Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 134: Ta cũng phải thích ngươi




Căn phòng âm u, ánh nến nhảy nhót, ánh mắt thiếu niên trong trẻo sáng ngời, thẳng bức nhân tâm.

Bởi vì tò mò...... không thì làm cái giao dịch......

Hà Điền cảm thấy tim trong lòng ngực nhảy lên, đã sớm nghe nói thiếu gia thông tuệ, vẫn không có cơ hội chính diện giao thiệp, hiện tại mặt đối mặt, quả nhiên là có chút kích thích, người này không chỉ thông tuệ, còn rất nhạy bén, có thể nhìn thấy thứ người khác nhìn không tới.

Đề nghị thình lình này, làm biểu tình của hắn vì bất ngờ mà có chút biến động, hắn biết đối phương đã nhìn ra, không thừa nhận cũng vô dụng, dứt khoát giơ tay: "Thật ra không phải không thể, nhưng các ngươi nói dối thì làm sao bây giờ? Ta lại như thế nào biết......cái ta muốn, các ngươi có thể trả lời hay không?"

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh loe lóe: "Đơn giản, ngươi không phải rất thông minh sao? Vừa lúc ta cũng không ngu ngốc, không bằng căn cứ đáp án của đối phương, tự mình làm ra phán đoán, ngươi hỏi ta đáp, ta hỏi ngươi đáp, ngươi đối với ta như thế nào, ta liền đối với ngươi như thế đó —— thế nào?"

Hà Điền suy tư.

Diệp Bạch Đinh không nói nữa, chậm rãi nhấp trà.

Có những lời không cần phải nói quá kỹ, hễ là thử giao lưu, tất yếu sẽ có kết quả tương ứng, trong lúc này làm sao hỏi được tin tức mình muốn, người thông minh có rất nhiều phương pháp, không trực tiếp hỏi, cũng có thể dương đông kích tây vây Nguỵ cứu Triệu minh tu sạn đạo ám độ trần thương...... Có thể đạt được nhiều ít, thì xem bản lĩnh của chính mình.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Hà Điền liền cười, đuôi mắt nhếch lên, rất có mấy phần phong lưu làm càn: "Không sợ ta càng hiểu biết các ngươi, sau này lại mưu hoa vượt ngục sao?"

Diệp Bạch Đinh ôm chung trà, mí mắt cũng không thèm nhấc lên: "Chúng ta có thể tóm ngươi lại một lần, tất nhiên có thể tóm ngươi lần thứ hai. Bất quá Chỉ Huy Sứ của chúng ta tính tình không được tốt, khuyên ngươi cân nhắc cho kỹ, lại mù quáng đi thử......có lẽ sẽ không có kết quả tốt như vậy."

Thân Khương ở một bên nhìn, không hổ là thiếu gia, chính là bình ổn! Lời này nói ra, quá soái! Không sai, tôn tử này vượt ngục lần này, còn không phải là bản thân dở ẹc, làm bại lộ ra thân phận ẩn giấu mấy năm, bán luôn đồng lõa, ra ngoài chật vật một hồi còn bị thương, còn bị thành nhân vật trọng điểm được 'theo dõi chiếu cố', không thể nào lại chạy lần nữa mà thôi, kết quả tốt như vậy, may mắn quá không phải sao?

Cái gì mà hai lần ba lần, không tồn tại, lần tới còn dám sinh ra tâm tư này, chính là một chữ, chết!

Phòng cũng không có an tĩnh lâu, ý cười trên mặt Hà Điền càng sâu: "Được a, thiếu gia không sợ, ta có cái gì phải sợ?"

Diệp Bạch Đinh cũng rất rộng rãi: "Nếu là ta đề nghị, vậy ta nói trước đi, để ngươi nhìn thấy thành ý của chúng ta."

Hỏi cũng không hỏi......

Đáy mắt Hà Điền hứng thú càng đậm: "Ngươi biết ta hiện tại, muốn biết nhất chính là cái gì?"

"Ta không phải nói sao, tò mò," Diệp Bạch Đinh mỉm cười, "Ngươi hiện tại muốn biết nhất, đơn giản chính là, chúng ta vì sao biết ngươi muốn chạy, như thế nào tóm ngươi."

Hà Điền liếm liếm khóe môi: "Còn thỉnh thiếu gia nói rõ ràng, đừng nói dối, dù sao cũng liên quan đến—— tin tức ngươi muốn lập tức có được."

