Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 37




Trên đường trở về, Lương Minh Nguyệt vẫn luôn im lặng, lúc ngồi trên giường, cô đột nhiên nói: “Ông ngoại nói, năm chín mấy ấy, bà ngoại em bị trận lũ cuốn trôi.”

Vương Nam Thặng: “Ừ.”

“Anh biết ông ngoại em chết như nào không? Vào cuối tuần đầu tiên của năm lớp 11, em bảo với ông ngoại mình sẽ về. Lương Vi không cho phép, bởi vì hôm đó mẹ của Thẩm Kế Hoa mừng thọ 70 tuổi, bà ta nhất định phải trói em đi chúc thọ một bà lão chưa từng thấy mặt, để em làm công cụ biểu diễn cho bà ta. Em không chịu, tới Thẩm gia liền bỏ chạy. Nhưng đợi em về Nghiên Sơn thì ông ngoại đã ngã trên đất rồi, không thể cử động được.”

Lương Minh Nguyệt nghẹn ngào nói: “Nếu không biết em về, ông ngoại sẽ không uống rượu. Nếu em về nhà sớm hơn, ông ngoại đã không nằm trên nền đất lạnh lâu như vậy. Nếu em về kịp một chút thì biết đâu…” Cô che mắt lại, khuôn mặt rưng rưng, ​​”Em sợ ngây người, tất cả đều là lỗi của em. Em đáng bị mất ông ngoại, đáng bị lẻ loi một mình trên đời. Em không xứng làm cháu gái của ông ngoại.”

Vương Nam Thặng ôm cô vào lòng, vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói: “Không, không, ông ngoại đang nhìn em, em khóc thế này, ông ngoại sẽ buồn đó.”

Lương Minh Nguyệt lắc đầu, “Không, em sẽ không bao giờ gặp lại ông, em không có ông ngoại…”

Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, “Đừng khóc, Minh Nguyệt, bảo bối, trái tim anh sắp vỡ tan rồi.”

Lương Minh Nguyệt bắt đầu kể cho anh nghe về ông ngoại. Kể khi còn nhỏ nhà ông ngoại rất nghèo, đi học chỉ đi được một kỳ rồi nghỉ một kỳ, nhưng dù có nghỉ hẳn một kỳ, đi thi ông vẫn đứng nhất trường, ông rất thông minh. Kể ông là người tốt, nhưng trẻ thì mất con, già thì mất vợ, cả đời buồn đau. Cô cũng không hề ngoan ngoãn nghe lời, hay chọc ông tức giận.

Cô cười khổ nói: “Nhà em, không có ai có thể sống hết cả đời.”

“Vớ vẩn. Chúng ta có thể.” Vương Nam Thặng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng nhau sống hết cuộc đời này nhé. Minh Nguyệt, anh yêu em.”

Lương Minh Nguyệt nhìn anh, đôi mắt sáng hơn sao, “Em cũng yêu anh. A Thặng, em sẽ mãi yêu anh.”



Chu Kỳ Nhi trở về sau chuyến du lịch đau khổ, liền đến nhà người chú phát quà.

Nghe tiếng cô, đứa cháu trai hò reo inh ỏi trong phòng, giật món đồ chơi mân mê một lúc rồi ném sang bên, quấy rầy cô hỏi chuyện.

Cô không có nhiều kiên nhẫn dỗ dành thằng quỷ nhỏ này, đang định tìm cớ chuồn đi, chị dâu đã lên tiếng trước: “Đến giờ rồi, con về phòng đi, đừng để thầy Ngô đợi lâu.” Sau đó chị giải thích với Chu Kỳ Nhi, “Nhà chị thuê gia sư cho thằng nhỏ.”

Chu Kỳ Nhi đi theo hóng hớt, không ngờ lại gặp người quen ngồi bên trong.

“Úi -” Chu Kỳ Nhi mừng rỡ, “Thế giới này nhỏ thật, Ngô Tĩnh Văn.”

Ngô Tĩnh Văn đã nhận ra giọng nói của cô từ lâu nên không có vẻ gì quá ngạc nhiên, chỉ chào hỏi một cách tượng trưng: “Thật trùng hợp. Chu Kỳ Nhi.”

Chị dâu hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Quen ạ. Học sinh giỏi của trường.” Chu Kỳ Nhi bước vào, ngồi bên cạnh cháu trai, “Để tôi nghe xem thầy Ngô giảng hay như nào nào.”

Ngô Tĩnh Văn coi cô như không khí, nghiêm túc giảng bài cho cậu nhóc, nhưng Chu Kỳ Nhi lại chẳng thể ngồi yên, được một chốc lại gây rắc rối, cô lúc thì bóp mặt cháu trai, lúc thì cù nó, thậm chí còn lôi kẹo dẻo con rắn ra ăn.

Cuối cùng, khi cô lại lần nữa đưa tay vào nách cháu trai, Ngô Tĩnh Văn mất kiên nhẫn, nắm cổ tay cô kéo qua, lạnh lùng nói: “Cậu chán chưa?”

