Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 44: Đêm thứ hai




Dịch: Mon

May mà chân tay Úy Đông Đình nhanh nhẹn nên lập tức đưa tay chụp được ‘ám khí’ kia. Y cầm chiếc giày thêu màu đỏ, xụ mặt, im lặng đi đến bên giường.

Vân Phỉ nhìn ánh mắt thâm thúy khó đoán và gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của y, tim như bị ai thắt lại. Trời ạ, đừng nói y cầm chiếc giày tới quất nàng nha.

Nàng lập tức chui vào trong chăn, hèn nhát vùi cả đầu vào trong ấy, giống như là một con rùa rụt đầu vào mai. Trước kia nàng chưa bao giờ sợ y, nhưng bây giờ chột dạ nên biết làm sao được.

Qua một lúc mà vẫn không thấy y có động tĩnh gì, Vân Phỉ len lén từ trong chăn he hé nhìn ra ngoài.

Úy Đông Đình đưa lưng về phía nàng, bộ đồ cưới đã được cởi ra, bên trong là bộ đồ lót màu trắng mỏng làm bằng tơ tằm nhẹ nhàng dán sát vào người. Theo mỗi cử động của y, những đường cong trên lưng đều loáng thoáng ẩn hiện. Lúc y thả bộ quần áo xuống, cánh tay vươn nhẹ ra, những khối cơ bắp ở đầu vai ẩn chứa một năng lượng tràn trề thấy rõ. Vân Phỉ nhìn cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh của mình, lập tức đánh mất ý định đánh tay đôi, chiến đấu với y đến cùng.

Y vừa xoay người lại, Vân Phỉ lại vội vàng giấu mặt vào chăn.

Đột nhiên có một sức mạnh giật lấy cái chăn từ tay nàng làm gương mặt hoảng hốt của nàng lộ ra ngoài. Nàng nhìn y với vẻ thấp thỏm bất an, như trước mặt có giặc dữ.

Điều bất ngờ là y không thèm nhìn nàng lấy một cái, sa sầm mặt lấy chăn đắp lên người rồi sau đó hai tay khoanh trước ngực mà ngủ, coi nàng như không khí.

Vân Phỉ không dám thở mạnh, trong lòng vừa kinh hãi vừa vui mừng. Không ngờ y chung chăn chung gối với nàng hai đêm liền mà lại không chạm vào nàng.

Thế này là thế nào? Là thật sự bị nàng chọc tức, lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng cho nên ngay cả hứng thú động phòng cũng không có sao? Hay là cơ thể có bệnh tật gì đó? Nàng cứ suy nghĩ vẩn vơ mà chả hiểu ra làm sao cả, chỉ biết vừa kích động vừa mừng rỡ.

Úy Đông Đình vốn nằm ngửa, một lúc sau thì trở mình đưa lưng về phía nàng, đưa tay tắt ngọn đèn bên cạnh giường.

Căn phòng lập tức tối om, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ở góc phòng, xuyên qua tấm màn lụa, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Tối qua, do Vân Phỉ ngồi xe ngựa cả ngày, cực kỳ mệt mỏi nên mới nhanh chóng ngủ say. Nhưng hôm nay bị nhốt trong phòng nghỉ ngơi suốt ngày nên lúc này hoàn toàn không buồn ngủ, hơn nữa có Úy Đông Đình nằm bên cạnh, cái cảm giác bên người đặt một trái bom không biết khi nào sẽ nổ này quả thật làm nàng không ngủ được.

Thái độ trầm tĩnh bất ngờ của Úy Đông Đình khiến cho nàng cảm thấy thật khó hiểu, trong lòng cứ thấp thỏm bất an, giống như bị buộc vào một sợi dây treo lơ lửng trên không trung. Từ khi gặp lại, tổng cộng y nói với nàng chưa quá ba câu, đột nhiên từ ánh dương ấm áp biến thành núi băng lạnh giá, đúng là khiến người ta không thích ứng được.

Thậm chí Vân Phỉ đã định nói với y, ngươi muốn báo thù thế nào thì cứ việc làm đi, cứ chậm rãi tra tấn kiểu dùng dao cùn giết người thế này ta không thích.

Nàng nằm thẳng tắp, cứng đờ trên giường, không dám nhúc nhích. Mãi đến khi tiếng hít thở của Úy Đông Đình ổn định nhịp nhàng, dường như đã chìm vào giấc ngủ thì nàng mới dám nhẹ nhàng nhúc nhích chân tay, sau đó lập tức dừng lại, nghe ngóng động tĩnh của Úy Đông Đình. Dường như y đã ngủ thật rồi, cứ nằm nghiêng như thế mà không có phản ứng gì.

