Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 57




Tần Vũ Phi trở về nước.

Cô không nói cho Cố Anh Kiệt. Cố Anh Kiệt vẫn còn mỗi ngày ngây ngốc tiếp tục hỏi lúc nào trở về, hành động phải quyết đoán, chân không được chậm trễ.

Kết quả là Doãn Đình đến nói cho anh  biết: “Hôm qua Vũ Phi tìm tôi ăn cơm, chúng tôi đang nói tới anh. Cậu ấy nói anh thật đáng ghét.”

“…”

“Tất nhiên, cậu ấy chỉ tùy tiện nói vậy, không phải ghét thật.” Thiên sứ Doãn Đình an ủi.

Chuyện này không tùy tiện nói được, Cố Anh Kiệt tức giận, đại tiểu thư nhà anh dữ dằn hay lý luận rất yêu anh, nói ghét là đang làm nũng, làm nũng đó cô hiểu không.

“Tôi hỏi hiện giờ cậu ấy với anh thế nào rồi? Cậu ấy nói anh đáng ghét như vậy, rơi vào tay những người phụ nữ khác cậu ấy không yên tâm, cho nên cậu ấy muốn đích thân thu thập anh.”

Cô ấy nhanh ra tay đi, anh đã đợi lâu rồi. Dù sao muốn thu thập cũng phải gặp mặt, anh cố gắng không phải là vì có thể gặp mặt cô sao? Gặp mặt! Nhưng cô gái không có lương tâm này về nước cũng không nói cho anh một tiếng, trở về hai ngày rồi, lại nhẫn tâm không nói cho anh.

“Cậu ấy nói vốn dĩ trở về muốn tìm anh trước tiên. Sau đó hiện giờ cậu ấy quyết định trước hết gạt anh vài ngày, bởi vì anh làm cậu ấy rất giận.” Doãn Đình chớp mắt hỏi: “Cố Thiếu à, tại sao anh lại chọc giận cậu ấy?”

“Tôi …” Cố Anh Kiệt thẹn quá hóa giận: “Dù sao nói cô cũng không hiểu.”

“…” Doãn Đình nhướng mày: “Anh không nói làm sao biết tôi không hiểu?”

“Không cần phải nói đã biết rõ cô không hiểu.”

“Cố thiếu, anh như thế này có tính là có thái độ không tốt với tôi không?”

“Làm gì vậy, thế này cũng phải đi tố cáo sao?” Cố Anh Kiệt vừa định nói thái độ của mình rất tốt, tao nhã, lịch sự… vân vân đúng là để nói về anh. Kết quả Doãn Đình nói tiếp: “Tôi hỏi Vũ Phi rốt cuộc cậu ấy muốn thế nào, cậu ấy nói cậu ấy đã cố gắng không nghĩ nhiều, không quá quan tâm, sau đó còn phải xem thái độ của anh đối với phụ nữ. Thái độ quá tốt mà nói, cậu ấy vẫn sẽ không thoải mái.”

Cố Anh Kiệt vội nuốt lại lời nói, sửa lời: “Vậy cô thấy thái độ của tôi không tốt sao.”

“Anh thật sự là không có nguyên tắc.” Doãn Đình khinh bỉ. “Anh có thể nói như thế này: Xin cô đứng đắn chút, có thể là anh quá nuông chiều Vũ Phi, thực lực đôi bên không cân bằng cũng rất khó phối hợp, không cách nào hợp tác lâu dài.”

Cố Anh kiệt vốn không hiểu cô đang nói ai, nhưng sau khi được nửa câu ví dụ, anh đã biết, là Cừu Chính Khanh.

“Phiền cô nói lại với Cừu tổng, đợi hắn yêu rồi lại đến bình luận.”

“Anh ta không khác lắm đâu, gần đây anh ta còn rất đào hoa đó, tôi đang nghĩ kế giúp anh ta đây này.” Doãn Đình nói.

Chuyện kia đã xong, dựa vào quân sư Doãn Đình chưa bao giờ theo đuổi được bạn trai, đoán chừng vận mệnh yêu đương của Cừu Chính Khanh rất đáng lo ngại. Cố Anh Kiệt tốt bụng khuyên, “Trước hết cô vẫn nên quản lý bản thân cho tốt.”

