Editor: Tiểu Thảo
Beta: An Dung Ni
Không quan tâm thì không quan tâm thôi.
Cố Anh Kiệt hiểu được ngôn ngữ cơ thể của cô, anh cố tình không để ý tới cô. Anh cùng ba người bạn kia đến chỗ nhóm bạn khác, lần lượt chào hỏi, nhưng không đến gặp mặt Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi càng tức giận, cô cảm thấy mình bị vừa lừa rồi. Từ Ngôn Sướng nói với cô Cố Anh Kiệt muốn tăng ca, nói cái gì sẽ không mời cô tất cả đều là cố ý, trở về lại tìm một người bạn chung giữa họ làm như trùng hợp đến mời cô, kết quả cô đã cắn câu. Nhất định là Cố Anh Kiệt đang giở trò. Lừa cô tới đây để xem sắc mặt cô.
Tần Vũ Phi biết rõ mình có điểm kì lạ, nhưng kì lạ thì kì lạ, trong lòng cô không vui tại sao phải giả vờ mình rất vui vẻ. Cố Anh Kiệt xếp đặt cô gặp hắn, cô không vui, thấy Cố Anh Kiệt lạnh nhạt với cô, cô cũng khó chịu, cho dù Cố Anh Kiệt đối với cô ân cần, cô ưng thuận nhưng cũng sẽ khó chịu. Dù sao cô cũng khó chịu rồi, tại sao cô phải giả vờ rằng mình đang vui vẻ.
Tần Vũ Phi phụng phịu, vẻ mặt mất hứng. Sau đó Từ Ngôn Sướng đến, thấy Tần Vũ Phi, hắn cười đến mặt mày sáng lạn, gọi mọi người tranh thủ thời gian chia nhóm, hai chiếc du thuyền, chia lộ trình trên thuyền, trước tiên mọi người bơi lội câu cá ăn điểm tâm, sau đó chạy lên đảo đốt lửa qua đêm, ngày mai lái thuyền đến nơi xa hơn để chơi, một số hòn đảo nhỏ rất có ý nghĩa.
Mọi người đều rất cao hứng, tung tăng hoan hô như chim sẻ, chia nhóm đi theo Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt lên du thuyền. Tần Vũ Phi không nói hai lời, lên du thuyền bên Từ Ngôn Sướng. Từ Ngôn Sướng cười với cô, cô cũng giả bộ cười lại, sau đó quay đầu. Từ Ngôn Sướng quay đầu nhìn Cố Anh Kiệt bên kia, anh đang nhìn về bên này. Nhưng tiếc là Tần Vũ Phi nhìn cũng chưa từng nhìn anh một cái. Từ Ngôn Sướng giả vờ không biết bão tố giữa hai người, chỉ vẫy vẫy tay với Cố Anh Kiệt, ý bảo người bên này đã sẵn sàng, chuẩn bị khởi hành.
Dọc đường không có chuyện gì bất thường, hai chiếc du thuyền đến nơi, các nhóm trai gái thay đồ bơi, thoa kem chống nắng nhao nhao xuống nước, ai không bơi thì ở trên thuyền ăn uống, trò chuyện, khiêu vũ, đánh bài ,chụp ảnh, chơi trò chơi. Tần Vũ Phi tâm tình không tốt, chơi cái gì cũng không có hứng thú, Doãn Đình đã sớm cùng người khác xuống biển bơi lội, lúc kéo cô cùng đi cô nói cô muốn ở lại trên thuyền chơi, nhưng cô đổi tới đổi lui, một chút hứng thú cũng không có, hơn nữa càng đổi càng bực bội.
Thà vừa rồi cô lên thuyền của Cố Anh Kiệt cho rồi, như vậy ít nhất cô không cần đoán anh lúc này đang làm gì, có phải đang được phụ nữ quay quanh, có phải đang tán tỉnh những cô gái khác. Thậm chí cô nghĩ mục đích Cố Anh Kiệt gạt cô đến chơi, là muốn phủ đầu ra oai cho cô xem, không có cô anh rất thoải mái, anh căn bản không thiếu phụ nữ, cho nên cô không cần quá coi trọng bản thân, còn chơi trò trốn tìm. Thật ra người ta một chút cũng không thèm, chỉ là cô tự mình đa tình.
