"Xoảng ——"
Tiếng đồ sứ rơi vỡ đột ngột vang lên đánh vỡ an tĩnh trong phòng, thần kinh căng chặt của mọi người không thể không bị treo lên lần nữa, ánh mắt đều tập trung thẳng tắp về phía phát ra tiếng động.
Thì ra là Triệu Hưng Đức, ông ta đang chuẩn bị châm trà cho các vị trong phòng.
Giờ phút này trong phòng không có người khác, đang ngồi đều là quan, quan uy người này to hơn người kia, đều có chống lưng, Triệu Hưng Đức nhìn nhìn mọi người, nhìn nhìn lại chính mình, càng lúc càng hư, vừa rồi số trà Tưởng Nghi Thanh châm đã uống gần hết, chén trà của mọi người đều đã cạn, công công Đông Xưởng vừa rồi còn lấy uống trà làm cớ, nói khát nước, mặc kệ nguyên nhân cuối cùng là cái gì, chén trà đã thấy đáy, không châm...... chẳng phải tỏ vẻ là Hộ Bộ không biết đãi khách?
Triệu Hưng Đức có thể đi đến vị trí Hộ Bộ thị lang này, là không thiếu nhãn lực, hầu hạ quan trên là có tâm đắc nhất, nhìn thấy mấy người trong phòng, có ai giống như muốn nhúc nhích? Lại không thể đi ra ngoài gọi người, việc này ông ta không làm thì ai làm? Quan trên sao?
Ông ta lặng yên không một tiếng động xách ấm trà lên, vô thanh vô tức châm từng chén trà, trình tự từ đông đến tây, nhưng ông ta đầu óc nghĩ thì tốt, tay lại thật lâu chưa làm lại cái việc này, ông ta hiện tại chính là thị lang, đi ra ngoài cũng là tiền hô hậu ủng, một đống người hầu hạ, kỹ thuật không quá thuần thục, tay trượt một cái, 'choang' một tiếng, chén trà của quan trên đã bị ông ta bất cẩn ném xuống mặt đất, vỡ ra động tĩnh thật lớn.
Nhưng mà cái này cũng chưa hết, ngươi cho rằng chung trà văng ra là xong? Trong đó chứa chính là nước trà mới, nóng bỏng, bắn tới tay không đau sao? Đau, theo bản năng thì làm như thế nào?
Triệu Hưng Đức cũng như người thường, căn bản không có thời gian dùng đầu óc, cũng không có biện pháp dùng đầu óc, buông tay, cũng quăng luôn ấm trà.
Ông ta quăng thì quăng, bỏng sao, ai cũng hiểu, nhưng phương hướng ấm trà bị quăng ra không đúng, thẳng tắp hướng về phía Diệp Bạch Đinh!
Thân Khương lập tức nóng nảy: "Ngươi làm gì! Thiếu gia mau tránh ra ——"
Những lúc như vậy Tú Xuân đao cũng vô dụng, chém vỡ ấm trà, nước sôi bên trong còn không phải bắn ra một thân? Thân bách hộ trực tiếp nhảy đến trước người thiếu gia, chính mình da dày thịt béo không sao, phỏng một chút trở về còn được tức phụ thương, thật sự không thể để thiếu gia bị thương đến!
Hơn nữa ấm trà kia là bay vào mặt a! Người Hộ Bộ thật xấu xa!
Có một thứ còn nhanh hơn hắn.
'veo' một tiếng, từ khe cửa sổ hé ra để tản khí than bên kia, bay qua một vật nhỏ, tốc độ vừa nhanh, lực đạo khống chế vừa tinh chuẩn, nhẹ nhàng chạm xéo qua phần cổ bụng ấm trà, ấm trà cũng không vỡ ra giữa không trung, mà xoay cái vòng, chuyển hướng, rơi trên chỗ đất trống, 'rắc' một tiếng, không vỡ, chỉ nứt ra một cái khe nhỏ, nước trà từ bên trong chậm rãi chảy ra, ướt mặt đất......
Ai cũng không bị thương!
Công phu quá tuấn tú! Cửa sổ chỉ hé một chút như vậy, thế nhưng có thể nhìn chuẩn đến thế, còn có thể đánh chuẩn đến thế!
