Gerberoy là trấn nhỏ nổi tiếng về hoa hồng ở Pháp, hằng năm đến mùa hoa nở, du khách từ các nước Châu Âu tăng vọt.
Năm nay cũng không ngoại lệ, các khách sạn trong trấn gần như đã được đặt hết, ngay cả nhà dân trong trấn cũng cho thuê luôn. Duy nhất chỉ có một căn nhà bằng đá ở nơi xa xôi nhất trong trấn là treo biển miễn đón khách, đó là nhà của một cặp chồng chồng thần bí.
Ngoại hình của hai người họ cực kỳ xuất sắc, luôn cố gắng khiêm tốn không gây sự chú ý, nhưng không thể phủ nhận họ cực kỳ ân ái.
Căn nhà bằng đá đó chính là nhà của André, Gerberoy từng là quê nhà của cậu, trải qua mấy trăm năm, nơi này trở thành một địa phương tuyệt đẹp và hiền hòa tĩnh lặng.
Hàng năm, vào mùa hoa hồng nở, André và công tước sẽ về đây, có lúc dùng tên con cháu của hai người, khiến một vài người lớn tuổi biết họ cảm thán sao mà con cháu giống tổ tiên thế.
Hôm nay, André đang cầm bình nước bằng nhựa vẩy nước tưới hoa hồng cạnh tường trong sân, đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói ôn hòa.
Giọng nói ôn hòa không quá thành thục tiếng Pháp hỏi cậu: “Xin hỏi, anh có thể cho chúng tôi thuê một căn phòng trong nhà không?”
André vốn định từ chối, nhưng cậu tò mò giọng nói kia nên ló đầu khỏi tường nhìn xuống, vừa lúc chạm vào ánh mắt của đối phương, trong mắt hai bên đều lóe lên vẻ kinh diễm.
Hô hấp như ngừng trong nháy mắt, André vốn nghĩ bản thân dễ nhìn, không ngờ còn có người đẹp hơn cậu.
Mái tóc vàng óng ánh như ánh ban mai, đôi mắt xanh lục như ngọc lục bảo sáng chói, làn da trắng như sứ phương đông. Đây đúng là thần sắc đẹp hóa thân ở nhân gian, quá đẹp.
Mà trong suy nghĩ của người bên kia tường, André ló đầu ra khỏi bụi hoa hồng cũng rất đẹp, mái tóc đỏ như lửa, làn da trắng như ngà voi, so với bụi hồng bên cạnh còn kiều diễm mỹ lệ hơn.
André vội nói: “Đương nhiên có thể, cậu… Hai người à? Còn ai nữa không? Nhanh vào đi… À, cậu tên gì?”
“Joseph, tên tôi là Joseph.” Joseph vừa cười vừa nói: “Bạn của tôi ở phía sau, anh ấy đang đi đến.”
Dáng vẻ kia cực kỳ dịu dàng ôn hòa.
“Cậu có thể gọi tôi là André.” André nhìn chằm chằm Joseph, trong mắt yêu thích không thôi, một cách đơn thuần đối với cái đẹp. Cậu rất vui, thậm chí chưa thương lượng với công tước, dù sao nhà này là của cậu mà.
Mười phút sau, người bạn của Joseph đến.
Đó là một quý ông nước Anh xưa cũ phi thường điển hình, vĩnh viễn một kiểu ăn mặc, gậy chống, đeo đá quý, ngay cả nụ cười cũng rất thong thả ung dung.
Lúc trở về nhà, công tước Normandie phát hiện ma khí không thuộc về hắn, mà hầu tước cũng nhận ra. Khi hai ác ma gặp nhau, lập tức nổi sát ý, thế nhưng khi André và Joseph cùng nhau đi ra từ phòng bếp, hai ác ma nháy mắt dập tắt địch ý giết đối phương.
André nhìn thấy công tước Normandie đã về, lập tức giới thiệu hai bên rồi nói: “Joseph sẽ ở lại đây bốn ngày, em đã đồng ý rồi.”
