Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 86: Dễ Hiểu Lầm




Đưa tiễn bố mẹ xong, buổi chiều nhóm bạn Tô Diệu đã đến chúc mừng.

Trương Tường vừa vào cửa nhìn thấy liền giống như là muốn nhiệt liệt ôm mạnh hắn một cái. Tô Diệu giật nảy mình, kém chút là tránh vai qua hất cậu ta ném trên mặt đất.

Một cô bé tên Nguyệt Khả Tuệ đang bị kẹp ở giữa cái đám đại hán này cũng đi đến, cô bé đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói rằng định mang quà đến để ăn mừng, nhưng bảo vệ ở cửa không chịu cho vào..

Tô Diệu cũng đành bất đắc dĩ. Rõ ràng chỉ là cái hư danh Top một trong đấu vòng sơ loại mà thôi, thực sự không thể đại biểu cho cái gì, kết quả mọi người xung quanh đã coi như là Top một của tỉnh vậy..

Kỳ thật phân tích của các chuyên gia bên ngoài không phải hoàn toàn không có lý, Top một của hắn quả là ẩm ương.

Mặc dù cũng có thể nói là dựa vào chiến lược chiến đấu và bộ não, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là đầu cơ trục lợi.

Thành thật mà nói, nếu muốn so tài một chọi một với Hậu Tinh Vân trên đấu trường, hắn chưa chắc sẽ thắng, hắn đã nhìn thấy thân pháp kỳ lạ của đối thủ trong tòa lâu đài của không gian Rừng Rậm, giờ hắn cũng không thể theo kịp được với tốc độ đó của anh ta.

Không, trước đó, hắn ta thậm chí cũng không thể theo kịp được tốc độ của Hậu Tinh Đào.

Tốc độ siêu cấp quả thực là một năng lực rất tiện lợi, chỉ cần bạn đủ nhanh mà kẻ địch không thể nhìn rõ cũng không thể đánh trúng, thì dù đối thủ có thực lực mạnh đến đâu cũng vô dụng.

Hắn vẫn đang suy nghĩ về chiến thuật để đối phó với hai anh em thần tốc này.

Một nhóm bạn lao vào túm lấy Tô Diệu trong phòng để thăm hỏi. Đầu tiên là họ hỏi hắn có mệt hay không, sau đó là một danh sách dài những lời hoa mỹ để khen ngợi hắn.

Lúc đầu thì còn khiêm tốn, càng về sau nghe bọn họ thổi phồng tựa như Tô Diệu đã thành người Top một từ xưa đến nay ở Kinh Sở vậy.

Nguyệt Khả Tuệ thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch sử dụng chữ ký của hắn để bán kiếm tiền trong tương lai, họ hiện có một vài người trong phòng này đặc biệt đến để vận hành kinh doanh.

Tô Diệu càng nghe càng cảm thấy hình tượng của mình dường như đang phát triển theo hướng "Thần tượng" trong truyền thuyết, vì vậy hắn ta nhanh chóng dừng chủ đề này lại.

Hắn nhận thấy lần này Triệu Siêu cũng đi cùng bọn họ, nhưng từ khi bước vào cửa anh ta đã đờ đẫn và im lặng, nên hắn hỏi "Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

"Hả? Tớ á? Không sao." Triệu Siêu xua tay thở dài, làm bộ như một người đang nhìn xa xăm vậy.

Vài người cùng nhóm lập tức bật cười thành tiếng "Ha ha".

"Thật ra không có chuyện gì." Trương Tường nhếch mép cười, "Vừa rồi bị một Lolita bắn trúng."

Tô Diệu "?"

Hắn nhớ rằng Triệu Siêu dường như là một người cực kỳ hâm mộ Lolita?

Hơn nữa là ở trước mặt mọi người hét to "Lolita là báu vật của thế giới", thậm chí còn có thể là một quý ông đẳng cấp cao mặt không đổi sắc tim không đập loạn.

Đến tột cùng là điều gì lại có thể đánh bại một quý ông như vậy cho đến thời điểm này?

"Thực ra, một vài người trong bọn tớ đã đến siêu thị để mua cho bạn một quả pháo giấy, thuận tiện mua chút quà gì đấy để thăm hỏi." Ngô Dật Tranh cười ha hả nói, "Sau đó cậu đoán xem là gì? Thế mà một cô bé Lolita buộc tóc đuôi ngựa thực sự xuất hiện, túm góc áo Lão Triệu không nói gì, còn gọi cậu ấy là anh ơi."

Tô Diệu gật gật đầu, "Ồ, vậy cậu ấy không phải là đặc biệt rất vui vẻ sao?"

Trương Tường nói: "Đúng vậy. Em gái đó đã thất vọng và nói với Lão Triệu rằng em ấy đã bị lạc mẹ và nhờ anh ấy giúp em ấy tìm mẹ.

Thế là tớ liền hỏi, trong siêu thị này có nhiều người như vậy tại sao lại chọn Lão Triệu thế? Không phải mẹ em đã nói với em rằng không được nói chuyện với người lạ sao?

Kết quả cậu hãy đoán xem Lolita nói gì? Em ấy nói không sao cả, vì những người xấu xí thường tốt bụng, hahahaha..".

Hai người anh em tốt Trương Tường và Ngô Dật Tranh cùng nhau cười, còn quý ông từng trải ngồi trong góc phòng quay đầu ôm đầu gối, im lặng như thể cả góc phòng tối sầm lại.

