Chiêu Diêu

Chương 50




Edit: Gannie Chib

Beta: Bozu

Bà lão Chu thị dắt theo con bà ta tới, ta liếc tên thư sinh đó từ trên xuống một cái, hắn khúm núm trước mẫu thân mình, đoán chừng khi còn sống rất hèn nhát, hiện tại đã chết rồi cũng không thoát khỏi thân phận kia.

Chu thị hỏi hắn có thích ta hay không, nếu thích, chuyện này cứ thế mà định, sẵn tiện lấy ngày sinh tháng đẻ của ta đi viết thiếp hồng, kết hôn âm, còn cho ta thêm sính lễ.

Ta đang đứng sau lưng Chu thị ngó lung tung, sau khi nghe Chu thị hỏi, tên thư sinh hèn nhát kia lại xấu hổ ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, ánh mắt ngượng ngùng như cô nương kia chạm phải ánh mắt ta thì hắn toàn thân khiếp đảm.

Ta đứng sau lưng Chu thị mặt lạnh như băng theo dõi hắn, căng môi dùng khẩu hình bảo hắn: “Nói thích.”

Thư sinh kia nuốt một ngụm nước bọt: “Th… Th… Th… Thích…”

Chu thị vui vẻ ra mặt, định dắt tay ta, ta lại tránh, xoay người nói: “Đi, trực tiếp đi viết thiếp hồng.”

Chu thị rất vui vẻ: “Con xem vợ của con còn gấp gáp hơn cả con.”

Bà ta mang theo nhi tử và ta đi, huyên thuyên lải nhải nói tới nói lui rằng bọn họ khi còn sống là gia đình giàu có, hành thiện tích đức làm nhiều việc tốt, chỉ duy nhất phụ thân con bà ta chết sớm là không tốt. Chu thị khổ cực nuôi nấng hài tử lớn lên, cuối cùng hắn cũng một lòng quyết tâm thi đậu tú tài, thời điểm lên đường đi dự thi, ngọn núi trong thôn bị một đám thổ phỉ đánh cướp, thế là hai mẹ con thành một cặp vong hồn.

Khi còn sống bà lão không có nguyện vọng gì nhiều, chuyện duy nhất không cam tâm chính là chưa được nhìn thấy nhi tử của mình thành thân. Vì vậy Quỷ thị vẫn luôn tìm kiếm mất khá nhiều thời gian để chọn bát tự, dáng vẻ, chọn xem có phải xử nữ hay không, cố chấp đến tội nghiệp.

Bây giờ gặp ta, Chu thị vẫn còn kén chọn: “Ngươi chính là sống quá lâu nên hơi già, nhưng cũng không sao cả, cứ cho là khi còn sống đã tu tiên đi, nhưng những người tu tiên này, cứu người nhiều, giết người cũng nhiều, không bằng con ta phúc đức dày…”

Ta nhìn chòng chọc tên thư sinh tuyệt không dám ngẩng đầu bên cạnh một cái, hèn nhát tới mức này còn nói gì tới phúc đức.

Ta cùng với hắn cất thiếp hồng đi rồi lại cùng bọn họ đến cửa hàng hồi hồn, đến trước của hàng hồi hồn, lúc Chu thị sắp sửa nhấc chân đi vào, phút chốc hỏi ta: “Ta đây chỉ đủ mua cho ngươi Hoàn Dương Đan một canh giờ, ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi hồi dương để làm cái gì?”

Ta mặt không đổi sắc tim không đập loạn: “Khi còn sống ta có môn phái, bất ngờ bị chết, chưa kịp giao phó với thủ hạ, hiện tại ta lại định thành thân ở Địa phủ nên muốn trở về để kết thúc, thuận tiện bảo thuộc hạ đốt thêm vàng mã cho ta để về sau ta lấy đó mà chăm sóc con trai ngươi. Ngươi để cho ta ở nhân gian lâu một chút, ta có thể bảo nhiều người đốt thật nhiều, thật nhiều vàng mã cho ta.”

Sau khi Chu thị nghe xong liền bảo: “Vậy ta mua cho ngươi hai viên!”

Bà ta muốn vào cửa hàng, ta liền đi theo sau lưng bà ta, quỷ gác cửa mặt xanh nanh vàng để Chu thị tiến vào, lại cản ta ở ngoài cửa, thấy ta đứng lại, Chu thị vội vàng quay lại giải thích: “Đây là con dâu ta.”Ta ở nơi chợ Quỷ này là ác nhân bị kỳ thị thế nên đây là lần đầu tiên bước vào cửa hàng hồi hồn.

Chu thị mua được hai viên Hoàn Dương Đan từ chỗ chưởng quỹ, chưởng quỹ ở phía sau tấm màn đen nói vọng ra: “Ăn Hoàn Dương Đan chỉ có thể trở về thân thể của chính ngươi, còn cái bộ dạng có da thịt hay không đó là chuyện của ngươi, chúng ta chỉ đảm bảo hoàn dương không đảm bảo chất lượng. Xương cốt khô lâu không bò dậy nổi chúng ta cũng không chịu trách nhiệm. Quan tài chôn dưới đất, ngươi ra được hay không ta cũng không quan tâm. Hết thời gian mặc kệ ngươi đang ở chỗ nào, cơ thể tự biến về chỗ cũ, hồn thuộc về chợ quỷ, quay lại chợ quỷ tiếp tục làm quỷ.”

