Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 3




Đám chị em trên cáp treo cũng nhảy theo cổ vũ, Lương Minh Nguyệt đứng trong góc nhìn hai chiếc xe thể thao uốn lượn trên con đường núi quanh co.

“Bạch thiếu gia điên rồi.” Một cô gái mặc áo hai dây màu vàng giữ chặt lan can, chăm chú nhìn phía dưới, lẩm bẩm: “Không biết lần này ai thắng nhỉ—”

Mấy cô cười khúc khích, một cô gái tóc ngắn cố tình nói, “Tiểu Kiều không biết ai thắng thật á?”

Tiểu Kiều thở dài: “Đương nhiên là tôi mong Bạch thiếu gia thắng rồi. Đám xấu xa này, còn không cho tôi than thở tí à.” Cô ấy đưa tay đẩy cô gái tóc ngắn, “Tính cô xấu nhất, Tuyết Văn thối. “

Tuyết Văn bắt chước theo: “Tính cô xấu nhất, Tiểu Kiều thối.”

Mọi người cười to, Tiểu Kiều lại giơ nắm đấm nhỏ, Tuyết Văn nắm lấy tay cô ấy, “Ôi, Tiểu Kiều, cô thử thuyết phục Bạch thiếu gia nhà cậu xem, sao lúc nào cũng so đo với Tuấn thiếu gia thế? Càng so càng thua, ít nhất cũng phải đổi người đi chứ. Điền Điền, Bội Bội, các cô thấy đúng không?”

Điền Điền: “Đúng vậy. Tôi nghe người ta nói Tuấn thiếu gia đua xe từ hồi mười mấy tuổi, ngày đêm ngâm mình trong xe, không muốn sống mà.”

“Thật sao?” Có người hỏi, “Sao tôi không biết nhỉ?”

“Bây giờ anh ấy bớt chơi rồi. Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn dư sức thắng Bạch thiếu gia.”

Tiểu Kiều rất bất lực: “Bạch thiếu gia không cam lòng, anh ấy cảm thấy mình mỗi lần đều đã tiến bộ vượt bậc, chỉ cần một thời gian ngắn nữa là có thể thắng được Tuấn thiếu gia.”

“Chẳng có gì hồi hộp cả. Văn Khải nhà tôi còn chả buồn cá cược nữa.” Tuyết Văn lắc đầu chỉ tay về phía chân núi, “Mấy cô nhìn xem, Tuấn thiếu gia cố ý chờ trước vạch đích kìa!”

Đến đoạn nước rút, Bạch Hoành biết thắng bại đã phân. Nhưng Vương Tùng Tuấn lại vờ vịt dẫm chân ga đợi anh ta, khiến anh ta giận sôi máu. Anh ta không tin, điên cuồng đạp ga ____ băng qua ranh giới. Anh tức giận vỗ tay lái, “Đúng là sắt vụn!”

“Đừng nóng—” Anh ta còn chưa xuống xe đã có một đám nịnh hót chạy đến, mở cửa xe, dùng ruy băng phun lên người anh ta “phốc phốc”.

“Chúc mừng chúc mừng! Hoành Tử! Chỉ thiếu một chút xíu thôi, lần này thực sự chỉ thiếu một chút xíu thôi!”

“Lần sau nhất định sẽ thắng! Rửa mối nhục xưa!”

Bạch Hoành đen mặt: “Cút ——”

Vương Tùng Tuấn dựa vào xe, sau lưng là ánh nắng chiều vàng ruộm, hoàng hôn sắp buông xuống, tóc anh rối tung, giọng rất gợi đòn: “Phục chưa?”

“Coi như mày giỏi.” Bạch Hoành vỗ vai anh, “Chúng ta lại so trận nữa.”

Vương Tùng Tuấn: “So cái gì?”

“Kỹ thuật của ai giỏi hơn.”

“So thế nào?”

“Lát nữa chúng ta sẽ đứng giữa đường, lần lượt lái xe đụng nhau. Người đứng có thể trốn, kẻ lái xe có thể dừng lại. Ai có cự ly người gần xe hơn liền thắng. Không được ăn gian.”

“Quá kích thích!” Người bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa, nghe xong trò chơi này cũng kích động, khích tướng Bạch Hoành: “Hoành Tử, tao thấy mày thua chắc rồi, mày có dám tăng tốc đâu ——”

Bạch Hoành chỉ tay: “Câm mồm ——”

Trình Văn Khải ôm lấy bả vai của Bạch Hoành, nói đùa: “Tiểu Bạch Bạch, mày đừng có thua rồi ôm hận, muốn nhân cơ hội này đâm chết Tiểu Tuấn của bọn tao đấy nhé?”

“Yên tâm đi, mày không cần gà mái che con, tao cho Tiểu Tuấn của chúng mày chơi trước là được chứ gì!” Bạch Hoành bắt đầu đuổi người, “Cút cút, ai không muốn chết thì cút hết cho tao ——”

Mọi người cười ha hả lui về hai phía, Trình Văn Khải vẫn cố nán lại nói với Vương Tùng Tuấn một câu: “Đừng điên quá.”