Nhìn lại vật nhỏ đập vào ấm trà kia, mọi người càng trầm mặc, lớn bằng nửa lòng bàn tay, trên nền đen chữ vàng, là một chữ 'Cừu' lớn, thẻ bài Cẩm Y Vệ, ai nhận không ra? Còn có chữ 'Cừu' này, người đến là ai, đoán cũng không cần đoán.
Xưởng công Phú Lực Hành càng nhắm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một câu cũng không nói.
Trước đó ông ta thấy có chút kỳ quái, tại sao Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương tới đột ngột, hỏi vấn đề còn thượng vàng hạ cám, thoạt nhìn không liên quan gì tới vụ án như vậy, tựa như thuận miệng hỏi lung tung, nhất định là có động tác nhỏ gì đó, không ngờ, muốn yểm hộ, chính là 'con chuột lớn' này?
Rất nhanh, có tiếng bước chân từ xa đến gần, tạo ủng đen, quần áo xanh thẫm toàn thân, góc áo trượt mở như sóng nước, bước chân dài tẫn hiện khí thế, đường cong eo lưng đến bả vai lưu sướng hoàn mỹ, thân ảnh ngang tàng vĩ ngạn, thái dương sắc bén, mặt mũi túc sát, một người có thể đi thành khí thế của thiên quân vạn mã, không phải Cừu Nghi Thanh thì còn ai?
Người tới có thân phận không bình thường, mọi người không nói lời nào, Hộ Bộ thượng thư cũng phải đứng dậy tiếp đãi, tỏ vẻ một chút: "Không biết Chỉ Huy Sứ đến thăm, Vạn mỗ không có từ xa tiếp đón."
Cừu Nghi Thanh căn bản không để ý đến ông ta, mắt lia xuống, lướt qua ấm trà đang rỉ nước trên mặt đất: "Ai quăng?"
Triệu Hưng Đức bùm một tiếng liền quỳ xuống, sợ tới mức run run: "Hạ quan...... Hạ quan chỉ là trượt tay, không phải cố ý......"
Vạn Thừa Vận liền nhíu mày: "Chỉ Huy Sứ xông vào Hộ Bộ, vừa tới liền muốn hỏi tội quan viên của ta, có phải có chút không quá thích hợp hay không?"
Ánh mắt như dao cạo xương của Cừu Nghi Thanh lia qua hướng ông ta: "Khi dễ người của bổn sứ, hỏi qua bổn sứ sao?"
Triệu Hưng Đức: "Hạ quan oan uổng! Hạ quan không có a ——"
Chân mày Vạn Thừa Vận nhăn càng sâu.
Lúc này, Thân Khương đã nhặt khối thẻ bài kia của Chỉ Huy Sứ lên, lau khô, đưa qua cho Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh cất đi, đi đến cạnh Diệp Bạch Đinh, đem người từ đầu đến chân, nhìn kỹ qua một lần.
Diệp Bạch Đinh biết y lo lắng cho mình, trong phòng nhiều người như vậy, không tiện nói chuyện, nhưng hai người cách quá gần a, thừa lúc người khác nhìn không thấy, hắn đột nhiên cầm tay Cừu Nghi Thanh, còn dùng ngón út để ở lòng bàn tay đối phương, nhẹ nhàng gãi gãi.
Cừu Nghi Thanh:......
Chỉ Huy Sứ quá chậm, cũng không cho cái phản ứng, Diệp Bạch Đinh lại cong ngón tay, còn dùng móng tay thường xuyên được tu bổ, không quá dài, lại gãi gãi Cừu Nghi Thanh, ý bảo mình không có việc gì, đừng lo, thật sự.
Cừu Nghi Thanh chẳng những lòng bàn tay hơi ngứa, đầu quả tim cũng hơi ngứa, cổ họng cũng hơi ngứa, tựa như bị con mèo nghịch ngợm quấn lấy muốn chơi đùa, kiểu gì cũng cự tuyệt không được, y dứt khoát co tay lại, nắm lấy tay Diệp Bạch Đinh.
Diệp Bạch Đinh:......
Chỉ Huy Sứ không nói, nhưng ánh mắt kia, hắn hiểu: An phận một chút.
Ta đây là vì ai! Tuy hôm nay là nháo tới cửa, nhưng mục đích nháo là vì phá án, vì chính sự, mà không phải vì nháo a! Ngươi đã tới, chứng tỏ mọi chuyện đã xong, không cần yểm hộ nữa, vậy thì đừng nháo lớn a, người khác muốn lấn tới, chúng ta sợ thì không sợ, cũng không muốn lãng phí thời gian sao! Có chút thời gian này, đi bài tra lục soát chứng cứ không tốt sao!
