Trước trận đấu, phòng chờ.
Vẫn còn vài phút trước khi trận đấu bắt đầu, Tô Diệu mặc đồng phục do ban tổ chức thống nhất cung cấp, đeo găng tay sợi có độ bền cao được chọn từ kho vũ khí và thực hiện một bài khởi động đơn giản cho trận đấu.
Truyền hình trực tiếp trận đấu cũng có thể nhìn thấy từ tivi trong phòng chờ, Tô Diệu đương nhiên cũng nghe thấy các đánh giá phân tích của các bình luận viên và của vị khách mời trước trận đấu.
Trận đấu đầu tiên của hắn ta là trận đấu với Phùng Kỳ Nham, người có mối nhân duyên trong Rừng Rậm. Đánh giá từ đạo diễn Trương này trên tivi, có vẻ như thế giới bên ngoài nhìn chung đều ủng hộ cho đối thủ của hắn ta.
Điều này rất tốt.
Các chuyên gia, kể cả những nhà bình luận, không biết năng lực thực sự của hắn ta, và đối thủ của hắn cũng không rõ ràng về điều đó.
Trong đấu trường này biết năng lực triệu hồi ra áo giáp của hắn, có một người là Giang Hiểu Nguyệt, người còn lại là Hậu Tinh Đào, người chịu một sút của hắn ở khoảng cách gần. Cuối cùng, chắc chỉ có những người trong ban tổ chức đã xem qua hồ sơ đăng ký của hắn ta rồi.
Trận đấu sắp chính thức bắt đầu.
Tô Diệu chuẩn bị xong, đứng dậy rời khỏi phòng chờ, đi dọc theo hành lang dẫn đến sân vận động.
Hắn tình cờ gặp một người không ngờ ở góc đầu tiên của lối đi.
Đó là Giang Hiểu Nguyệt, cô tựa lưng vào tường đứng ở đấy, khoanh tay như chờ hắn xuất hiện.
Tô Diệu dừng lại. "Ồ. Bạn không ở trong phòng chờ để chuẩn bị sao? Trận đấu tiếp theo sẽ là của bạn đấy, trận này của tớ nhưng là sẽ kết thúc rất nhanh thôi."
Giang Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, mới nói: "Cẩn thận một chút, chiến pháp của Phùng Kỳ Nham không yếu, quan trọng hơn nữa là năng lực đó có phần khó đối phó."
Năng lực của bạn.. Loại áo giáp được cường hóa đó rất mạnh, nhưng nếu nó không trúng đích cũng là vô nghĩa. Anh ta có thể là đối thủ tồi tệ nhất đối với bạn.. "
Tô Diệu cười" Bạn đặc biệt là thay tớ đặt mình vào hoàn cảnh người khác để cân nhắc qua sao? "
Giang Hiểu Nguyệt sốt sắng gật đầu" Tớ đã giúp bạn mô phỏng cách đối phó với năng lực tàng hình của anh ta. Thành thật mà nói, tớ không nghĩ rằng bạn có cách nào tốt hơn ngoài việc chỉ dựa vào phản ứng.. "
" Yên tâm đi. "Tô Diệu cười vỗ vỗ bờ vai của cô," Đừng lo lắng, tớ có cách nghĩ của mình.
Hãy chuẩn bị cẩn thận cho trận đấu của bạn đi. Giống như tớ vừa mới nói, trận này của tớ sẽ kết thúc rất nhanh. "
Nói xong hắn liền tiếp tục đi tiếp, để lại bóng lưng vẫy vẫy tay về phía Giang Hiểu Nguyệt.
" Hẹn gặp lại bạn trong trận bán kết vào ngày mai. "
Đi qua hành lang dài và hẹp, phía trước đột nhiên mở ra trong ánh sáng.
Những tràng pháo tay và tiếng hò reo làm rung chuyển cả sân vận động, như sấm sét trong không gian kín, cố lật tung mái vòm.
Đấu trường được cho là võ đài, nhưng không có gì gọi là vượt quá giới hạn, quảng trường rộng lớn được bao quanh bởi những bức tường tròn, và phía trên những bức tường là khán đài.
Nói không có áp lực tâm lý đương nhiên là sai, dù sao đây cũng là lần đầu tiên, từ trước đến giờ Tô Diệu chưa từng được trải nghiệm qua sự kiện lớn như vậy.
