Chiêu Diêu

Chương 46




Edit: Bozu

Hôm sau, khi Thập Đại Tiên Môn tụ hợp ở Tiên Thai, ta bay sau lưng Chỉ Yên, đi theo nàng đi tìm Thẩm Thiên Cẩm.

Đúng lúc ma khí ngưng tụ thành một nhà tù đen, đứng đó chính là thủ hạ tâm phúc của Thẩm Thiên Cẩm. Thấy Chỉ Yên vào phòng thì lễ phép cúi xuống, đứng sang một bên, trong tay nàng đang cầm một cái gương, ta bay qua nhìn, cảnh tượng hiện ra trong gương lại chính là Đại hội tiên môn ở Tiên Thai.

Mặc dù thiên lý nhãn này cách Tiên môn ngàn dặm, nhưng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng đối phương đang nhìn nhau từ trong gương. Như vậy nói cách khác, mặc dù Thẩm Thiên Cẩm không có tự mình đến Đại hội tiên môn, nhưng lại để thuộc hạ nâng cái gương trước mặt ngồi ở đằng kia, không khác gì đi dự.

Thật biết giở trò.

Ta khen ngợi Thẩm Thiên Cẩm, đồng thời cũng nói trong lòng, Mặc Thanh kia cũng rộng lượng, hắn nhốt Thẩm Thiên Cẩm ở chỗ này, lại cũng không cấm nàng tiếp xúc với đệ tử môn hạ của nàng, càng không quan tâm nàng dùng thiên lý nhãn tham gia Đại hội tiên môn…

Có điều suy nghĩ kỹ càng hơn, mục đích của Mặc Thanh là không để cho Liễu Tô Nhược lấy được máu của Thẩm Thiên Cẩm, tình hình hiện tại Thẩm Thiên Cẩm quả thật cũng đi dự, nàng sẽ nói ra chuyện trải qua ở Giám Tâm môn, mà Liễu Tô Nhược cũng không có cách nào uy hiếp được nàng.

Ngược lại đây là biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

Giờ Thìn, tất cả người của Giám Tâm môn ngồi vào chỗ của mình, cảnh tượng uy nghiêm, tiên khí lay động. Ta cau mày, chưa từng thấy vẻ mặt toàn bộ người tiên môn như mở lễ truy điệu thế này.

Mà nay Thập Đại Tiên Môn, Nam Nguyệt Giáo đã không còn tồn tại, trống một vị trí, bên Thẩm Thiên Cẩm do đệ tử môn hạ ôm gương đứng ở bên cạnh, người chủ trì đại hội mở miệng, dứt lời, trong chốc lát, không ngoài dự đoán của ta, bang hội của Liễu Tô Nhược một thân đeo băng xuất hiện, trên mặt ả cũng quấn vải trắng, che một con mắt, thành phu nhân một mắt, ánh mắt tăng thêm ba phần oán độc so với trước.

“Các vị tiên hữu, năm ngày trước, Cẩm Châu thành bị Lệ Trần Lan của Vạn Lục môn tiêu hủy, có thể nói cảnh hoàng tàn khắp nơi…”

Ta quay đầu nhìn Chỉ Yên: “Những thứ tiên môn các ngươi ta không chơi, có thể trực tiếp nhảy qua đoạn Liễu Tô Nhược nói chuyện không? Ta không muốn xem.”

“Nhảy à, có điều…” Chỉ Yên nhìn Liễu Tô Nhược, tâm tình không tốt, theo bản năng giọng vô cùng oán hận nói với ta một câu, “Nếu có biện pháp, ai muốn nghe lão yêu bà kia càu nhàu.”

Ta còn chưa nói, Thẩm Thiên Cẩm ngẩng đầu nhìn Chỉ Yên, bên cạnh gương, người của Quan Vũ lâu cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chỉ Yên.

Ta nhìn về phía gương, chỉ thấy người trong gương đều đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm về phía này, Đại hội ở Tiên Thai mở ra không bao lâu, liền nghênh đón đợt trầm mặc tập thể đầu tiên.

Ồ, hóa ra gương này còn có thể truyền âm thanh.