Công tước mặt không thay đổi, rất đúng lễ nghi, không hề biểu lộ nội tâm không tình nguyện. Thế nhưng vào buổi tối, lúc André đứng trước cửa sổ hong tóc, ánh trăng chiếu vào mái tóc đỏ của cậu, công tước vừa giúp cậu hong tóc vừa cau mày nói: “Trên trấn không có nhà nào trống sao?”
André đáp: “Nếu có thì họ đến chỗ chúng ta làm gì?” Toàn bộ thị trấn đều biết căn nhà bằng đá của họ không cho thuê phòng.
Công tước Normandie lấy lùi làm tiến: “Bốn ngày quá dài.”
“Chỉ bốn ngày mà thôi. Lẽ nào anh không thích Joseph?”
Hắn khựng lại: “Em thích hắn?”
“Ai mà không thích chứ. Cậu ta không đẹp sao?”
Công tước Normandie cúi người hôn lên môi André, nỉ non nói: “Ai có thể hấp dẫn bằng em? André bé bỏng đáng yêu của anh.”
Ánh mắt André lộ ý cười, cậu thích người khác khen cậu, càng thích được hắn khen. André vươn tay vòng quanh cổ công tước, đáp lại nụ hôn của hắn, còn nhỏ giọng dặn dò: “Không được đè lên tóc em.”
Công tước Normandie nhìn mái tóc dưới ánh trăng, thì thầm một câu bên tai cậu. André ngạc nhiên mở to hai mắt: “Thật không? Hai người họ…”
“Suỵt, không liên quan đến chúng ta.”
André cong mắt cười, cảm giác kỳ lạ mới mẻ khi tìm được đồng loại, cũng rất hưng phấn.
Năm dài tháng rộng, từng người bạn trong quá khứ đã ra đi, mà André vẫn trẻ trung như trước. Mỗi lần đưa tiễn một người bạn, cậu đều buồn rầu bi thương, mặc dù có công tước và các con bầu bạn nhưng vẫn không cách nào lấp những khoảng trống trong cuộc đời.
Thế nhưng, Joseph và cậu, họ vẫn trẻ trung, vận mệnh của hai người tương tự, họ có thể trở thành bạn bè.
“Shhh…” André sực tỉnh khỏi suy nghĩ miên man, nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của công tước
“Em có thể làm bạn với hắn, nhưng đừng quá thân thiết. Ham muốn chiếm giữ của ác ma rất đáng sợ.”
Chính vì hiểu André coi trọng và tiếc nuối bạn bè, thế nên công tước mới không xua đuổi, thậm chí dễ dàng để một ác ma khác bước vào lãnh thổ của hắn.
Hai ác ma có thể sống chung hòa bình, thật sự không tưởng tượng nổi.
Thế nhưng ai bảo hắn yêu thương người đẹp tóc đỏ này, thầm nghĩ phải cưng chiều cậu, khiến cậu không nghĩ không lo, mỗi ngày đều thật vui vẻ.
“Em hiểu, em rất hiểu tâm ý của anh, cám ơn.” André ôm chặt hắn, chủ động hôn lên, thậm chí không để ý đến mái tóc dài đang phơi dưới ánh trăng.
Công tước miễn cưỡng tiếp nhận người yêu lấy lòng, nhưng vẫn cường điệu cậu không được tiếp cận Joseph quá gần, ngụ ý là André phải nằm trong tầm mắt của hắn mới được.
“Được rồi, được rồi, em hiểu, em yêu anh, ai có thể hơn anh chứ? Em đương nhiên yêu anh, anh là bạn đời của em, là cha của con em, là một nửa linh hồn của em…”
Người đẹp bé nhỏ cực kỳ nhiệt tình bày tỏ, làm công tước rục rịch động tình. Nhưng ngay lúc hắn định ôm cậu lại bị André đẩy ra.
André nhảy xuống bệ cửa sổ, đi chân trần vội vã chạy ra khỏi phòng: “Em phải lập tức nói cho Joseph biết, em muốn nhanh chóng làm bạn thân với cậu ấy… Em muốn nói, Joseph rất đẹp, em vừa nhìn thấy cậu ấy là linh cảm khô kiệt lại chảy ra ào ạt như suối.”
Công tước bị bỏ lại bên cửa sổ, mặt mày lộ vẻ khát khao không được thỏa mãn, hắn tức giận đến nỗi muốn chiến tranh lạnh với André nhan khống ngày càng nặng.