Thằng cháu trai nằm bẹp xuống bàn để tránh lửa chiến tranh bay sang chỗ mình, cậu đã được lĩnh ngộ mấy lần, biết rõ thầy Ngô hung dữ cỡ nào.

Chu Kỳ Nhi cũng sửng sốt, nhìn khuôn mặt đang cận kề của Ngô Tĩnh Văn, cô ngoan cố cãi: “Chưa. Nếu không sao vẫn còn ngồi đây?”

Ngô Tĩnh Văn hất cô ra, “Cậu muốn thế nào cũng được. Dù sao hai tiếng nữa tôi cũng về.”

Chu Kỳ Nhi bĩu môi, thầm nghĩ người này thật khó ưa.

Nhưng cố tình cô vẫn còn ở đó một thời gian, ngày nào cũng ghé qua nhà chú, chỉ để xem cái mặt kia còn có thể khó ưa hơn được không.

Hôm điền tờ nguyện vọng ấy, bốn người đi đến quán cà phê nơi Ngô Tĩnh Văn làm việc bán thời gian.

Ngô Tĩnh Văn bưng trà trái cây và đồ tráng miệng đến, Chu Kỳ Nhi hỏi: “Cậu không nghỉ ngơi một chút được hả?”

Ngô Tĩnh Văn liếc cô một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, “Có thể.”

“Hừ.” Chu Kỳ Nhi nhìn sang chỗ khác, hỏi Lương Minh Nguyệt: “Các cậu đều nộp đơn vào đại học Nhạn thành à?”

“Ừ. Tớ đăng ký ngành tự động hóa, A Thặng học kiến ​​trúc, Tĩnh Văn đăng ký khoa luật. Còn cậu?”

“Tớ muốn nộp đơn vào trường Truyền thông. Nhưng bố tớ lại không chịu. Ông ấy muốn tớ đăng ký sư phạm, sau này sẽ là giáo viên hoặc công chức gì đó. Tất nhiên tớ không thể nghe lời ông ấy. Nhưng, Minh Nguyệt, tại sao cậu lại muốn nộp đơn vào ngành tự động hóa? Nghe đã thấy chuyên nghiệp đến lạ lùng rồi.”

“Học cái đấy vui. A Thặng bảo thế.”

“Ngô Tĩnh Văn, tại sao cậu lại muốn học luật? Tương lai định làm thẩm phán à?”

Ngô Tĩnh Văn: “Lo thân cậu trước đi.”

Chu Kỳ Nhi cả giận: “Ai thèm lo cho cậu?”

“Mọi người nói chuyện đi.” Ngô Tĩnh Văn đứng dậy, “Tôi đi xuống trước, đến giờ làm rồi.”

Sau đó, về cơ bản đã trở thành sàn diễn riêng của Chu Kỳ Nhi, cô kể khổ về chuyện gia đình áp bức, Vương Nam Thặng thỉnh thoảng sẽ sắm vai phụ cổ vũ, càng khiến cô ấy bô lô bất tận.

Cuối cùng nhắc đến chuyện về nhà, cô phát hiện ra thế mà Ngô Tĩnh Văn lại là gia sư của cháu mình, Chu Kỳ Nhi giậm chân nói: “Cứ nghĩ sau này phải trải qua 4 năm ở Nhạn thành với cậu ta, tớ lại thấy đau đầu.”

Lương Minh Nguyệt: “Tớ mới là người phải đau đầu vì cậu nói nhiều đây này.”

“Vớ vẩn.” Chu Kỳ Nhi trợn mắt nhìn hai người, “Mấy ngày nay hai cậu vẫn ở chung hả?” Cô rất muốn nói chút chuyện không lành mạnh, nhưng lại không dám nói bừa.

“Ừ.” Vương Nam Thặng hào phóng thừa nhận, “Sau này đi Nhạn thành cũng sẽ sống chung. Nếu không có việc gì thì cậu đừng đến làm phiền bọn tôi.”

“Tôi phải đến chứ, không chỉ đến, mà còn phải ở cơ, tôi sẽ ngủ với Minh Nguyệt.”

“Cậu mơ đi.”

Lương Minh Nguyệt: “Thôi hai người ở cùng nhau đi, tớ ở riêng.”

Chu Kỳ Nhi cạn lời, Vương Nam Thặng véo mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ đáng ghét nhà em?”

Mấy người ầm ĩ một lúc, trời đã tối sầm, Ngô Tĩnh Văn tiến lên dọn dẹp bát đĩa, Lương Minh Nguyệt dọn giúp anh, còn giơ thìa kem cố ý để dành đến bên miệng anh.

Ngô Tĩnh Văn há miệng ăn, khóe miệng dính đầy bột, Lương Minh Nguyệt tiện tay lấy khăn giấy lau cho anh.

Chu Kỳ Nhi nhìn Vương Nam Thặng, Vương Nam Thặng ngồi một bên, trên mặt không có biểu cảm gì. Chỉ khi Ngô Tĩnh Văn quay người đi xuống lầu, anh mới ôm Lương Minh Nguyệt vào lòng.

