Chiêu Diêu

Chương 47




Edit: Mewtwo

Beta: Diễm

Re-beta: Bozu

Trong gương, Đại Hội Tiên môn hoàn toàn yên tĩnh, tất cả tiên nhân đều đứng lên, làm thành một vòng xung quanh Nhứ Chức. Chỉ Yên nhìn Nhứ Chức qua gương, chớp mắt hai cái, có chút ngẩn ra: “Đây là Đông Sơn Chủ ư?”

Nàng nói ra một câu này, phía các môn đồ tiên môn cũng bắt đầu xì xào bàn tán, nói đi nói lại, chỉ vì nhiều năm không nghe thấy câu nói “Đông Sơn Chủ”.

Liễu Tô Nhược lặng lẽ lui ra sau mấy tiên môn, mới vừa rồi trong bốn tiên môn có một lão đầu râu bạc đứng ra đồng ý lời của ả ta, ta cũng biết lão ta, là chưởng môn Vọng Tinh Môn – tên Trì Thiên Minh, hiệu Thiên Cơ đạo nhân, trước khi Lạc Minh Hiên bị ta đánh cho ngủ mê man vĩnh viễn, quan hệ của lão đạo này với hắn có thể nói là đứng nhất trong Thập Đại Tiên môn.

Cho nên thấy hắn đứng bên cạnh Liễu Tô Nhược, ta tuyệt nhiên không cảm thấy bất ngờ.

“Lộ Thập Thất, Đại hội Tiên môn ta há lại có thể để cho ngươi đến làm càn!”

Nhứ Chức là do ta nhặt về, không có họ, ta liền cho nàng mang họ ta, bây giờ nàng bị người ta gọi cả tên họ đầy đủ, ta bỗng có cảm giác hậu bối của ta kéo dài uy danh của ta ở trên giang hồ vậy.

“Ai quan tâm bọn ngươi tha hay không! Nhưng muốn hại Môn Chủ của ta thì các ngươi chán sống rồi!” Tính tình của Nhứ Chức chính là một câu không vừa ý liền động thủ, còn lão đầu Thiên Cơ đạo nhân thì cứ chiếu theo cách cũ mà đánh thẳng mặt, không có lấy nửa phần đạo lý kính già yêu trẻ.

Chỉ Yên tròn mắt nhìn Nhứ Chức tránh cũng không thèm tránh đối với thuật pháp của đối phương mà cứng rắn đối đầu, miệng không ngừng gào lên: “Ya! Ya! Ya!”, còn vang dội hơn so với gà trống gáy sáng.

Chiêu thức của Nhứ Chức là do ta dạy, chẳng qua mấy năm này không biết nàng ăn phải thứ gì ở tiên đảo ngoài biển mà động tác nhanh lẹ hơn, đánh giết càng ngày càng chuẩn xác.

Nàng ra sát chiêu cực nhanh, lại không bị thuật pháp khống chế, khiến cho người toàn tâm tu luyện nội công như Thiên Cơ đạo nhân cảm thấy tức giận cực kỳ, chịu thiệt trúng hai chiêu, bị cái loại công kích cậy mạnh không cần biết lý lẽ của nàng đánh cho ngã xuống đằng sau đám người. Sau đó Nhứ Chức tung người nhảy lên không trung rồi đánh bổ xuống, vẫn không chịu bỏ qua, quyết tâm muốn truy đánh hắn, mà lúc này bên người Thiên Cơ đạo nhân đều là Tiên nhân, toàn bộ xuất ra pháp khí, các loại thuật pháp đao kiếm đều nhằm thẳng hướng nàng mà chém tới.

Nhứ Chức không sợ thuật pháp, nhưng vẫn phải tránh né đao kiếm ám khí.

Chỉ Yên thấy vậy sốt ruột: “Các ngươi ỷ đông hiếp yếu!”