Không biết Vương Tùng Tuấn có nghe thấy không, anh ném chìa khóa cho Bạch Hoành: “Cháu trai! Ông nội cho cháu chơi trước! Đừng có dại dột đấy–“

Suốt cả quãng đường Lương Minh Nguyệt đều bị coi như không khí, đi theo mấy cô gái phía trước, rẽ từ lối nhỏ vào đại lộ dưới chân núi.

Càng đến gần lề đường, tiếng ồn càng lớn, bên kia như việc trọng đại sắp diễn ra, các cô gái vội chạy đến hóng hớt. Lương Minh Nguyệt đi ở cuối, khi đám đông dừng lại, nhờ lợi thế chiều cao, ánh mắt của cô lướt qua những người đứng trước mặt, sau khi nhìn thấy cảnh đằng kia, sắc mặt cô tái nhợt ngay tức khắc.

Chỉ có mình Vương Tùng Tuấn đứng trên con đường nhựa thênh thang.

Hoàng hôn trên đỉnh đồi, trong ánh hào quang rực rỡ, anh đứng tại chỗ, dang rộng hai tay, hơi ngẩng đầu, tà áo bị gió núi thổi bay, bóng dáng đơn bạc như tờ giấy, có lẽ không phải gió, mà là chiếc xe màu xanh ngọc đang tăng tốc chớp mắt lao về phía anh, tiếng hò hét cổ vũ hai bên càng lúc càng kích động, Lương Minh Nguyệt đầu óc trống rỗng, cô dường như đột nhiên bị điếc, nhưng hai chân lại vọt vào đường lớn, vội vàng đẩy người ra.

Cú tông quá mạnh khiến cả hai ngã xuống đất.

Vương Tùng Tuấn nằm ngửa, khuỷu tay chống trên mặt đất có chút đau, anh cực kỳ sốt ruột, vội đẩy người ra, nhưng khi thấy Lương Minh Nguyệt. Hết thảy chỉ trong chớp nhoáng, anh như đông cứng lại, bởi vì anh thấy được sự sợ hãi, hối hận, thậm chí là đau đớn hiện lên trong mắt cô, đôi mắt cô bỗng sáng bừng lên vì những cảm xúc kỳ lạ, Vương Tùng Tuấn ngơ ngẩn, nơi nào đó trên người bị đánh mạnh vào.

Bạch Hoành bị con kỳ đà nhảy ra giữa đường này chọc cho tức điên, chiếc xe thể thao phanh gấp, bánh xe cọ xát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, anh ta mở cửa bước xuống xe, Lương Minh Nguyệt lồm cồm bò dậy, anh ta đang định chửi bật thì Lương Minh Nguyệt không nói hai lời, quật ngã anh ta xuống đất.

Những người khác đều sững sờ, bản thân Bạch Hoành cũng chết lặng, từ trên mặt đất nhảy lên, chuẩn bị đấm người.

“** mẹ mày!” Bạch Hoành nhào qua, định kéo người tính sổ, Vương Tùng Tuấn đã chen vào giữa, bảo vệ người phía sau.

“Tiểu Bạch,” Vương Tùng Tuấn ngăn lại, “Cô ấy chưa từng thấy bao giờ nên không nhạy bén. Phần thắng trước tao không nhận nữa, mày bỏ qua cho cô ấy đi.”

Bạch Hoành dù tức đến đâu cũng biết mình không thể đụng vào ai, chỉ đành chỉ vào mũi Lương Minh Nguyệt mà chửi: “Đồ chó điên, không thể hiểu nổi! Bị tâm thần thì đừng có chạy ra dọa người!”

Lương Minh Nguyệt không đáp, chỉ nhìn anh ta đầy chán ghét, giống như nhìn đống rác bên đường. Thế mà Vương Tùng Tuấn còn trừng mắt lườm anh ta: “Ăn nói kiểu gì đấy.”

“*** mẹ!” Bạch Hoành đạp xe, buông lời tàn nhẫn: “Mày đừng để tao thấy mày lần nữa!”

Lương Minh Nguyệt quay người rời đi.

Vương Tùng Tuấn quay người kéo lại, bị ném ra, cô thất vọng tột độ nhìn anh, rồi sải bước ra ngoài, Vương Tùng Tuấn bị ánh mắt lạnh lùng đó tóm lấy, sững sờ một giây rồi mới đuổi theo.

Trình Văn Khải tán thưởng một cách tượng trưng: “Xuất sắc. Phim thần tượng máu chó xuất sắc.”

Có người hiểu chuyện nói: “Vương Tùng Tuấn tìm đâu một cô bảo bối như thế đấy?”

Trình Văn Khải: “Mày cũng muốn?”

Người kia đáp: “Sao lại không? Cô gái này si tình như thế, quyết tuyệt chạy tới, đó gọi là phấn đấu quên mình đấy, tao còn tưởng Vương Tùng Tuấn sẽ bị đâm chết cơ.”

Một người khác cũng nói: “Đúng đúng, tư thế đó, đến tao còn run hộ.”

Trình Văn Khải nhàn nhạt nói: “Có lẽ cô gái này có kỹ năng diễn xuất tốt.”

“Ừ nhỉ, một giây đã vào vai được. Tài năng hiếm có đấy.”

“Mặt đẹp, dáng ngon, nhìn thôi đã thấy nhột nhạt.”