Chiều Khâm

Chương 47




Thích

Suy nghĩ của Lâm Bạch Du khi vừa nhìn thấy bài đăng này là, sao anh lại đăng lên, bị các bạn học khác nhìn thấy thì ngại biết mấy.

Sau đó nghĩ lại, bạn học kết bạn được với Tùy Khâm có lẽ không có mấy người.

Nhận quà.

Là quà anh chuẩn bị cho cô sao?

Mỗi món quà của Tùy Khâm đều là một bất ngờ.

Lâm Bạch Du sáng rực mắt, bình luận ngay ở bên dưới: [Biết rồi.]

Ngay cả Trương Dương cũng phát hiện ra tâm trạng vui vẻ thái quá của cô, thầy ấy tò mò hỏi: “Sao mà vui thế?”

Lâm Bạch Du mỉm cười: “Có người chuẩn bị quà năm mới cho em, bây giờ em chỉ muốn thi xong thì nhanh chóng về nhà.”

Trương Dương không nghĩ nhiều: “Ồ thế à.”

Lý Văn lại phát hiện cô nhìn điện thoại nhiều lần, và cả vẻ mặt khi nhìn điện thoại. Thông thường, vẻ mặt này xuất hiện trên mặt cô gái đang yêu.

Ở khu vực thi chung kết lại có thêm vài gương mặt lạ lẫm, còn Lâm Bạch Du trái lại đã lộ mặt sau khi trải qua cuộc phỏng vấn lần trước.

Dĩ nhiên, lí do bọn họ nhìn cô chỉ có một, cô đẹp một cách quá đặc biệt.

Khi Lâm Bạch Du đi ngang qua vài người, cô nghe thấy bọn họ cố ý nói to lên.

“Nốt ruồi son là cố tình vẽ đúng không, bao nhiêu tuổi rồi còn bày trò này.”

“Chẳng phải để thu hút sự chú ý sao, xí.”

“Khỏi phải nói, tụi mình cũng nhìn hơn vài lần đấy thôi hahaha.”

Lâm Bạch Du dừng lại, nhìn sang phía bọn họ, học dáng vẻ thờ ơ của Tùy Khâm, nói: “Vậy thì đừng nhìn nữa, người xấu xí thì hay gây chuyện.”

“Cậu!”

“Tôi làm sao, cậu ngưỡng mộ thì cậu cũng vẽ một cái đi.”

Lâm Bạch Du chưa từng có tính tình mềm mỏng, trước đây cô có thể chỉ trích phụ huynh ở trong văn phòng, có thể trách mắng bạn học vây xem bên ngoài trạm phát thanh, cũng có thể la rầy bọn họ.

Bọn họ có tư cách gì, cũng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Chỉ có những người cô để ý, suy nghĩ của họ, mới là thứ Lâm Bạch Du quan tâm nhất.

Giữa người với người sẽ tồn tại chênh lệch, người ngoài khen nốt ruồi của cô đẹp, Tùy Khâm sẽ gọi là Bồ Tát Nhỏ, chỉ có người không tốt mới nghĩ theo chiều hướng xấu.

Cuộc thi này, tuy Lâm Bạch Du nôn nóng kết thúc, nhưng vẫn dành 200% tâm huyết, cô còn phải giành tiền thưởng nữa.

Người được phân đến ngồi bên cạnh cô, trùng hợp, là một người trong đám nói xấu cô hôm nay. Lâm Bạch Du tùy ý nghe qua loa, tên là Tô Giai Giai.

Cô phớt lờ cái trợn mắt của người kia, suy nghĩ cấu tứ.

Lúc cô gần như đã phác xong bản nháp, người kia mới bắt đầu, vội vội vàng vàng.

Lâm Bạch Du một khi bắt đầu, sẽ đắm chìm vào bên trong, động tác rất nhanh, ai đã tận mắt nhìn thấy cô vẽ tranh đều sẽ thán phục với năng khiếu của cô.