Bên kia, tình cảnh cũng diễn ra giống hệt.
Joseph khiếp sợ, không ngờ André cũng có tình cảnh tương tự cậu, cũng vui vẻ khi tìm được đồng bạn. Cậu nhìn hầu tước, nhẹ giọng hỏi: “Em có thể chứ?”
Cậu rất thích André, cũng hy vọng có thể kết bạn với một người sôi nổi như vậy.
Joseph ôn hòa, Joseph thận trọng, Joseph luôn dựa vào ác ma, khiến ác ma thương yêu. Hầu tước tham lam muốn giữ Joseph bên cạnh, vĩnh viễn dính bên người hắn, mong muốn trong thế giới của cậu chỉ có mình hắn, nhưng gần đây càng ngày hắn càng cưng chiều Joseph.
Hầu tước đưa Joseph đi du lịch đến Pháp, đến nơi Anna sinh sống nửa đời sau.
Hiện tại thoạt nhìn Joseph rất chờ mong, vừa vui vẻ vừa chờ mong, hầu tước thích nhìn cậu như vậy nên dù không muốn ở cùng nhà với ác ma khác nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Hắn kiềm chế bản năng hiếu chiến và phá hủy, ôm vợ bé nhỏ trong lòng, sống chung hòa bình với một ác ma khác.
“Có thể.”
Joseph nở nụ cười: “Cám ơn.”
Hầu tước ôm chặt Joseph, hôn nhẹ lên môi cậu, lúc hắn đang muốn đẩy sâu nụ hôn thì cửa phòng bị gõ bang bang, giọng André vang lên: “Joseph, Joseph, cậu ngủ chưa? Tôi có chuyện muốn nói.”
Hai mắt Hầu tước trầm xuống, vô cùng không vui.
Joseph vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, sau đó đáp lại André: “Muộn rồi, ngày mai nói được không?”
Nếu là bình thường thì André sẽ không thất lễ như vậy, nhưng hôm nay cậu quá hưng phấn thế nên không rời đi mà nói: “Quyển sách chúng ta nói đến hôm nay… Ý tôi là, tôi là tác giả quyển sách đó.”
Joseph yêu đọc sách rất thích một tác giả người Pháp, nghe câu này, cậu lập tức mở to hai mắt, chạy chậm đến mở cửa ra: “Thật không?”
André gật đầu: “Trong thư phòng có bản thảo, cậu có muốn xem không?”
Joseph rất sợ thần tượng đổi ý: “Muốn, muốn chứ.”
André nghễnh đầu, hơi nâng cằm, nở nụ cười tươi rói: “Đi thôi.”
Hai người dắt nhau đi vào thư phòng, trắng đêm trò chuyện.
Lần đầu tiên hầu tước bị vợ bé nhỏ bỏ lại, hắn ngẩn ra trong phút chốc.
Mấy bà vợ trong thư phòng, hai ác ma thì đứng ngoài cửa, trầm mặt nghe ngóng động tĩnh bên trong. Sau đó hai ác ma bắt đầu chỉ trích nhau, hầu tước lên tiếng: “Quản bạn đời của ngươi cho tốt.”
Công tước cười nhạo: “Ta thích chiều hư em ấy, André rất đáng yêu và cởi mở. Ngươi giam cầm bạn đời của ngươi chứ gì? Bệnh xấu của ác ma.”
Hầu tước đen mặt: “Tính tình Joseph an tĩnh, không kháng cự dựa vào ta.”
Công tước: “Vậy là nhận mệnh còn không chống cự?”
Hầu tước bị chọt trúng chân đau, hắn cười nhạt: “Vậy bạn đời của ngươi thì sao? Dường như hắn rất si mê vẻ ngoài, thân là ác ma mà lại không thể khiến hắn trầm mê. Chứng tỏ hắn không yêu ngươi đến vậy, ác ma thất bại.”
……
Trong thư phòng, hai vợ bé nhỏ thảo luận khí thế ngất trời, ngoài phòng, hai ác ma cũng trào phúng nhau khí thế ngất trời.
Một tình bạn thăng hoa và lâu dài.
Hoàn