Ta thổi một tiếng huýt gió với Chỉ Yên, thật vui vẻ có thể đưa tới chú ý; “À, xem ra bọn họ đều nghe được lời của ngươi.”Nhưng đoán chừng bên kia bọn họ cũng chỉ có thể xuyên qua gương nhìn thấy biểu cảm vô tình của Thẩm Thiên Cẩm.

Chỉ Yên cũng cảm giác mình đã gây họa nên tranh thủ che miệng, không hề đáp lại ta, mà lời của nàng cũng đã thành công khiến ánh mắt của mọi người đều rơi vào chỗ Thẩm Thiên Cẩm, Thẩm Thiên Cẩm mở miệng đúng mực: “Xin lỗi vì quấy rầy các vị, tuy nhiên ta lại có một chuyện muốn báo với mọi người.”

Liễu Tô Nhược ở đó cười âm trầm: “Quan Vũ lâu chủ mà nay thân vùi lấp ở nhà tù, lại còn có thể lên tiếng, Lệ Trần Lan của Vạn Lục môn, đối với ngươi có thể nói là lễ vật?”

“Liễu… Tiền bối?” Thẩm Thiên Cẩm ý vị thâm trường gọi ả một tiếng, “Cần gì vội vã ô miệt ta, mà hãy nghe ta mang nguyên do vì sao hôm nay ta rơi vào tình cảnh nói cho mọi người, tiền bối đừng nhiều lời được không?”

“Ồ.” Liễu Tô Nhược cười một tiếng, “Có điều, ta vì muốn cứu người sống lại cho nên có ý định muốn lấy máu tươi của ngươi. Nay ta tự mình nói ra, cũng giống vậy thôi.”

Ả vừa nói ra, đông đảo Tu Tiên Giả kinh hãi.

“Các vị tiên hữu, hôm nay ta tới chính là vì đưa cho mọi người tin tức lớn, giám tâm môn ta trải qua tìm kiếm, mà nay rốt cuộc tìm được biện pháp có thể khiến cho Kim Tiên Lạc Minh Hiên bị Lộ Chiêu Diêu làm hại tỉnh lại. Mà trước đó vài ngày, Lệ Trần Lan đánh bất ngờ Cẩm Châu thành bởi vì hắn muốn phá hỏng kế hoạch của ta, cuối cùng ta liều mạng giữ được thân thể Kim Tiên, bảo vệ hắn lông tóc không tổn hao gì.”

Cả hội nghị thoáng chốc ồn ào sôi nổi.

Tầm quan trọng của Kim Tiên Lạc Minh Hiên đối với bọn họ có ý nghĩa không thua gì ngự ma trận đối với tiên đạo ở Cẩm Châu lúc trước, Lạc Minh Hiên gần như là tín ngưỡng của đám người tu tiên bọn họ.

Mà khi ở thời đại kia, ta giết Lạc Minh Hiên, tựa như Mặc Thanh lật tung Cẩm Châu thành vậy, đối với bọn họ mà nói, đều là một trận phá vỡ tín ngưỡng. Hôm nay lại có người nói, Lạc Minh Hiên có thể sống lại, vậy không khác nào cho tiên môn hàng năm bị áp chế một cây đuốc, thoáng chốc kích thích bọn họ đốt cháy.

Thấy chuyện thật bắt đầu hỏng bét theo hướng ta và Mặc Thanh dự liệu. Thẩm Thiên Cẩm sầm mặt.

“Ta tìm được biện pháp, chính là vừa phải có máu người tế Kim Tiên lại vừa thức tỉnh thần trí của Kim Tiên, muốn vậy phải cần máu tinh khiết trên đời. Trùng hợp là máu của Cầm gia chúng ta vừa hay có thể chống lại Thẩm lâu chủ. Ta liền tìm kiếm, Cầm Du Môn chủ đã đồng ý, hắn tự nguyện hiến thân vì Kim Tiên…”

“Ngươi nói bậy!” Chỉ Yên nghe tới đây, rốt cuộc không nhịn được, lao tới trước gương, rống to với nó, “Ngươi nói bậy! Chính ngươi giết cha ta! Ngươi dùng Hoặc Tâm Thuật mê hoặc thần trí của Liễu Nguy và Thương lĩnh ca ca! Đều do ngươi muốn Kim Tiên sống lại mới hại nhiều người như vậy!”