Cừu Nghi Thanh có vẻ lúc này mới nhìn thấy Phú Lực Hành: "Xưởng công cũng ở đây?"
Phú Lực Hành:......
Vị thái giám trung niên lại dọn ra gương mặt giả cười 800 năm bất biến: "Đây không phải là trùng hợp sao? Đầu tiên là Diệp tiểu tiên sinh, Chỉ Huy Sứ cũng tới."
So bản lĩnh âm dương quái khí, Cừu Nghi Thanh cũng không thua, tầm mắt dịch xuống, nhìn vào chung trà trống không ông ta đang bưng: "Uống trà a?"
Phú Lực Hành chỉ có thể tiếp tục giả cười: "Trà này của Hộ Bộ...... cũng không tệ lắm."
Ai hiếm lạ mấy thứ hư hỏng này, trà ngon trong cung ta uống ít sao? Ta thật ra là muốn chạy, người của ngươi cho phép sao?
Cừu Nghi Thanh tựa như cả lời khách sáo cũng không muốn nói, lười đến hàn huyên xã giao, nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Đã hỏi xong?"
Diệp Bạch Đinh khụ một tiếng, nhìn về phía Triệu Hưng Đức còn quỳ trên mặt đất: "Năm trước ngày 23 tháng chạp, người Hộ Bộ các ngươi, đều đang làm cái gì?"
Triệu Hưng Đức có chút sợ hãi ánh mắt của Cừu Nghi Thanh, không dám ngẩng đầu, nghĩ rồi lại nghĩ, 23 tháng chạp, còn không phải là tất niên sao?
"Ngày ấy ăn tết, đều ở nhà mình đi...... Lý Quang Tế không thích giao tế, nghe nói ở nhà lủi thủi một ngày, đọc sách, uống chút rượu, Tưởng Nghi Thanh hình như ra cửa du ngoạn, buổi tối mới về nhà, Vạn đại nhân cùng Đặng đại nhân đều là gia đại nghiệp đại, trong nhà khách rất nhiều, hạ quan muốn đến bái phỏng, cũng không có biện pháp ngồi xuống tán gẫu một chút......"
Diệp Bạch Đinh nghe xong, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Hỏi xong, đi thôi."
Mọi người:......
Ngươi đây là thật lòng muốn hỏi chuyện sao! Nhìn kiểu gì cũng giống có lệ! Là chuyện của 'chuột lớn' xong rồi, ngươi có thể đi rồi đúng không!
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Cừu Nghi Thanh đương nhiên là đối với tiểu ngỗ tác nhà mình không ý kiến: "Đi thôi."
Kết quả vừa mới đi tới cửa, đương phòng Lâm Bân xách dụng cụ quét dọn đến, hẳn là nghe được tiếng sứ rơi vỡ vừa rồi ở trong phòng truyền ra, cảm thấy không ai lo thì kỳ cục, hắn đi hơi gấp gáp, liền không cẩn thận đụng vào Cừu Nghi Thanh.
"Xin lỗi......"
Theo lý thì Cừu Nghi Thanh không dễ bị hắn đụng vào như vậy, nhưng bên cạnh Cừu Nghi Thanh còn có Diệp Bạch Đinh, cửa lại không lớn, y còn đang che chở người, không tránh được, người khác lại không phải ác ý hành thích, y cũng không thể tùy tiện liền động đao động ám khí.
Nhưng chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên.
Diệp Bạch Đinh thấy rất rõ ràng, Lâm Bân chính là nhằm vào Cừu Nghi Thanh, lần trước ở đại sảnh Hộ Bộ, Lâm Bân nói muốn châm trà cho Cừu Nghi Thanh, còn như có như không mà đụng chạm Cừu Nghi Thanh, hiện tại còn tới?
Phản ứng trì độn, tỷ như Thân Khương, thì cái gì cũng chưa phát giác ra, ánh mắt sắc bén, tỷ như xưởng công Phú Lực Hành, thì lập tức nhìn ra, nam nhân trẻ tuổi này da trắng eo nhỏ, vẻ mặt thanh thuần vô tội, cùng thiếu niên bán hoa mà ông ta tìm kia có khác gì nhau đâu?
