Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh

Chương 17: Lửa trại – đêm buồn




Tôi cố gắng quên chuyện cô ta ra khỏi phòng Nelson, xốc lại cổ áo xộc xệch, nhưng dường như hình ảnh đó vẫn lảng vảng trong đầu tôi. Cứ mỗi lần nghĩ đến, tôi cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹt mà đau đớn đến muốn khóc. Tại sao trước đây, tuy rằng tôi cảm thấy khó chịu nhưng tôi chưa bao giờ ghét bạn gái mới của Quân, vậy mà bây giờ tôi lại ghét Ngữ Yên đến nhường này?

Tôi cố gắng tránh Nelson, cũng cố gắng không nghĩ tới anh ta nữa.

Nhưng tại sao tất cả những nơi tôi đến, tôi đều nhìn thấy anh ta hiển hiện trong đầu. Ngay cả khi tôi đang làm việc, tôi cũng có thể mường tượng ra nụ cười anh ta trong ánh chiều tà.

Tôi cảm thấy hận bản thân tôi, muốn xé nát, muốn cào rách hình ảnh của Nelson ra hàng nghìn mảnh, nhưng lại không thể nào làm được.

Tôi chỉ còn cách cố vùi đầu vào công việc, liên tục nhận công việc từ sáng đến tối mịt để khỏa lấp cảm giác cô đơn và đau khổ này.

***

Mươi hai giờ đêm.

Sau khi mọi người đã xong việc, chúng tôi tụ tập ở nhà ăn nhân viên và đi lên núi. Để chào đón những người mới đến, khu nghỉ mát tổ chức một đêm lửa trại trên núi. Có mười người Jamaica mới đến, da đen và tóc xoăn tít. Tôi không định đi sâu vào kể về những người này, bởi tôi không có dịp làm việc với họ. Tôi cũng không muốn tham gia tiệc vì sợ gặp Nelson nhưng Ellen nhất quyết kéo tay tôi, đẩy lên xe rồi đóng sập cửa xe lại.

Chúng tôi đốt đống củi đã kiếm được từ hồi chiều rồi bật nhạc và nhảy múa quanh đống lửa. Bia được chuyền từ người này sang người khác. Chúng tôi ngồi thành một vòng tròn và nhâm nhi cốc bia cùng những đồ thức ăn nhanh. Tôi ngồi cạnh Spencer và bé Anne. Không thấy Ngữ Yên ở đâu, và tôi cũng không muốn hỏi về cô ta. Chúng tôi trò chuyện như những người bạn cũ mới gặp lại tuy rằng tôi không thể hoàn toàn bình thường với Spencer. Bé Anne đòi tôi bế:

- Sao không thấy cô đến chơi nhà cháu nữa? Cháu mong cô lắm.

- Vì cô bận quá. Anne có nhớ cô không?

- Có ạ. – Anne trả lời, gương mặt phúng phính khiến tôi muốn thơm vào má.

Tôi biết Spencer đang nhìn mình. Nhưng điều đó nào có vấn đề gì đâu? Trong tôi có một chút thù hận, ghen tuông đối với Ngữ Yên, khiến tôi có lúc đã nghĩ rằng mình sẽ giả vờ yêu Spencer để trả thù cả cô ta lẫn Nelson. Nhưng rồi lý trí mach bảo tôi rằng cho dù tôi có làm như vậy thì cũng có ích gì. Nelson chẳng hề yêu tôi. Lý trí bảo tôi đừng chú ý đến Nelson, nhưng ánh mắt tôi lại nhìn quanh kiếm anh ta. Không thấy anh ta đâu. Tôi tự giễu cợt trái tim ngu ngốc của mình. Biết đâu giờ này, anh ta đang ở cạnh Ngữ Yên. Buồn bực, tôi trả bé Anne lại cho Spencer và đi ra bờ suối, trên tay cầm theo một lon bia.

Có hai bóng người ở dưới gần bờ suối. Tôi nhẹ nhàng đi lại gần, cố gắng không đánh động họ. Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhận ra Nelson, và người kia, không nhìn, tôi cũng có thể đoán ra là ai.

- Sao em lại làm như vậy với Tâm? Cô ấy không có lỗi gì cả.

- Tại sao ư? Anh biết rõ rồi đấy. Tại vì anh suốt ngày đi cùng cô ta. Tại vì anh không còn ngó ngàng đến em nữa. Điều đó anh phải hiểu rõ hơn ai hết.

- Anh chỉ xem cô ấy là một người bạn. Em đừng ghen tuông vớ vẩn. – Nelson ngừng một chút rồi nói tiếp. – John đã bắt cóc nhầm Jess đúng không? Anh biết là cậu ta. Chỉ có cậu ta mới sẵn sàng làm tất cả vì em.

Là bạn ư? Tai tôi lùng bùng, chân tay bủn rủn, dường như chỉ còn một chút nữa là ngã quỵ xuống. Sau tất cả những hành động đầy yêu thương của anh ta, kể cả nụ hôn mãnh liệt đó, hóa ra anh ta chỉ xem tôi là một người bạn? Thật quá nực cười.

