Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 74: Một Cái Bật Lửa




Thật khó để ép buộc con Lãnh Chúa Chồn Đêm khó chơi và khốn nạn này ra khỏi mặt đất, vì vậy Tô Diệu tự nhiên không có buông tha.

Một cú đấm chiếu thẳng vào mặt nó đánh bay tới, Tô Diệu không ngừng bay theo đuổi kịp tới, những quyền ảnh tốc độ cao nườm nượp lao tới.

Trường Quyền như nước chảy mây trôi triển khai, quyền cước dày đặc tốc độ cao luân phiên trọng kích vào thân thể đang bay ngược của con Lãnh Chúa Chồn Đêm. Sức mạnh kỳ lạ của bộ khung vỏ ngoài gần như xuyên qua cơ thể của sinh vật Thứ Nguyên, đánh cho vị trí nội tạng của nó gần như bị lệch đi, còn có hai chiếc xương vỡ ra với âm thanh giòn giã.

Nhưng cái con Lãnh Chúa Chồn Đêm này mặc dù sức mạnh không lớn, thân thủ lại quả thực không kém. Nó ngay cả ăn số quyền dày đặc liên tiếp như thế, lại vẫn có thể nắm bắt được khoảng cách ngắn miễn cưỡng lật xoay người lại.

Nó nhìn đến tinh chuẩn, giơ tay lấy mu bàn tay đón đỡ một quyền của Tô Diệu, cánh tay thừa cơ phát lực, mượn lực đấm của Tô Diệu gia tốc bay ngược ra một đoạn.

Tô Diệu lập tức đuổi kịp, ngay lập tức biến chiêu, quyền biến thành trảo vồ mạnh nắm lấy vai sinh vật. Bả vai nó trầm xuống, năm ngón tay của Tô Diệu dường như dính phải một mảnh da trơn, bị nó co người lại tránh thoát được.

Nó kéo dài ra một khoảng xa nguy hiểm mà lại hiểm yếu với hắn, nhưng từ dưới chân nó xuất hiện dòng nước xoáy, dòng nước xoáy tạo thành hình như cái phễu ngược, nhanh chóng xoắn lại như giăng lưới tóm gọn nó.

Nhưng tốc độ nó thực sự quá nhanh, còn không có đứng vững dưới chân liền đã phát lực nhảy lên. Dòng nước cấp tốc xoáy khép, chỉ lệch một ly đã bị nó tránh khỏi.

Lãnh Chúa Chồn Đêm thoát khỏi sự truy kích của hai người, đồng thời, nó đã nhảy ra khỏi khu vực bị băng bao phủ trong cuộc đối đầu vài hiệp trước, rồi rơi trở lại bề mặt mặt đất. Năng lực của nó được kích hoạt trở lại và nó đã chui trở lại mặt đất với một cú bổ nhào.

Thật đáng tiếc.

Mặc dù quả thật đã đánh cho nó trọng thương, nhưng chung quy là vẫn không thể giải quyết trong một lần.

Lãnh Chúa Chồn Đêm trí tuệ không thấp, vừa rồi chính mình có thể bắt được hơn nữa là bởi vì đánh bất ngờ, nếu dùng lại chiêu số như vậy có lẽ là sẽ không dùng được nữa.

Nói cách khác, bây giờ phải nhanh chóng nghĩ ra một phương án B.

Hiện tại mặc dù nó bị thương nặng, nhưng vết thương không ảnh hưởng đến khả năng di chuyển dưới lòng đất của nó, tình hình đột nhiên trở nên giống như trước.

Không, cũng không hoàn toàn giống nhau.

Mặc dù Tô Diệu không thể đắc thủ, nhưng hành động vừa rồi dường như khiến nó cảnh giác hơn, lần này nó lại chui xuống đất, không thèm ló đầu ra, xung quanh cũng không có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ đã đi rồi?

Không, hẳn không phải là.

Nó thậm chí không muốn để lộ ra sơ hở ngay lúc nó xông ra và tấn công, vừa rồi trận phục kích thiết kế của Tô Diệu đã khiến nó quyết định thay đổi phương thức tấn công.

Tô Diệu nhận thấy hai bàn chân của mình dường như đang dần chìm xuống.