Nhưng hắn điều chỉnh lại rất nhanh.
Tô Diệu đã tìm thấy vị trí của cha mẹ mình trong đám đông mà không cần nhiều nỗ lực -- Điều này là tất nhiên, bởi vì hắn ta đã cho cả hai người bọn họ vé vào cửa, và tất nhiên hắn biết họ đang ngồi ở đâu.
Hắn nhìn thấy cha hắn đang hét to điều gì đó về phía mình, nhưng khoảng cách thực sự quá xa, tiếng của cha hắn đã sớm bị tiếng la ó ầm ĩ át đi mất trước khi truyền đến chỗ hắn.
Nhưng không sao cả nếu không nghe thấy được.
Như vậy là đủ để cảm thấy ấm lòng rồi.
Tô Diệu mỉm cười và vẫy tay về phía cha mình như một phản ứng.
Sau đó hắn đi vào đấu trường.
Là đối thủ, Phùng Kỳ Nham đã đến trước hắn ta một bước, đối phương đang đứng ở nửa bên trái của võ đài, khoanh hai tay, trên mặt nở nụ cười tự tin.
" Tôi đã nghĩ rằng bạn sẽ không dám đến nữa, "anh nói.
" Tại sao lại không chứ? "Tô Diệu nhún vai," Tặng không điểm, không cần thì phí. "
" Ha! "Phùng Kỳ Nham hạ cánh tay xuống," Chiêu thức của bạn rất lợi hại. Tôi hiếm khi thấy ai có kỹ năng như bạn.. nhưng cũng vô dụng thôi.
Năng lực của tôi quá không ổn so với bạn, đó không phải là khoảng trống mà kỹ năng của bạn có thể bù đắp được ".
" Đúng vậy, khá tốt khi trở thành kẻ trộm và ăn cắp đồ. "Tô Diệu nói," Tôi cá là bạn phải rất tự mãn về điều đó đấy nhỉ. "
Phùng Kỳ Nham cũng không tức giận." Không có phân biệt thủ đoạn nào để tấn cấp trong cuộc thi cả. Dùng năng lực của bản thân để lấy điểm là ý nghĩa của cuộc thi. Nếu phải nói, cũng là do người bị trộm đã không cẩn thận. Nếu ai cũng cảnh giác như bạn, thì tôi e rằng mình cũng sẽ không lọt vào trận tứ kết. "
Tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên trên sân.
" Nói nhảm đến đây là kết thúc, bạn đã vừa mới mất đi cơ hội cuối cùng để đầu hàng. "
Phùng Kỳ Nham mỉm cười, bóng dáng của anh ta bắt đầu trở nên trong suốt và hư ảo, cho đến khi dấu vết cuối cùng của chuyển động của anh ta hoàn toàn biến mất.
Có một sự náo động trong khán giả.
Tô Diệu đứng yên tại chỗ, bất động.
Trước khi mở màn, Tô Diệu đã kích hoạt hệ thống hỗ trợ chiến đấu, khung khóa trong tầm nhìn của hắn ta đã khóa chặt trên người Phùng Kỳ Nham từ đầu đến chân chưa có xê dịch qua.
Tuy nhiên, sau khi đối thủ kích hoạt năng lực tàng hình, khung khóa của hệ thống cũng mất dấu mục tiêu.
Phùng Kỳ Nham không chỉ sở hữu năng lực tàng hình mà còn thành thạo các kỹ năng hỗ trợ thức tỉnh và bộ pháp, có thể che giấu mọi nhịp thở, nhịp tim, bước chân và thậm chí cả nguyên năng của mình, không một âm thanh, không dấu vết và rất khó bị phát hiện bằng nhiều cách khác nhau.
Nếu như có thể dùng hình thức" Tăng cường thị giác "thì trên lý luận ngược lại hẳn là có thể tìm thấy được, nhưng thật đáng tiếc là Tô Diệu đã đi quanh khách sạn vài lần vào ngày hôm qua và kiểm tra nó với nhiều người qua đường, nhưng hắn đã ngạc nhiên vì không thể tìm ra" Mục tiêu đánh dấu "là làm như thế nào.
Nhưng hắn ta đã nảy ra một ý tưởng khác.
Nửa phút đồng hồ đã trôi qua.
Tô Diệu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên sân vẫn là người duy nhất.
