Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 119: Ngươi là hung thủ




Thân Khương dứt lời, sảnh một mảnh lặng im.

Ai có thể ngờ chứ, không chỉ cái gọi là 'sợ tội tự sát', mà ngay cả phòng kín cũng là giả, căn bản không tồn tại phòng kín gì, người cũng không tự sát, chính là Mạnh Nam Tinh vì cứu Quản Tu Trúc, đã rất nỗ lực, thiết kế một cái kế hoạch liên hoàn, nếu muốn khuyên Quản Tu Trúc giả chết, Quản Tu Trúc chưa chắc đã chịu, vì hắn có kiên trì cùng lòng tin của mình, nhưng Mạnh Nam Tinh dùng chính tánh mạnh của mình làm tiền đặt cược, thậm chí đánh bạc tôn nghiêm cùng tình yêu của mình, cộng thêm lợi thế 'người nhà', thời gian cũng không cho phép...... Quản Tu Trúc chỉ có thể chấp nhận.

Bụng hắn bị trúng đao, vết đao cạn mà hẹp, cũng không trí mạng, dược bị trộn vào nước trà uống vào cũng chỉ là mê dược, chỉ có thể làm hắn hôn mê, sẽ không đến mức chết, nhưng người đã hôn mê không thể động đậy không thể nói chuyện, cũng không có phản ứng với ngoại giới, nếu có người thừa lúc này giết hắn...... thì có ai biết được chứ?

Nếu như sự tình bại lộ, kết quả 'sợ tội tự sát' này không được thừa nhận, Hình Bộ điều tra kỹ, truy tra nguồn gốc, cuối cùng tra đến nhất định là Mạnh Nam Tinh, kẻ đã làm lượng lớn công tác chuẩn bị này, để lại lượng lớn dấu vết này, lại không ai đi ngoài nghi hung thủ chân chính.

Tuyệt, thủ pháp này quá tuyệt.

Càng tuyệt hơn là, Hình Bộ thế nhưng tùy tùy tiện tiện bị lừa gạt qua mặt, giống như mắt bị mù, một chút dấu vết cũng không thèm tìm, cứ như vậy mà kết án.

Diệp Bạch Đinh nhìn hướng Vạn Thừa Vận: "Ngày 6 tháng 7, Mạnh Nam Tinh vì 'công vụ bận rộn' ngủ lại Hộ Bộ, đêm đó Vạn đại nhân càng khuya mới về nhà, các ngươi đã hàn huyên cái gì? Vạn đại nhân đã dạy hắn cái gì?"

Vạn Thừa Vận rũ mắt: "Lời này của ngươi, bản quan không hiểu."

"Không hiểu, hẳn là Mạnh Nam Tinh đi?" Khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch lên một độ cung lạnh lẽo, "Có chuyện còn chưa nói với đại nhân, khi khai quan nghiệm thi cho Quản Tu Trúc, không chỉ phát hiện kẽ móng tay của hắn có tàn lưu sợi tơ của phương thắng, xương cổ họng phát đen biểu thị dấu hiệu trúng độc, mà còn tìm được bụi bạc ở trong tóc của hắn —— màu sắc giống như bụi bạc trong tóc của Mạnh Nam Tinh."

Hôm khai quan nghiệm thi, Diệp Bạch Đinh không hiểu dấu vết này là gì, nghĩ không thông, nhưng cũng làm Thương Lục ghi chép lại trong sổ, dùng cái nhíp kẹp ra thả vào túi vật chứng, mang về, thẳng cho đến khi đầu của Mạnh Nam Tinh được phát hiện, trong tóc cuốn lại những mẩu vụn có màu sắc tương tự, hắn mới hiểu được đây là chuyện gì.

"Trước khi Quản Tu Trúc chết, ông đã gặp Mạnh Nam Tinh, thời gian còn rất dài, sáng hôm sau Mạnh Nam Tinh liền đi mua máu heo, mua 'độc hoàn', đến tối, thực thi kế hoạch chết giả, Quản Tu Trúc lúc ấy cũng chưa chết, sau đó không lâu, chết do độc sát —— trùng hợp nhiều như vậy, Vạn đại nhân giải thích như thế nào?"