Diệp Bạch Đinh thừa lúc một nháy mắt này, chẳng những cẩn thận quan sát Lâm Bân, tầm mắt còn đảo ra sau, dừng trên ba người Đặng Hoa Kỳ Vạn Thừa Vận Triệu Hưng Đức, tập trung xem có thể nhìn ra manh mối gì khác hay không......
Cừu Nghi Thanh thì không ôn nhu như vậy, thấy người nhào tới trước mặt không đi, giơ Tú Xuân đao tính cả vỏ ngăn lại, hất người qua một bên.
Lâm Bân là người trẻ tuổi không biết võ công, eo nhỏ yếu ớt, sao có thể chịu được cú hất này của y, lảo đảo vài bước, ngã qua một bên, được Vạn Thừa Vận đỡ: "Cẩn thận một chút."
Triệu Hưng Đức kéo người lại, đứng ổn: "Ngươi làm sao vậy, đôi mắt đâu? Chỉ Huy Sứ ngươi cũng dám đâm, còn không mau xin lỗi!"
Lâm Bân vội vàng quỳ xuống, hoặc là nói không quỳ cũng phải quỳ, hình như là chân bị thương, đứng không vững: "Tiểu nhân biết sai......thật không phải cố ý, chỉ là nghe thấy tiếng vang, bên ngoài các quan viên đều đang bận rộn, liền nghĩ lại đây giúp đỡ dọn dẹp một chút, ai ngờ không cẩn thận......"
Khi hắn quỳ chân đều run lên, vừa thật cẩn thận nói chuyện, vừa quật cường chống cự, làm ai nhìn cũng cảm thấy vô cùng đáng thương, nói một câu nói nặng cũng không nên.
Cừu Nghi Thanh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Vạn Thừa Vận: "Người Hộ Bộ các ngươi, đều có trò này sao?"
Tầm mắt lướt qua, như có như không, rơi trên người Thân Khương một chút.
Thân Khương lập tức co eo nín thở ưỡn ngực, làm gương tốt, nhìn một cái Bắc Trấn Phủ Tư chúng ta, các Cẩm Y Vệ đều tinh khí thần bừng bừng như vậy! Tuyệt đối không làm mấy cái chuyện lung tung rối loạn đó, thấy hết chưa?
Còn sợ người khác chú ý không đến, hắn lớn tiếng khụ hai cái, tầm mắt đảo quanh một vòng, vô cùng bễ nghễ —— đều nhìn ta! Nhìn ta!!
Lâm Bân quỳ trên mặt đất:......
Vạn Thừa Vận bị chỉ vào cái mũi khiêu khích:......
Cừu Nghi Thanh căn bản không đợi ai trả lời, mang Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương đi luôn, bên ngoài Cẩm Y Vệ như dòng nước, phân đội, đi theo rời đi, chỉ với bước chân được huấn luyện chuyên nghiệp kia, cũng đủ làm người thán phục.
Vạn Thừa Vận:......
Sao cứ cảm thấy chính mình thua.
Phú Lực Hành đến vỗ vỗ vai ông ta: "Vạn đại nhân a, việc này ngài xem mà làm, không phải nhà ta không muốn hỗ trợ, Bắc Trấn Phủ Tư này vì tra án, ám chiêu gì cũng dùng, Vạn đại nhân vẫn nên rõ ràng, nỗ lực đề phòng nhiều hơn mới được, nếu có bất trắc —— ngươi biết làm sao để tìm nhà ta."
Ba người Diệp Bạch Đinh rời Hộ Bộ, ra đến đường cái, trời bên ngoài đã tối, chim mỏi về rừng, chiều hôm buông xuống, cửa hàng bên đường đã treo đèn lồng, ẩn ẩn chiếu sáng con đường phía trước.
Rốt cuộc đi xa một chút, Diệp Bạch Đinh liền không nhịn nữa, hỏi Cừu Nghi Thanh: "Thứ ngươi muốn tìm, đã tới tay?"
Không nghĩ tới Cừu Nghi Thanh cũng không nhịn nữa, cùng lúc mở miệng: "Chuyện ngươi muốn hỏi, đã hỏi ra?"
Hai người đồng thời ngẩn ra, bước chân khựng lại, bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời gật đầu.
Thân Khương:......
Cái......cái gì? Cái gì kêu là thứ ngươi muốn tìm? Chuyện ngươi muốn hỏi?