Ta lại không chú ý Nhứ Chức nhiều, hiện tại ngoài một Chưởng môn là Thiên Cơ đạo nhân này động thủ ra, các Tiên môn khác đều bình thản, đám lâu la cũng chẳng làm được gì. Ánh mắt ta chuyển lên người Cầm Thiên Huyền, ngay khi tất cả mọi người tập trung vào Nhứ Chức, một bóng người bất chợt lóe đến trước mặt Cầm Thiên Huyền! Liễu Tô Nhược cầm Hùng kiếm xông đến, hung hăng chém hắn.Quầng sáng quanh thân Cầm Thiên Huyền khẽ động, thân hình hắn không có mảy may di chuyển, mà Hùng kiếm khó khăn lắm mới dừng lại ở đầu vai hắn.

Thấy người tới, Cầm Thiên Huyền nhướng mày. Là Liễu Thương Lĩnh.

“Chỉ Yên.”

Ta gọi to Chỉ Yên để cho nàng nhìn về phía gương bên kia, sau đó nàng ngẩn ra: “Thương lĩnh ca ca...” Lòng bàn tay nàng căng thẳng, siết thành nắm đấm: “Liễu Tô Nhược! Ngươi khốn kiếp! Không được khống chế Thương Lĩnh ca ca!”

Không ai đáp lời, Liễu Thương Lĩnh vẫn tiếp tục cầm kiếm, thế tấn công càng thêm mãnh liệt bổ về phía Cầm Thiên Huyền.

Hộ vệ bên cạnh Cầm Thiên Huyền muốn động thủ lại bị hắn ngăn lại. Cùng lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng giống như rắn độc của Liễu Tô Nhược vang lên: “Chư vị tiên hữu, vẫn còn đang chần chờ gì nữa?”

Vừa dứt lời, ba Chưởng môn tiên môn khác lập tức động thủ, xông thẳng về phía Cầm Thiên Huyền. Hẳn là muốn lấy mạng Cầm Thiên Huyền ngay tại đây!

Thẩm Thiên Cẩm giận dữ quát lớn: “Hoang đường!” Nàng đập bàn, nhưng nàng lại bị ngăn ở trong lồng giam không cách nào thoát được, còn hai tiên môn lúc nãy chưa tỏ rõ thái độ, Đường chủ Huyền Ngọc Đường thì đứng dậy che chở cho Cầm Thiên Huyền, còn một vị Chưởng môn khác vẫn ngồi yên, nhìn bộ dáng kia chắc là muốn giữ vững thái độ trung lập?

Đường chủ Huyền Ngọc Đường ngăn cản một gã Chưởng môn, còn hai người khác cùng với Liễu Thương Lĩnh công kích Cầm Thiên Huyền. Hóa ra trận này là lựa chọn có cứu Lạc Minh Hiên hay không, nhưng lại có năm đồng ý, ba chống cự, một trung lập.

Ba người vây đánh Cầm Thiên Huyền, thoáng chốc nơi đây bị đánh cho thành một mảnh hỗn loạn. Không thấy bóng dáng Liễu Tô Nhược trong đám người. Ta sầm mặt, nói: “Nhứ Chức, đi giúp Cầm Thiên Huyền.”

Nhưng ta vừa nói ra khỏi miệng, mới phát hiện ra lời của ta không thể truyền vào trong tai bọn họ. Trong khoảnh khắc ta trầm mặc, Chỉ Yên không cần ta phân phó, nhìn thẳng Nhứ Chức hô to:

“Nhứ Chức! Lộ Chiêu Diêu bảo ngươi đi cứu Cầm Thiên Huyền!”

Lời vừa nói ra, nơi này bỗng trở nên yên lặng. Động tác của mọi người dừng như cũng dừng một chút. Thẩm Thiên Cẩm bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Chỉ Yên.

Vừa nói ra ba chữ “Lộ Chiêu Diêu” này, mặc dù ta đã mất nhiều năm, nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng giống như là một ma chú.

Ta kiêu ngạo ngửa mặt.

Ở góc trong cùng, Thập Thất vừa đánh Thiên Cơ đạo nhân cùng một đống tiểu tiên nhân xong liền ngẩng đầu lên. Trên mặt nàng đã dính máu của người khác, thoạt nhìn có mấy phần tà tính nhưng ánh mắt vẫn luôn đơn thuần vô hại tựa như thỏ con. Nàng nhìn về bên này gương, xuyên thấu qua gương nhìn thấy Chỉ Yên, nhưng nàng cũng không thể nhìn thấy ta ở sau lưng Chỉ Yên.