Cuối cùng Vân Phỉ cũng thở phào, muốn tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Đáng tiếc ban ngày nghỉ ngơi nhiều quá nên cứ trằn trọc mãi mà vẫn không buồn ngủ. Nhờ vào ánh đèn lờ mờ, nàng len lén nhìn Úy Đông Đình đang nằm bên cạnh.

Y vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng ấy, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích. Nàng không khỏi nhớ đến tối qua, y đến vào lúc nửa đêm, mới mờ sáng đã phải đi, ngay cả chiến giáp cũng lười cởi mà ngủ luôn. Nhất định là vì bận chiến đấu với Lâm Thanh Phong nên mới mệt mỏi như thế, mới ngủ say như thế. Nghĩ tới tình cảnh hiện nay của y, nàng đột nhiên nảy sinh cảm giác không đành lòng.

Nàng nghĩ ngợi lung tung một lúc thật lâu nên hơi khát, do dự một lát, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, leo qua khỏi người y.

Hai chiếc giày nằm ngay ngắn trên bệ để giày, lòng nàng chợt thấy cảm động. Chậm rãi mang hai chiếc giày thêu hoa được y đặt sẵn sàng vào, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ. Uống hết một ly nước, nàng lại nhẹ nhàng về giường, lẳng lặng leo qua người y.

Nhưng ngay lúc nàng vừa bỏ một chiếc đùi qua thì y đột nhiên xoay người, đồng thời giữ chặt eo nàng lại. Nàng giật mình la lên một tiếng rồi lập tức không dám nhúc nhích, tạo thành một tư thế cực kỳ mờ ám, nàng ngồi ngay trên người y.

Ánh mắt của y sáng kinh hồn, không giống như ánh mắt vừa mơ màng tỉnh dậy. Lẽ nào y vẫn luôn không ngủ? Nàng cố nén sự hoảng loạn trong lòng, nở một nụ cười gượng: “Xin lỗi đã làm huynh tỉnh giấc.”

Úy Đông Đình không nói tiếng nào, tay đặt trên eo nàng, hơi dùng sức. Nàng cứng đờ, gần như sắp biến thành một khúc gỗ. Những ngón tay đặt bên hông nàng như mang theo nhiệt độ nóng kinh người, khiến nơi ấy bắt đầu nóng lên như bị lửa thiêu.

Trong sự yên tĩnh tột độ, cuối cùng y cũng chịu lên tiếng nói một câu: “Nặng quá, xem ra nàng ở Lục gia rất tốt, nuôi tới béo phì rồi mà.”

Béo phì… Vân Phỉ bị từ này làm tức tới mức mờ mắt, suýt nữa là hộc máu lên mặt y. Đây là từ để miêu tả một thiếu nữ duyên dáng đáng yêu sao? Chút áy náy hiếm hoi lúc nãy cũng bị y làm tức giận bỏ chạy mất. Nàng dùng sức đẩy vào ngực y một cái, muốn leo từ trên người y xuống dưới.

Nàng vốn tưởng y sẽ không dễ dàng buông tay, ai ngờ y lại thả Lỏng tay mặc cho nàng leo xuống. Nhưng ngay lúc nàng vừa nằm xuống, y lập tức nghiêng người, nằm đè lên người nàng.

Nàng cả kinh, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì một nụ hôn gần như khiến nàng nghẹt thở đã đặt lên môi nàng. Cảm giác hận không thể nuốt chửng cả người nàng vào bụng ấy vừa xa lạ vừa đáng sợ. Điều càng đáng sợ hơn là một bàn tay nóng hổi đã thò vào trong áo nàng, bầu ngực mềm mại chưa từng có ai chạm tới đã bị nắm trong bàn tay y.

Nàng kinh hoàng la ú ớ vài tiếng nhưng đôi môi lại bị phong thật chặt. Mọi sự chú ý đều chuyển dời từ đôi môi đến bờ ngực, nàng cảm thấy như thứ y đang nắm không phải là bầu ngực của nàng mà là trái tim nàng, bị y bóp thật chặt. Nàng vừa thẹn thùng vừa cuống quýt, dùng hết sức lực hy vọng chặn được bàn tay của y.