Tần Vũ Phi cảm thấy như vậy không đúng, trong đầu cô ra sức bảo chính mình dừng lại. Không cần nghi ngờ nhiều, không được nghĩ xấu người khác, nhưng cô nhịn không được. Cô biết rõ tính tình cô không tốt, biết rõ mình có tật xấu, nhưng cô không cách nào khống chế. Cô chán ghét chính mình như vậy, cô cũng ghê tởm mình ngu ngốc nói với Cố Anh Kiệt “Anh có yêu tôi không”, “Tôi rất thích anh”, “Chúng ta xóa số điện thoại của nhau”, chán ghét bản thân nghe nói Cố Anh Kiệt đến thì rõ ràng si mê vô cùng, giống như chơi trốn tìm.
Thật sự là ngu xuẩn, làm cho người ta ghét. Cô đúng là người phụ nữ khiến cho người ta chán ghét.
Tần Vũ Phi nghĩ cô cần phải xuống nước để tỉnh táo một chút, nếu không thì cô sẽ nóng nảy mà quăng ném đồ lung tung mất.
Tần Vũ Phi thay áo tắm hai mảnh, nhảy xuống nước. Thời tiết rất nóng, vừa xuống nước cảm thấy nước lạnh chênh lệch với nhiệt độ bên ngoài rất cao, cô run rẩy dưới nước, lập tức cảm thấy thoải mái nhiều, một lúc thích ứng với nước, cô bắt đầu đi lên. Người trên boong tàu lớn tiếng ầm ĩ, xung quanh không ít người bơi lội cười hì hì, Tần Vũ Phi không có tâm trạng, nghe được cảm thấy mệt mỏi, liền bơi đến ven bờ, bên kia có một số đảo san hô nhỏ, khá yên tĩnh.
Bơi được một đoạn dài, từ trong nước ngẩng đầu lên mới nghe được có người gọi cô: “Tần Vũ Phi!”
Tần Vũ Phi đảo mắt, rất tốt, Cố thiếu đến cãi nhau sao? Muốn chỉ trích thái độ trốn tránh của cô không tốt sao? Cô đầy một bụng bực bội không có chỗ bộc phát, ầm ĩ một trận cũng tốt, có lẽ cãi nhau so với xóa số điện thoại chấm dứt càng hiệu quả hơn!
Tần Vũ Phi đột nhiên quay lại, còn chưa mở miệng, lại nghe Cố Anh Kiệt bắt đầu mắng: “Rốt cuộc em có chút ý thức an toàn hay không, trước đó không phải đã cùng mọi người nói rồi? Không bơi quá xa, không hành động một mình, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao?”
Tần Vũ Phi ngẩn ngơ, lại mắng cô chuyện này sao? Cố Anh Kiệt trước mặt cô không ăn mặc bảnh bao như bình thường. Anh để trần nửa thân trên, tóc ẩm ướt vẫn còn chảy xuống, bọt nước theo gương mặt sống mũi rớt xuống, phác họa đường nét anh tuấn, Tần Vũ Phi không dám nhìn xuống, đành phải nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Ánh mắt của anh lúc này đặc biệt sáng, đang bốc cháy lửa giận. Tần Vũ Phi cũng không biết tại sao, khí thế bỗng chốc mất hết. Nhưng cô không thể yếu thế, không cam lòng bị anh chèn ép, vì vậy hừ một tiếng, hất cằm: “Mắng chửi người khác rất nhanh, anh chẳng là gì của tôi, có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”
Cố Anh Kiệt nghẹn họng, xấu hổ mở miệng nói anh đang tìm cô, ở dưới nước bơi trong đám người không thấy cô, liền chạy lên thuyền đi tìm, nhưng người trên thuyền lại nói cô xuống nước rồi, anh lại xuống nước tìm, thật vất vả mới thấy cô, nhưng cô lại bơi một mình ra xa. Anh đương nhiên tới một mình,tìm được cơ hội ở riêng với cô là quá khó. Nhưng cô không chú ý an toàn, một mình chạy loạn khắp nơi thật sự là chọc giận anh. Tóm lại một mét trở về một mét, muốn trách cô không có ý thức an toàn, cũng muốn bắt lấy cơ hội cùng cô một chỗ.