Thứ mà đối phương đã biết, không cần thiết nói dối, Diệp Bạch Đinh mở miệng: "Vụ án Lôi Hỏa Đạn ở kinh thành năm trước tháng 11, ngươi chắc là đã biết?"

Hà Điền gật đầu: "Biết."

Diệp Bạch Đinh: "Đó là vụ án do tổ chức mật thám Ngõa Lạt lên kế hoạch, bọn họ muốn cứu ngươi, mà ngươi không đi ra ngoài, ngươi là cố ý, ngươi không muốn đi ra ngoài."

Hà Điền lần này không nói chuyện, cũng không có biểu tình.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh: "Mấy ngày nay ngoài kia có 'trò đùa dai', viên cầu nhỏ phát nổ, ngươi cũng biết đến đi?"

Hà Điền vẫn không nói chuyện, chỉ là ý cười càng sâu.

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Trước sau hai lần rất vi diệu, phong cách hành sự tương tự, đầu tiên là âm thầm tiềm tàng, thần bí điệu thấp, lại là chuẩn bị tốt hết thảy, đánh quan phủ một cái trở tay không kịp, trò này đã diễn một lần, các ngươi thăm dò năng lực của kinh thành, năng lực của Bắc Trấn Phủ Tư, tiếp tục che giấu, là ngươi lúc ấy xem xét thời thế, làm ra quyết định, trường hợp lớn như vậy ngươi cũng chưa động, lần này so ra giống như tiểu đánh tiểu nháo, giống như càng không nên động, nhưng cố tình loại chuyện không lớn không nhỏ này, quan phủ không thể không quản, lại có chút ngại phiền, mới càng thả lỏng cảnh giác, ngươi cảm thấy, thời cơ này mới là chân chính thích hợp...... Đúng không?"

Hà Điền cười vỗ tay: "Thiếu gia thông tuệ, chúng ta không bì kịp a."

Diệp Bạch Đinh trầm mắt: "...... Dịch dung đối với ngươi mà nói, hẳn là không khó. Ngươi ở Chiếu Ngục, có thể dễ như trở bàn tay mà biết được phạm nhân nào sắp tới sẽ được dời đi, xe ngựa ở bên ngoài, viên cầu được chuẩn bị, ngươi lại làm không được, là người của ngươi trù bị đi? Bắc Trấn Phủ Tư quản nghiêm, thứ có liên quan đến ngươi, Cẩm Y Vệ đã tra quá, đừng nói mấy ngày gần đây, trước sau mấy tháng, đều không có người đưa đồ cho ngươi, ngươi cũng không có khả năng có biện pháp thông tri người ở bên ngoài, nhưng ngươi có thể sử dụng một ít 'giao dịch', làm bạn tù giúp ngươi, có phải hay không?"

"Mặt nạ thì ngươi có thể nghĩ cách, nhưng nếu ngươi không biết tin tức bên ngoài, thì như thế nào biết phía dưới bắt đầu hành động...... Là tin Lý Tiêu Lương chết trước đó, đã thành công truyền tin cho ngươi?"

Lý Tiêu Lương bị bắt, lập tức bị tháo khớp hàm, lấy ra túi độc trong răng, không đến mức lúc ấy cắn độc mà chết, nhưng trên người hắn cũng không chỉ có một loại độc này, còn có độc hoàn ăn khi vào tổ chức, độc hoàn không giải được, chỉ có thể theo thời gian cố định trở về lấy thuốc, hắn vào Bắc Trấn Phủ Tư, lại không còn đường lấy thuốc, bản thân cũng mất đi ý chí cầu sinh, mặc kệ Cừu Nghi Thanh dùng bao nhiêu thủ đoạn, lưu lại hắn bao lâu, được đến nhiều ít tin tức, vẫn không thể thay đổi kết cục hắn phải chết.

Người chết rồi.

Diệp Bạch Đinh biết quy củ của Chiếu Ngục, cũng biết mức độ cảnh giới phòng vệ của Cẩm Y Vệ, hắn không cho rằng sẽ xuất hiện sai lầm trọng đại như vậy, để cho người khác truyền tin tức thành công, nhưng có đôi khi 'tử vong' cũng là một loại tín hiệu, lỡ người khác có phương pháp giải đọc đặc thù thì sao?

Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của Hà Điền, phát hiện đuôi lông mày của hắn ẩn ẩn mỉa mai, đây là một loại châm chọc, không phải cười ủng hộ, cho nên...... Không phải cái này.

