Chiều Chuộng Em Cả Đời

Chương 67: Anh em




Dương Gia Văn điên cuồng gõ code trên máy tính, dây nối của máy tính đang cắm tại cổng nguồn điện bên hông Cố Duật Ninh.

Nại Nại đứng phía sau Dương Gia Văn, hết sức tập trung nhìn anh đưa từng hàng code phức tạp như bùa chú vào, tuy rằng một chữ cũng nhìn không hiểu.

“Sẽ không có việc gì chứ?” Nại Nại lo lắng hỏi.

“Không biết.” Dương Gia Văn lau mồ hôi trên trán.

Cố Duật Ninh trúng độc, thật sự là con virus ác tính mà anh khó thu phục nhất. Chẳng trách anh ta không có cách nào tự diệt sạch sẽ con virus này, ngược lại còn bị nó công chiếm.

Cố Duật Ninh ngồi trên ghế, hình như đã tiến vào trạng thái chờ, mắt trái mở to, trong mắt đều là từng hàng số liệu lưu mã bay nhanh.

Nại Nại nhìn sát vào mặt anh, nhìn anh một cách chăm chú.

Chỉ có giờ khắc này, cô mới cảm thấy người đàn ông trước mặt là người máy.

Ngày thường, mỗi một hành động cử chỉ của anh không có nửa phần khác biệt con người.

Bỗng nhiên, mắt trái của anh nhìn về phía cô, chớp chớp.

Nại Nại hoảng sợ, che ngực: “Anh....tỉnh rồi hả?”

Cố Duật Ninh khẽ cong môi: “Em lại gần anh quá, nên mùi hương đánh thức anh.”

Nại Nại:........

Vậy cũng được sao?

“Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Cố Duật Ninh hoạt động cổ một lát: “Tốt hơn lúc nãy nhiều.”

Dương Gia Văn nói: “Đã khống chế được rồi, nhưng còn chưa có biện pháp gi3t chết chúng nó hoàn toàn, tôi cần phải viết ra một bộ code sát độc có hiệu quả nhất.”

“Phiền cậu rồi, Gia Văn.”

“Tiên sinh ngài đừng nói thế, bảo hộ ngài chính là chức trách của tôi.”

Nại Nại kinh ngạc nhìn Dương Gia Văn: “Không phải anh là trợ lý của em sao?”

Dương Gia Văn còn chưa mở miệng, Cố Duật Ninh đã nói: “Trợ lý của em, anh không thể dùng sao?”

“A, đương nhiên có thể sử dụng rồi, anh cứ việc dùng đi, tùy tiện dùng! Em tặng anh ấy cho anh đó!”

Dương Gia Văn:........

Được rồi, hắn chính là công cụ để hai người này đá qua đá lại show ân ái.

Dương Gia Văn bận rộn suốt đêm, Nại Nại ngồi cạnh bàn, đầu gật gù như chim gõ kiến, buồn ngủ rồi.

Cố Duật Ninh ôm cô gái nhỏ lên giường mình, nhẹ nhàng buông tay, đắp chăn cho cô.

Dương Gia Văn thấy Nại Nại ngủ rồi, vừa mã hóa code vừa nhỏ giọng hỏi: “Tam gia, sao ngài bị nhiễm virus? Ngài dùng usb nào đó không sạch sẽ sao?”

Cố Duật Ninh lắc đầu, ngày thường anh đều cẩn thận, chưa bao giờ tiếp nhận tài liệu lung tung từ máy tính không rõ lai lịch.

Chỉ có.....mấy ngày trước Cố Bình Sinh đưa cho anh một cái usb, nói là ảnh chụp Nại Nại trong buổi sinh nhật, cho anh nhìn xem.

Bởi vì là Cố Bình Sinh nên Cố Duật Ninh không có bất cứ hoài nghi nào, trước tiếp c ắm vào cổng tiếp nhận của mình, lưu những ảnh đó trong mục “ký ức”.