Cố Anh Kiệt rẽ nước, tới gần Tần Vũ Phi, trong nước Tần Vũ Phi trốn không được, bị anh bắt được. Cố Anh Kiệt kéo cô đến rạn san hô đằng sau, vừa nói: “Đến đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không muốn đi.” Tần Vũ Phi giãy dụa, nhưng đánh không lại sức của anh. Cô có chút hối hận, thật sự là không nên bơi đến chỗ này, cô không muốn nói chuyện với anh, cô sẽ thua. Hiện tại trong đầu cô rất loạn, cô không có tâm trạng, cô chưa chuẩn bị tốt, cô sẽ thua.
“Anh thả tôi ra.” Cô đập tay anh, “Đồ lưu manh, tôi muốn gọi người.”
“Được, em gọi đi, nhanh lên, anh có thể giúp em.” Cố Anh Kiệt trêu chọc, nhìn cô nàng có chết thì cũng chết vì sĩ diện này có thể làm gì.
Tần Vũ Phi trừng anh, quả nhiên không có mặt mũi nào gọi người, cô thậm chí còn vô thức nhìn bốn phía xung quanh, sợ có người chú ý bọn họ. May mắn là cô đã bơi khá xa, những người trên du thuyền không có ai thấy bọn họ.
Cố Anh Kiệt vừa rẽ nước vừa kéo cô đến rạn san hô bên kia, cô không phối hợp, anh duỗi tay nắm lấy eo cô. Eo cô rất nhỏ, rất mềm mại, lúc này bởi vì mặc áo tắm hai mảnh, da thịt bên hông lộ ra, bàn tay to lớn của anh nắm lấy, giống như hâm nóng cô. Hai người đều dừng động tác, những ký ức chung đồng thời tràn vào trong đầu. Ánh mắt của anh nóng rực, nóng đến mặt cô không tự giác được đỏ lên.
Cố Anh Kiệt nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó có phần thô lỗ kéo cô, mang cô đi đến rặng san hô phía sau. Chỗ này thật sự kín đáo lại yên tĩnh, tim Tần Vũ Phi đập thình thịch.
Cố Anh Kiệt chống hai tay lên đá ngầm, sát hai bên bả vai của cô, lưng cô dựa vào đá ngầm, bị cọ có chút đau, để đề phòng bị chìm xuống, cô duỗi tay nắm lấy cánh tay anh, Cố Anh Kiệt dứt khoát lấn tới, dùng chân nhẹ nhàng áp sát cô, da thịt trên người gần như chạm nhau, mặt đối mặt, tạo thành một cử chỉ rất thân mật.
Tần Vũ Phi thiếu chút nữa cho rằng anh muốn hôn cô, vì vậy sau đó co rụt lại, nhưng anh không có, anh chỉ nhìn cô, thấy thân thể cô như nhũn ra. Lại không dám nhìn thẳng anh, cô liền rủ mắt xuống. Nhưng nhìn xuống tình hình cũng không chuyển biến tốt đẹp bởi vì cô thấy anh để trần, lộ ra lồng ngực cường tráng cùng trên đó… hai điểm đỏ ửng.
Tần Vũ Phi mặt càng đỏ hơn. Chưa bao giờ biết đàn ông cởi trần cũng sẽ khiến mọi người suy nghĩ xa xôi, đồ tắm của đàn ông cũng nên có ba điểm mới đúng.
