Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 38: Đồng tâm hợp lực




Dịch: Mon

Vân Phỉ cười rạng rỡ: “Nhận được chút ơn như giọt nước nhưng phải báo đáp bằng cả dòng suối, Lục công tử đã từng giúp ta nên nhất định ta sẽ toàn tâm toàn lực cứu huynh ra ngoài.”

Đôi mắt sáng ngời của nàng ánh lên vẻ cực kỳ tự tin, giống như mọi thứ đều nằm trong tay nàng. Mặc dù chỉ là một thiếu nữ yếu đuối nhưng trên người lại ẩn chứa sức mạnh khiến người ta phải tin và phục.

Lục Nguyên đặt hết niềm tin vào nàng, nhưng không khỏi lo lắng cho an nguy của nàng nên nhìn nàng chằm chằm và nói nhỏ: “Cô cẩn thận đấy.”

“Huynh yên tâm.” Vân Phỉ cười thật tươi rồi xoay người xách hộp cơm đi ra ngoài.

Về tới nhà sau, Thang thẩm đang dọn dẹp nhà bếp, Bánh trôi đang rửa chén ngoài giếng, Vân Phỉ vội vã lấy chén đũa của Lục Nguyên ra rửa chung rồi chuẩn bị đi giặt quần áo.

“Bánh trôi tỷ tỷ, quần áo giặt thế nào đây?” Đừng nói quần áo, ngay cả cái khăn tay nàng cũng chưa từng giặt.

Bánh trôi lấy cái bàn giặt lại, làm mẫu cho nàng xem.

Vân Phỉ hỏi nhỏ: “Bánh trôi tỷ tỷ, chẳng lẽ không thể cho mấy tùy tùng của Lục công tử ăn cơm sao?”

Bánh trôi nhìn ra cửa trước một cái, thấy xung quanh không có ai thì mới nói nhỏ: “Không biết nữa, không ai bảo chúng ta đưa cơm mà, chúng ta đừng lo nhiều thế làm gì.”

“Nhưng bọn họ bị bỏ đói từ tối qua tới giờ.”

“Đúng vậy.” Bánh trôi lè lưỡi, vừa thấy thương hại vừa hơi lo sợ, thì thầm thật nhỏ: “Mấy người trang chủ nhìn cũng không giống kẻ xấu, sao lại…”

Vân Phỉ nghĩ thầm: cướp bóc, bắt cóc, vơ vét tài sản mà còn không phải người xấu sao? Chẳng qua là không xấu với các người mà thôi. Bọn chúng vẫn cứ bỏ đói mấy người Lâu Tứ An, hơn nữa xem tình hình này thì có vẻ như sẽ không cho họ ăn cơm cho tới khi Lục Thịnh đưa tiền chuộc tới. Đúng là tàn nhẫn độc ác mà.

Nàng cầm lấy bộ đồ trắng vẽ hình trúc của gã trang chủ, ra sức chà lên bàn giặt, tưởng tượng như mình đang đè tên trang chủ ấy ra chà thành những sợi dưa leo nát mem, chà cho hắn tan xương nát thịt mới hả giận.

Một ngày lại cứ thế trôi qua trong bận rộn. Thang thẩm và Bánh trôi cả ngày vẫn loay hoay trong bếp, nấu cơm cho mười mấy người ăn đâu phải là chuyện nhẹ nhàng. Nhặt rau, rửa rau, xào rau, nấu cơm, chẻ củi, nhóm lửa, nấu nước sôi, nấu trà… nhiều chuyện tới mức làm không xuể. Vân Phỉ cũng lăn xăn như con quay, thầm nghĩ: thảo nào mà trang chủ bảo nàng tới nhà bếp hỗ trợ.

Vất vả lắm mới ăn cơm tối xong, rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, nấu nước tắm cho mấy người trang chủ, mọi người mới được rảnh rang nhàn nhạ.

Mẹ con thang thẩm và Vân Phỉ dùng chỗ nước nóng còn lại để tắm rửa xong thì ai về phòng nấy để nghỉ ngơi.

Vân Phỉ nằm trên tấm phản gỗ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Thang thẩm và Bánh trôi ở phòng bên cạnh. Khoảng nửa canh giờ sau, phòng bên cạnh chìm vào trong yên tĩnh, có lẽ hai mẹ con họ đã ngủ rồi.

Vân Phỉ nhắm mắt lại, tính ngủ một giấc để lấy lại sức. Có điều trước khi ngủ nàng đã uống ba chén nước, như thế mới có thể bảo đảm nửa đêm nhất định phải thức dậy. Tất cả mọi hy vọng đều gửi gắm vào đêm nay, thành hay bại phụ thuộc vào lần hành động này, nàng vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Vì ban ngày làm việc mệt mỏi nên nàng cũng buồn ngủ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong tiếng muỗi vo ve.

Ngủ một giấc thức dậy, nàng vội vàng nhìn ra cửa sổ, sắc trời vẫn tối đen như mực. Trong phòng không có đồng hồ nước, trong núi lại không có người gác đêm báo canh giờ nên nàng không biết bây giờ là giờ nào, chỉ biết gió đêm hơi lạnh, bên ngoài tĩnh mịch không một tiếng động, có vẻ là nửa đêm về sáng.

Vân Phỉ lặng lẽ rời khỏi phòng, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, có lẽ còn khoảng một canh giờ nữa thì trời mờ sáng. Nàng đứng ngoài cửa một lát, nghe tiếng Thang thẩm ngáy pho pho thì mới lén đi ra cửa nối với nhà trước.

Từ khe cửa gỗ nhìn ra, cả căn lầu đều chìm trong bóng đêm, chỉ có một ngọn đèn lờ mờ treo trên chỗ ngoặt hành lang. Xem ra bọn họ đã đi ngủ hết, kể cả vị trang chủ ở lầu hai kia.

Vân Phỉ lập tức bắt đầu hành động. Nàng xách một cái ghế trúc đi nhanh về phía nhà xí, đi vệ sinh trước, sau đó sửa sang lại quần áo, bắc ghế lên. Ban ngày lúc đi nhà xí, nàng đã thử đo một chút, leo lên ghế nữa là vừa đủ để với được nhánh cây. Nàng hái một đống lá trúc đào, sau đó rón rén đi vào trong bếp.

Lúc chiều tối khi ra khỏi bếp, nàng đã cố ghi nhớ cách bài trí trong này, bàn ghế chén đũa để chỗ nào nàng đều nhớ hết, như thế thì không cần thắp đèn cũng sẽ không đụng vào đồ đạc gây ra tiếng động.

Nàng đi thẳng tới tủ đựng chén bát, nhẹ nhàng mở cửa tủ, lấy một cái chén ra, nhào nát mấy cái lá trúc đào cho ra nước.

Trong màn đêm tĩnh lặng, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh như tiếng sấm. Đây là cơ hội duy nhất của nàng, không thể để xảy ra chút sơ suất nào.

Hôm ấy ở quán trà Lục Vũ, sở dĩ Úy Thiếu Hoa không nghiệm xét được trà có độc là vì quả thật nước trà và nước ô mai đều không có độc, thuốc được bôi bên ngoài vành chén trà, hoàn toàn không thể phát hiện, khi môi chạm vào chén thì mới trúng độc. Đây là chiêu mà Tống Kinh Vũ học được khi hành tẩu giang hồ hồi còn thiếu niên, Vân Phỉ nghe hắn kể một lần là nhớ mãi không quên.

Thang thẩm chỉ là một người nông dân được thuê từ trong thôn về, đương nhiên sẽ không bỏ độc vào thức ăn. Hơn nữa trong tay ba người họ cũng không có độc, trang chủ hoàn toàn không cần phải đề phòng họ. Cho nên Vân Phỉ cảm thấy đây là một cơ hội trời ban cho. Nàng bôi nước lá trúc đào lên miệng chén, rồi bôi một lượt lên trên đũa.

Làm xong việc này, nàng thở ra một hơi thật dài.

Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng quát sẵng: “Cô đang làm gì đó?”

Vân Phỉ sợ tới mức suýt nữa hét toáng lên.

Một tiếng phạch vang lên, một tia sáng chợt bừng lên trong đêm tối, một gương mặt đầy râu quai nón bỗng xuất hiện giữa luồng sáng nhỏ ấy. Đôi mắt đẹp sáng rực ấy phóng ra không phải là hoa đào, mà là những mũi tên sắc và lạnh căm.

Vân Phỉ lấy cái bánh màn thầu nhét trong miệng ra, lắp ba lắp bắp nói: “Trang chủ, tôi… tôi… nửa đêm tôi đói quá nên dậy ăn màn thầu.”

Hắn bước tới gần hơn một chút, cầm cây đuốc nhỏ soi vào mặt nàng. Đầu tóc rối bời vì ngủ, vụn bánh thì dính đầy miệng, hai con mắt cứ lóe lên đảo qua đảo lại giống hệt như một con chuột đi ăn vụng lúc nửa đêm, bộ dáng rụt rè sợ hãi trông rất tức cười.

Hắn nhìn nàng, im lặng không nói. Trong sự im lặng đáng sợ này, nàng cảm thấy có một ánh mắt cực kỳ sắc bén đang rọi khắp người mình. Sát khí vô hình ấy lạnh như là núi băng ập xuống khiến cả người nàng phát run, gần như là muốn co cẳng chạy trốn.

Bộp một tiếng, bánh màn thầu trong tay nàng rơi xuống đất, lăn tới gần chân hắn.

Hắn bước qua cái màn thầu, đi đến trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn ập tới như là núi đổ, Vân Phỉ sợ tới mức không dám thở, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải cô nói cô ăn rất ít sao?”

Vân Phỉ nghẹn ngào khóc không thành tiếng: “Trang chủ, tôi không dám tái phạm nữa đâu.”

Hắn nhíu mày: “Không dám ăn vụng nữa sao?”

Vân Phỉ thút thít nói: “Không, tôi không dám nói dối trang chủ nữa. Thật ra tôi ăn rất nhiều, thường tỉnh giấc nửa đêm vì đói. Cha tôi ghét tôi ăn nhiều quá nên mới muốn sớm gả tôi đi.” Nàng giơ bộ móng vuốt đèn thùi lên, ‘đau khổ’ lau nước mắt nước mũi.

Hắn nhìn gương mặt lem luốc của nàng, hết biết nói gì nên tắt đuốc và quay lưng đi mất.

Vân Phỉ trải qua kinh hoàng quá độ nên chân mềm nhũn ra, suýt nữa là quỳ xuống đất. May mà lúc nãy, vì đề phòng có chuyện bất ngờ nên nàng ngậm một cái màn thầu trong miệng, nếu không chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.

Nàng cúi người xuống đất mò mẫm cái bánh màn thầu cứu mạng lúc nãy rồi nhanh chóng ra khỏi bếp.

Về tới phòng, nàng đóng cửa lại, rửa đôi bàn tay dính nước lá trúc đào nhiều lần cho sạch hẳn.

Trời sắp sáng, nàng cũng không buồn ngủ nữa, trong đầu cứ nghĩ tới những chuyện lát nửa sẽ làm, đến khi cảm thấy không có sơ suất gì thì mới yên tâm.

Không lâu sau, phòng bên cạnh vang lên tiếng của Thang thẩm. Bà đã quen làm vệc nặng nên hay dậy sớm, không lâu sau, nàng nghe thấy tiếng Bánh trôi xách nước ngoài giếng.

Vân Phỉ ngáp một cái, mở cửa phòng, vác cái đầu tóc bù xù ra ngoài.

Thang thẩm vừa thấy nàng liền bật cười: “Tiểu Vân à, con gái phải sửa soạng cho sạch sẽ chỉnh tề mới được. Con nhìn con kìa, đầu tóc như là tổ quạ ấy, phải chải lại mới được.”

Vân Phỉ ngượng ngùng cười cười, tháo bím tóc ra, dùng tay cáo cào vài cái, sau đó thì tết một bím tóc mới thật qua loa. Trong sơn trang này đều là đàn ông, hai ngày nay nàng cố ý lôi thôi lếch thếch là vì sợ những người đó có ý gì với mình. Mặt khác, quả thật nàng không biết tết tóc, từ nhỏ tới lớn đều có nha hoàn hầu hạ mặc quần áo, chải đầu tóc, không cần nàng phải động tay vào.

Nàng xách nước rửa mặt xong thì hỏi: “Thang thẩm, phải nấu cơm sáng đúng không?”

“Nấu nước trước đã, trang chủ ngủ dậy thì phải uống một chén trà xanh trước.”

“Dạ, con giúp thẩm nhóm lửa.”

Nấu nước xong, Thang thẩm bảo Bánh trôi đưa trà cho trang chủ xong mới bắt đầu nấu cơm.

Nấu cơm xong, vẫn là Bánh trôi đi đưa cơm cho trang chủ, sau đó Khánh Sơn đến lấy phần cơm của bọn họ.

Vân Phỉ chuẩn bị một phần cơm sáng, xách hộp cơm đi đưa cơm cho Lục Nguyên. Còn tám tùy tùng và Lâu Tứ An thì vẫn không được ăn cơm.

Trước cửa phòng Lục Nguyên lại thay người canh gác.

Sau khi Vân Phỉ vào phòng, Lục Nguyên vừa thấy nàng là mắt sáng lên. Tối qua hắn cũng đã suy đi nghĩ lại về kế hoạch của Vân Phỉ, càng nghĩ càng thấy khả thi, cho nên hôm nay cứ ngóng trông nàng tới.

Vân Phỉ đặt màn thầu, cháo trắng và rau dưa lên bàn rồi cười với hắn, chỉ vào màn thầu. Theo đúng kế hoạch, Lục Nguyên chỉ ăn màn thầu, còn cháo và rau thì bỏ vào trong hộp trở lại.

Vân Phỉ ra khỏi phòng, sau khi ra nhà sau thì xách hộp cơm tới nhà xí, đổ thức ăn vào đó. Về lại nhà bếp, nàng rửa sạch chén đũa của Lục Nguyên, sau đó bới cơm đặt lên bàn đá, mời Thang thẩm và Bánh trôi ăn cơm. Bọn họ là người tốt, đương nhiên Vân Phỉ sẽ không để họ trúng độc.

Ăn cơm xong, Vân Phỉ và Bánh trôi cùng ra giếng rửa chén bát. Thỉnh thoảng Vân Phỉ lại khẩn trương nhìn về phía cửa, nghe ngóng động tĩnh ở nhà trước, thấp thỏm bất an đợi tín hiệu của Lục Nguyên.

Cuối cùng, phiá nhà trước cũng vang lên tiếng kêu cứu, âm thanh rất lớn, được truyền ra từ căn phòng nhốt Lục Nguyên.

Bánh trôi nhìn Vân Phỉ, nói: “Hình như là giọng của Lục công tử.”

Vân Phỉ càng cảm thấy hồi hộp, lập tức chuẩn bị tâm lý chiến đấu.

Không lâu sau, quả nhiên thấy Khánh Sơn vội vàng đi tới, mặt tối sầm quát: “Tô Vân, trang chủ gọi cô qua đó.”

Vân Phỉ lau tay, trấn tĩnh lại tinh thần, theo hắn đi ra nhà trước, đến trước căn lầu.

Cửa phòng của Lục Nguyên được mở toang, bên trong có bảy tám người đang đứng, Vân Phỉ vừa bước vào liền bắt gặp ánh mắt của trang chủ. Đôi mắt hoa đào quyến rũ ấy trở nên lạnh lẽo, khiến người ta phải khiếp đảm trong lòng. Bên trong giống như ẩn chứa vô vàn thanh kiếm sắc, bén ngót.

Nàng cúi đầu đi đến trước mặt hắn, dè dặt hỏi: “Trang chủ có gì căn dặn.”

Hắn nhìn nàng lạnh lùng: “Cơm của Lục Nguyên là do cô đưa tới?”

Vân Phỉ không hiểu gì nên chớp chớp mắt, gật đầu: “Là tôi đưa tới.”

Lục Nguyên ôm bụng, chỉ vào Vân Phỉ, gầm lên: “Chắc chắn là cô ta bỏ độc vào thức ăn, sau khi ta ăn vào thì không ngừng đau bụng.”

Vân Phỉ vừa nghe thấy thì vội vàng quỳ xuống đất: “Oan uổng quá trang chủ, trên người tôi lấy đâu ra độc chứ, hơn nữa Lục công tử đã từng cứu tôi, sao tôi lại hại huynh ấy chứ?”

Trang chủ từ trên cao nhìn xuống một cách ngạo nghễ, mặt không chút biểu cảm, mắt sáng quắc.

“Trang chủ minh giám, tôi thật sự không làm mà.” Vân Phỉ lại bò đến trước mặt Lục Nguyên, ôm chân hắn, thề thốt: “Lục công tử, tôi tuyệt đối không hại huynh đâu, có trời chứng giám, nếu tô nói dối thì cả đời này tôi không có cơm mà ăn.”

Lục Nguyên giả vờ tức giận, ghét bỏ đẩy nàng ra, phẫn nộ nói: “Trừ cô ra thì còn ai nữa chứ?”

Vân Phỉ đột nhiên chỉ vào chân Lục Nguyên: “Trang chủ nhìn xem, dưới chân Lục công tử có gì ấy.”

Lục Nguyên vội vàng rụt chân giấu vào vạt áo, che lại thật nhanh, thần sắc hoảng loạn: “Không có gì cả.” Hắn càng làm thế thì người ta càng nghi ngờ.

Trang chủ bước tới một bước, khom người định kéo áo Lục Nguyên lên. Ngay trong khoảnh khắc hắn cúi người, Lục Nguyên bỗng nhiên dồn hết sức ôm chặt lấy eo hắn. Trang chủ đẩy mạnh Lục Nguyên ra, đang định đứng dậy thì lại phát hiện cổ mình lạnh ngắt.