“Tôi đây không phải chờ anh giới thiệu sao.” Doãn Đình vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

Cố Anh Kiệt đau đầu, được rồi, hiện giờ chuyện của mình anh cũng không làm được, còn muốn lo cho người khác, quả thực cũng không đáng tin cậy. Không được, không thể bị động như vậy. Kiên quyết rõ ràng rất có tác dụng, nhìn cô sốt ruột đến mức trở về nhanh như vậy, sao lại chênh lệch được.

Thực lực đôi bên không cân bằng cũng rất khó phối hợp, không cách nào hợp tác lâu dài. Loại địa ngục này đã gặp qua một lần rõ ràng cũng sẽ cảm thấy rất hợp lý. Cố Anh Kiệt quyết định chắc chắn. Tốt thôi, không thể lại nuông chiều cô. Anh cũng phải áp dụng biện pháp cương quyết.

Cố Anh Kiệt trở về tìm phụ huynh. Anh nói anh và Tần Vũ Phi rất nghiêm túc, muốn lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để tiếp tục qua lại, bảo cha mẹ và Tần gia tiếp xúc, cùng vợ chồng Tần Văn Dịch ăn một bữa cơm. Người hai gia đình chính thức gặp mặt một chút.

Bà Cố vừa nói thầm, “Rõ ràng là muốn tìm chúng ta giúp đỡ còn phải giả bộ đường đường chính chính như vậy làm gì?”, nhưng cũng gọi điện thoại cho bà Tần.

Hai bà mẹ trò chuyện vài câu chuyện gia đình, bà Cố bị Cố Anh Kiệt nhìn chằm chằm, rốt cục nói: “Vũ Phi gần đây thế nào? Lâu rồi không gặp nó. Lần trước con bé theo tôi đi dạo phố, còn rất có lòng nấu bữa cơm cho tôi ăn, nhưng tôi vẫn luôn nhớ trong lòng đây này.”

Không biết bà Tần ở đầu kia nói gì đó, bà Cố cười ha ha. Trong lòng Cố Anh Kiệt thấp thỏm. Cuối cùng lại nghe mẫu thân đại nhân nói: “Tôi đây làm trưởng bối không thể không đáp lễ. Hơn nữa, đúng là lần đầu tiên tôi được con gái đặc biệt làm cơm cho ăn. Còn có đứa con kia của tôi, da mặt dày, đến nhà của chị ăn chực một bữa. Cho nên cho nhà tôi làm chủ, hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi. Quan hệ của mọi người cũng không giống trước đây, thanh niên bọn nó cãi nhau, chúng ta cũng nên tụ lại nói chuyện một chút, đã lâu không gặp.”

Bên kia bà Tần lại nói, bà Cố lại cười lớn, sau đó nói: “Được, cứ quyết định như vậy, tối mai tôi gửi địa chỉ cho chị. Bảo Vũ Phi nhất định phải tới đấy.”

Cố Anh Kiệt gật đầu mãnh liệt, đúng, đúng, đây là trọng điểm.

Bà Cố hung dữ liếc con trai.

Gọi điện xong, bà Tần bỏ điện thoại xuống, Tần Vũ Phi vội vàng nhào về phía trước: “Như thế nào? Mẹ anh ấy nói gì ạ?”

“Muốn mời chúng ta ăn cơm, người ta nói, bảo Vũ Phi nhất định phải tới đấy.”

Tần Vũ Phi có chút hồi hộp: “Là chuyện tốt phải không? Lần trước con rất xấu hổ.”

“Không phải là chuyện xấu. Người ta cũng không thể mời cha mẹ con đến gặp mặt làm con khó xử. Nghe giọng điệu và ý tứ kia, đại khái là muốn ổn định chuyện này một chút. Cố Anh Kiệt sốt ruột rồi sao?” Bà Tần cười con gái.

Tần Vũ Phi suy nghĩ, bà Cố nhất định không sốt ruột, cô cũng không phải con dâu lý tưởng trong lòng bà, cho nên nhất định là Cố Anh Kiệt rồi. Tần Vũ Phi thấy ánh mắt mẹ mình mang theo ý cười, mặt đỏ lên, trách móc: “Con đi mắng anh ấy.” Nói xong chạy ầm ầm lên lầu.