Chẳng hạn như Trương Cầm Ngữ, luôn tin tưởng vô điều kiện Lâm Bạch Du sẽ đứng thứ nhất.

Tô Giai Giai không làm được như vậy, vẽ được một chút sẽ quay sang bên cạnh nhìn, tuy không nhìn rõ nội dung của đối phương, nhưng vẫn có thể đoán đã đến bước nào.

Mỗi một lần, Lâm Bạch Du sẽ nhanh hơn một bước.

Mấy lần như vậy, tinh thần của Tô Giai Giai đã bắt đầu không vững vàng, sao cô lại nhanh như thế, mình vừa mới bắt đầu thôi mà.

Đây là cách vẽ thận trọng thường ngày của cô.

Rõ ràng đã đi đến bước này, khoảng cách giữa họ sẽ không quá lớn.

Cô ta ép mình bình tĩnh lại, nhưng do hành vi lúc trước, Tô Giai Giai thường so sánh mình và Lâm Bạch Du với nhau.

Kế hoạch vẽ trong hơn một ngày rưỡi, Lâm Bạch Du chỉ một ngày đã hoàn thành.

Cô ngồi tại chỗ nhìn hồi lâu, chỉnh sửa vẽ thêm chi tiết, thở ra một hơi, đưa tay lên xoa mắt, rồi lại vung cổ tay.

Vẽ xong rồi, cô có thể đi tìm Tùy Khâm nói chuyện rồi.

Lâm Bạch Du vui vẻ rời khỏi khu vực thi trước, những tuyển thủ theo dõi cô hoặc là tăng tốc, hoặc là sốt ruột.

-

Lâm Bạch Du: [Cậu chuẩn bị quà năm mới gì cho tôi đấy?]

Một phút sau.

Q: [Phật bảo rằng không được nói.]

Lâm Bạch Du: [Tôi là Bồ Tát mà, có thể nói.]

Q: [.]

Logic của cô đã chọc cười Tuỳ Khâm.

Nhưng anh vẫn không thể nói cho cô.

Lâm Bạch Du: [Cậu đến thành phố Kinh bao giờ chưa?]

Tùy Khâm dĩ nhiên là chưa.

Ngón tay Lâm Bạch Du đặt ở phím gọi video mãi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cô chỉ quay một đoạn video để gửi.

Trên bức tường giấy ghi chú của một quán trà sữa, cô viết tên Tùy Khâm, chụp ảnh lại gửi cho anh.

[Giờ thì cậu đã đến rồi.]

Tùy Khâm nhìn hai chữ trong bức ảnh.

Có vô số người khác từng viết tên anh, đăng ký, báo danh, ngoại trừ người thân cha mẹ, chỉ có Lâm Bạch Du, đã gửi gắm mong đợi.

Bởi vì Lý Văn vẫn chưa xong, nên ngày hôm sau Lâm Bạch Du được Trương Dương cho phép đi tham quan dạo phố ở thành phố Kinh.

Điểm đến đầu tiên hiển nhiên là đại học, ai ai cũng biết, thành phố Kinh có hai ngôi trường đại học nổi tiếng nhất, cô đang học lớp 12, chắc chắn rất mơ ước.

Lâm Bạch Du vẫn chưa nghĩ xong mình muốn học gì.

Liễu Phương không đặt yêu cầu cho cô, chỉ cần xứng đáng với chính mình là được, vậy nên cô có sự tự do ở mức cao nhất.

Tùy Khâm thích vật lí thiên văn như vậy, sau này chắc chắn sẽ học về phương diện này nhỉ?

Lâm Bạch Du đoán bừa.

Tùy Khâm trong giấc mơ sẽ làm giáo sư, nội dung cụ thể, Lâm Bạch Du lại không biết, vì anh không bao giờ mang công việc về nhà.