Y giữ chặt tay nàng lên trên đỉnh đầu, cúi đầu mình đè xuống ngực nàng, cách bộ đồ cưới, dùng một sức mạnh không nặng không nhẹ nhưng có thể làm nàng thấy hơi hơi đau để cắn mút đầu v* nho nhỏ của nàng.

Trong nháy mắt, tim nàng như muốn nổ tung ra. Cảm giác mạnh mẽ mà xa lạ chưa từng có ấy làm cho nàng bối rối đến nỗi không biết lmà sao, đầu choáng mắt hoa, muốn ngất đi.

Một lúc sau, y mới chịu thả nàng ra, hai người đều thở hổn hển. Y chống tay hai bên người nàng, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm lạ lùng.

Nàng sợ tới mức tim như ngừng đập. Thế nhưng, y không làm gì thêm nữa, chỉ nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt. Rồi từ từ, hơi thở dồn dập nguy hiểm kia dẫn bình ổn trở lại, ánh mắt sáng rực ghê người kia cũng tối dần đi.

Y xoay người xuống, cầm quần áo của mình rồi ra khỏi phòng tân hôn, bước chân vừa nhanh vừa vội.

Vân Phỉ ngơ ngác nhìn bóng y khuất sau cánh cửa, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại, trái tim muốn nhảy ra ngoài khi nãy cũng từ từ về lại trong ngực.

Một vùng áo trước ngực bị y ngậm ướt, cảm giác lành lạnh hết sức rõ ràng, giống như là một dấu ấn được in lại trên ngực.

Rốt cuộc thì y có ý gì đây? Tại sao lại bỏ cuộc giữa chừng, chẳng lẽ là không làm được thật sao? Nếu không thì sao thành thân rồi mà vẫn chưa chịu hành động? Lòng nàng dấy lên một cảm giác không biết nên nói là vui hay buồn, đêm tân hôn như thế, đúng là không ngờ được.

Hôm sau khi thức dậy, Vân Phỉ đến dâng trà cho Úy Trác, Úy Trác cũng cho Vân Phỉ nhiều lễ vật rất có giá trị, diễn vai người cha nhân hậu rất đạt. Vân Phỉ cũng diễn chung với hắn. Người ở dưới mái hiên, không thể cứng đầu cứng cổ được. Cho dù nàng có phản kháng quyết liệt thì cũng chẳng có ai cứu được nàng. Chuyện đã đến nước này, đến đâu hay đến đó vậy.

Thậm chí nàng còn mừng thầm vì Úy Đông Đình không chạm vào nàng, chỉ cần có thể thoát thân thì nàng vẫn chưa thể coi là con dâu họ Úy.

Suốt cả một ngày, Úy Đông Đình đều không ở trong phủ. Mãi đến khi ăn cơm tối, lên giường ngủ vẫn không thấy bóng dáng của y đâu. Lúc đầu nàng còn lo là nửa đêm y sẽ trở lại, sau đó đợi đến lúc canh ba, cơn buồn ngủ kéo tới, nàng bất giác chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, bên tai phải có cảm giác hơi ngứa, nàng đưa tay phủi một cái. Ngón tay đụng phải da thịt ấm áp, nàng lập tức giật mình tỉnh lại.

Úy Đông Đình ngồi bên cạnh nàng, không biết y trở về từ lúc nào, cũng không biết y ngồi thế đã bao lâu. Nhờ ánh sáng mờ mờ ảo ảo ngoài màn, nàng nhìn thấy gương mặt anh tuấn mà trầm lặng của y. Khi chạm vào ánh mắt thâm thúy khó đoán của y, tim nàng lập tức đập nhanh thình thịch, cả người không được tự nhiên.

Nhưng nhờ có kinh nghiệm thoát thân khỏi hang hùm hai đêm trước, nàng tin rằng tối nay y cũng sẽ không làm gì nàng, cho nên dần trấn tĩnh lại.

Y đứng lên, nói một câu: “Dậy đi, ta mang nàng ra ngoài.” Sau đó đặt một bộ quần áo lên trên tấm chăn nàng đang đắp, vén màn đi ra ngoài.

Vân Phỉ cầm lên xem, đó là một bộ quần áo của đàn ông. Nàng không rõ nguyên do nên sau khi mặc quần áo, mang giày xong thì hỏi với theo bóng y: “Đi đâu vậy?”