Vào phòng việc đầu tiên là cầm điện thoại gọi cho Cố Anh Kiệt, tiếng chuông thứ nhất còn chưa vang lên, Cố Anh Kiệt đã nhận máy.

“Anh biết ngay em sẽ gọi cho anh. Ngày mai gặp, bạn gái.”

“Hừ, em có đồng ý đi không?”

Cố Anh Kiệt không trêu chọc cô miệng cứng lòng mềm nữa, chỉ nói: “Ngày mai anh mặc cái áo khoác em mua cho anh.”

Trong lòng Tần Vũ Phi ngọt ngào: “Dù sao anh mặc cái gì cũng không đẹp trai.”

Cố Anh Kiệt khẽ cười.

“Cười cái gì mà cười?”

“Em trở về cũng không nói cho anh.”

“Ai bảo anh nói như vậy. Ban đêm em gặp ác mộng rồi.”

“Ác mộng?” Cố Anh Kiệt đen mặt: “Phản ứng của người bình thường không phải nên cảm thấy thời gian qua nhanh, trân trọng hiện tại, không muốn phí hoài để lại nuối tiếc sao?”

“Vì vậy anh cảm thấy em cần phải khóc lóc chạy vội trở về nói với anh chúng ta sẽ không cãi nhau sẽ không chiến tranh lạnh nữa, quý trọng mỗi một phút chúng ta có thể ở bên nhau sao?”

“Không phải rất nên như vậy sao? Người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.”

“EM KHÔNG GIỐNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG.”

Cố Anh Kiệt dừng lại, cười: “Ừ, quả thực không bình thường.”

“Anh đang khen em sao?”

“Đúng vậy, đương nhiên rồi. Em không phải xinh đẹp bình thường, không phải đáng yêu bình thường, không phải có tiền bình thường.”

“Miệng lưỡi trơn tru!”

Cố Anh Kiệt ho nhẹ hai tiếng, lại bổ sung thêm: “Bãn lĩnh không phải bình thường thì tốt hơn.”

Tần Vũ Phi đỏ mặt. Nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng.

Cố Anh Kiệt im lặng hai giây, nhỏ giọng nói: “Nếu không, đêm nay chúng ta gặp nhau, anh đến đón em.” Giọng nói của anh rất thấp, có chút từ tính, rất có tính dụ hoặc.

Tần Vũ Phi biết rõ anh đang nghĩ gì, bởi vì cô cũng có cảm giác tương tự. Chẳng qua cô cũng không có ý định thỏa mãn yêu cầu của anh. “Anh cứ kìm nén đi, Cố thiếu.”

“Anh có thể kiềm chế, việc này không phải vì em sao.”

“Rất hài hước đó.” Tần Vũ Phi vừa xấu hổ vừa hừ lạnh.

“Tối mai ăn xong, em mới theo anh sao?”

“Da mặt anh dày bao nhiêu vậy?” Mặt Tần Vũ Phi nóng lên. Ngày mai người lớn hai nhà đều có mặt, sau đó cơm nước xong xuôi đã đi với anh, người lớn sẽ nghĩ như thế nào.

Cố Anh Kiệt ho nhẹ hai tiếng, nói thầm: “Thật sự rất nhớ em.”

“Mẹ em nói con gái phải rụt rè.”

“Bác gái nói đúng.” Cố Anh Kiệt thở dài.

Tần Vũ Phi nở nụ cười.

“Tối nay em ăn gì?” Cố Anh Kiệt bắt đầu nói lời nhàm chán.

“Anh còn chưa xin lỗi em.”

“Sao anh nhớ rõ anh nói 800 lần xin lỗi rồi?”

“Anh hại em gặp ác mộng.”

“Được rồi, anh xin lỗi.” Sớm biết thế này đã không cực khổ như vậy cố ý đi Mỹ một chuyến rồi. Anh cho rằng đây sẽ là một ý tưởng tuyệt vời. Kết quả bà chằn nhà anh thật sự có cách nghĩ không giống phụ nữ bình thường.

“Anh phải đảm bảo anh sẽ chú ý an toàn, tuân thủ luật giao thông, tai nghe khắp nẻo mắt nhìn tám hướng, lái xe phải tập trung, không được chạy nhanh, đi đường cũng phải tập trung, không vượt đèn đỏ không giành đường.”