Vạn Thừa Vận vẫn không hề hoang mang: "Ngươi tiếp theo chắc sẽ nói, hai người kia là bản quan giết đi?"

Thân Khương muốn vỗ tay cho ông ta: "Vạn đại nhân thật thông minh, vậy mà đoán đúng rồi kìa."

Mặt Vạn Thừa Vận trầm như nước: "Các ngươi nói bản quan giết Quản Tu Trúc, chứng cứ là mảnh vụn trên quần áo lưu lại, Mạnh Nam Tinh vào ngày hôm trước gặp qua bản quan, dược chết giả, à không, ngay cả độc hoàn, cũng là của bản quan?"

"Không sai."

Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Cằm Quản Tu Trúc có hai dấu ngón tay, chính là ngón trỏ ngón cái của tay phải, có thể nhìn ra rõ ràng, trước đây chúng ta vẫn không thể hiểu được nguồn gốc của nó, thẳng cho đến khi Mạnh Nam Tinh chết, tìm hiểu logic hành vi của Mạnh Nam Tinh, cũng tìm ra chứng cứ nhất định, suy luận ra động tác, đối thoại, thậm chí tranh chấp của hai người ở trong phòng, chúng ta mới suy đoán, vì có hành động 'bày tỏ tình yêu' này, có phải sẽ có hành vi thân mật hơn hay không, tỷ như —— hôn môi."

"Nhưng sau khi hiểu rõ logic của chuyện giết người trong phòng kín, dấu vết này cũng không khó lý giải, mới vừa rồi khi Thân bách hộ tái hiện lại bóng hai người tranh chấp ở hiện trường, Tưởng Nghi Thanh cho ra đáp án, hai người cũng không có quá thân mật, không có tư thế giống như hôn môi, vậy hai dấu ngón tay này, đương nhiên không phải vì để dễ hôn môi, mà là dễ đút dược."

Diệp Bạch Đinh nhìn thẳng Vạn Thừa Vận: "Hôm đó, ông cùng Triệu Hưng Đức vào phòng, nhìn thấy người nằm trong vũng máu, bụng dưới cắm chủy thủ, Triệu Hưng Đức tức khắc khẩn trương, suy nghĩ đầu tiên là kiểm tra chung quanh, có nguy hiểm tiềm tàng hay không, nhất định là sẽ đi tới đi lui, ông thì thừa lúc này, nhanh chóng đi đến bên cạnh Quản Tu Trúc ngồi xổm xuống, đem độc hoàn trước đó đã chuẩn bị tốt nhét vào trong miệng hắn, vì để cho độc hoàn tiến vào càng thuận lợi, ông bóp cằm hắn, nâng lên ——"

"Ông biết đại khái kế hoạch của Mạnh Nam Tinh, bởi vì đó là do ông kiến nghị, ông cũng biết Quản Tu Trúc giờ phút này tất nhiên là không chết, có thể nuốt theo bản năng, chỉ là người dù sao cũng không chết, ông sợ hắn phản kháng, dùng sức hơi lớn, mới có thể lưu lại dấu tay."

"Tư thế tử vong của Quản Tu Trúc cũng có thể nói rõ vấn đề này, tay trái hắn đặt ở bụng dưới, nắm chủy thủ, tay phải buông xuống đất, vốn nên có độ cong tự nhiên theo trạng thái nửa nắm, tay hắn lại nắm rất chặt, rõ ràng không có thứ gì trong tay, vì sao phải nắm chặt như vậy? Nếu là ngộ hại trong lúc hôn mê, thân thể sẽ có phản ứng kích ứng theo bản năng, liền có thể giải thích thông...... Vạn đại nhân, Quản Tu Trúc lúc ấy có phải đã có động tác như run rẩy, giãy dụa?"

Vạn Thừa Vận không mở miệng.