- Đúng vậy. Đúng là tôi nhờ John giúp đỡ. Anh ấy vẫn luôn tốt với tôi, không như anh. John nghĩ rằng tôi không biết tình cảm của anh ta dành cho tôi, nhưng tôi biết hết bởi vì tôi là phụ nữ. Nhưng anh không hiểu, trái tim tôi chỉ hướng về anh – Ngữ Yên cười chua chát – Anh lo lắng cho cô ta à? Chỉ cần cô ta biến mất thì anh sẽ yêu em như ngày xưa, đúng không? – Ngữ Yên dịu giọng, vuốt ve vầng trán của Nelson

- Yên, em nghe này. Đừng làm hại cô ấy. Và có lẽ chuyện của chúng ta là một sai lầm. – Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Nelson.

- Sai lầm ư? Sai lầm kể từ lúc anh rời bỏ em đến một bang xa xôi. Sai lầm bởi vì em đã lấy Spencer mà không hề có tình yêu?

- Không. Sai lầm bởi vì chúng ta tiếp tục một tình yêu tội lỗi lẽ ra không nên có.

- Kể từ khi Tâm đến, anh đã hoàn toàn thay đổi. Tại sao vậy? Anh đã yêu cô ấy đúng không? Anh nói đi.

Nelson im lặng.

Ngữ Yên khóc. Rấm rứt. Tức tưởi. Và tràn đầy oán hận.

- Dù sao đi nữa thì Anne cũng chính là con gái anh. Anh không thể chối bỏ em, lại càng không thể chối bỏ Anne. – Cô ta khóc nức nở. Tiếng khóc làm đau lòng người nghe.

Tôi chợt hiểu ra tất cả mọi việc. Một cách vô thức, tôi đánh rơi lon bia xuống đất. Một tiếng động vang lên, đánh động Ngữ Yên và Nelson. Tôi hoảng hốt, đi giật lùi, lại đụng phải Spencer đang đứng đằng sau tôi. Anh ta dường như hóa đá, đứng yên bất động. Có lẽ anh ta đã đi theo sau tôi ra đây, nhưng mà tôi chẳng còn tâm trí nào để hỏi nữa. 

Tôi chỉ biết cắm đầu chạy một mạch. Chạy để trốn sự thật phũ phàng.

Nelson đã lừa dối tôi ư? Không, không phải. Anh ta có là gì của tôi đâu cơ chứ. Nhưng anh ta lại chính là nguyên nhân để Ngữ Yên đặt bẫy tôi. Cô ấy muốn tôi rời khỏi đây không phải bởi vì Spencer yêu tôi, mà bởi vì cô ta ghen với tôi vì Nelson. Còn Nelson ư, con người mà tôi nghĩ rằng là một người tốt, lại là tình nhân của vợ Spencer, bạn anh ta. Anne chính là con gái của anh ta. Cuộc sống thật nực cười. Hóa ra Spencer đã yêu thương và nuôi nấng một đứa trẻ là con của vợ mình và tình nhân.

Vậy thì cuộc sống còn có gì để mà tin tưởng?

Tình yêu quả là một thứ tội lỗi.

Tôi thấy mình vỡ vụn. Tôi không biết mình đã đi lang thang như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ. Trong đầu thật sự trống rỗng. Tôi không biết mình nên làm gì, nên tin tưởng điều gì bởi vì cuộc sống là một chuỗi những dối trá và lừa lọc.

Khi tôi về phòng thì trời đã nhá nhem tối. Nelson đang đứng trước cửa phòng đợi tôi. Mà cũng có thể anh ta đợi Jess. Ai mà biết được. Tôi cố gắng phớt lờ anh ta.

- Tôi xin lỗi, Tâm. – Ánh mắt anh ta thất thần và mệt mỏi.

- Anh có lỗi gì đâu. Thôi anh về đi, tôi mệt lắm. Tôi cần ngủ.

- Anh chỉ cần năm phút thôi.

- Để lúc khác. Giờ tôi không muốn nghe gì nữa cả. – Tôi lạnh lùng xua tay. Anh ta níu tay tôi lại khi tôi tra ổ khóa vào phòng. Tôi gạt tay anh ta, vô tình chạm đến một vết xước rỉ máu trên cánh tay anh ta. Có lẽ anh ta va vào một hàng rào hay dây kẽm nào đó. Nhưng điều đó có gì mà tôi phải bận tâm chứ, anh ta có Ngữ Yên chăm lo rồi kia mà. Nghĩ đến cảnh cô ta băng vết thương cho Nelson thì tôi bỗng thấy khó chịu và tức tối.

- Được rồi. Mai chúng ta sẽ nói chuyện sau. – Nelson nói, chờ đợi cái gật đầu của tôi. 

Nhưng tôi chỉ im lặng, lạnh lùng đóng sập cánh cửa lại trước mặt anh ta.

Càng nghĩ đến Ngữ Yên, tôi càng thấy bức bối. Chẳng lẽ tôi đang ghen đến mất lí trí? Không phải, tôi tự nhủ mình. Huống gì Nelson không xứng đáng với tình yêu của tôi. Anh ta hóa ra cũng chỉ tầm thường đến vậy. Tôi tiếc cho cái lòng tin ngờ nghệch của chính mình.

Nelson và tôi, từ nay chỉ là những con người xa lạ, không thân thích.

Tôi phải rời bỏ nơi này thôi, một nơi có quá nhiều phức tạp và những mối quan hệ rắc rối.

Hài hước làm sao. Tôi trốn chạy kí ức đau buồn đến nơi này, để rồi lại mang thêm một vết thương lòng sâu hoắm.