Y không trả lời, chỉ nắm tay nàng đi ra ngoài. Lúc này, ngoài trời còn đang tối mịt, nha hoàn gác đêm đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy Úy Đông Đình thì vội vàng hành lễ: “Đại tướng quân.” Khi nhìn thấy Vân Phỉ mặc nam trang thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn hai người ra khỏi đình viện.

Úy Đông Đình không nói tiếng nào, cứ nắm tay Vân Phỉ đi thẳng ra khỏi phủ thừa tướng. Ngoài cửa lớn có bảy tám tên cấm vệ quân mặc quân trang chỉnh tề đang đứng đợi.

Có một cấm vệ quân dắt một con ngựa qua, Úy Đông Đình leo lên ngựa rồi đưa tay ôm Vân Phỉ lên, đặt nàng ngồi trước mình, dùng chiếc áo choàng đen phía sau bao trùm lấy nàng.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Vân Phỉ lại hỏi y.

Úy Đông Đình nhìn thẳng phía trước chứ không nhìn nàng, chỉ lãnh đạm nói mấy chữ: “Ra ngoài thành.”

Ra ngoài thành? Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vân Phỉ chính là chắc y đang định dẫn nàng tới quân doanh, như thế thì mỗi đêm y không cần phải bôn ba, nửa đêm quay về, mờ sáng thì đi nữa. Hơn nữa đến lúc đó, hai bên giao chiến, y cũng tiện lấy nàng để uy hiếp Vân Định Quyền.

Nghĩ đến đây, nỗi buồn bực uất ức trong lòng nàng trào lên không sao tả xiết nên đưa tay véo một cái thật mạnh vào eo y. Thắt lưng y thoáng cứng đờ, nhưng cũng không kêu đau, chỉ kéo nàng sát vào lòng mình hơn rồi sau đó vung roi lên, thúc ngựa lao vào bóng đêm.

Bảy tám cấm vệ quân kia theo sát phía sau, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên trong màn đêm, quả nhiên là hướng về phía ngoại thành. Không lâu sau, khi đến cửa thành, lính gác cửa đều nhận ra Úy Đông Đình nên lập tức mở cửa thành cho bọn họ ra ngoài.

Tuy vừa vào thu nhưng trước khi trời sáng thì không khí hơi lạnh lẽo, Vân Phỉ được y bọc trong áo choàng mà vẫn phải rụt cổ lại. Làn gió nơi hoang vu này tấp vào mặt làm mặt nàng vừa lạnh vừa đau nên Vân Phỉ quyết định vùi mặt vào trong áo luôn.

Lồng ngực y vừa nóng vừa ấm, giống như là một nguồn nhiệt không bao giờ tắt. Nhưng trái tim chắc là lạnh lùng đến nỗi không có một hơi ấm, nàng đoán là như vậy. Nàng thở dài một hơi, cảm thấy tương lai thật là mờ mịt, còn đen tối hơn cả màu áo choàng của y

Nhanh thôi, nàng sẽ bị đưa tới trước hai quân. Đến lúc đó, chắc là y sẽ cầm một thanh kiếm sắc, hoặc là một thanh đao to đặt lên cổ nàng, uy hiếp cha nàng. “Nếu ngươi không lui binh thì ta sẽ giết ả.”

Đương nhiên cha nàng cũng không phải là tay vừa, nhất định sẽ cười lạnh và trả lời y: “Ngươi đã tính sai rồi, Vân Định Quyền ta chưa bao giờ chịu ai uy hiếp.”

Sau đó, xẹt một cái, nàng sẽ…

Nghĩ đến cảnh ấy, nàng cảm thấy tim se thắt lại, đau nhói. Cha và chồng đều không thể tin cậy, còn chẳng bằng một tờ ngân phiếu. Có điều ngân phiếu cũng không phải là vạn năng. Từ sau khi bị Úy Trác bắt gặp ở Lục gia, nàng liền lĩnh hội thêm được một điều, giàu ngang quốc khố cũng không được, vẫn cần có quyền lực và binh lực.

Nàng ở trong áo choàng tưởng tượng về tương lai của mình, lòng buồn bực đến nỗi như muốn nổ tung nên lại thò đầu ra hít thở một chút. Lúc này, một vài tia nắng ban mai đã lặng lẽ chui ra từ phía chân trời, những dãy núi xa xa trập trùng nhấp nhô như một bức tranh thủy mặc.

Thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chó sủa ở xa xa, trong ánh nắng mai còn yếu ớt, nàng đột nhiên phát hiện Úy Đông Đình đang đi về phía tây chứ không phải phía đông.