Nếu có khả năng cảm nhiễm thì cũng chỉ là những bức ảnh đó có vấn đề.

Nhưng mà, tại sao lại là Cố Bình Sinh?

**

Sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Cố Bình Sinh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Nại Nại đang nằm ngủ ngon trên giường, Dương Gia Văn mệt quá sức, gục xuống bàn ngủ.

Cố Duật Ninh vẫn ngồi trên ghế, lâm vào trạng thái ngủ đông.

Cố Bình Sinh rón ra rón rén đi vào phòng, nhặt cái usb màu trắng lên cất vào trong túi, rời khỏi phòng như tên trộm.

Phía chân trời dần dần hiện lên tia nắng ban mai nhàn nhạt, thế giới ngủ say chậm rãi bị đánh thức, Cố Duật Ninh lặng lẽ mở mắt, nhìn bóng dáng rời đi của Cố Bình Sinh.

Sắc mặt.......dần dần lạnh xuống.

........

Cố Bình Sinh vội vã ra khỏi đại trạch, lấy di động gọi điện thoại: “Đã lấy được usb, chắc đã quét được toàn bộ số liệu thông tin của anh ấy. Chú hai, chừng nào chú cần cháu sẽ tự mình giao cho chú.”

Bên kia điện thoại, giọng nói già nua của Cố Duyên truyền đến: “Cháu trai ngoai, chỗ ta tạm thời bảo mật, chờ lát nữa sẽ có tài xế đến đón cháu, chúng ta không gặp không về.”

Cố Bình Sinh nhíu mày: “Chú vẫn không tin cháu, chú hai.”

“Cháu trai ngoan, tốt nhất cháu đừng ra vẻ, chú hai này chỉ muốn tốt cho cháu thôi.”

Cố Bình Sinh thoải mái cười cười: “Làm sao sẽ, đương nhiên cháu tin chú hai rồi. Đây chẳng phải tên người không ra người, quỷ không ra quỷ, giả mạo anh trai cháu nhiều năm như vậy......còn chiếm công ty vốn nên thuộc về cháu nữa, nuôi cháu thành một phế vật, chú không biết cháu hận hắn như thế nào đâu.”

Cố Duyên nói: “Cháu hiểu đạo lý này là tốt rồi. Ta không có con trai, chỉ cần ta có thể đoạt lại tập đoàn Cố thị một lần nữa thì không lâu sau, công ty chẳng phải sẽ là của cháu?”

“Chú hai, đương nhiên cháu tin chú.”

Cố Bình Sinh cắn chặt răng, hỏi: “Nhưng mà chú hai, rốt cuộc chú động tay động chân gì với usb thế? Hai ngày nay, cháu thấy dáng vẻ của hắn, sẽ không thật sự đi đời nhà ma sớm chứ?”

Cố Duyên hừ lạnh: “Đây là người thầy Johansson của nó làm ra, nhưng mà lão già đó vẫn mềm lòng, cất giữ để tương lai dùng. Virus này sẽ không khiến nó chết đâu, chẳng qua chỉ là món quà gặp mặt ta tặng cho nó mà thôi.”

“Chú hai, chú giỏi lắm. Cái chết của giáo sư Johansson cũng có liên quan đến chú hả?”

Cố Duyên: “Cháu trai, có vẻ cháu nói quá nhiều rồi đấy.”

Cố Bình Sinh cười hì hì: “Tiểu thuyết cháu đọc nhiều lắm, anh trai cũng luôn nói như thế.”

.........

Buổi sáng lúc dùng bữa, Nại Nại phát hiện bầu không khí giữa Cố Duật Ninh và Cố Bình Sinh có chút là lạ.

Dương Gia Văn bưng nồi cháo nóng lên bàn, múc cho mỗi người một bát cháo gạo kê đầy ắp.