“Được. Anh đảm bảo sống đến 100 tuổi.” Cố Anh Kiệt cười thầm, anh muốn thu lại lời nói trước đó, chiêu này hóa ra có tác dụng, lần này không uổng công đi Mỹ. “Vũ Phi, đèn sao cũng không còn, những cái cũ kỹ không tốt đều bị đồ tốt thay thế rồi, chuyện quá khứ đừng để trong lòng nữa, phải có lòng tin với anh.”

“Sao em cảm thấy lời này của anh có ý là chờ em trở nên cũ kỹ sẽ có người mới tốt đẹp thay thế em.”

“Tần Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt nghiến răng, rõ ràng anh nói là tên đàn ông cặn bã trước đây đã bị anh vừa mới lại vừa tốt thay thế, cô biết rất rõ, vẫn cứ nói ngược lại.

“Dữ như vậy sao?” Tần Vũ Phi hừ hừ.

“Đúng vậy.” Cố Anh Kiệt nói: “Em học ngữ văn không giỏi, anh thật sự lo lắng thay cho thầy của em. Anh đi đón em, đưa em về nhà bổ túc một khóa.”

Tần Vũ Phi cười to, nói thế nào hai câu lại có thể vòng trở về. “Không muốn. Ngày mai em muốn xem trước biểu hiện của anh có tốt không.”

Cố Anh Kiệt bỗng nhiên hơi hồi hộp: “Cha em có nói gì anh không?”

“Có, ông thấy anh làm em giận như vậy, liền nói người này không được, đổi một người khác.”

Cố Anh Kiệt sững sờ, chững lại một lúc nói: “Em làm anh sợ đấy.”

“Vậy anh còn làm em  sợ.”

“Tần Vũ Phi, em lại ngây thơ thật, rõ ràng anh đang tỏ tình.”

“Trình độ tỏ tình kém như vậy anh cũng không biết xấu hổ sao?”

“Em bịa đặt lời của cha mình mới xấu xa.”

“Được rồi, một lời bất hòa, tắt điện thoại.”

Đã qua hơn mười giây, Cố Anh Kiệt hỏi: “Sao không tắt?”

Nữ vương trừng mắt: “Anh cũng không giữ lại một chút sao?”

Đâu bên kia điện thoại là tiếng Cố Anh Kiệt cười lớn, Tần Vũ Phi thở phì phì, tắt rồi.

Đây cũng xem như là dùng cãi nhau để kết thúc cuộc gọi? Chẳng qua là đêm nay Tần Vũ Phi ngủ rất ngon, không gặp ác mộng nữa, cũng không bởi vì ngày mai người lớn chính thức gặp mặt mà căng thẳng mất ngủ. Phải có lòng tin, cô nghĩ, phải có lòng tin.

Đối với anh, cũng đối với chính mình.

Cố Anh Kiệt đối với bữa tiệc buổi tối trong nhà hơi lo lắng, sáng sớm anh bắt đầu đặc biệt chọn quần áo và giầy dép, soi gương mười phút, suy nghĩ kiểu tóc cả nửa ngày. Đến công ty, ngay cả các đồng nghiệp cũng nhìn ra hôm nay anh có bữa tiệc xã giao rất quan trọng. Anh nói, hôm nay phải gặp cha mẹ bạn gái.

Nói ra câu này, Cố Anh Kiệt cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Anh nhịn không được gọi điện thoại cho Từ Ngôn Sướng, chính là đặc biệt nói một câu hôm nay anh phải gặp cha mẹ Tần Vũ Phi.

“Đừng khoe khoang với tôi, loại người như cậu… giọng điệu yêu đương cuồng nhiệt thật là buồn nôn.” Từ Ngôn Sướng khinh bỉ anh. Cố Anh Kiệt cười ha ha.

Buổi trưa có người bạn gọi điện thoại tới rủ anh đi chơi bóng, Cố Anh Kiệt cũng nói tối nay không rảnh, anh phải gặp cha mẹ bạn gái. “Đúng rồi, vẫn chưa nói cho cậu biết, bạn gái tôi là Tần Vũ Phi.