Mặt đất dưới chân họ trở nên mềm một cách lạ thường, hơi ẩm xâm nhập vào các lớp đất từ sâu khiến toàn bộ lớp đất trở nên ẩm và dính.

Giống như là đầm lầy.

Nền đất ẩm ướt không thể chịu được sức ép của chân họ, Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt khi lấy lại tinh thần đã bị lún đến mắt cá chân. Có vô số đôi bàn tay vô hình dưới lòng đất nhìn như không thấy lòng đất, cố gắng kéo họ vào địa ngục sâu thẳm qua lớp đất.

Giang Hiểu Nguyệt toàn thân triệu tập nguyên năng, đưa tay ra chuẩn bị thi triển đóng băng lần nữa, lại bị Tô Diệu ngăn lại.

Bất chấp sự nghi ngờ của mình, Giang Hiểu Nguyệt nghe theo lời khuyên của hắn ta và hạ cánh tay của mình xuống, rồi chỉ hỏi "Tại sao? Tất cả chúng ta sẽ bị kéo xuống đất như thế này, nhưng nếu tớ sử dụng chiêu đóng băng thì.."

"Thì nó sẽ từ lòng đất xông ra tấn công bạn trong nháy mắt vào thời điểm bạn mà xuất thủ." Tô Diệu lắc đầu, "Mà hơn nữa lúc này tớ cũng đang bị cố định nguyên tại chỗ, không có cách nào giống trước đó kịp thời tiến lên ngăn trở giúp bạn được. Nếu như bị nó nắm được cơ hội, thì về cơ bản cũng là tất sát."

Giang Hiểu Nguyệt mờ mịt kinh hãi.

Cô cảm thấy lời nhắc nhở của Tô Diệu rất có lý, nhưng cô cũng cảm thấy khó tin.

Lãnh Chúa Chồn Đêm dù sao cũng không phải là một con người, chỉ là một con súc sinh cường đại.

Nó có thể thực sự nghĩ ra chiến lược như con người sao?

Nó thật sự có thể nghĩ đến chu đáo như thế, bố trí gài bẫy đáng sợ như vậy sao?

Tuy rằng không thể nhìn từ góc độ của hai người bọn họ, nhưng trên thực tế Tô Diệu là nói đúng.

Vào lúc này khi họ đang dần chìm xuống, Lãnh Chúa Chồn Đêm quả thật đang ẩn nấp gần Giang Hiểu Nguyệt, kiên nhẫn chờ đợi nữ nhân nhân loại này thực hiện lại năng lực đóng băng gian xảo khó giải quyết của mình.

Một khi cô ấy làm điều này, khoảnh khắc đó sẽ là cái chết của cô ấy!

"Vĩnh viễn đừng đánh giá thấp đối thủ của bạn." Tô Diệu nói.

"Vậy chúng ta nên làm như thế nào." Giang Hiểu Nguyệt nghe lời buông xuống cánh tay, hỏi thăm ý kiến của hắn, "Bạn cũng biết chúng ta chẳng mấy chốc sẽ bị kéo xuống đúng không?"

Dưới lòng đất hoàn toàn là lãnh địa của nó, một khi bị kéo vào lòng đất, coi như là hai người bọn họ, thì ngay cả những Dị Năng Giả cao cấp hơn cũng không có cơ hội phản kháng.

"Tớ biết."

Tô Diệu nói, bình tĩnh cởi ba lô xuống, từ trong túi lấy ra cái bật lửa đặc chế do ban tổ chức phân phát.

Giang Hiểu Nguyệt sững sờ một chút.

Bật lửa?

Dưới tình hình như thế một cái bật lửa có thể làm cái gì?

Tô Diệu tự tin mỉm cười.

Lãnh Chúa Chồn Đêm cho là mình đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, cho rằng nó chỉ cần trốn ở dưới lòng đất không ra là tuyệt đối an toàn.

Nó đã sai.

Nó đã bộc lộ ra nhược điểm của mình.

"Nhìn cho kỹ vị trí của nó," Tô Diệu nói, trước mặt Giang Hiểu Nguyệt giơ lên cái bật lửa, "Bạn dùng thủy tiễn bắn xuyên nó."