Quân của kinh thành chắn ngang quân Lâm Thanh Phong nên đương nhiên phải ở phía đông kinh thành, y lại đi về hướng tây, rốt cuộc là muốn đi đâu đây?

Nàng đang định hỏi thì đột nhiên nhìn thấy trên con đường không xa phía trước có mấy người đang đứng, còn có một chiếc xe ngựa.

Úy Đông Đình thúc ngựa đến gần, mấy người đó đều đồng loạt bước tới hành lễ: “Đại tướng quân.”

Nhờ ánh mặt trời còn lờ mờ, Vân Phỉ nhận ra người dẫn đầu chính là Tiếu Hùng Phi từng đến quán rượu Chiết Tẫn Xuân Phong hôm ấy. Mấy cấm vệ quân kia, nàng cũng thấy rất quen mặt, hình như là những cao thủ được hắn dẫn qua đó, ném trúng cầu và được miễn tiền rượu.

Nàng cúi đầu, cảm thấy hơi ngại ngùng. Nhưng nghĩ lại thì hôm ấy mình đeo mặt nạ, bọn họ vốn không biết nàng là ai.

Úy Đông Đình khom người đặt Vân Phỉ xuống đất rồi ngồi thẳng dậy, nhìn những tia nắng sớm ở phương đông. Một vẻ lãnh đạm và quyết liệt dứt khoát đọng lại trên mặt y, y dùng giọng nói lạnh lùng và trấn định nói với nàng: “Nàng đi đi, đại quân của cha nàng sẽ nhanh đến đây thôi, nàng cứ đi dọc theo con đường này, trước khi trời tối sẽ gặp được.”

Vân Phỉ giật mình kinh ngạc.

“Tiếu Hùng Phi sẽ hộ tống nàng đến đó, lên xe đi.” Nói xong, Úy Đông Đình quay đầu ngựa lại, chuẩn bị đi.

Vân Phỉ vội vàng nói: “Đợi đã.” Lòng nàng như đang nổi cơn sóng lớn, mãi đến lúc này mà nàng vẫn còn chưa dám tin, cứ như là đang nằm mơ.

Úy Đông Đình ghìm cương ngựa, quay lại nhìn nàng.

Mặt trời mọc từ đằng đông, trong gió sớm, dáng người y hiên ngang, mày rậm như lông chim trả, mắt sáng như sao. Một người văn hay chữ tốt như nàng mà trong nhất thời cũng không tìm được từ để hình dung vẻ đẹp của y.

Ánh mặt trời vừa nhô lên chiếu vào sau lưng nàng, ánh sáng vàng nhạt ấy vây lấy người nàng, tạo ra một quầng hào quang. Nàng giống như một đóa hoa vừa hé nở trong nắng ban mai, xinh đẹp rực rỡ, vĩnh viễn không nên có chút âm mưu u tối nào chạm vào người nàng.

“Tại sao huynh lại thả ta đi?” Vân Phỉ ngửa mặt lên nhìn thẳng vào y, trong đôi mắt như có hàng vạn ánh dương sáng chói.

Y né tránh không dám nhìn vào mắt nàng, không nói tiếng nào mà thúc ngựa chạy đi, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió sớm.

Một nỗi chua xót bỗng ập tới làm mắt cay xè, nàng gọi với theo bóng y: “Úy Đông Đình!”

Y không quay đầu lại, cũng không dừng lại.

Vân Phỉ ngẩn ngơ nhìn y cưỡi ngựa biến mất trong tầm mắt của mình.

Tiếu Hùng Phi nói: “Thiếu phu nhân, lên xe đi.”

Bước chân của Vân Phỉ nhẹ tênh tênh, giống như một tiếng gọi Úy Đông Đình kia đã mang đi mọi sức lực của nàng. Nàng leo lên xe ngựa, vừa liếc mặt một cái là đã nhìn thấy bên cạnh ghế có đặt một cái hộp. Cái hộp trông rất quen, là cái hộp đựng lễ vật mà Úy Lâm Lang phái người tặng cho nàng lúc trước.

Nàng nhẹ nhàng mở cái khóa hình hai con cá ra, bên trong có một bộ quần áo nàng từng mặc, vài món quà mà y từng tặng nàng, và cả… mười sáu đĩnh vàng!

Nước mắt cố nén nãy giờ lập tức trào ra như thác đổ, nàng ôm cái hộp ấy khóc rống lên.