"Ta cảm thấy không quá giống," Diệp Bạch Đinh híp mắt, "Hẳn là rất lâu trước kia —— tỷ như lúc ngươi vào đây, đã để lại tín hiệu ở bên ngoài đi? Người mà 14 tuổi đã có thể làm đến Thanh Điểu đầu mục quan trọng của tổ chức mật thám, tất nhiên không tầm thường, biết mình muốn vào Chiếu Ngục, không có khả năng một chút tính toán cũng không có, ngươi vào rồi, để người ở bên ngoài, nhưng yêu cầu bọn họ lặng im, trừ phi có một cái tín hiệu, chỉ cần cái tín hiệu kia vang lên, bọn họ liền động, ngươi cũng sẽ động, đúng không?"

Ánh mắt Hà Điền hơi lạnh: "Đây đều là ngươi xong việc rồi mới suy đoán đi? Trước đó, ngươi như thế nào biết ta sẽ động, lại như thế nào xác định ta ở đâu, mà tinh chuẩn ngăn cản ta? Ta không tin bên ngoài an bài ngươi đều biết."

Diệp Bạch Đinh cười, hắn không biết tín hiệu này là cái gì, nhưng biểu hiện của đối phương, đã chứng minh phỏng đoán của hắn, ít nhất là phương hướng không sai.

"Đã nói, chúng ta đã sớm liệu đến," hắn nhẹ nhàng buông chung trà, "Chúng ta không cần biết kế hoạch cụ thể của các ngươi là cái gì, ngươi ở nơi nào, có ai, chỉ cần nhìn thẳng ngươi, tất cả manh mối đều sẽ rơi xuống đất."

Hà Điền: "Nhìn thẳng ta?"

Diệp Bạch Đinh: "Dịch dung, đổi trang phục, cho dù ngươi biết súc cốt, thân cao hình thể theo đó mà thay đổi cũng vô dụng, chỉ cần chúng ta thả 'nam điệp hương' ở trên người của ngươi......"

Hà Điền híp mắt.

Nam điệp hương, bá tánh bình thường không biết, nghề này của bọn họ lại là đại danh đỉnh đỉnh, chính là bảo vật dùng để truy tung, nhẹ nhàng vỗ lên người người khác, vô sắc vô vị, người khác sẽ không hề phát hiện, chỉ cần bôi lên mũi mình một loại chất lỏng từ cánh hoa tương ứng, là có thể ngửi được mùi nam điệp hương rõ ràng, gió thổi không đi, mưa không trôi, có cách cả trăm dặm, cũng có thể theo mùi tìm được đối phương.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

"Các ngươi dùng 'nam điệp hương' trên người ta?"

"Dễ mà, giá thành chế tạo tuy cao một chút, vừa lúc Bắc Trấn Phủ Tư không thiếu tiền."

Đêm đó hắn cùng Cừu Nghi Thanh theo dõi manh mối lưu li vỡ không có kết quả, liền đoán được kẻ gây án sẽ có hành động tiếp theo, mà chuyện mấy ngày nay, so sánh với vụ án Lôi Hỏa Đạn phát nổ lần trước, cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an, đã có hoài nghi, đương nhiên phải chuẩn bị.

Bắc Trấn Phủ Tư phòng thủ nghiêm ngặt, cơ chế vận chuyển rất có quy củ, Cừu Nghi Thanh đối với cái này phi thường tự tin, không cho là người khác có thể tiến vào cướp ngục, người khác vào không được, phạm nhân phải đi ra ngoài, vậy người ra ngoài, rất có thể có hiềm nghi.

Hai ngày trước, tất cả những ai từ Chiếu Ngục đi ra ngoài, mặc kệ là người được tạm thời giam giữ phối hợp điều tra vụ án, hay là phạm nhân theo thánh chỉ chuyển đi, cần giao cho người khác, đều ngay lúc rời đi, khi tiến hành kiểm tra theo thường quy, được bí mật bôi nam điệp hương lên.

Mà hai ngày này tính toán đâu ra đấy, người đi ra ngoài chỉ có ba, hai người khác hiện tại còn đang bị nhốt ở chỗ khác kìa, tên này có chạy đến xa, còn không phải vẫn bị Cừu Nghi Thanh bắt được sao?

Hà Điền đột nhiên thấp giọng cười, hắn thật đúng là trăm triệu không nghĩ tới, thế nhưng là 'mùi', trách không được Cừu Nghi Thanh tìm hắn tìm đến tinh chuẩn như vậy, mặc kệ hắn chạy kiểu gì đều chạy không thoát...... Hắn vốn nghĩ, moi ra được phương pháp của Cẩm Y Vệ, lần tới dễ tránh, hiện tại xem ra, có moi được cũng vô dụng, chỉ cần đối phương tiếp tục đề phòng, có ý tưởng này, là có thể bố trí trước, để ngừa hắn chạy.

Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm hắn: "Tới phiên ngươi."

Hà Điền lười biếng duỗi người, đối diện hai mắt của Diệp Bạch Đinh, hơi mỉm cười: "Như ngươi sở liệu, không sai, ta chính là Thanh Điểu."

Thế nhưng trực tiếp thừa nhận!

Phòng an tĩnh thật lâu, thấy đối phương không có ý tứ nói tiếp, Diệp Bạch Đinh khẽ nhếch đuôi lông mày: "Chỉ có một câu như vậy, thành ý của Thanh Điểu, có phải có chút thiếu hay không? Vấn đề sau đó của ngươi, lượng tin tức ta cho là nhiều hay ít, có thể sẽ cùng một nhịp với tâm tình của ta lúc này, ngươi xác định, chỉ nói một câu này?"

"Thiếu gia ăn uống hơi lớn a, Chỉ Huy Sứ của các ngươi biết sao?"

Hà Điền đùa một câu ý vị thâm trường, tầm mắt tà tà dừng trên người Thân Khương.

Thân Khương mở miệng liền xì hắn: "Ai cần ngươi lo! Ngươi là cọng hành nào, không xứng để biết!"

Hà Điền giơ tay, liếm môi dưới: "Được thôi, ta thừa nhận, chuyện phía trước, các ngươi đoán không sai biệt lắm, chính là như vậy, ta cũng không dám xếp quá nhiều người ở đây, ngục tốt có đui, Cẩm Y Vệ có đui đi nữa, Cừu Nghi Thanh cũng không đui, để y phát hiện một chút manh mối, ta còn chơi cái gì? Ngay lúc ta vào, đích xác là để lại ám hiệu bên ngoài, chỉ cần điều kiện kích phát, liền phát sinh chuyện như hôm nay, ta cũng sẽ lập tức biết, thời cơ đi ra ngoài đã tới, sẽ tự tìm kiếm cơ hội......"

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên mấy viên cầu nhỏ phát nổ kia, có quan hệ với ngươi? Kẻ gây án lần này, ngươi biết là ai."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Hà Điền: "Vậy thì ngươi đã đánh giá cao ta, khi ta vào đây để lại mệnh lệnh là lặng im, người của ta sẽ không làm gì, nhưng không có khả năng là không tồn tại, không kiếm tiền, không làm việc, nhiều năm như vậy, khẳng định là đã phát triển không ít tuyến ngầm, không ít gương mặt mới, sao ta biết hết được? Ta chỉ biết sẽ có việc phát sinh, dùng để yểm hộ ta, nhưng cụ thể là ai làm, ai hỗ trợ, ai lên kế hoạch, ta không biết hết."

"Vậy nói cái ngươi biết," Diệp Bạch Đinh hỏi, "Năm đó đống Lôi Hỏa Đạn biên quan làm mất kia, trong vụ án nổ mạnh tháng 11 năm ngoái ở kinh thành lại không đủ, dư lại còn ở nơi nào?"

Hà Điền gõ gõ cái bàn: "Hình như đến lược ta, thiếu gia trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, như thế nào?"

Diệp Bạch Đinh biết đối phương giảo hoạt, nhưng cũng thong dong: "Ngươi hỏi."

Tầm mắt Hà Điền gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Phụ thân ngươi, có phải tên Diệp Thanh Dư hay không?"

Tay dưới bàn của Diệp Bạch Đinh nháy mắt cứng lại.

Thân thế của hắn cũng không phải bí mật, người ở Chiếu Ngục chỉ hơi lưu tâm, là có thể biết gia thế của hắn, vì sao bị bỏ tù, đây là một cái vấn đề không cần hỏi, bởi vì đáp án —— Thanh Điểu đã sớm biết.

Không cần hỏi, vì sao cố tình hỏi ra?

Cho nên đây không phải là vấn đề, đây là cái uy hiếp.

Đối phương chân chính muốn biểu đạt chính là —— ta biết vụ án của phụ thân ngươi, biết là con cái, thống khổ cùng giãy giụa lớn nhất trong lòng ngươi, ta có thể cho ngươi chút tin tức, bảo đảm có thể giúp được, ngươi liền không suy xét một chút, tạo điều kiện cho ta?