“Hôm đó anh đến công ty em, có phải em trốn đi không?” Cố Anh Kiệt hỏi. Tần Vũ Phi trong đầu bỗng tưởng tượng anh mặc quần áo lót, có chút buồn cười.
“Vì sao trốn anh?” Anh lại hỏi.
Tần Vũ Phi hồi phục tinh thần, ai nói cô trốn anh rồi? Còn vì cái gì! Anh quản được cô sao? Cô nhịn không được giương mắt trừng hắn: “Anh mới là xấu xa, rõ ràng tìm người lừa tôi tới đây!”
“Anh tìm người lừa em lúc nào?”
“Rõ ràng là có! Không phải ngày nghỉ anh tăng ca sẽ không tới đây sao? Bây giờ tại sao lại ở đây?” Hơn nữa vừa xuất hiện đã dẫn theo hai người con gái đi cùng! Quá ghê tởm!
Cố Anh Kiệt nghe xong, hỏa khí cũng tăng lên: “Em là vì cho rằng anh sẽ không tới cho nên mới đến đây sao?” Uổng công anh lúc gặp cô ở đây vừa kinh ngạc lại vui mừng, anh cho rằng cô không ngại gặp anh, hoặc nên nói là cô giả vờ cũng muốn giả vờ không sợ gặp anh. Kết quả đây sao? Cho là anh tăng ca?
“Lớn tiếng như vậy làm gì? Lớn tiếng thì hay sao? Giọng lớn rất giỏi à?” Luận khí thế cãi nhau Tần Vũ Phi thật sự sẽ không thua.”Chính là nghĩ anh không ở đây tôi mới đến đấy, như thế nào!”
Không ra làm sao, anh đã phát bực. Sau đó anh cũng đoán được ai lừa gạt cô, chẳng qua là để tránh lửa giận của cô đốt tới người khác, anh vẫn không muốn nói chuyện này cho thỏa đáng.
“Tóm lại bây giờ chúng ta lại gặp mặt, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.”
“Lần trước cũng đã nói rõ ràng, không còn gì để nói.” Tần Vũ Phi muốn đẩy anh ra, nhưng anh dùng sức, cô đẩy không đi. Cô tức giận đánh anh một cái, da hai người để trần để xuống nước, khi chạm vào nhau liền vâng lên một tiếng “chát” rất lớn. Tần Vũ Phi lại càng hoảng sợ, chột dạ mở mắt, nghe có vẻ rất đau. Cô không dám động thủ lần nữa, liền rụt tay lại.
“Vui không?” Cố Anh Kiệt hỏi.
“Không.” Người phụ nữ không có lương tâm nào đó trừng mắt.
“Cho em đánh thêm một cái.”
“Không muốn.” Ai thèm đánh anh. Tần Vũ Phi nhịn không được lại trừng anh.
Cô trừng anh, lại bị tầm mắt của anh bắt được. Ánh mắt đó giống với trong giấc mơ của cô tối hôm qua. Mặt Tần Vũ Phi lại bắt đầu nóng lên, trong đầu có âm thanh đang hò hét, đẩy anh ra, bảo anh cút ngay, nhưng cô không nhúc nhích được, cô thậm chí không mở mắt ra, sau đó cô thấy anh mỉm cười, thở dài một tiếng.
Môi của anh áp sát, hôn cô.
Tần Vũ Phi đầu óc choáng váng, cô nghe được anh trên môi cô nói: “Tần Vũ Phi, anh đã nghĩ sẽ thật từ từ đến bên em, chờ chúng ta đều tin tưởng nhau hơn sẽ nói sau.”
Sau đó thì sao? Tần Vũ Phi hỏi thầm. Nhưng anh không nói tiếp, mà lại hôn cô, nụ hôn lần này tương đối nhiệt tình, đầu lưỡi của anh quấn vào, cô đã từng nếm thử hương vị của anh, cô thích hương vị đó, sạch sẽ lại rất dễ chịu.