Diệp Bạch Đinh cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Người sắp chết, cùng chết giả lại không giống nhau, cho dù hôn mê sâu, cũng sẽ có phản ứng bất đồng, nhưng quá trình này rất nhanh, loại độc mà Vạn đại nhân có thể tìm được, tất nhiên là độc hoàn kiến huyết phong hầu, không trì hoãn nhiều thời gian, cũng không sợ người khác nhìn thấy, nếu có người chú ý tới động tác của ông, ông chỉ cần giải thích là đang quan sát người chết, thì có thể hóa giải phần lớn nghi ngờ, còn về phần Triệu Hưng Đức —— thấy thì thấy thôi, ông ta cũng sẽ không nói."

Vạn Thừa Vận nâng mắt: "Vì sao? Đây chính là chuyện lớn nhân mệnh quan thiên, tiểu tiên sinh đã muốn giải thích mọi chuyện, tái hiện hiện trường vụ án, chính là muốn toàn bộ nghi ngờ đều không thể phản bác."

Diệp Bạch Đinh đón nhận ánh mắt nghi ngờ của ông ta, đôi mắt càng thêm trong sáng: "Bởi vì Triệu Hưng Đức là người của ông, là ông đích thân phát hiện, lựa chọn ra từ nơi khác, điều đến Hộ Bộ, dốc lòng huấn luyện cùng bồi dưỡng thành tâm phúc."

"Ồ?"

"Đồng tiến sĩ xuất thân, phái quan luôn gian nan, có một cái miệng láu cá, bản lĩnh bát diện linh lung, chống được chịu được rèn dũa, lại không có chỗ dựa gia tộc, dã tâm khó đạt được, còn hảo nam phong...... Với Vạn Đại Nhân mà nói, chẳng phải là vừa đẹp?"

Diệp Bạch Đinh gằn từng câu từng chữ: "Hộ Bộ này của Vạn đại nhân, là phân công rất minh xác, người vào đó hoặc là ngoan ngoãn nghe lời ông, để ông chơi đùa, chi cho chút đỉnh chỗ tốt, hoặc là ngoan ngoãn làm cu li, làm toàn bộ việc của Hộ Bộ còn không dám ra tiếng, hoặc là......được cung phụng rồi mặc kệ như linh vật, để ứng đối bất cứ lúc nào xảy ra chuyện, vì ông sớm biết là sẽ xảy ra chuyện, còn sớm chuẩn bị một con 'dê', chịu không nổi liền có thể đẩy ra ——"

"Chơi đùa, làm việc, chuẩn bị đổi thành chỗ tốt, đội nồi, thủ hạ của ông đều tề tựu, còn kém một loại —— tâm phúc. Hộ Bộ chưởng quản quốc khố, sự tình quan trọng, có quá nhiều chuyện yêu cầu ông thân là Thượng thư phải tự tay làm lấy, nhưng ông lại không muốn mệt như vậy, một ít việc xấu xa giao cho người khác lại không yên tâm, làm sao bây giờ chứ? Tất nhiên là bồi dưỡng một cái tâm phúc là tiện nhất, cái tâm phúc này, phải thông minh, hiểu ánh mắt, biết làm việc, lại không thể quá thông minh, cũng không thể thông minh hơn ông đi? Còn phải là không có chỗ dựa, dễ sai khiến, hơn nữa Triệu Hưng Đức còn có thêm một điểm đặc biệt, hảo nam phong ——"

"Việc này ở chỗ khác có lẽ là khuyết điểm, nếu bị phát hiện có khả năng rất lớn là sẽ bị khinh bỉ, nhưng với Vạn đại nhân ông, thì biến thành điểm dễ lung lạc, ông có thể khống chế uy áp thuộc hạ tiếp nhận quy tắc 'chơi đùa' của ông, ông có thể an bài bọn họ 'hối lộ t.ình d.ục' cho Triệu Hưng Đức, Triệu Hưng Đức thu chỗ tốt của ông, không chỉ có mỹ nhân trong ngực, còn có vô số bạc, nhà cửa, cửa hàng vào tay, mấy thứ này chỉ có ông mới có thể cho ông ta, ở chỗ khác là không có cơ hội, sao ông ta có thể không đối với ông trung thành và tận tâm, không vì ông bài ưu giải nạn?"