Đây là lời ngầm đàm phán, giao dịch này, ngươi nếu dám làm, ta bảo đảm đưa ra giá trị siêu việt, nếu ngươi ngay cả chút hiếu tâm này cũng không có, để ta đem manh mối mang vào trong quan tài, vậy ngươi có thể cái gì cũng không có.

Hà Điền đang cười, ngồi thẳng lưng, khí tràng cường đại, toàn thân tràn ngập hai chữ 'chắc chắn'.

Hắn không cảm thấy Diệp Bạch Đinh sẽ cự tuyệt, Diệp Bạch Đinh không lý do cự tuyệt.

Phòng an tĩnh làm Thân Khương có chút đổ mồ hôi lạnh, lúc đầu hắn không hiểu ra ý tứ của mấy lời này, nhưng nhìn không khí nháy mắt căng chặt lên, suy nghĩ thêm một chút, liền minh bạch, hắn lo lắng nhìn bộ dáng thiếu gia, lại không đưa ra được kiến nghị gì có tính khả thi, nóng nảy một hồi, cuối cùng chỉ có thể yên lặng rót cho hắn ly trà, hy vọng có thể mang cho hắn càng nhiều lực lượng.

Diệp Bạch Đinh không phủ nhận, cái nháy mắt vừa rồi, tim hắn là ngừng một nhịp, chiêu này của đối phương, đích xác có chút mê người, nhưng đáng tiếc, hắn cũng không phải là nguyên thân, tuy có ký ức của nguyên thân, phần lớn đều rất mơ hồ, có khi yêu cầu cảm xúc đặc thù kích phát mới có thể nhớ tới, những tình cảm cùng trải nghiệm đó đều giống như bị phủ một tầng sa, hắn có cảm thụ, cũng có thể lý giải, nhưng luôn có chút bất đồng với tự mình trải qua, tỷ như hắn biết phụ thân mặc kệ có làm sai hay không, đối với hắn đều rất tốt, hắn đối với phần thân tình này rất cảm động, rất hoài niệm, rất mong chờ, cũng chắc chắn cho rằng mình nên hồi báo, vụ án nhất định phải điều tra rõ, nhưng sẽ không 'trong cuộc hồ đồ, ngoài cuộc tỉnh táo', vì một câu của người khác mà rối loạn đầu trận tuyến, bị người khác nắm cái mũi dắt đi.

Hắn không cần thứ của Thanh Điểu, hắn có tỷ tỷ, có Chỉ Huy Sứ, có Thân bách hộ, có các Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Tư, còn có bản lĩnh nghiệm thi tra án, chỉ cần dụng tâm tìm, nhất định có thể tìm được chân tướng, vì cái gì muốn dựa người ngoài? Khi nào người ngoài so với người của mình còn đáng tin cậy? Tin tức Thanh Điểu cho, liền nhất định là đúng sao?

Bất quá là tâm lý chiến mà thôi.

Diệp Bạch Đinh lạnh mắt, vẻ mặt bị mạo phạm mà không thoải mái: "Con người của ta, tính tình không tốt lắm, không hy vọng người khác nhúng tay vào chuyện của ta —— tên húy của phụ thân ta, ngươi không xứng để biết."

Hà Điền ngẩn ra một cái, đột nhiên cười phá lên: "Có ý tứ...... Ha ha ha ha...... Quá có ý tứ! Thiếu gia a, trách không được Thân Khương thích ngươi, ta đều phải thích ngươi!"

Thân Khương lập tức phản đối: "Ngươi nói bậy, đừng có nói lung tung, ta không có!"

Hắn ngó một cái chỗ cửa sổ nhỏ, thiếu chút nữa là phải chỉ thiên thề, thiếu gia là của Chỉ Huy Sứ! Hơn nữa ta có tức phụ! Tức phụ của ta siêu đẹp siêu ôn nhu chưa bao giờ sẽ đánh ta!

Đối phương hỏi xong, lại đến phiên mình, Diệp Bạch Đinh hỏi: "Chúng ta đã tra qua cuộc đời của ngươi, hình như ngươi theo phụ thân ngươi đi qua không ít địa phương, ngươi thích nhất nơi nào?"

"Cái này a......"

Nhìn vấn đề không khó, trả lời lại khó khăn, mạch não của Hà Điền nhanh chóng chuyển động, tự hỏi chân chính dụng ý của đối phương là cái gì, tìm hiểu yêu thích chân thật của mình, xác định hành tung dĩ vãng, xem có nói dối hay không,