Chỉ là số liệu trong đôi câu vài lời, cô nghe loáng thoáng, đều rất phức tạp, có vẻ liên quan đến con số.

Lâm Bạch Du ngồi trên xe bus về khách sạn, đi lướt qua Viện Y Học.

Đêm trước khi về thành phố Phong Nam, Lý Văn gọi riêng Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du ngờ vực: “Sao thế?”

Lý Văn nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cậu.”

Anh ta nói bằng giọng điệu nghiêm túc thế này, lòng Lâm Bạch Du có cảm giác ngờ ngợ, rất muốn ngăn lại, nhưng anh ta đã nói rồi.

“Lâm Bạch Du, những tháng ngày cùng đi học, tôi rất khâm phục năng lực và năng khiếu của cậu, không biết từ lúc nào, tôi đã ngày càng theo dõi cậu nhiều hơn…”

Lâm Bạch Du không phải lần đầu tiên được tỏ tình, nhưng vẫn là lần đầu được sinh viên đại học tỏ tình.

Cô mới học cấp 3 thôi. Cho dù 18 tuổi đã có thể học năm nhất, nhưng đại học và cấp 3, trong mắt cô, có chênh lệch rất lớn.

Nguyên nhân quan trọng nhất là, cô không có cảm giác với Lý Văn.

Lâm Bạch Du không chút do dự nói: “Xin lỗi.”

Lý Văn đã đoán được kết quả từ trước, vẫn có chút hụt hẫng, do dự mấy giây, hỏi: “Có phải cậu đã có người mình thích rồi không?”

Tim Lâm Bạch Du đập thình thịch.

Khuôn mặt tùy ý khôi ngô của Tùy Khâm nhảy vọt ra.

Cô ngập ngừng nói: “Hẳn là có.”

Lý Văn nghe là biết có rồi.

Chuyện riêng của hai học sinh, Trương Dương không hề hay biết, chỉ là cảm giác tần suất nói chuyện không còn nhiều như trước.

-

Lúc Lâm Bạch Du về nhà là buổi trưa.

Vốn vẫn còn được nghỉ buổi chiều, nhưng cô lại đi học luôn, Châu Mạt vô cùng ngưỡng mộ: “Tớ mà là cậu, sẽ nghỉ luôn ở nhà nằm ngủ rồi.”

“Đi ngủ sao bằng đi học được.” Lâm Bạch Du nói.

“Lâm Tinh Tinh, tớ mà là cô giáo chủ nhiệm thì nghe xong sẽ khóc luôn đấy.” Châu Mạt nói.

Tùy Khâm đi vào lớp đúng lúc chuông reo, nhìn thấy bóng hình ở bàn trên, dừng lại một bước, sau đó tự nhiên ngồi xuống.

Lâm Bạch Du không có cơ hội nói chuyện nhiều, vì đã vào lớp.

Vừa hết tiết, cô đã quay người ra sau: “Quà!”

Tùy Khâm đã đoán được từ trước, nên mới không rời đi, nghe thấy lời ấy, anh đặt hai bàn tay trắng lên bàn, lòng bàn tay để ngửa, giơ ra cho cô xem.

Lâm Bạch Du không tin: “Tôi đã cap màn hình bài đăng của cậu rồi.”

“Bài đăng? Bài đăng nào?”

Tai của hai người Phương Vân Kỳ và Tần Bắc Bắc vô cùng nhạy ở phương diện này.

“A Khâm đăng vòng bạn bè rồi à?”

Lâm Bạch Du còn phải giải thích: “Đăng trong mơ đấy.”

Phương Vân Kỳ: “Ờ.”

Nghe cô nói mơ thấy Tùy Khâm nhiều rồi, mơ thấy đăng vòng bạn bè thì có là gì đâu.

Lâm Bạch Du vươn tay chọc vào lòng bàn tay Tùy Khâm như đang trả thù, không ngờ, một giây sau anh lại thu tay về.