Hắn ném ra cái bật lửa. Cái bật lửa tiểu xảo tinh xảo kia ở giữa không trung quay một hình vòng cung ưu nhã, cuối cùng nện vào mặt đất giống như rơi xuống nước, thâm nhập xuống.

Giang Hiểu Nguyệt cũng là người thông minh, lập tức hiểu được dụng ý của hắn.

Nó có thể di chuyển tự do khi ẩn nấp dưới lòng đất và có thể nắm bắt chính xác vị trí của kẻ thù trên mặt đất mà không cần thăm dò khẳng định dựa vào không phải là thị giác.

Những gì nó dựa vào là thính giác cực kỳ nhạy bén.

Âm thanh cần một môi trường để truyền, và hiệu quả lan truyền ở các môi trường khác nhau là khác nhau, đây là kiến thức được đề cập trong sách giáo khoa trung học cơ sở.

Đồng thời, trong sách giáo khoa có đề cập đến hiệu suất truyền âm trong không khí là kém nhất, hiệu quả truyền âm trong chất lỏng tốt hơn trong chất khí, hiệu quả truyền âm trong chất rắn thì lại tốt hơn chất lỏng.

Đó là lý do tại sao khi bạn áp tai vào cửa để nghe trộm, âm thanh trong phòng khác sẽ trong và rõ hơn.

Mà giờ này khắc này, Tô Diệu chính là lợi dụng điểm này.

Giang Hiểu Nguyệt đầu ngón tay nhỏ nhắn bắn ra, một dòng nước hóa thành mũi tên, giễu cợt một chút đuổi theo quỹ đạo của cái bật lửa xuyên vào trong lòng đất.

Thủy tiễn chứa đựng nguyên năng trộn lẫn vào nhau dễ dàng xuyên thủng lớp vỏ bên ngoài của chiếc bật lửa.

Loại khí đặc biệt được đóng kín trong hộp gas kín của bật lửa đã tìm thấy lỗ thoát và tranh nhau chui tọt thoát ra khỏi lỗ trên vỏ.

Sau khi một lượng lớn khí gas lao ra, chạm vào không khí trong đất, một lượng lớn khí gas bùng cháy ngay lập tức, nhiệt độ phủ kín tăng vọt đến mức báo động.

Những gì tiếp theo là một vụ nổ.

Vùng đất ẩm ướt bị nổ tung, kèm theo tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Vô số bùn tinh bị nội lực ném lên không trung, rồi rơi xuống như mưa bùn.

"Nước nổ tung, còn được gọi là "Hơi nước phun trào"." Tô Diệu yên tĩnh mà nhìn xem vị trí lòng đất bị nổ tung, tự mình bình tĩnh tự thuật, "Nước lỏng bốc hơi nhanh chóng khi nó chạm vào nhiệt độ vượt xa nhiệt độ sôi của nó trong thời gian rất ngắn, trong chớp mắt sẽ khiến cho nó có hiện tượng vật lý là hơi nước nổ tung..

Bình thường nhiệt độ sôi của nước dưới áp suất bình thường là 100 độ, nhiệt độ của ngọn lửa bên ngoài bật lửa để chuyên dùng trong thi đấu có thể lên tới hơn một nghìn độ. Nếu trộn cả hai ở tốc độ cao thì quá đủ để gây ra cháy nổ."

Liệu một vụ nổ có cường độ lớn như thế này có thể làm tổn thương được con Lãnh Chúa Chồn Đêm không?

Đương nhiên không thể. Ngay cả khi nó được bôi lên mặt và kích nổ, da của nó cũng sẽ không bị phá rách được.

Nhưng âm thanh này sẽ đủ lớn để vang lên.

Hơn nữa vì nó được kích nổ dưới lòng đất, âm thanh của vụ nổ trong điều kiện truyền dẫn bởi chất rắn sẽ càng được nhân lên gấp bội, thính giác càng nhạy thì mức độ thiệt hại càng nghiêm trọng.

Quả nhiên, ngay sau khi giọng nói của hắn ta rơi xuống, một đám bóng đen lao ra khỏi mặt đất như chạy trối chết, với âm thanh sắc bén khiến người khác cảm thấy thống khổ kêu gào thảm thiết.

Là cái con Lãnh Chúa Chồn Đêm kia.

Màng nhĩ của nó đã bị chấn vỡ nát.