“Ngày hôm qua ba người ngây ngốc trong phòng cả đêm, bệnh của anh tốt tốt hơn rồi.” Cố Bình Sinh cười hỏi: “Mọi người làm cái gì thế?”

Cố Duật Ninh không nói chuyện, Nại Nại mặt không đổi sắc mà nói lung tung: “Chỉ là.....trợ lý Dương hiểu một chút y thuật, kiểm tra cho tam gia một chút, châm cứu gì đó.”

“Trợ lý Dương anh là người toàn năng! Biết nấu cơm, biết viết code, lại còn biết y thuật!” Cố Bình Sinh cười nói: “Tôi trả anh tiền lương cao, anh tới làm trợ lý của tôi nhé, được không?”

Bởi vì sắc mặt của Cố Duật Ninh xanh mét, thế nên Dương Gia Văn không đáp lời hắn.

Cố Bình Sinh nhún vai, cúi đầu uống từng ngụm cháo nóng.

“Anh uống từ từ thôi, nóng lắm!” Nại Nại nhắc.

Cố Bình Sinh nhìn Cố Duật Ninh: “Hình như anh trai anh không hề sợ nóng.”

Bàn tay cầm muỗng của Cố Duật Ninh khẽ khựng lại, cuối cùng cũng mở miệng:

“Cố Bình Sinh, nhiều năm qua anh đối xử với em như thế nào?”

“Anh, anh thật sự rất tốt với em!” Cố Bình Sinh cười hì hì nói: “Muốn cái gì cho cái đó, nuôi như nuôi heo, à không, heo cũng không béo như em.”

Nại Nại biến sắc, đây chính là lời nói hỗn láo.

Dương Gia Văn nháy mắt ra hiệu với cô: “A, không còn sớm nữa, không phải hôm nay Nại Nại em phải đóng phim sao? Anh đưa em đi.”

“Vâng!” Nại Nại vội vàng đứng dậy, vội vàng cùng Dương Gia Văn ra khỏi Cố trạch.

“Ai nha, bọn họ làm sao thế? Sáng sớm tinh mơ đã khó chịu như vậy rồi.”

Dương Gia Văn ngồi trên xe, khởi động động cơ, thở dài: “Tâm huyết nhiều năm qua của Cố tiên sinh chỉ sợ phải chảy về biển Đông rồi, nuôi ra một con bạch nhãn lang.”

Nại Nại kinh ngạc: “Ý anh là sao?”

“Virus này, không phải ai khác, chính là Cố Bình Sinh thả.”

.......

Đương nhiên Cố Duật Ninh có thể giả bộ không biết, nhưng người ngồi đối diện anh lại chính là em trai ruột.

Đối với bất cứ kẻ nào, anh cũng có thể lạnh lùng đối xử, nhưng Cố Bình Sinh......anh không làm được.

Cố Duật Ninh nhìn hắn, chậm rãi nói: “Khó chịu anh đã lâu?”

Cuối cùng Cố Bình Sinh buông muống xuống, trầm mặc một lát, mỉm cười: “Anh, anh đang nói gì thế?”

“Là anh em, có kiếp này thì không sống cho kiếp sau, lời này......em thường xuyên nói.” Cố Duật Ninh nói: “Có chuyện gì thì ngồi xuống nói cho rõ ràng, anh không hy vọng giữa chúng ta có bất cứ hiểu lầm nào.”

“Nào có hiểu lầm gì, em vẫn luôn một lòng yêu quý kính trọng anh mà!” Cố Bình Sinh chỉ vào ngực trái của mình: “Anh là anh trai em yêu nhất!”

“Chát” một tiếng giòn tan, Cố Duật Ninh tát hắn một cái: “Vĩnh viễn đừng dùng cái ngữ khí này...nói chuyện với anh.”

Cố Bình Sinh khiếp sợ nhìn anh, bỗng nhiên đứng dậy: “Vậy mà anh......lại đánh em?”