Ngón tay cô chưa rút về, bị nắm lại.

Thiếu niên vốn đang lười nhác dựa trên ghế bỗng nghiêng người lại gần, cái cổ thon dài hơi cúi xuống, nhìn đối mắt với cô.

“Nhìn kĩ nhé.” Anh nói.

Lâm Bạch Du còn chưa kịp phản ứng, Tùy Khâm đã buông tay cô ra, hai ngón tay thon dài mở miếng băng gạc trên mặt.

Ánh mắt của cô giữ nguyên ở đó. Mặt anh khỏi rồi, không để lại sẹo.

Lâm Bạch Du giơ ngón tay ra, đầu ngón tay chạm vào làn da một bên mặt của anh, chuyển nhiệt độ cơ thể. Tầm mắt nhìn lên, quấn lấy ánh mắt của anh.

Món quà của anh là thứ này.

“Tốt thật.” Lâm Bạch Du không kiềm được nói.

Cô lo sợ suốt bấy lâu nay, sợ anh để lại sẹo, sợ anh sẽ vì vết thương mà ảnh hưởng đến tương lai, bây giờ cuối cùng cũng không thấy nữa.

Tùy Khâm nhìn cô lộ ra nụ cười, nốt ruồi son giữa mày rực rỡ.

Nhưng, hậu quả của việc quá đắm chìm, chính là Lâm Bạch Du bị Châu Mạt và Tần Bắc Bắc trêu chọc động tay động chân với Tùy Khâm, làm ngay trong lớp.

Buổi tối tan học, Lâm Bạch Du vốn vẫn theo thói quen chia tay với Tùy Khâm, nhưng lại phát hiện anh đi theo mình.

Hoặc là nói, họ đi cùng một đường.

Lâm Bạch Du dừng lại, nghiêm túc nói: “A Khâm, không cần đưa tôi về nhà.”

Tay Tùy Khâm để trong túi áo khoác đồng phục, nghe thấy thế, không nhịn được cong môi: “Thích đấy.”

Anh cố tình trêu cô.

Tuy nghe rất ấm áp, nhưng Lâm Bạch Du sốt ruột nói: “Vậy đợi đến lúc cậu về thì đã mấy giờ rồi, ngày mai còn phải đi học nữa, tôi tự về được.”

Tùy Khâm làm lơ.

Lâm Bạch Du nói mãi, tức giận, sầu não.

Tùy Khâm thấy vẻ tức anh ách của cô, nói không chừng là giận thật, mới chữa lời: “Tôi về nhà, cũng đi đường này.”

Lâm Bạch Du: “Hả?”

Tùy Khâm: “Hả cái gì, về nhà.”

Chân anh dài, vừa bước một bước đã vượt qua cô luôn. Có thể thấy lúc trước đi phía sau cô, rõ ràng là cố ý.

Lâm Bạch Du hoàn hồn lại, đuổi theo: “Cậu chuyển nhà rồi à? Cậu chuyển sang nhà tôi à? Sao mẹ chẳng nói gì với tôi cả, lúc nào thế?”

Tùy Khâm giảm tốc độ lại, đi ngang bằng cô.

“Chuyển rồi. Không phải nhà cậu. Sau kì nghỉ.”

“Không nói với cậu, có thể là vì dì không muốn ảnh hưởng cậu đi thi.”

Tuy đơn giản, nhưng câu hỏi nào cũng trả lời.

Bất kể chuyện lớn hay nhỏ, chuyện nào cũng được trả lời.

-

Đến lúc vào tiểu khu, Lâm Bạch Du mới biết, nhà mới của Tùy Khâm ở đối diện nhà mình, nhà cô là kiểu nhà có ba phòng nhỏ. Còn loại nhà đối diện là hai phòng.

Ở một người, có lẽ là chỗ quá rộng.

Nhưng anh vẫn chọn nơi này.

Bởi vì ở đây, có người muốn cùng anh đi học và tan học.

“Như vậy sau này buổi sáng có thể sang nhà tôi ăn sáng.” Lâm Bạch Du xoay người lại, chạm phải đôi mắt đen kịt của Tùy Khâm.

Lâm Bạch Du chưa về nhà mình, mà vào nhà đối diện, bên trong rất trống trải, đơn điệu vô cùng: “Phải sắp xếp thêm vài món đồ nữa.”

Bây giờ chưa giống một mái nhà.

Tùy Khâm không để ý mấy thứ này: “Không cần.”

Lâm Bạch Du nói: “Sao lại không cần.”

Cô nhớ lại một chuyện rất quan trọng: “Sao cậu chuyển ra nhanh thế, cha mẹ Hoàng Trạch, có làm khó cậu không?”

Nếu là cô trong giấc mơ, e rằng bác cả sẽ tức muốn chết.

Tùy Khâm nhướn mày, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Bọn họ, có lẽ chưa phát hiện.”

Trong nhà không thấy một người, thế mà lại không phát hiện, anh nói ung dung như vậy, trong lòng Lâm Bạch Du lại khó chịu.

Cô ngước khuôn mặt vui cười lên: “Chưa phát hiện thì thôi, vừa may không thể quấy rầy cậu, tốt nhất là cả đời cũng đừng phát hiện.”

Lâm Bạch Du lại hỏi: “Đã nộp tiền nhà chưa?”

Tùy Khâm ừm một tiếng.

Lâm Bạch Du nói: “Tôi còn chưa đưa mà.”

“Tôi có lương.” Tùy Khâm nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu tự giữ đi.”

Anh không tiêu tiền của mình, Lâm Bạch Du vừa hụt hẫng vừa vui vẻ.

Đêm thứ ba Tùy Khâm chuyển đến khu chung cư Thành Tây, anh mất ngủ.

Nơi cách theo đường thẳng không đến mấy mét, là phòng của Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du cài báo thức sáng hôm sau, trời mùa đông tối nhanh, còn chưa sáng cô đã dậy, đợi đến giờ mới gõ cửa nhà đối diện.

Một phút sau, Tùy Khâm mở cửa.

Có lẽ vừa tỉnh dậy, tóc anh có hơi rối bời, Lâm Bạch Du cũng không nhìn kĩ vẻ rối bời này là do lúc đi ngủ không ngủ được.

“Chào buổi sáng, A Khâm.”

“Chào buổi sáng, Lâm Tinh Tinh.”

Giọng nữ tràn đầy năng lượng và giọng nói hơi khàn.

-

Bạn học lớp số 1 chỉ biết, Tùy Khâm bỗng bắt đầu đến trường sớm.

Vả lại còn cùng đến với Lâm Bạch Du.

Không lâu sau, cả trường đều biết, Lâm Bạch Du thành công thay đổi thói quen Tùy Khâm duy trì suốt bao lâu nay.

Còn ở nhà số 54 đường Nam Hòe.

Tùy Khâm rời đi trong im lặng, không mang bất cứ thứ gì của nhà Hoàng Trạch.

Mãi đến lúc cuối đông đến, cuối cùng Hoàng Hồng Anh cũng đã phát hiện dường như đã rất lâu không thấy cậu thiếu niên phản nghịch ấy rồi.

Trên bàn ăn, bà ta chửi bới: “Thằng oắt con đấy không biết chết ở cái xó nào rồi, không biết có phải chết ở bên ngoài rồi không.”

Hoàng Trạch buột miệng: “Chắc là ở quán ạ.”

Hoàng Hồng Anh nhìn sang: “Quán nào?”

Hoàng Trạch còn tưởng bà ta biết rồi: “Mẹ không biết nó đi làm à?”

Đi làm? Hoàng Hồng Anh nôn nóng: “Sao mẹ không thấy cắc tiền nào cả?”

- -----oOo------