Ta nghĩ chợ Quỷ này bán đồ đắt tiền như vậy thế mà bọn họ lại cũng không chịu trách nhiệm về chất lượng hàng hóa.

Nhưng cũng không sao, cho dù là một bộ xương khô, ta cũng muốn bò dậy mà đi giết Lạc Minh Hiên.

Không đợi ra khỏi cửa hàng hồi hồn, mặc kệ Chu thị vẫn còn đang lải nhải, ta ngửa đầu, nuốt luôn hai viên Hoàn Dương Đan vào bụng.

Bỗng nhiên, đầu óc ta quay cuồng, mọi thứ xung quay trở nên mơ hồ, tiếng của Chu thị bên tai ta ù ù, hình như bà ta đang lớn tiếng chê ta ăn uống quá gấp gáp.

Ngực đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn như muốn xé rách hồn phách, cổ xé rách làm hồn phách ta đau đớn, tê tâm liệt phế, lúc còn sống ta chưa từng chịu đựng bất kì loại đau đớn nào.

Ta cắn chặt răng, cả người co quắp run rẩy, trong đầu ta chỉ nghĩ đến một chuyện - hi vọng cái tên hề bát đản kia không có đóng đinh quan tài của ta quá chặt.

Lần này hoàn dương xong không leo được ra từ trong quan tài mới là làm trò cười cho thiên hạ.

“Oanh” một tiếng, như thể đầu ta và toàn bộ mọi thứ nổ tung, trước mắt ta hiện ra một khoảng không tăm tối.

Tựa như các giác quan nháy mắt đều biến mất, ngay cả ý thức cũng không còn tồn tại, thân thể ta như đang lơ lửng trong hư không, chìm chìm nổi nổi.

Không biết qua bao lâu, ta cuối cùng cũng từ từ tìm lại được cảm giác tồn tại cùng trời đất, cảm giác cơ thể mình có sức nặng, cảm giác được không khí nhè nhẹ lạnh lẽo, mũi ta từ từ đánh hơi được mùi vị.

Không phải là mùi tanh của bùn đất mà là một loại mùi vị trong veo đến kì lạ.

Ta mở choàng mắt, toàn bộ bóng tối đều tan biến, ta đều không để tâm tới chợ Quỷ u ám, đập vào mắt ta là một mảnh không gian băng tuyết trắng xóa, phong tuyết hóa thành tảng băng treo từ trên xuống.

Ta hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy sau lưng trống rỗng, ta bỗng dưng rớt từ trên tường xuống, tứ chi vô lực ngã trên mặt đất.

Ta bỗng thở dốc, nhìn tay mình trên mặt đất, ta nâng một tay lên, xoay ngang xoay dọc, nhìn đường vân chỉ tay một chút, quả nhiên là màu da của ta. Phải. Là thân thể của ta.

Cái thân thể dùng để uy hiếp thiên hạ tiên ma kia chính là ta. Lộ Chiêu Diêu.

Ta không có hóa thành xương khô!

Ta quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng là một bức tường băng, trên tường băng có một hình người lõm xuống, ta vừa mới rớt xuống từ trên đó? Nói đúng hơn… phía trong bức tường?

Ta ngạc nhiên, còn có phần mê muội.

Chuyện gì đây?

Không phải ta bị Mặc Thanh chôn ở cấm địa núi Trần Tắc, nơi đầu mộ có đám cỏ xanh sao? Không phải ta phiêu diêu trên phần mộ đó tròn năm năm sao? Nhưng tại hiện tại sao thân thể ta lại ở chỗ này?

Không hóa thành xương khô, không một chút thối rửa.

Ta đang ở đâu, đây là nơi nào, là ai đưa thân thể của ta đặt ở nơi này? Tại sao để ở chỗ này? Làm thế nào để ở chỗ này?

Ta rốt cuộc…

Chết hay chưa?

Vô số câu hỏi chen chúc chui ra, ta ngồi xuống, cái lạnh thấu xương thoáng chốc truyền vào da thịt làm đầu óc ta tỉnh táo lại.

Không, bây giờ không phải là lúc thích hợp để suy nghĩ những chuyện này!

Ta chỉ có hai canh giờ, bất kể đáp án những vấn đề kia là như thế nào, hiện tại ta chỉ có một chuyện duy nhất phải làm - phải để cho Lạc Minh Hiên tiếp tục ngủ say.

Chờ phong ấn Lạc Minh Hiên lần nữa, ta sẽ từ từ xem xét thân thể cùng những vấn đề này.

Ta đứng lên, tay nắm thành quyền, đây là thân thể của ta, ta quen thuộc từng tấc kinh mạch trong thân thể, khí tức của ta, máu của ta, năng lượng của ta, tất cả kiêu ngạo cùng tự hào của ta.

Ta còn mặc bộ đồ năm đó đến Vạn Lục Môn, áo bào hai màu đen đỏ, ta cử động vai, xoay xoay cổ, ta phủi sương rơi trên vai, đi lòng vòng. Khóe môi không ngăn được nụ cười.

Tảng băng trước mặt phản chiếu rõ hình dáng của ta, tóc đen, mắt đen, ma khí bao bọc quanh thân, ta cắn chặt ngón tay, môi trên dính máu đỏ nhìn đến ghê người.

Ta là ma.

Ma đầu Lộ Chiêu Diêu làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Đã lâu ta không hoạt động gân cốt rồi.