"Ông đầu tiên là nhìn xem ông ta có bản lĩnh hay không, sau khi tiến hành đánh giá, dùng các loại phương thức lung lạc ông ta, đồng hóa ông ta, biến ông ta thành người giống như ông, các ông đứng trên cùng một chiếc thuyền, có cùng ích lợi, ông ta liền chạy không thoát, cũng sẽ không chạy, ông ta dần dần thành người đại diện cho ông, bề ngoài, thì giúp ông xử lý toàn bộ, sau lưng, thì giúp ông sắp xếp bãi bình tất cả những chuyện dơ bẩn, bí mật của ông, ông ta biết nhiều nhất, ông là ai, ông ta cũng rõ ràng nhất, dù ông có đích thân giết người, ông ta cũng chỉ sẽ giúp ông yểm hộ, sẽ không nói ra ngoài."

"Còn về phần vì sao ông muốn đích thân động thủ với Quản Tu Trúc...... có thể là vì hắn phi thường hợp ý ông? Dung mạo, tính cách, tài hoa, thậm chí khí khái khó thuần trong xương cốt, đối với ông có lực hấp dẫn đặc biệt, nhưng ông ám chỉ nhiều lần, hắn không nghe, ông luân phiên chèn ép, hắn không chịu khuất phục, ông thưởng thức, lại rất tức giận, rất muốn đích thân giáo huấn hắn lần này, làm hắn thành quỷ cũng nhớ kỹ ông, đúng không?"

Vạn Thừa Vận nhấc mí mắt: "Tiểu tiên sinh nói chỉnh tề, tỉ mỉ xác thực như vậy, bản quan cũng phải tin rồi, vậy độc hoàn thì sao? Ngươi nói bản quan tự tay hạ độc giết người, độc từ đâu đến? Là dạng gì, độc gì, dù sao cũng phải có lời giải thích đi?"

Diệp Bạch Đinh nhấc tay ——

Thân Khương lập tức giơ cao tay: "Ta đã tra xét! Còn không phải là hạc đỉnh hồng, loại thường thấy nhất sao? Vạn đại nhân đừng giảo biện, người hầu bên cạnh ông đã khai, nói là trước Thất tịch năm ngoái, đã mua một viên hạc đỉnh hồng, hắn cho là đã làm mất, có tìm kiểu gì cũng tìm không thấy, là bị ông cầm đi rồi đi? Vạn đại nhân cũng thật là, chuyện như muốn giết người này, sao lại không câu thông với thuộc hạ chứ? Nếu ông dặn dò người hầu, hắn không phải sẽ giữ kín như bưng sao, đến khi Cẩm Y Vệ tra xét, cũng không đến mức lộ chuyện sao?"

Hạc đỉnh hồng dù sao cũng là thuốc độc, cực kỳ độc, cho dù lúc đó mua về là để làm cái gì, người hầu đi mua ở ngoài cũng có đăng ký danh sách, làm mất cũng khẳng định phải tìm một chút, để tránh có người ăn phải, sinh ra hậu quả tiếc nuối gì đó.

Thời gian trôi qua đã lâu, việc này tra không ra là tốt nhất, nếu bị tra ra, thì không thể dính dáng quá nhiều, vì một khi truy cứu, sẽ kéo đến những phiền toái khác......

Vạn Thừa Vận phản kích góc độ khác: "Vậy Mạnh Nam Tinh thì sao? Bản quan vì sao phải giết hắn? Nếu hết thảy đúng như lời ngươi nói, bản quan cũng không hận hắn, thậm chí hắn thoái thác, cũng là người ngoại trừ Tưởng Nghi Thanh, làm cho bản quan vừa lòng nhất, dung mạo thượng giai, tính cách tốt, ngoan ngoãn, còn nghe lời, giết một người như vậy, sao bản qua nỡ chứ?"

Tưởng Nghi Thanh sốt ruột: "Đại nhân ngàn vạn đừng lọt bẫy của bọn họ!"

Vạn Thừa Vận giơ tay, ngắt lời hắn: "Không sao."

Trên cao Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Vạn đại nhân đây là nhận tội? Ngươi cùng Mạnh Nam Tinh, Tưởng Nghi Thanh, đều có tư thông?"