Chỉ Yên mở miệng, bên kia lại thoáng yên lặng, ta cau chân mày khi trông thấy Cầm Thiên Huyền ngồi ở bên kia từ trong gương.Liễu Tô Nhược bị Chỉ Yên nổi giận quát, lại không chút tức giận, ngược lại cười một tiếng, nói: “Cầm Du nữ nhi, hôm nay tìm nơi nương tựa là Vạn Lục môn nhỉ, nghe nói còn là đồ đệ của Lệ Trần Lan, lần trước đại náo Cẩm Châu thành, Lệ Trần Lan ngược lại vô cùng che chở cho ngươi mà phá ngự ma trận của ta, ngươi cũng bỏ ra khỏi không ít sức lực. Tuy nhiên ngươi bị hận thù che mờ tâm trí, lời của ngươi, ai tin?”

Thẩm Thiên Cẩm kéo Chỉ Yên sang một bên, nghiêm mặt nói: “Ta tin.”

Cùng lúc đó, gương bên kia cũng truyền đến một giọng nam hời hợt: “Ta tin.” Giống như thanh âm trong miếu, khiến cho tinh thần quần chúng phấn khích của chúng tiên thoáng chốc an tĩnh trong chớp mắt.

Chỉ Yên nhìn Cầm Thiên Huyền, bộ dáng giống như là có chút không dám tin.

Cầm Thiên Huyền ở bên kia chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua gương bên này, ánh mắt lướt một cái qua mặt Chỉ Yên, ngay sau đó nói với Liễu Tô Nhược: “Gia đệ trời sinh tính ôn hòa, vô cùng cưng chiều ấu nữ, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng đi, Chỉ Yên nói sớm hơn ta, Liễu Nguy giết chết Cầm Du, ta tin nhân cách của Liễu huynh nên vẫn luôn thăm dò, tra xét từ lâu, lại chưa từng nghĩ Giám Tâm môn của ngươi muốn Lạc Minh Hiên sống lại.”

“Từ sau Kim Tiên, tiên đạo yếu thế, sao Kim Tiên không thể sống lại?” Liễu Tô Nhược cười, “Các chủ thân là người tu đạo, nên chủ động dâng hiến máu tươi, tạo nghiệp lớn cho tiên đạo, cống hiến sức lực mới phải.”

Lời của ả có thể động đến đáy lòng u ám của quá nhiều người tiên môn.

Từ lúc mới bắt đầu mọi người đã kích động nóng nảy, rồi sau đó trầm tĩnh, hiện tại đằng sau trầm tĩnh là đè nén rục rịch.

Cầm Thiên Huyền ngước mắt, lẳng lặng quét qua mọi người một cái, trong tròng mắt xưa nay ôn hòa nổi lên một tầng lạnh giá, tựa như đến từ bầu trời, trong trẻo lạnh lùng.

“Vì một người sống lại mà lấy tính mạng của hắn, chuyện này phản nghịch Thiên Đạo, không theo tự nhiên, chúng tiên hữu tu đạo nhiều năm, tất nhiên biết thuật sống lại là hạng pháp thuật nào. Cầm mỗ không sợ xả thân vì Thương Sinh, lại e ngại tiên đạo tiên đồ không còn sơ tâm (*). Ham muốn một lúc mà mình thành tâm ma.” Ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người Liễu Tô Nhược, “Theo ta thấy, Liễu Tô Nhược của Giám Tâm môn không bằng đi tu ma nói có lẽ thích hợp hơn.”

(*) không còn sơ tâm: Tâm không như ban đầu.

Hừ!

Ta liếc Cầm Thiên Huyền, đồ bỏ đi gì cũng ném ta vào ma đạo, ta mới không cần đâu.