"May mắn thay, cuối cùng cô bé cũng tìm được mẹ." Nguyệt Khả Tuệ cười nói.

"Được rồi, đừng lo lắng cho Lão Triệu. Cậu ta ở đó sức hồi phục cũng rất kiên cường sẽ không sao đâu." Trương Tường gạt đề tài sang một bên, "So với điều này, mau nói cho bọn tớ biết về việc so tài đi. Mẹ kiếp trường học của chúng ta bên kia đều nổ tung rồi, Top một là cậu Top hai là Giang Hiểu Nguyệt, hai người đứng đầu tiên đều đến từ trường chúng ta. Tớ nghe nói rằng hiệu trưởng tiên sinh cũng muốn gặp bạn.."

Điều này cũng có thể hình dung được.

Dù sao thì trường trung học số hai thành Bắc cũng không thường xuyên được nhìn thấy những Dị Năng Giả cùng loại, có được một người như Giang Hiểu Nguyệt đã là rất hiếm rồi.

Hiện tại bọn họ đã giành vị trí thứ nhất và thứ hai trong vòng sơ loại, ước chừng thầy Hiệu trưởng tiên sinh bây giờ do quá hưng phấn mà không ngủ nổi.

"Kỳ thật đây không phải là một sự trùng hợp." Tô Diệu nói, "Tớ và Giang Hiểu Nguyệt là hai người đứng đầu, bởi vì bọn tớ luôn hành động ở trong một tổ đội. Bọn tớ đã đồng tâm hiệp lực trong suốt quá trình, cuối cùng chia đều những chiến lợi phẩm mà bọn tớ có được.."

"Chờ một chút!" Nguyệt Khả Tuệ vội vàng ngắt lời, như thể đã tìm ra được trọng điểm, "Điều này có nghĩa là.. Hai người đã ở bên nhau ba ngày rồi?

" Ừm.. Đúng thế. "

Một đám bạn bất ngờ bùng nổ.

" Woa, quá ngon? "Trương Tường hỏi," Cũng cùng nhau ăn uống ở một chỗ sao? "

" Cậu muốn nói như vậy cũng không sai.. "

" Ban đêm đi ngủ cũng cùng một chỗ? "Ngô Dật Tranh bắt đầu run rẩy bả vai.

" Không tính là thế. Mặc dù bọn tớ dùng chung một cái lều vải, nhưng là lúc nghỉ ngơi thì mỗi người một thay nhau.. "

Thật tiếc là không ai muốn nghe nửa câu sau của hắn ta nữa, những lời sau đó của hắn đã bị nhấn chìm bởi những câu cảm thán" Woa Woa ".

Ngay cả Triệu Siêu, người vừa bị một người qua đường đánh cho hộc máu, trong tích tắc dường như cũng được sống lại trong trạng thái sung mãn, nhanh chóng tiến lên để hòa vào tiếng cảm thán của đám đông.

Nguyệt Khả Tuệ khó chịu ngồi trên giường, cau mày buồn bực.

Sao có thể xử lý được nhỉ? Người ta đã tiết kiệm bao nhiêu thủ tục trực tiếp ở chung với nhau rồi!

Điều này có thể khiến mình làm sao mà tranh dành được nữa đây?

Nguyệt Khả Tuệ không khỏi cảm thấy tức giận khi nghĩ đến điều này.

Phản đối!

Rõ ràng là mình đến trước!

Đây không phải là cạnh tranh công bằng!

Tô Diệu"... "

Hắn chợt nhận ra, thật ra thanh niên ở tuổi này chỉ thích ngồi lê đôi mách, kiểu gì cũng được.

Thông thường, cuộc sống học tập của họ căng thẳng và nhàm chán, một chút xáo trộn có thể gây ra làn sóng lớn trong học sinh, chẳng hạn như những câu chuyện ngắn thường thấy như ai ở lớp A và ai ở lớp B lén lút gặp nhau riêng.

Còn về việc những câu chuyện nhỏ này có thật hay là giả?

Chẳng ai thèm quan tâm đâu!

Đôi khi bạn chỉ nói bất cứ điều gì là một số người có thể sẽ hiểu sai về điều đó.

Chuyện kể rằng lúc đó Lưu Quan Trương ba người đã kết nghĩa huynh đệ ở vườn đào, ba người nâng cốc, gặp được nhau quá muộn, coi nhau như tri kỷ.

Lúc này Lưu Bị đặt chén rượu xuống, khoan thai nói" Nhị đệ, tam đệ, chúng ta còn nhiều thời gian.. "

Kết quả là tự dưng Trương Phi lập tức liền nói" Đại ca, huynh say rồi à? Nhị ca tên là Vân Trường.. "

"... "

Cũng chính là lúc này, Tô Diệu đã lờ mờ đoán được vô số phiên bản câu chuyện của hắn sẽ được phát triển tiếp theo.

Cho dù thực sự có thể làm cho đám người ồn ào trước mặt im lặng mà nghe hắn giải thích, nhưng khi chuyện này lan sang người khác hóng hớt được, nhất định sẽ phải thêm mắm thêm muối vào.

" Top một và Top hai của trường ba ngày hỗ trợ lẫn nhau ở nơi núi sâu rừng già", chủ đề này sợ rằng không muốn để người ta hiểu sai cũng khó..