắm vào bả vai hắn một nhát: "Cái cuối cùng, không đúng."
"A ——"
Cừu Nghi Thanh dẫm cứng Xương Hoằng Văn vì đau mà không ngừng giãy giụa, mũi đao lướt qua cổ hắn, di về chỗ ngực trái, đuôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại: "Còn dám lừa bổn sứ, đao tiếp theo —— Xương đại nhân đoán xem, bổn sứ thích chỗ nào?"
Xương Hoằng Văn bị dọa đến thanh âm thoi thóp: "Ngươi...ngươi lạm dụng tư hình!"
"A," Cừu Nghi Thanh cười, "Xương đại nhân thật là biết nói đùa, vào Bắc Trấn Phủ Tư ta, còn nói ra một câu thiên chân như vậy?"
Nước mắt Xương Hoằng Văn đã tuôn ra, đúng vậy, sao hắn lại quên, Bắc Trấn Phủ Tư chính là cái nơi ăn thịt người không nhả xương, một khi đã bị bọn họ nhìn trúng, làm sao còn có ngày lành?
Lần này hắn thật không dám chơi tiểu tâm tư, biết cái gì nói hết: "Đông Thương bến tàu kho số 18, Đào nhiên khách điếm phòng chữ Địa, Lệ Kinh thương hội......"
Nói xong, miệng vết thương cũng đau chịu không nổi, ngất đi.
Cừu Nghi Thanh đứng lên, gọi phó tướng Trịnh Anh đến: "Lời vừa rồi phạm nhân nói đều nghe thấy?"
"Dạ!"
"Dẫn người đi đào mấy chỗ này lên!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Thân Khương khoát một tiếng, lúc này không cần Diệp Bạch Đinh nhắc nhở, hoàn toàn minh bạch, những gì Chỉ Huy Sứ có thể tra được đã tra xong, có thể khống chế đã khống chế được, hoàn toàn có thể phân biệt là hung thủ nói thật hay nói dối, còn có thể thuận tiện bòn rút thêm manh mối chôn càng sâu, chưa trồi lên từ miệng...... không phải là có thể một lưới bắt hết sao?
Mẹ ơi bà ngoại ta a, một đám làm sao mà lắm tâm nhãn như vậy!
Người hiềm nghi ở hiện trường càng sợ hãi, một đám như chim cút, run bần bật, cái này......hình như là cơ mật đi? Vì sao lại để cho bọn họ nghe được? Vì sao phải nói ra trước mặt bọn họ? Bọn họ vì cái gì lại ở chỗ này a!!! Biết càng nhiều chết càng nhanh, bọn họ chỉ muốn làm người thường a!
Đang run rẩy, Cừu Nghi Thanh xoay người lại, ánh mắt âm trầm lướt qua bọn họ: "Sau khi ra ngoài, biết phải nói như thế nào? Hửm?"
Đầu ai cũng gật như gà con mổ thóc: "Biết biết, chúng ta hiểu!"
Cừu Nghi Thanh móc khăn lụa trắng như tuyết ra, thong thả ung dung lau tay: "Quản không được miệng, bổn sứ cũng không sợ, Chiếu Ngục hình phòng gần đây đổi mới kiểu dáng, đang lo thiếu hàng mẫu."
Mọi người:......
Không không chúng ta thật sự không nói, cầu xin ngươi thả chúng ta đi!
Đợi một hồi lâu, cái khăn dính máu mới bị ném trên mặt đất, Cừu Nghi Thanh đại phát từ bi: "Cút đi! Còn muốn bổn sứ đưa các ngươi?"
Đám người ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi chạy ra ngoài, sợ chạy sau cùng, sẽ bị gặm đến xương.
Một đường chạy ra khỏi Bắc Trấn Phủ Tư, mấy người thở không nổi, tình cảnh còn bi thảm hơn lúc vào. Quản gia Lý bá cùng tiểu thiếp An Hà sầu chính là con đường sau này, Lương Duy đã chết, nhìn dáng vẻ vụ án còn có chút phức tạp, tra sâu hơn sợ là sẽ bị xét nhà, bọn họ kế tiếp làm sao mà sống?
Trương thị đảo tròng mắt, nghĩ cũng đừng nghĩ thanh danh gì nữa, trở về lập tức tái giá lần nữa, Xương gia là ở không nổi nữa, sợ là muốn tiêu tán; Xương Diệu Tông thì vẻ mặt mê mang, ra chuyện lớn như vậy, trong nhà còn có thể làm gì? Những quy củ thuở niên thiếu đó chưa hề thay đổi, chẳng lẽ thật sự sai rồi?