"Cẩm Y Vệ ngay cả chìa khóa nhà riêng cũng lôi ra, nếu bản quan không nhận, có ý tứ sao?" Vạn Thừa Vận lạnh mặt, lắc lắc tay áo, "Bất quá là một vài việc suồng sã lén lút, quan trường nơi nào cũng có, tuyệt đối không chỉ có mình bản quan, mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đã sớm coi là bình thường, Chỉ Huy Sứ một hai phải lôi ra, nói cho mọi người biết, thì có ảnh hưởng gì? Bản quan bất quá là bị người khác trêu chọc vài câu phong lưu là xong."

Nói xong, ông ta quay lại nhìn Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh sao sẽ sợ ánh mắt ông ta, trực tiếp lạnh mặt: "Đương nhiên là bởi vì Mạnh Nam Tinh không còn ngoan, không nghe lời ông nữa."

"Hắn lúc đầu chống cự không được áp lực, thuận theo ông, chỉ vì lịch duyệt không đủ, tuổi không lớn, mới vào quan trường, ngây thơ mờ mịt, cái gì cũng không quen thuộc, cái gì cũng không rành, tiến sĩ xuất thân, được phái quan đến Hộ Bộ công sở, là cơ hội mà hắn gian khổ học tập mười mấy năm, mới đổi lấy, hắn không có gia thế bối cảnh xuất sắc, không có quý nhân giúp đỡ, không hiểu công sở khác có bộ dáng gì, ông vẫn luôn gây áp lực, dùng đủ loại thủ đoạn áp chế dạy dỗ, làm hắn sinh ra một loại nhận tri là công sở nào cũng như vậy, hắn không có biện pháp xử lý việc phiền toái ông cố ý tạo ra, không có nhân mạch để điều qua công sở khác, chỉ cần một ngày không theo, cuộc sống của hắn liền càng lúc càng thảm, ngày tháng càng lúc càng khổ sở, trong nhà quả phụ còn ngày ngày chờ đợi hắn, chờ hắn quang tôn diệu tổ, cho bà ta tự hào, hắn không có đường lui, không phá được cái lưới này, chỉ có thể thỏa hiệp."

"Nhưng hắn cũng không thích cuộc sống như vậy, thời gian càng dài, trải qua càng nhiều, càng không thích, chí hướng trong lòng hắn đã bị mài mòn, ánh sát trong mắt hắn đã bị dập tắt, tồn tại chết lặng, giống như một xác chết biết đi, việc có thể làm lại không làm được, việc không thể làm lại ngăn không được, người muốn có được lại không có được, quan hệ muốn lảng tránh lại trốn không thoát, hắn trả giá nhiều như vậy, thậm chí ngay cả mạng của người mình thích cũng không giữ nổi...... vậy mà ông còn cảm thấy hắn sẽ luôn tiếp tục nghe lời sao?"

"Quả phụ ly thế, hắn đã không còn gánh nặng, lưng không còn đeo kỳ vọng của người khác nữa, chỉ sống vì chính mình, con đường làm quan cũng tan tành, hắn không có mục tiêu, vì đây vốn không phải là mục tiêu của hắn, mà là mục tiêu người khác giao cho hắn, là chuyện mà trong quá trình hắn trưởng thành mọi người nói cho hắn, là nên làm, hắn không thích ông, còn rất chán ghét ông, tất cả tứ chi tiếp xúc với ông đối với hắn mà nói là ghê tởm, nôn mửa cũng nôn không hết, mà thứ hắn muốn cũng không có được, người hắn thích đã chết, sao hắn có thể không thay đổi?"