Người bạn cười ha ha, nói chúc mừng. Sau đó nói câu tiếp theo: “Mẹ nó, cậu chỉ là đi gặp người lớn, không phải vì kết hôn mà dùng giọng điệu của chú rể để nói chứ?”

Cố Anh Kiệt cũng không xấu hổ chút nào: “Chia sẻ niềm vui của tôi với cậu là vinh hạnh của cậu.”

“Cút đi!”

Cố Anh Kiệt không để ý, cúp điện thoại nhìn giờ, tại sao còn chưa hết giờ làm, nhanh đến giờ đi, gặp người lớn là thứ hai, anh muốn về nhà gặp bà chằn nhà anh. Không biết đêm nay có cơ hội lừa cô về nhà hay không, vừa gặp người lớn xong đã dẫn con gái nhà người ta về nhà hơi quá khoa trương không? Không thích hợp? Mặc kệ, nếu như Vũ Phi sẵn lòng đi với anh, anh sẽ mang.

Trông trái, ngóng phải, đã đến giờ!

Cố Anh Kiệt huýt sáo lái xe tiến vào dòng xe cộ. Điện thoại vang lên, là Tôn Diệc An. Cố Anh Kiệt nhớ tới lời Tần Vũ Phi dặn dò, vì vậy đeo tai nghe vào chỉ nói một câu: “Sam, tôi đang lái xe, buổi tối trở về gọi lại cho cậu.”

Tôn Diệc An ở đầu dây bên kia đồng ý. Cố Anh Kiệt tắt điện thoại rồi tiếp tục tập trung lái xe. Trong lòng nghĩ mình nghe lời bà xã biết bao nhiêu, đêm nay về nhà với anh đi.

Lúc Cố Anh Kiệt đến nhà hàng, vợ chồng Cố Văn Quang đã đến. Cố Anh Kiệt vừa ngồi xuống chưa được vài giây, đã thấy Tần Văn Dịch đưa vợ và con gái cũng đi vào phòng bao.

Tần Vũ Phi vén tóc, đeo bông tai và vòng cổ pha lê, lộ ra cái cổ thon dài trắng sáng, âu phục màu hồng nhạt càng làm cô đặc biệt xinh đẹp. Trong mắt Cố Anh Kiệt lập tức không còn người khác, chỉ biết chăm chú nhìn cô cười.

Vợ chồng Cố gia đứng lên đón khách, Cố Anh Kiệt đương nhiên cũng đứng dậy chào hỏi, chỉ là ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi Tần Vũ Phi, bà Cố nhịn cười không được lén đá con trai một cái: “Con cũng không kém chút nào.” Tiền đồ này haizz, thật muốn tan nát tâm can.

Người hai nhà chào hỏi, Tần Vũ Phi gọi “Bác trai, bác gái”, cô đỏ mặt dưới ánh mắt nóng bỏng của Cố Anh Kiệt, muốn ngồi lặng lẽ bên kia. Ít xuất hiện, trong trường hợp này nhất định phải ít xuất hiện.

Cố Anh Kiệt nhanh chóng chuẩn bị, kéo ghế ra cho vợ chồng Tần Văn Dịch, mời bọn họ ngồi. Sau đó thừa cơ kéo tay Tần Vũ Phi, dắt cô ngồi xuống bên cạnh mình. Tần Vũ Phi mặt càng đỏ, lén trừng mắt với anh. Bốn người cao tuổi cũng không phát hiện. Người trẻ tuổi bây giờ, nhìn thêm vài lần thật sự sẽ mù mắt.

Vở kịch nhỏ:

Cố Anh Kiệt: Tác giả, tối nay Vũ Phi sẽ về nhà với tôi chứ?

Tác giả: Ai biết được.

Cố Anh Kiệt: Không phải bà có thể động tay gõ vài chữ liền giải quyết được sao.

Tác giả: Đúng vậy, bây giờ cậu biết tôi lợi hại rồi. Đúng là gõ vài chữ sẽ giải quyết được, nhưng còn phải tùy tâm trạng nha.

Cố Anh Kiệt: …

Tác giả: Cậu còn nhớ cậu đã quên một sự kiện hay không?

Cố Anh Kiệt: Cái gì?

Tác giả: Không sao, tôi nhớ là được.

Cố Anh Kiệt: …