“Thế nhưng lúc nhìn thấy em, anh lại hoàn toàn quên mất chuyện từ từ này.” Cô bị anh ôm vào lòng, nghe được anh bên tai cô nói: “Anh thích em, Tần Vũ Phi, rất rất thích em. Anh muốn ở bên em.”
Thế sự tin tưởng kia đâu rồi, không có lòng tin làm sao bây giờ? Tần Vũ Phi lại hỏi thầm. Cô cảm thấy anh rất nhanh sẽ chán cô. Chỉ cần cô bắt đầu lộ ra sự lo lắng, nghi ngờ, bộ mặt nhỏ mọn của mình, cô cảm thấy cô không có cách nào khống chế chính mình. Cô đối với chuyện tình cảm này, hoàn toàn không có lòng tin.
“Tần Vũ Phi, bạn thân của em đã đi rồi, cho dù cô ấy đối với em có cảm giác như thế nào, là đắc ý, áy náy hay là cái gì khác, đều không quan trọng, cô ấy giải thoát rồi. Mà tên đàn ông cặn bã kia, em không phải nói hắn đã tìm được tình yêu đích thực, sống một cuộc sống tốt đẹp sao? Vì cái gì trong ba người, chỉ có em sống không tốt? Em sao có thể chịu thua?”
Tần Vũ Phi há to miệng, trong đầu như bị đánh một đấm.
Vì cái gì trong ba người, chỉ có cô sống không tốt?
Cô không biết.
Cô sống không tốt sao?
“Em sao có thể chịu thua, để bọn họ so với em hạnh phúc hơn?”
Tần Vũ Phi kinh ngạc nhìn Cố Anh Kiệt, cô không phục, cô đương nhiên không phục, nhưng nếu như cô lại thất bại? Bụng cô sẽ đau đớn, cô sợ lại bị phản bội, cô rất sợ cô sẽ yêu ai, đã yêu, sẽ đau khổ. Cô thật sự không muốn lại trải qua lần nữa.
Sẽ khiến cô khổ sở, cô không muốn.
Tần Vũ Phi nhìn Cố Anh Kiệt, nhìn ánh mắt của anh, cô nhớ tới câu Cố Anh Kiệt nói: “Nếu như em còn yêu anh, còn nhìn anh bằng ánh mắt này”, cô dường như nhìn thấy tình yêu trong ánh mắt Cố Anh Kiệt, đáp lại? Cô không chắc chắn. Lúc trước cô cho rằng cái nhìn thấy trong mắt của người đàn ông kia chính là tình yêu. Nhưng kết quả đã chứng minh là không phải.
Tần Vũ Phi há to miệng, rất muốn hỏi: “Cố Anh Kiệt, anh có thể đảm bảo anh sẽ không thay đổi sao?” Nhưng lời này vướng trong cổ họng, cô hỏi không ra. Qúa ngu ngốc, cô ngu ngốc trốn tránh anh. Chính cô còn không bảo đảm được chuyện đó, người khác sao có thể đảm bảo?
Nam nữ hoan ái, lưỡng tình tương duyệt, cái gọi là tình cảm, căn bản là không có gì đảm bảo.
“Cố Anh Kiệt.” Cô gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cô không thắng được, nhưng cũng thua không nổi.
Cô và anh yêu nhau sẽ có thể hạnh phúc sao?
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: A Kiệt, lần này ngươi không dùng giáo viên thể dục để dạy triết dọa vợ nữa, ngươi dùng giáo viên hóa sao?
Cố Anh Kiệt: Ngươi không có hiểu biết có thể không cần lên tiếng.
Tác giả: Quả thực là giáo viên hóa đó. Một chút quan tâm cộng một chút cổ vũ cộng một chút khích tướng lại thêm một chút sắc dụ…
Cố Anh Kiệt:…
Tác giả: Ôi, biểu cảm gì đấy! Không có biện pháp, môn hóa của ta là do giáo viên văn dạy đấy. Giáo viên đẹp trai như vậy này!