“Cố Bình Sinh, bất cứ kẻ nào cũng có thể phụ anh, nhưng chỉ có em.......không có tư cách.”

Cố Bình Sinh khó tin mà lui về sau, xoay người rời khỏi đại trạch. Cố Duật Ninh không có đuổi theo, nhìn theo thân ảnh đón tia nắng ban mai thất tha thất thểu rời đi.

Tim đau thấu xương, cùng lắm chỉ là như này mà thôi.

Cố Binh Sinh chạy một mạch mấy trăm mét, ngoài cửa lớn, một chiếc xe màu đen sớm đã chờ lâu.

Cố Bình Sinh bụm mặt, dùng sức lau nước mắt, quay đầu nhìn lại đại trạch Cố gia phía xa xa.

“Em chỉ có một người anh trai là anh.”

Hắn cắn răng niệm ra những lời này, sau đó quyết tuyệt quay người ngồi vào xe hơi màu đen.

Không lâu sau, chiếc Maybach cũng ra khỏi cổng lớn tiểu khu, bám theo chiếc xe kia.

**

Nại Nại cũng không để Dương Gia Văn đưa mình đến đoàn phim nữa. Cô nhớ tới đã lâu mình không đến thăm Diệp Uyển Ngôn – mẹ của Cố Duật Ninh, vừa lúc ở đây cách viện điều dưỡng Nam Sơn rất gần nên cô trực tiếp đến viện điều dưỡng.

Lại không ngờ đến, xe hơi vừa vào cổng viện dưỡng lão thì nhìn thấy mấy tên đàn ông mặc tây trang đen, kéo Diệp Uyển Ngôn ra ngoài.

Diệp Uyển Ngôn phản kháng rất kịch liệt, tiếng hét chói tai, la to ác ma!

Nại Nại vội vàng chạy tới ngăn bọn họ lại: “Các người định mang dì ấy đi đâu?”

“Tam gia có ý muốn đón phu nhân về nhà.”

“Nói bậy!” Dương Gia Văn đi lên trước, nói: “Chúng tôi mới từ Cố trạch ra, Cố Duật Ninh không hề nói lời này! Rốt cuộc các người là ai?”

Mấy tên đàn ông mặc tây trang đen nhìn nhau, không nói chuyện nữa, kéo Diệp Uyển Ngôn vào trong xe, Dương Gia Văn thấy chuyện thật sự không ổn liền ngăn bọn họ lại.

Mấy tên kia cũng có võ, nhào vào đánh nhau với Dương Gia Văn.

Nại Nại chạy tới nắm tay Diệp Uyển Ngôn, dẫn bà vào xe mình.

Diệp Uyển Ngôn còn đang liều mạng giãy giụa: “Các người là ai, buông tôi ra! Tôi không đi! Trường Sinh con ở đâu! Con trai của mẹ!”

Nại Nại vội vàng lấy ảnh chụp của Cố Trường Sinh trong túi xách ra, “Cháu là Tiểu Nại, dì ơi, dì không nhận ra cháu sao?”

“Tiểu.....Tiểu Nại, mẹ nhận ra, con là con dâu của mẹ.”

Nại Nại gật đầu liên tục: “Cháu đưa dì đi gặp anh Trường Sinh nhé?”

“Được.”

Công phu quyền cước của Dương Gia Văn không tồi, sạch sẽ lưu loát giải quyết mấy tên kia. Quay lại xe, khởi động động cơ, chạy tới Cố trạch.

Tới cửa nhà rồi, Tần quản gia lại nói với bọn họ: “Hai người họ một trước một sau ra ngoài, tam gia theo đuôi nhị thiếu, còn không cho ai đi theo. Tôi thấy tình huống không thích hợp, nhìn dáng vẻ......là sắp xảy ra chuyện.”

Dương Gia Văn vội vàng hỏi: “Bọn họ đi nơi nào?”

“Không biết, cũng không nói.”