Lâu thị sắc mặt tái nhợt, sợ hãi hơn tất cả, chỗ dựa, lòng tin kiên trì cho đến hôm nay, tất cả đều thay đổi, sụp đổ, cuộc sống sau này phải làm sao? Nàng thực mê mang, thực sợ hãi, nhưng cuối cùng, bước chân vẫn chậm rãi, từng bước ra ngoài.
Trong Bắc Trấn Phủ Tư, Thân Khương đánh bạo hỏi Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ, chúng ta thật......cái gì cũng không làm? Không sợ bọn họ truyền ra?"
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh nhìn hắn như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.
Thân Khương:......
Đừng, đừng giải thích, loại ánh mắt này hắn gặp qua quá nhiều lần, bình thường đều là lúc Kiều thiếu gia mắng hắn trong đầu chỉ chứa phân.
Chỉ Huy Sứ chính là Chỉ Huy Sứ, vẫn là muốn mặt, không trực tiếp mắng, còn trả lời: "Chính là muốn cho bọn họ nói ra."
Thân Khương: "Ha?" là cái quỷ gì?
Diệp Bạch Đinh vội vàng túm hắn, nhắc nhở hắn đừng tiếp tục mất mặt nữa.
Vấn đề này có gì phải hỏi? Tóm loại chuỗi độc dược điên khùng này là phải sấm rền gió cuốn, mau chuẩn tàn nhẫn, lúc đầu không rút dây động rừng, là đề phòng có người nghe tiếng liền chuồn, mà giờ đây bố trí nhiệm vụ nhiều như vậy, mọi người không ngủ không nghỉ bận rộn nhiều ngày như vậy, cuối cùng thu võng tất nhiên muốn cao điệu, trào dâng, phấn chấn nhân tâm, mới có thể biểu hiện là ngươi cường đại cùng quyết tâm, nói cho đối phương là có động tác nhỏ gì cũng vô dụng, chỉ cần có ý xấu, làm chuyện này, xét nhà chém đầu khỏi cần thương lượng!
Đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếp.
Thân Khương không có biện pháp từ một ánh mắt của Kiều thiếu gia lĩnh hội được nhiều như vậy, nhưng không sao, hắn biết Kiều thiếu gia hiểu là được, trong chốc lát lén hỏi lại chứ sao.
Án phá, căn phòng nhanh chóng được rửa sạch sẽ, hung thủ Xương Hoằng Văn bị nâng tới Chiếu Ngục, người hiềm nghi đã rời đi, Cẩm Y Vệ vừa vọt vào được Trịnh Anh dẫn đi, đi lật mấy cái cứ điểm xuống dốc ít ỏi kia, cuối cùng cũng chỉ thừa lại tên Bố Tùng Lương.
Khác với vẻ tự tin tràn đầy khí phách hăng hái lúc tiến vào, lúc này hắn vô cùng uể oải, rõ ràng không còn ai ấn hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngơ ngác, giống như bị thứ gì đoạt hồn, trống rỗng mà chật vật.
Bại...... Lại bại...... Đều tại lão vương bát đản Xương Hoằng Văn kia!
Nếu không phải lão già này dẫn lầm đường, sao hắn lại đi đến bước này! Hắn là bị lừa, mới mất mặt dữ dội như vậy!
Bị người dẫn dụ bài bố, giành công lao của người khác, lừa gạt cấp trên...... tội danh liệt ra, là muốn bỏ mệnh!
Bố Tùng Lương hít sâu, nhắc nhở chính mình bình tĩnh. Kết quả nghiệm thi chính xác căn bản không phải hắn đưa ra, cũng mặc kệ Thân Khương hay là Diệp Bạch Đinh đều không lật tẩy hắn, vì sao? Bởi vì bọn họ vốn là túm bím tóc của nhau, vẫn duy trì được cân bằng vi diệu, nếu cắn đến cùng, mọi người cùng nhau xui xẻo, không cắn, chính là chừa cho nhau một đường, kế tiếp đi như thế nào, mỗi người tự dùng bản lĩnh......
Trước mặt xuất hiện một đôi giày, dính máu, là Cừu Nghi Thanh.
"Mắt mù tâm manh, ngu không thể chịu nổi, ngươi thật sự là ngỗ tác Bắc Trấn Phủ Tư ta?"
Bố Tùng Lương lấy miếng vải nhét miệng ra, quỳ dập đầu trên mặt đất: "Thuộc hạ ngu dốt, xin Chỉ Huy Sứ trách phạt!"
Tim hắn đập mạnh, không dám ngẩng đầu, người khôn khéo như Chỉ Huy Sứ, thật sự không biết hắn đang mạo công sao? Không khí giằng co giữa hắn và Thân Khương, thật sự bí mật sao, tất cả mọi người nhìn không ra sao?
Hắn không dám nghĩ tiếp.
Cừu Nghi Thanh từ trên cao nhìn xuống hắn: "Ngỗ tác Bố Tùng Lương, vô năng, bừa bãi, dĩ hạ phạm thượng, ngay cả bổn sứ cũng dám uy hiếp —— hiện tại trị ngươi tội không làm tròn trách nhiệm, trượng 80, xoá tên khỏi Bắc Trấn Phủ Tư, ngươi có tâm phục hay không?"
Bố Tùng Lương đầu ngón tay căng thẳng, run rẩy dập đầu: "Thuộc hạ......tâm phục."
Ít nhất còn mạng, ít nhất còn có thể tồn tại......
Bố Tùng Lương nhanh chóng bị lôi xuống, Cừu Nghi Thanh cũng xoay người bỏ đi, tựa hồ nhớ ra có chuyện cần làm, không để lại một câu, người khác......cũng không dám hỏi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Kẻ thù đã cút, Thân Khương trong lòng mỹ không chịu được, ánh mắt nhìn Diệp Bạch Đinh đều mang ý cười: "Đi thôi thiếu gia, ta đưa ngài trở về?"
Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn cánh cửa bị người mở ra lại đóng lại, phòng bị che đậy rất kín kẽ, sâu kín âm trầm, chỉ có một tia nắng mặt trời theo kẹt cửa len lỏi vào trong, giây lát biến mất, chạm không tới, nhìn không thấy.
Hắn đều sắp quên, ánh mặt trời có bao nhiêu nóng cháy bao nhiêu sáng ngời, chiếu trên người có bao nhiêu ấm áp?
Án đã phá, tuồng đã tan, tựa hồ hết thảy đều quay lại như trước, hắn vẫn là kẻ bị nhốt ở Chiếu Ngục, không thể ra ánh sáng kia, sẽ không thay đổi, vĩnh viễn không đổi.
"Đi thôi." Hắn lướt qua Thân Khương, đi về phía cánh cửa nhỏ đằng sau.
Nơi đó mới là nơi hắn nên đi.
Thân Khương nhìn hắn cụp mi rũ mắt, ngay cả cười cũng không có, cảnh giác nhảy lùi ra sau một bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách: "Ngươi đừng như vậy, quá khiếp người, ta không có bạc đãi ngươi a, ngươi không thể xử ta!"
Diệp Bạch Đinh lười đến trấn an tên óc heo này, giọng nói nhàn nhạt: "Ngươi cảm thấy, quyền lực là cái gì?"
Cửa nhỏ 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, bấc đèn nhảy nhót trên ngọn đuốc trên vách, bị gió kích thích, hào phóng phát ra ánh sáng, vài bước một ngọn đèn, lại sáng lại âm u, không giống ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng phủ lên vạn vật, nhưng đủ để chiếu sáng con đường dưới chân.
Kiều thiếu gia đi xuyên qua ánh sáng, vai gầy eo nhỏ, sau cổ thon dài, hình dáng sườn mặt hòa tan trong quầng sáng, sạch sẽ ôn nhuận, không tì vết. Hắn đi trong bóng tối, mang theo ánh sáng nhàn nhạt đủ để chiếu sáng người khác, bước nhẹ nhàng thong thả, giống như cả một đời.
Thân Khương lại không sợ, cho dù là đèn mỹ nhân gió thổi là rách thì đã làm sao, Kiều thiếu gia chính là Kiều thiếu gia, uy hiếp người đe dọa người tính kế người đều là bản lĩnh của hắn, không dễ dàng dùng, không tùy tiện dùng, là nguyên tắc của hắn.
Hắn khoanh tay ra sau đầu, lười biếng duỗi người: "Quyền lực a...... là thứ mỗi người đều muốn, nhưng mỗi người đều sợ. Thứ đồ chơi này phải kính sợ, không thể cưỡng ép, cưỡng ép là gặp phải tai ương, nhìn hung thủ Xương Hoằng Văn kia, đầu óc đã điên cuồng, nửa đời người vì khống chế người khác mà phấn đấu, cho rằng mình đã nắm được, chơi được, kiêu ngạo, cuồng vọng, cảm thấy trên đời không ai có thể cùng hắn sánh vai, không nghĩ tới là hắn chơi quyền lực, hay là bị quyền lực chơi......"
Diệp Bạch Đinh nhìn hắn một cái, có chút bất ngờ.
Thân Khương mặt già đỏ lên, thô thanh thô khí gầm gừ: "Sao hả, lão tử không thể có chút đầu óc?"
Diệp Bạch Đinh rũ mi, cười nhẹ: "Ngươi như vậy đã rất tốt."
"Xì, lão tử còn cần ngươi khen?" Thân Khương xoay tròng mắt, "Thiếu gia nhìn như là có cao kiến hơn a, nói nghe một chút đi?"
Xem ngươi có thể nói ra cái gì mới mẻ!
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh lập tức trở nên ý vị thâm trường.
Thân Khương cổ cứng đờ, nhìn qua trái, cố mà nhìn qua trái, chỉ cần không nhìn Diệp Bạch Đinh.
Diệp Bạch Đinh không bẻ gãy mặt mũi của hắn, thật sự mở miệng: "Không tính là cao kiến, quyền lực, vẫn là năng lực làm ảnh hưởng kết quả của một việc, là trình độ người khác ỷ lại ngươi, là nhân cách mị lực của ngươi."
Thân Khương nghe nghe, cảm thấy có điểm không thích hợp: "Ta như thế nào cảm thấy ngươi lời này nói không giống như là Xương Hoằng Văn?"
Diệp Bạch Đinh: "Đó là ai?"
Thân Khương sờ cằm: "Có chút giống Chỉ Huy Sứ a......"
Cừu Nghi Thanh tuy hung, mắng chửi người tàn nhẫn, đối người khác thủ đoạn cay, đối người một nhà thủ đoạn càng cay, hàng năm một bản mặt khối băng như người khác thiếu hắn mấy vạn lượng bạc, nhưng dù là vậy, chỉ cần có hắn có mặt, Bắc Trấn Phủ Tư liền có người tâm phúc, hắn muốn làm cái gì là có thể thành công, làm được toàn bộ những việc người khác muốn làm mà làm không được, người đi đến đâu, đánh thắng đến đó, không gì cản nổi, còn phi thường có mị lực!
Rõ ràng là hung như vậy, không có chút nhân tình vị như vậy, mỗi lần đi ra ngoài còn có đại cô nương tiểu tức phụ nhìn trộm hắn!
Diệp Bạch Đinh rũ mi, cười thành tiếng. Đao có mũi nhọn, chém ra là đả thương người hay là bảo bộ người, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của người cầm nó, mà phần lớn thời điểm mị lực của một người, tới từ năng lực giải quyết vấn đề của người đó...... Hắn đích xác đối với vị Chỉ Huy Sứ này có cái nhìn mới.
Trong nháy mắt hai người đã đi đến chỗ ngoặt, lại đi tiếp phía trước là nhà lao của Diệp Bạch Đinh, Thân Khương tay mới vừa sờ lên xâu chìa khóa bên hông, đột nhiên cả người cứng lại, sợ tới mức đều nói lắp: "Chỉ...Chỉ Huy Sứ! Ngài như thế nào ở chỗ này!"
Ngay một cái chỗ ngoặt, cách gần như vậy, có phải đã nghe thấy những lời hắn cùng Kiều thiếu gia nói vừa rồi hay không?
Không... không...cái này không quan trọng, trọng điểm là chỗ này, đằng trước chính là nhà lao của Kiều thiếu gia a! Chỉ Huy Sứ đứng ở chỗ này làm cái gì, chẳng lẽ là đã bại lộ? Xong rồi, xong rồi, nguy rồi!
Thân hình Cừu Nghi Thanh quá mức cao lớn, che hết luôn ánh nến của trản đèn trên vách, khí thế quá mức uy áp, ánh mắt bễ nghễ lại nguy hiểm: "Ngươi đang dạy bổn sứ làm việc?"
Thân Khương nhận thua bùm một tiếng quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám!"
Diệp Bạch Đinh:......
Giống như có điểm xấu hổ, hắn mặc quần áo tiểu binh, xem như thủ hạ của Thân Khương, lão đại đã quỳ xuống, hắn còn đứng có phải không quá thích hợp hay không? Nhưng vừa rồi hỏi cung phá án lăn lộn một trận, hắn thật sự rất mệt, chân cẳng đã mềm, hành lễ hắn không sợ, hắn chỉ lo là sẽ làm ra một cái thiếu nữ quỳ...... Mất mặt không?
Cũng may Cừu Nghi Thanh