Hắn sửng sốt, nghiên cứu ánh mắt của hai người, mặt đối mặt, hiểu rồi, tới Hộ Bộ nháo một chuyến, hai vị này một cái đánh yểm trợ cho một cái, một cái chống lưng cho một cái, một cái đã lấy được đồ vật, một cái đã hỏi ra manh mối......
"Chỉ có mình ta.......là chân tình thật cảm đi cãi lộn?"
Hắn không định phát ra tiếng, khổ nỗi trong lòng quá mức khiếp sợ, buột miệng, lầm bầm lầu bầu liền nói ra.
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đồng thời xoay người, đáy mắt bễ nghễ, hoặc là ghét bỏ cũng tương tự như nhau: "Ngươi nghĩ sao?"
Bất quá Thân Khương hôm nay biểu hiện vừa đẹp, một phòng toàn mấy tay già đời kia, tất cả động tác của hắn đều không giống giả bộ, người khác trước tiên không nghĩ ra, chờ nghĩ ra, cơ bản là đã vô dụng, Thân Khương vừa thẳng đuột vừa khờ còn nghe lời, liền đúng lý hợp tình mà ngăn đón, ngươi có thể làm được gì? Cho dù thật sự cản không được, Cừu Nghi Thanh bên kia phỏng chừng cũng đã xong việc, y có thể không kiêng dè, tùy tiện xuất hiện, là không sợ bị phát hiện......
Thiếu gia tâm tình cũng không tệ lắm, ngẩng đầu nhìn bóng đêm mênh mang, khóe môi gợi lên: "Đêm nay, có lẽ sẽ rất dài."
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Phải pha bình trà ngon."
Diệp Bạch Đinh: "Còn muốn một bữa no nê."
Cừu Nghi Thanh: "Rượu chỉ có thể về sau uống."
Thân Khương gãi gãi cái ót: "Không phải, các ngươi......đang nói cái gì?" sao hắn nghe không hiểu a!
Tầm mắt của Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh chuyển qua hắn: "Thân bách hộ tối nay có lẽ phải tăng ca."
"Có khả năng về nhà không được."
Thân Khương:......
Ta liền lắm miệng hỏi một câu mà thôi!
Được thôi, tăng ca thì tăng ca, hắn đã sớm quen......
Địa điểm ba người tăng ca vẫn là noãn các của Kiều thiếu gia.
Thân Khương thăng làm bách hộ, có phòng trực riêng, không xài chung với người khác, phòng cũng không nhỏ, chỉ là rất quạnh quẽ, ngoại trừ để thay quần áo nghỉ ngơi, hắn cơ bản không tới đó, Cừu Nghi Thanh thân là Chỉ Huy Sứ, liền càng có phòng riêng, ở ngay giữa Bắc Trấn Phủ Tư, không gian rộng mở, bên trong sạch sẽ an tĩnh, mỗi ngày đều có người chuyên môn quét tước xông hương, nhưng y cơ bản không ngủ lại được, thay xong quần áo liền đi, so ra, vẫn là chỗ này của Diệp Bạch Đinh an nhàn thoải mái, vấn đề không phải mới cũ, giống như chỉ cần có hắn, nơi này mặc kệ rộng hay không, chỉnh tề hay không, vẫn thoải mái, thuận mắt, ngay cả cẩu tử hai tháng này đều dưỡng thành cái thói quen, ngày ngày thức dậy, còn không có huấn luyện đâu, đã chạy tới xem một cái, xem thiếu gia có ở đây không, hít hít mùi, yên tâm, lại về......
Cơm no thật ra không có gì khó khăn, cho dù đêm khuya, bếp Bắc Trấn Phủ Tư cũng sẽ không tắt hết, luôn để lại một cái, đêm nay vận khí không tồi, phòng bếp làm canh chua thịt bò, mặc kệ ăn với cơm hay với mì đều mỹ vị vừa miệng, món ăn kèm cũng không tồi, ba người không nhiều lời, ăn thực mau.
Bên cạnh bắc ấm nấu nước, nước sôi, xì xì đẩy nắp ấm lên, Cừu Nghi Thanh duỗi tay ra, cũng không sợ nóng, thuận tay liền pha trà, chờ Diệp Bạch Đinh ăn xong, trà cũng pha xong, độ ấm hơi bỏng miệng, uống lên lại vừa tốt, ấm lòng ấm dạ dày.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau