Chiết Liễu

Chương 6




9

Có lẽ Nghiêm Huyền Đình lại nghĩ rằng ta đang nói đùa. Nhưng ta thật sự đã bắt đầu lên kế hoạch g.i.ết Thẩm Đổng Văn.

Sau lần cưỡi ngựa ngã gãy chân này, tất nhiên xung quanh hắn sẽ phòng thủ nghiêm ngặt hơn, cho nên cách tốt nhất vẫn là ta trực tiếp ra tay.

Bên người hắn không chỉ có một hai tên ám vệ, lúc ta nghe lén còn có thể tránh thoát tai mắt của bọn họ, nhưng nếu muốn động thủ thì chắc chắn phải dẫn bọn họ dời đi nơi khác.

Sớm biết vậy thì ta nên đặt thêm mấy cây ngân châm, để con ngựa đó giãy giụa kịch liệt thêm chút nữa cho hắn ngã c.h.ết là xong.

Khi ta vẫn còn đang yên lặng suy nghĩ về các phương án khả thi, lại không nghĩ tới Thẩm Đồng Văn đã động thủ trước cả ta.

Ngày hôm đó Nghiêm Cửu Nguyệt dẫn ta ra phố, nói rằng tiệm may có mấy lô vải dệt mới về, muội ấy vừa nhận được tin tức nội bộ cho nên bọn ta có thể tới chọn trước.

Đi đến nửa đường lại nghe được không ít người đang xì xào bàn tán, há miệng ngậm miệng đều là tên của Nghiêm Huyền Đình. Bọn họ nói phu nhân mà Nghiêm tướng mới cưới, ngày trước từng là tỳ nữ thông phòng bị Kính An Vương vứt bỏ. Bây giờ Nghiêm Huyền Đình lại đi đằng sau nhặt...giày rách mà Thẩm Đồng Văn không cần.

Đột nhiên Nghiêm Cửu Nguyệt dừng bước, quay đầu lạnh lùng quát to: "Nói vớ nói vẩn!"

Ta đi qua hỏi bọn họ: "Tin tức này truyền từ chỗ nào tới?"

Mấy người này đưa mắt nhìn nhau, đẩy qua đẩy lại, nhốn nháo nửa ngày mới nói hàm hồ: "Chuyện bí ẩn như vậy, nếu không phải người trong cuộc....thì ai mà biết được cơ chứ."

Thẩm Đồng Văn.

Dường như Nghiêm Cửu Nguyệt đã bị dọa sợ, muội ấy bước tới nắm tay của ta, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tẩu tẩu, không xem vải dệt nữa, chúng ta về nhà...."

Ta vừa hồi phủ đã thấy Nghiêm Huyền Đình đang đứng ở trong đình viện.

Sau lưng hắn gió cuốn mây trôi, theo vạt nắng luồn qua kẽ nứt trên bầu trời.

Hắn đứng ở trong đó, nhưng lại chói mắt hơn cả ánh dương.

Ánh dương ấy tràn về phía ta, trước khi hắn kịp ôm lấy ta thì ta đã lui lại một bước, ngửa đầu nhìn hắn.

"Là Thẩm Đồng Văn hạ thuốc ép buộc ta."

"Ta biết."

"Nghiêm Huyền Đình, ngươi hưu ta đi." Ta nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Những lời ngươi đã nói ta đều nhớ kỹ. Không phải là ta không tin ngươi, chỉ là ta sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của phủ thừa tướng---"

Lời ta còn chưa dứt, hắn đã đột ngột sải bước tới ôm chặt lấy ta. Hắn dùng sức rất lớn, thậm chí siết chặt đến nỗi ta cảm thấy hơi đau.

Bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, thân thể còn yếu, sắc mặt cũng tái nhợt.

Thực ra ta chỉ cần thoáng dùng nội lực là có thể đẩy hắn ra.

Nhưng ta không muốn.

Ta tham luyến sự bảo hộ, dung túng và cứu rỗi của Nghiêm Huyền Đình đối với mình. Cái hắn cho ta là sự ấm áp mà cả đời này ta chưa bao giờ có được.

Vậy mà Thẩm Đồng Văn lại muốn hủy diệt nó.

Ngày còn bé trong nhà không có thức ăn, mẫu thân dẫn ta trèo đèo lội suối đi vay mượn. Khi trở về lại bị phụ thân quăng cho một bạt tai ngã lăn ra đất, ông ta quát mắng hỏi rằng tại sao mẫu thân lại dám đi tìm thanh mai trúc mã vay lương thực, bôi nhọ thanh danh của một đại nam nhân như ông ta.

Thẩm Đồng Văn cũng từng nói, thanh danh và mặt mũi của nam nhân còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Cho nên hắn yêu Thẩm Mạn Mạn như vậy, lại cũng không muốn chịu nguy hiểm sẽ bị người đời chỉ trích để cưới nàng ta, chỉ biết tới tra tấn ta để phát ti3t nỗi uất hận.

Ta chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào muốn g.i.ết ch.ết hắn như bây giờ.

Nhớ đến tờ giấy vuông kia rồi xâu chuỗi lại tất thảy mọi chuyện thì ta đã hiểu. Chắc hẳn Thẩm Đồng Văn đã đoán được việc hắn bị ngã ngựa gãy chân chính là bút tích của ta.

Nhưng hắn lại muốn ra tay với Nghiêm Huyền Đình.

"Nhứ Nhứ, thanh danh là gì? Những thứ người ngoài nghị luận, dùng ngòi vút làm vũ khí gì đó, nó hư vô đến độ chẳng thể bắt được."

Giọng nói của Nghiêm Huyền Đình truyền vào tai ta, vẫn kiên định dịu dàng như trước.

"Chỉ có nàng, giờ khắc này vẫn chân thật ở trong vòng tay ta. Ta có thể sờ được, hôn được --- Nhứ Nhứ, chẳng dễ dàng gì ta mới cưới được nàng, chỉ buông tay một lát ta cũng sợ hãi, nàng bảo sao mà ta có thể bỏ rơi nàng được?"

Hắn không quan tâm trinh tiết.

Hắn chẳng để bụng thanh danh.

Hắn chỉ để ý ta.

Ta yên lặng hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Ta cũng quyết định sẽ truyền ra một ít tin tức."

"....Gì cơ?"

Ngày hôm sau ta đi tới quán trà lớn nhất trong kinh thành. Ở đây có đủ loại hạng người, tốt xấu đủ cả, cũng là nơi tin tức sẽ truyền đi nhanh nhất.

Ta vứt ra vài miếng vàng lá, thay thế vị trí của tiên sinh kể chuyện.

Gõ búa mộc một tiếng, ta từ từ mở lời: "Tỳ nữa kia, là do nói thật quá mới khiến Kính An Vương giận dữ mà bị trục xuất khỏi vương phủ."

Dưới sự sắp xếp của Nghiêm Cửu Nguyệt, Sở Mộ đứng dưới đài hợp tác với ta đặt câu hỏi: "Nói thật cái gì?"

"Đối với chuyện phòng the....Kính An Vương không quá am hiểu, những thiếp thất khác vì quyền thế của hắn nên đều chịu khuất phục và lừa dối hắn. Chỉ có tỳ nữ kia, lúc đó đang buồn ngủ gật gù, nghe thấy tiếng của Kính An Vương liền thuận miệng hỏi một câu [Vương gia đã bắt đầu chưa?]"

"Vương gia chỉ trả lời lại với nàng ta rằng: [Đã xong rồi.], bởi vậy nên tỳ nữ kia mới bị đuổi ra khỏi vương phủ."

Dưới sảnh một mảnh cười vang, thông tin được truyền đi nhanh chóng. Mới chỉ nửa này mà câu nói "Bắt đầu chưa? - Đã xong rồi" liền trở thành trò cười bí ẩn mà ai ai trong kinh cũng đều biết.

Ta đoán nhất định Thẩm Đồng Văn đang vô cùng muốn g.i.ết ch.ết ta.

Bằng không hắn cũng sẽ không lê cái chân gãy của mình, ngồi xe lăn bằng gỗ tới trước cổng phủ thừa tướng, chỉ tên điểm họ muốn gặp phu nhân mới cưới của Nghiêm tướng.

Lúc Xuân Tuyết đi vào gọi ta thì ta đang ngồi trước cửa sổ nghiên cứu cách thêu hà bao.

Đợi tới khi ta bước ra cửa, nhìn thấy Thẩm Đồng Văn gãy một chân, sắc mặt tiều tụy đang ngồi trên xe lăn thì đột nhiên tâm trạng trở nên đặc biệt tốt.

Thậm chí ta còn không nhịn được mà cười ra tiếng: "Ha ha."

Thẩm Đồng Văn tức đến hộc máu mà đập lên tay cầm của xe lăn, nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ qua kẽ răng: "Diệp Ngọc Liễu! Làm sao ngươi dám?!"

Ta hỏi hắn: "Tại sao ta không dám? Trước đây rõ ràng là ngươi không được, giờ lại còn không để cho ta nói?"

Khóe mắt hắn dường như sắp nứt ra tới nơi, trông giống như ngay lập tức sẽ hôn mê bất tỉnh.

"Diệp Ngọc Liễu, Kính An Vương phủ chúng ta không bạc đãi ngươi --- Năm đó Nam Châu gặp lũ lụt, phụ mẫu ngươi bán ngươi cho mẹ mìn, nếu không phải được tiến vào vương phủ, được ta cho một miếng cơm ăn thì chỉ sợ ngươi đã sớm chết đói!"

"Lời này của ngươi nói không đúng rồi." Ta lắc đầu, uốn nắn hắn: "Cho dù không có các ngươi thì cũng có người của phủ khác mua ta đi, nói không chừng bọn họ còn sẽ đối đãi ta tốt hơn một chút. Ít nhất sẽ không giống ngươi, rõ là không được còn cứ thích khoe khoang."

Há miệng ngậm miệng là một câu không được, đương nhiên là ta cố ý.

Huống chi lũ lụt ở Nam Châu vốn dĩ có liên quan tới đê đập ở vùng sông Tịch.

Bàn luận kĩ càng hơn thì là Kính An Vương phủ của bọn họ nợ ta mới đúng.

Sau lưng thỉnh thoảng có người đi ngang qua, bọn họ thì thầm nhỏ to rồi chỉ chỉ trỏ trỏ: "Kia là Kính An Vương còn chưa bắt đầu đã kết thúc kìa."

Trước đến giờ thứ Thẩm Đồng Văn yêu quý nhất chính là mặt mũi và thanh danh.

Sự nhục nhã kiểu này đối với hắn mà nói không khác gì khổ hình lăng trì lột da.

Ở đằng sau Thẩm Đồng Văn đứng mấy gã thị vệ, còn có tỳ nữ hầu hạ nên trông có vẻ người đông thế mạnh.

Ta đứng ở cổng một mình, sau lưng chỉ có mình Xuân Tuyết, hắn cũng không để ta vào mắt, chỉ âm trầm nói: "Ngọc Liễu, hồi phủ với ta."

"Không về."

Ta nhìn thoáng qua hắn, mặt không hề có biểu cảm gì: "Bây giờ ta là phu nhân thừa tướng, cũng chẳng phải là tỳ nữ nhà ngươi, ngươi không có quyền dẫn ta đi."

"Nếu không phải ngươi gả thay Mạn Mạn, thì chỉ bằng ngươi mà cũng xứng gả tới nơi này?"

10

Ta không ngờ rằng Thẩm Đồng Văn sẽ nhắc đến việc này.

Trên thực tế thì tới mấy ngày nay ta mới chậm rãi nghĩ thông suốt.

Thẩm Mạn Mạn là nữ tử nơi khuê phòng, vốn chẳng có cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tất cả những gì nàng ta biết về Nghiêm Huyền Đình đều đến từ Thẩm Đồng Văn.

Hắn không muốn nàng ta gả chồng, cho nên cố ý mang những tin tức tiêu cực nhất về rồi nói lại một cách khoa trương cho nàng ta biết.

Nhưng Thẩm Đồng Văn vì mặt mũi của mình, không thể lấy Thẩm Mạn Mạn, lại không nỡ thật sự từ bỏ thứ đồ chơi như ta. Nên hắn đã hạ lệnh cho ta g.i.ết Nghiêm Huyền Đình.

Người mà trước đây ta từng g.i.ết, phần lớn là người giống như ta, bọn họ đều làm những việc không thể lộ ra ánh sáng.

Nhưng Nghiêm Huyền Đình không giống như vậy.

Hắn là thừa tướng đương triều, là cánh tay đắc lực của hoàng đế. Nếu ta thật sự g.i.ết hắn, chờ ta ở phía trước chỉ có một con đường ch.ết.

Đến lúc đó vì mạng sống của mình ta chỉ còn cách trở về bên cạnh hắn.

Thẩm Đồng Văn thật sự là tính toán cực kỳ tốt.

Ta đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Huyền Đình xuất hiện sau lưng Thẩm Đồng Văn.

"Phu nhân của bản tướng có xứng gả đến hay không, sợ là không đến lượt Kính An Vương quyết định đi?"

Giữa hè nóng bức, hắn mặc một bộ áo trắng mỏng manh, tóc đen vấn lên cao, vẻ mặt lạnh nhạt như nước.

Nghiêm Huyền Đình đi đến bên cạnh ta, cùng ta sánh vai đứng đó.

Thẩm Đồng Văn nhìn qua chúng ta, khóe môi kéo lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Hắn nói với Nghiêm Huyền Đình: "Nghiêm tướng tiếp nhận nữ nhân mà bổn vương đã chơi chán rồi, lại còn sủng ái như thế. Lòng dạ rộng lớn này thật sự quá khiến người khác bội phục."

Ta vô thức quay đầu nhìn về phía Nghiêm Huyền Đình, vừa hay nhìn thấy sát ý lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đáy mắt hắn.

"Chính bản thân Kính An Vương khả năng có hạn, thật sự cũng không cần phải sỉ nhục nữ tử để bù đắp vào."

Nghiêm Huyền Đình thản nhiên nói, hắn vươn tay cầm tay của ta rồi cùng ta mười ngón đan xen.

Đầu ngón tay của hắn lạnh buốt, lòng bàn tay của ta lại ấm áp cực kỳ.

"Bây giờ Kính An Vương ở nhà nhàn rỗi nên có thể không biết, câu chuyện cười bắt đầu và đã xong kia đã truyền vào cả hoàng cung, ngay cả hoàng thượng và các vị nương nương đều đã biết."

Nghiêm Huyền Đình lạnh lùng chế giễu: "Bản tướng vừa mới tiến cung, không những vậy mà còn thay Kính An Vương thỉnh một đạo thánh chỉ, chắc hẳn sẽ lập tức tới ngay."

Phảng phất vì để đáp lại lời hắn nói, một chiếc xe ngựa lao vùn vụt tới rồi ngừng ngay ở bên cạnh.

Một thái giám mặc áo bảo đỏ sậm bước từ trên xe ngựa xuống, ông ta nhìn Nghiêm Huyền Đình một chút sau đó chuyển qua nhìn Thẩm Đổng Văn: "Kính An Vương tiếp chỉ---"

Nghiêm Huyền Đình cười khẽ một cái: "Thôi công công, ngài đừng làm khó Kính An Vương, dù sao chân hắn đã gãy rồi, không quỳ được."

Ta phát hiện mồm miệng của Nghiêm Huyền Đình cũng vô cùng độc, thế là mở to hai mắt hơi bất ngờ nhìn hắn một cái.

Nghiêm Huyền Đình mỉm cười vươn tay vỗ nhẹ lên đ ỉnh đầu ta như muốn trấn an.

Thôi công công bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ:

"Kính An Vương mục vô quân chủ, làm càn vô lễ, mạo phạm Cao Dương huyện chúa, quả thật là tội đại bất kính -- Từ hôm nay hàng tước thành Kính An Hầu, đóng cửa hối lỗi ba mươi ngày trong phủ, không có lệnh của trẫm, không được ra ngoài."

Vẻ mặt của Thẩm Đồng Văn lập tức trắng bệch.

Nghiêm Huyền Đình phủi áo bào một cái, thản nhiên nói: "Kính An Vương -- ngại quá, là Kính An Hầu, ngẩn ngơ làm gì, tiếp chỉ đi."

Bỗng nhiên ta đã hiểu ngày tân hôn thứ hai Nghiêm Huyền Đình đưa ta vào cung là có mục đích gì.

Không chỉ để ta quang minh chính đại công khai trước mặt hoàng thượng, mà còn vì để ta có được một thân phận mà người bình thường không dám đắc tội.

Môi của Thẩm Đồng Văn run rẩy dữ dội, hắn không dám tin mà chỉ vào người ta: "Không thể nào....Sao nàng ta có thể là huyện chúa?"

Vẻ mặt của Thôi công công không có chút biểu cảm: "Kính An Hầu nói năng cẩn thận cho, chớ có vô lễ với huyện chúa."

Lúc Thẩm Đồng Văn rời khỏi, là bị thị vệ đẩy xe lăn đi.

Trước khi đi, hắn quay đầu lại hung dữ nhìn ta, hạ thấp giọng xuống gằn từng chữ: "Huyện chúa thì sao? Rồi sẽ có một ngày ngươi cũng rơi vào tay ta thôi!"

Khí thế xung quanh Nghiêm Huyền Đình bỗng dưng phát lạnh, hắn lạnh lùng nói: "Kính An Hầu nguyền rủa Cao Dương huyện chúa như vậy, chẳng lẽ là coi thường hoàng thượng?"

Thẩm Đồng Văn cười gằn một tiếng, cũng không trả lời.

Trong lòng ta rất rõ ràng, lời này của hắn không phải nguyền rủa, mà là trần thuật sự thật.

Ta vẫn luôn chưa lấy được thuốc giải thật sự, chỉ có thể dùng thuốc giải tạm thời mà Sở Mộ điều chế, dựa vào độc tính tương khắc của hai loại mà áp chế độc tính hết lần này tới lần khác.

Mà mấy hôm nay ta có thể rõ ràng cảm nhận được, độc tính ở trong cơ thể ta đã tích tụ kéo dài càng ngày càng nghiêm trọng.

Nói thật là ta đã sớm biết mình sẽ chết.

Không chết bởi lũ lụt thì cũng sẽ chết trong một nhiệm vụ nào đó hoặc chẳng như chết giữa những cơn tra tấn trên giường của Thẩm Đồng Văn.

Khoảng thời gian gả cho Nghiêm Huyền Đình đối với ta mà nói dường như là thời gian vui sướng và hạnh phúc nhất ta đã trộm được trong dòng đời.

Thế nhưng sớm hay muộn thì đồ trộm được cũng sẽ có ngày phải trả lại.

Chỉ là ta không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.

Đêm hôm đó khi độc tính phát tác, ta điểm huyệt ngủ của Nghiêm Huyền Đình sau đó liều mạng cắn cổ tay, đổ một bình thuốc giải tạm thời vào cổ họng nuốt hết.

Khoảng cách với lần độc tính phát tác trước đó còn chưa tới nửa tháng, lần này phát tác lại đặc biệt mãnh liệt.

Ta rất rõ ràng, thời gian của mình không còn nhiều, vậy nên ta bắt đầu suy tư xem ta còn có thể làm chút gì trong những ngày cuối cùng này.

Còn nhớ mấy ngày không lâu sau khi thành hôn, Nghiêm Huyền Đình đã nói với ta rằng hắn và Thẩm Đồng Văn có thù không đội trời chung.

Sau này chuyện hắn bị đẩy xuống nước cũng là do Thẩm Đồng Văn hại.

Không bằng ta giúp hắn g.i.ết Thẩm Đồng Văn đi.

Nghĩ thông suốt chuyện này xong ta liền bắt đầu tỉ mỉ lên kết hoạch mưu đồ ám sát.

Về phương diện khác, mỗi đêm ta lại quấn quít đến độ Nghiêm Đình Huyền không thể thoát thân. Tính tình hắn rất tốt, ta muốn thế nào cũng được, lại ngay lúc mồ hôi đầm đìa ghé vào tai ta thấp giọng nói: "Phu nhân nhiệt tình như lửa thế này, thỉnh thoảng thì vi phu cũng sẽ chịu không nổi."

Ta đưa mắt nhìn hắn không chớp: "Nhưng ngươi rất lợi hại, Nghiêm Huyền Đình, là ngươi khiến cho ta biết loại chuyện này còn có thể sung sướng như vậy."

Khoảnh khắc đó trong mắt hắn đột nhiên ngưng đầy những tâm trạng phức tạp mà ta không thể hiểu. Cuối cùng hắn chỉ cúi người, nói bằng giọng nói đã mất tiếng: "Nhứ Nhứ, quãng đời còn lại chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta và nàng sẽ cùng nhau vui sướng."

Quãng đời còn lại mà hắn nói cho ta nghe sao lại khiến lòng người rung động đến thế nhỉ.

Ta cũng vô cùng muốn nhìn xem nó sẽ như thế nào. Nhưng lần độc tính phát tác cuối cùng lại tới nhanh hơn ta nghĩ một chút.

Ngày đó ta đang đi dạo trong vườn với Nghiêm Cửu Nguyệt.

Nghiêm Huyền Đình mới sai người dời mấy cây hoa quế đến, cánh hoa màu vàng nhạt bao phủ từng tầng từng lớp trên khắp các tán cây, tỏa ra mùi thơm nức mũi khắp mọi nơi.

Ta ngồi ở dưới tàng cây đó ngẩng đầu lên nói với Nghiêm Cửu Nguyệt: "Ta thấy trong người hơi đau, muội kêu Nghiêm Huyền Đình tới đây với ta một chút đi."

Thực ra Nghiêm Huyền Đình tới rất mau, nhưng độc tính phát tác lại nhanh hơn nhiều.

Hắn ngồi xuống ôm lấy ta, bàn tay run rẩy kịch liệt.

"Nhứ Nhứ."

Có vệt nước ấm áp rơi xuống gương mặt ta.

Ta miễn cưỡng mở mắt ra, mãi mới tìm thấy hắn trong một mảng sáng chói mắt trước mặt: "Được rồi, thực ra là ta lừa Cửu Nguyệt, không phải hơi đau, mà là đau vô cùng."

Cánh tay hắn ôm ta siết thật chặt, bước chân đi càng gấp hơn.

Vòng qua hành làng dài dằng dặc, Nghiêm Huyền Đình cẩn thận từng li từng tí đặt ta lên giường, quay đầu cắn răng nói với Nghiêm Cửu Nguyệt: "Đi mới Sở Mộ đến."

"Vô dụng thôi, ta đã sớm tìm Sở Mộ rồi. Hắn nói hắn không chữa được độc này. Thuốc giải tạm thời ta cũng vừa mới uống, lần này đã không còn tác dụng."

Ta đau đến độ muốn ch.ết, nhưng lời cần nhắn nhủ thì vẫn phải nói rõ ràng:

"Nghiêm Huyền Đình, ngươi nghe ta nói, ta đã bày cờ xong rồi. Bảy ngày sau toàn bộ ám vệ bên người Thẩm Đồng Văn sẽ bị điều đi, đó là cơ hội tốt nhất để g.i.ết hắn ta. Nếu ngươi có người có thể dùng thì trực tiếp phái người ra tay là được. Xác xuất thành công ít nhất cũng là tám phần."

"Nhứ Nhứ..."

"Còn có một việc, thực ra ta không phải là tỳ nữ của Thẩm Đồng Văn, ta là ám vệ của hắn. Mấy tên thuộc hạ ch.ết một cách kỳ lạ của ngươi đều là do ta g.i.ết."

Kỳ thật mấy lời này trước đây ta không muốn nói với Nghiêm Đình Huyền, vì dù sao ta cũng phải chết, ta vẫn muốn để lại cho hắn một ấn tượng tốt đẹp.

Nhưng hắn đối xử tốt với ta như vậy, ta không nỡ khiến hắn cứ mơ màng bị lừa dối.

Nói xong lời cuối ta đã đau đến nỗi ánh mắt mơ hồ, lục phủ ngũ tạng dường như đã co lại thành một cục.

"Nghiêm Huyền Đình, ta vô cùng cảm kích ngươi, cũng...vô cùng thích ngươi."

Một nụ hôn lạnh buốt dừng ở trên trán, khóe mắt và đôi môi của ta.

Giọng nói của Nghiêm Huyền Đình phảng phất như truyền đến từ một nơi rất xa, có hơi chút mơ hồ không rõ.

"Nhứ Nhứ, ta biết, ta đã sớm biết nàng là ai."

Giọng nói của hắn càng ngày càng xa xôi.

"Nàng đừng sợ, Nhứ Nhứ, bây giờ ta đi lấy thuốc giải về cho nàng."