Lời nói của Cầm Thiên Huyền làm cho chúng tiên đều trầm mặc, bọn họ những Tu Tiên Giả đạo mạo đều bị tâm ma làm cho biến sắc, trong lúc nhất thời tất cả đều yên lặng không nói. Ta đang suy nghĩ, xem ra Đại hội tiên môn lần này, cho dù Nhứ Chức không đi quấy rối, đoán chừng bọn họ cũng sẽ chia năm xẻ bảy. Lại thấy Liễu Tô Nhược trầm mặc chốc lát, lại nói: “Mà nay tiên môn rốt cuộc cũng sẽ không đồng tâm như trước. Nếu lấy máu của ta có thể đổi lại Kim Tiên thức tỉnh, ta liền từ bỏ cái mạng này thì có làm sao.”

Ta ôm tay nhìn ả cố giả khổ.

“Ta chỉ hận máu của mình không cách nào khiến cho Minh Hiên thức tỉnh, ngẫm lại xem, Minh Hiên làm chuyện gì đều suy nghĩ cho chúng tiên, Cầm Thiên Huyền, nếu ta nhớ không lầm, ban đầu ngươi tu Bồ Tát nói cũng do Minh Hiên chỉ điểm, mà nay lại tuyệt tình như vậy? Quả nhiên tu thành Bồ Tát liền quên thế tục đau khổ ra sao, ta muốn để cho Minh Hiên sống lại, làm sai chỗ nào?”

“Còn có nay ta đã tự mình hiến thân, chẳng qua là khổ vì máu không đủ tinh khiết, không cần Cầm Các chủ bỏ mạng, chỉ cần hiến chút máu tươi, có thể thức tỉnh Minh Hiên.” Vừa nói như vậy xong, tiên môn khác vẫn không có lên tiếng bắt đầu rối rít bày tỏ, có tán thành lời của Liễu Tô Nhược, có âm thầm gật đầu. Ta từ từ nhìn lướt qua, còn dư lại trong Cửu đại tiên môn ước chừng có Tứ gia là đồng ý Liễu Tô Nhược, mà hai nhà còn lại trầm mặc không nói như Thẩm Thiên Cẩm cùng Cầm Thiên Huyền.

Năm so bốn, ngược lại cũng không còn chênh lệch nhiều.

Mà ngay vào lúc này, chợt có một luồng gió lớn, ta nghe được trong gương chợt truyền đến một tiếng quát lớn giòn giã: “Đừng nghe lão thái bà này nói bậy!”

Bóng dáng xanh biếc theo gió mà đến, dắt theo luồng gió, một quyền mạnh mẽ đánh tới trước mặt Liễu Tô Nhược.

Lời ta nói với Nhứ Chức từ nhỏ, nàng vẫn nhớ cho tới bây giờ.

Vậy mà một quyền này của nàng không có đánh chính xác, Liễu Tô Nhược trọng thương không nhúc nhích được, bên cạnh có người tiên môn che chở ả, trong nháy mắt dùng thuật đưa Liễu Tô Nhược đi, có thể khiến cho mọi người tại đây không có nghĩ tới chính là, khi người nọ đưa Liễu Tô Nhược đi, tiểu nha đầu y phục xanh biếc ra một chưởng lung tung, bóng dáng người tiên môn vừa biến mất lại bị nàng bắt trở lại.

Người nọ ngược lại liều mạng muốn bảo vệ Liễu Tô Nhược, đẩy Liễu Tô Nhược sang bên cạnh. Mà chính hắn bị Nhứ Chức nhấn ở trên mặt đất, đánh một trận tơi bời.

Nhứ Chức là như thế, không sợ thuật pháp, nhưng thân thể của nàng cũng không thể tích tụ linh khí, tu thuật pháp rất chậm, cho nên khi nàng đánh nhau với ai đó, bình thường đều rất khinh xuất.

Nhứ Chức đứng dậy, nghiêng đầu nhìn: “Nghe nói, các ngươi muốn thương lượng bắt nạt chủ của chúng ta ở chỗ này.” Nàng nắm ngón tay, “rắc rắc” mấy tiếng vang giòn, nàng hầm hầm nhìn chằm chằm người chung quanh, “Đều là những kẻ không muốn sống!”

Ta nghe vậy cười một tiếng, Thập Thất nói chuyện thật phong cách, còn tục tằng thô lỗ như vậy.