“Môn chủ nói cứu ai?”

“Cầm Thiên Huyền, Bồ Tát sống.”

Nàng vẩy tay, bôi máu trên tay mình lên người người khác: “Môn chủ nói cứu, ta sẽ cứu.”

Nàng ngồi xổm, thân thủ thoăn thoắt như mãnh thú bật nhảy một cái cao vút đến trước mặt Cầm Thiên Huyền, kết giới lóe ánh sáng mỏng quanh thân Cầm Thiên Huyền cũng chẳng hề hấn gì đối với nàng, nàng nắm lấy tay Cầm Thiên Huyền để lại một dấu bàn tay dính máu trên bộ đồ trắng muốt của hắn rồi quay đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi lui về phía sau, ta bảo vệ ngươi.”

Cầm Thiên Huyền xưa nay luôn lạnh lùng nhưng bây giờ rõ ràng là rất sửng sốt.

Mà đúng lúc này Liễu Thương Lĩnh trước mặt giơ kiếm đánh tới lần nữa, hắn không thèm nhìn Nhứ Chức một cái, trực tiếp tấn công cổ Cầm Thiên Huyền.

Nhứ Chức cũng không chút khách khí, động tác nhanh chóng nhưng mãnh liệt, một phát bắt lấy cổ tay Liễu Thương Lĩnh, ‘rắc’ một tiếng bẻ gãy xương hắn, không chút thương tiếc đấm một cú thẳng sống mũi khiến Liễu Thương Lĩnh máu mũi giàn giụa.

Các tiên nhân cao cao tại thượng đã quá lâu không được thấy cảnh cận chiến máu me như thế, trong mắt mấy vị Chưởng môn và Cầm Thiên Huyền cùng mang ba phần kinh ngạc.

Cũng là vì trước kia đối phó người của tiên môn ta chỉ phái tay chân đi, còn Nhứ Chức hơn phân nửa là đi xử lý tranh chấp nội bộ. Tất cả mọi người tu ma tính tình đều quái đản, chỉ phục kẻ ác hơn mình, Nhứ Chức hạ thủ không chút lưu tình, có thể đàn áp mấy tên tiểu yêu hư đốn kia.

Liễu Thương Lĩnh bị Liễu Tô Nhược khống chế nên dường như không biết đau là gì, muốn cầm kiếm lên, Nhứ Chức rõ ràng không vui, cong ngón tay, vừa muốn ra tay hạ sát hắn ta thì Chỉ Yên liền thét lên kinh hãi: “Không... Không được!” Con ngươi nàng đảo một vòng, nói: “Môn chủ các ngươi nói không thể giết người này!”

Ta ở phía sau không chút khách khí đạp một cước vào mông Chỉ Yên: “Dám giả truyền thánh chỉ, có tin ta chém đầu ngươi?!”

Chỉ Yên lau mồ hôi, cố nhịn không quay đầu lại nhìn ta.

Mà Nhứ Chức bên kia lại ngoan ngoãn nghe lời: “Môn chủ yêu cầu nhiều hơn so với trước kia!” Nàng đưa tay, hóa thành chưởng, hung hăng đánh vào sau gáy Liễu Thương Lĩnh, hai mắt hắn ta vừa nhắm, lập tức lui về phía sau ngã xuống, chưa chết nhưng cũng đã hôn mê bất tỉnh. Nhứ Chức chà chà tay, nói tiếp: “Nhưng mà ta vẫn rất là thích nàng ấy.”

Ta cười một tiếng, đang cảm khái mình nuôi được một đứa bé ngoan thì bỗng từ đâu trên trời giáng xuống mười mấy Mộc Đầu Nhân, một trong số đó rơi xuống cạnh Nhứ Chức, nói không cảm xúc: “Ngươi lại nói lời bộc trực như thế, có người sẽ nổi giận.”

Ta nghe thấy giọng nói đó có phần giống giọng của Tư Mã Dung...