Chờ đến nửa đêm, Vương Nam Thặng mới bắt đầu thanh toán cả nợ cũ lẫn nợ mới.

Anh vờ tức giận ra lệnh cho Lương Minh Nguyệt: Sau này em không được phép đút cho người khác ăn nữa.

Lương Minh Nguyệt cau mày nhìn anh, Vương Nam Thặng lại mủi lòng, đành phải giả bộ đáng thương, nói: “Em không biết sao, hồi trước anh nhìn thấy em đút cho người khác ăn, tức giận đến mức mấy đêm không ngủ.”

Lương Minh Nguyệt cầm lấy một quả anh đào, cho vào miệng rồi hôn anh, nói: Đút như này thì sao?

Vương Nam Thặng đè cô xuống giường: Hôm nay anh sẽ đồng quy vu tận với em.

Sau khi đến Nhạn Thành, không ai ngờ được rằng Ngô Tĩnh Văn lại trở thành người bận rộn nhất.

Điều mà Chu Kỳ Nhi lo lắng hoàn toàn không xảy ra. Cô còn chủ động hẹn anh đi chơi, nhưng hết lần này đến lần khác bị Ngô Tĩnh Văn từ chối, sau đó cô không đề cập gì nữa, quay đầu lao vào cuộc sống đại học sa đọa.

Vương Nam Thặng và Lương Minh Nguyệt đã trải qua bốn năm cực kỳ phóng túng trong căn hộ ngoài trường của mình. Cuối tuần hai người điên cuồng ân ái, vào kỳ nghỉ sẽ đi khắp nơi vẽ vật thực, sẽ lao đầu học đến tận khuya, sẽ lên kế hoạch cho tương lai bằng những bức vẽ lớn. Vương Nam Thặng đối xử rất tốt, rất dung túng với Lương Minh Nguyệt. Trình Văn Viễn thường khinh thường anh, Vương Nam Thặng chẳng chút để bụng, trong lòng anh, Lương Minh Nguyệt cao thủ hơn anh nhiều, cô không bao giờ che giấu hay chuẩn bị cho chuyện đó, cô trực tiếp dứt khoát, muốn yêu anh là yêu anh, muốn hôn là phải hôn cho đã, còn rất yêu giường. Vương Nam Thặng không có biện pháp phòng thủ, cũng không có chuẩn bị tâm lý, anh hoàn toàn bị cô nắm thóp, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.

Anh biết Lương Minh Nguyệt không thể từ bỏ Nghiên Sơn, nên anh đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu cơ sở ban đầu, tái tạo, cải tiến công năng, để cô và họ có thể sống thoải mái hơn khi trở về. Sau đó, họ nhận được tiền thưởng trong một cuộc thi, Vương Nam Thặng liền đưa người đến đó, mất hẳn một mùa hè để cải tạo hoàn toàn Nghiên Sơn.

Gần đến ngày tốt nghiệp, Vương Nam Thặng bất ngờ nhận được điện thoại của Cao Mạn Vân, báo ông nội lâm bệnh nặng, khó có thể qua khỏi, nói anh về gặp mặt ông lần cuối. Vương Nam Thặng không mua được vé máy bay, đi tàu thì quá chậm, mà từ Nhạn thành về Đường thành cũng chỉ mất mấy tiếng lái xe, nên anh đã tự lái xe về nhà. Nào biết lúc đi trên đường cao tốc lại gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Suốt một thời gian sau đó Lương Minh Nguyệt như người mất hồn, cô vẫn không thể đối mặt với nỗi buồn mất mát đột ngột như vậy, như thể trên trời rơi xuống một cú đấm nghiền nát trái tim cô. Cô không biết phải giải quyết trái tim trống rỗng này thế nào, dường như lúc nào cũng có gió lùa qua.

Ngô Tĩnh Văn và Chu Kỳ Nhi ở bên cạnh chăm sóc cô, dỗ dành, động viên cô, nói rằng cô hãy vì đứa con trong bụng mà cố gắng ăn uống nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều, thai nhi sẽ biết đó.

Cô thấy thật khó hiểu, cô vẫn ăn ngon ngủ yên mà, sao phải khuyên cô như thế? Cô cũng đâu nghĩ nhiều, cô chẳng nghĩ gì hết.

Còn nữa, tại sao phải vì đứa trẻ mà tươi tỉnh, đứa trẻ chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Đó là một sinh mệnh mới không liên quan đến họ, càng không liên quan gì đến tất cả những gì đang và đã xảy ra. Tại sao nó vừa sinh ra, hoặc còn chưa sinh ra đã phải gánh trên vai sứ mệnh trấn an? A Thặng mất rồi. Một sinh mệnh mới có thể trấn an được ư? Cô đã phản bác trong đầu rất nhiều lần, nhưng không hề nói ra câu nào. Cô không còn sức để nói nữa.