Phùng Kỳ Nham, người đã ẩn thân từ hư không cũng chưa hề phát động tấn công.
Tô Diệu biết đối phương đang tiêu hao sự kiên nhẫn của mình, không phải lúc nào cũng có thể duy trì cảnh giác cao độ, dù chỉ một chút sơ suất nhất thời cũng sẽ trở thành sơ hở chết người.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Phùng Kỳ Nham rốt cuộc có hành động.
Điều thu hút sự chú ý của Tô Diệu lúc đầu là sự hỗn loạn của luồng không khí thổi trên má hắn.
Âm thanh của một lưỡi dao mỏng sắc bén cắt trong không khí truyền đến tai hắn, sau đó là một cơn lốc xoáy lạnh lùng.
Phùng Kỳ Nham lặng lẽ xuất hiện, Tô Diệu nhận thấy rằng lưỡi dao kề gần như ở trên cơ thể hắn ta.
Tô Diệu xoay người, quay vòng bước đi một bước nhẹ tránh điểm chí mạng, đột nhiên nắm đấm phải tung ra.
Thật đáng tiếc, suýt chút nữa.
Phùng Kỳ Nham trượt nhẹ và tránh khỏi nắm đấm của hắn ta, với đoản đao trên tay, anh ta chém ngang cánh tay, cắt đứt áo khoác và để lại một vết thương đỏ như máu.
Những giọt máu bay theo quỹ đạo màu bạc của lưỡi kiếm, và rải rác trên sân.
Khóe miệng Phùng Kỳ Nham giật giật, anh nhanh chóng lùi về phía sau, Tô Diệu chưa kịp làm động tác tiếp theo thì anh ta đã lướt ra lui lại rồi, anh đã lui ra xa bảy tám mét mà không quay đầu lại.
Anh đã sử dụng chính bộ pháp để kéo khoảng cách giống như ở trong không gian Rừng Rậm trước đó.
Phùng Kỳ Nham dừng lại, nghịch đoản đao dính máu trên tay, không nhúc nhích.
Tô Diệu yên lặng nhìn anh, không có hành động hấp tấp.
Không có ý nghĩa gì khi đuổi theo anh ta. Phùng Kỳ Nham có thể sẽ dễ dàng trốn thoát từ một khoảng cách như vậy và trở lại trạng thái tàng hình. Gần như không thể bắt được anh ta nếu không có kỹ năng thức tỉnh khắc chế được anh ta.
" Bạn đang nghĩ là, thời điểm tôi tấn công tôi nhất định phải hiện ra, đúng không? "Phùng Kỳ Nham mỉm cười," Bạn cảm thấy rằng mình đã là người đầu tiên nghĩ như thế này sao?
Tô Diệu không nói gì.
"Đương nhiên tôi đã tính đến việc bạn sẽ có ý nghĩ như vậy, cho nên ngay từ đầu tôi cũng không có ý nghĩ "Một kích miểu sát"." Phùng Kỳ Nham mỉm cười, nâng đoản đao trong tay lên, "Tất cả những gì tôi cần là cứ thế chém bạn mỗi lần một phát.
Chỉ với một nhát dao, bạn sẽ ngày càng nhiều vết thương, bạn sẽ tiếp tục mất máu cho đến khi bạn không thể đứng trên đấu trường được nữa, cho đến khi bạn phải chấp nhận thực tế, tức là không bao giờ có thể bắt được tôi".
Nói đến chỗ này, thân hình của anh ta đã lại biến mất, không thấy bóng dáng.
"Đã phân thắng bại." Đạo diễn Trương trên băng ghế khách mời chầm chậm nói, "Giống như dự đoán chuyên môn của tôi trước trận đấu, Tô Diệu không có biện pháp đối phó với việc tàng hình.
Lúc đầu hy vọng duy nhất của Tô Diệu là thí sinh Phùng Kỳ Nham giải trừ tàng hình xuất thủ công kích trong nháy mắt, nhưng đối phương đã cẩn thận như vậy, anh ta sẽ không có nửa điểm cơ hội."
Đúng vậy, đã phân thắng bại.
Khóe miệng Tô Diệu hơi nhếch lên.
Thật là trùng hợp, hắn cũng nghĩ như vậy vào lúc này.
Phùng Kỳ Nham đã thua rồi.