"Có thể hắn là một người rất nội liễm, không thay đổi được hoàn cảnh, không thoát ra được, hắn theo bản năng lựa chọn trốn tránh, hắn thu liễm tất cả hào quang của mình, cố tình hạ thấp cảm giác tồn tại, cho dù trong lòng có quyết định gì, người khác cũng rất khó phát hiện, Tưởng Nghi Thanh vừa rồi đã nói qua, từng nhìn thấy hắn phát ngốc với một cái đồng tâm phương thắng, phương thắng là hắn muốn đưa cho Quản Tu Trúc lại đưa không ra, khi hắn nhìn nó thì đang nghĩ tới ai, đã quá rõ ràng, hắn muốn vì Quản Tu Trúc báo thù. Ngày ấy 'kế hoạch giả chết' là ông dạy cho hắn, người khác không rõ, hắn không có khả năng không hoài nghi, vì sao đã nói là dược chết giả, cuối cùng lại độc chết Quản Tu Trúc? Hắn có khả năng không biết là ông sau đó mới giết người, vì 'dược chết giả' chính là độc hoàn, là ông cố ý, làm hắn đích thân hại chết Quản Tu Trúc, nhưng người đã mất, lúc đó hành động cùng với nửa năm sau hành động cũng không có gì khác biệt, quả phụ lại mới mất, hiếu đạo này hắn dù sao cũng phải giữ, cộng thêm thân thể hắn lúc này cũng đã không tốt......"

Diệp Bạch Đinh dừng một chút: "Ta đoán, hắn không tính toán ngay lúc ấy liền cá chết lưới rách, với tính tình của hắn, ước chừng sẽ chờ một thời gian, thuận tiện ở trong thời gian này sưu tập thêm càng nhiều chứng cứ, dù sao cũng là muốn trừng trị một vị quan lớn, không phải là chuyện dễ dàng, mấy thứ mà hắn biết đó, có thể không đủ, còn có thân thể hắn, đã hư nhược đến một trình độ nhất định, vật lộn với ác lang là yêu cầu thể lực, hắn phải uống dược, làm thân thể mình trở nên tốt hơn, mới có thể ở tiếp tục kiên trì, nhưng cố tình thời vận không tốt, hôm 22 tháng Chạp, lúc gần rời kinh, hắn muốn nhìn Quản Tu Trúc một lần cuối cùng, còn mang theo cái đồng tâm phương thắng đại biểu tâm ý của mình, mà đối phương lại không nhận kia. Phương thắng bất cẩn bị đánh mất, hắn cũng bất cẩn, đụng phải Vạn đại nhân ông."

"Vạn đại nhân chơi trò 'suồng sã' chơi giỏi như vậy, tất nhiên là cao thủ nhìn rõ nhân tâm, cho nên chút tâm tư nhỏ này của Mạnh Nam Tinh, sợ là không thể giấu được ông, ông biết hắn thích Quản Tu Trúc, cũng có lẽ đoán được hắn đến đó là muốn hồi ức cái gì, tế điện ai, có lẽ là nhất thời trong lòng vặn vẹo, có lẽ chỉ là tinh trùng lên não, ngay cả lúc người ta đang để tang cũng không quan tâm, ông kéo người ta lên giường, nhưng Mạnh Nam Tinh không muốn, thậm chí trong lúc cảm xúc kích động, đã nói ra vài lời tàn nhẫn, mà ông, lại cực kỳ am hiểu dẫn dắt quan sát...... ông phát hiện ra, đúng không?"

"Ông phát hiện ra ý đồ của Mạnh Nam Tinh, người này tính tình quá tiêu cực, một khi đánh bạc mệnh làm chuyện cá chết lưới rách, ông nhất định sẽ bị ảnh hưởng, rất nhiều chuyện sẽ bị bại lộ, ông không thể để chuyện như vậy xảy ra, ông phải giải quyết Mạnh Nam Tinh. Cũng giống như lúc quyết định làm Quản Tu Trúc đi tìm chết, quyết định này ông làm ra cũng không gian nan gì, gần như là chuyện trong nháy mắt, huống chi Mạnh Nam Tinh sắp rời kinh, lúc này giết hắn, thần không biết quỷ không hay...... cơ hội thật tốt, có phải hay không?"

Vạn Thừa Vận: "Tất cả vụ án các ngươi phá, đều dựa vào mấy suy đoán như vậy?"

Diệp Bạch Đinh cười một cái: "Tất nhiên không chỉ là suy đoán. Vào ngày 22 tháng Chạp đó, ông vẫn mặc quần áo màu nhạt, cổ tay áo có trang trí thiếp bạc, chỉ là trang trí thiếp bạc rất quý, lại không phải quá đặc biệt, thời gian qua lâu,