Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 66: Một Gian Lều Vải




Mặt trời trong không gian Rừng Rậm dần lặn, màn đêm lặng lẽ buông xuống, màn đêm vô tận bao trùm mang bóng tối dày đặc. Linh hồn gió lướt nhanh qua cánh rừng, xào xạc giữa kẽ lá.

Tại thời điểm này, ngày đầu tiên của thế hệ đầu tiên về cơ bản đã kết thúc.

Rất nguy hiểm nếu hành quân qua đêm trong không gian Thứ Nguyên, không chỉ vì số lượng kẻ thù có thể tăng lên, mà còn vì rất khó phân biệt phương hướng trong bóng tối. Ngay cả những cựu binh cấp cao cũng hiếm khi tìm được đường vào ban đêm.

Khi màn đêm buông xuống, tất cả học sinh đã tìm được một điểm dừng chân tương đối tốt xung quanh mình, và ổn định chỗ đóng quân.. ít nhất là với những người còn lại.

Sau ngày đầu tiên, hơn năm trăm thí sinh dự thi đã bị loại hơn ba trăm người, quá một nửa số thí sinh không kiên trì được.

Tuy nhiên, đối với ban tổ chức, kết quả đó thực sự ngoài mong đợi, thậm chí còn mạnh hơn họ tưởng, nếu nhìn theo thống kê trước đây thì trình độ của lớp học sinh này vẫn thuộc hàng thượng thừa.

Quả nhiên xu hướng chung của xã hội là Dị Năng Giả thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước.

Lúc này Tô Diệu đang ngồi trên vách núi đầy cỏ dại, hắn đang "Tạch tạch" bật lửa đánh lửa do ban tổ chức trang bị rồi châm vào cành cây trước mặt làm củi đốt.

Những ngọn lửa tưng bừng vui mừng từ cành cây nổi lên, ánh sáng đỏ cam chiếu sáng cả một vùng vách núi.

Đây là nơi tốt nhất bọn họ có thể tìm được hôm nay, bọn họ nằm ở vị trí chỗ rìa vách núi, cách khu rừng gần nhất hơn hai mươi mét, ở đây bọn họ chỉ cần lo lắng kẻ địch chỉ ở một hướng, cũng bởi vì không có vật che chắn ẩn nấp nên có thể không bị tấn công đánh lén.

Khu vực thi đấu được phân định ban tổ chức thi đấu trong không gian Rừng Rậm là khá lớn, cả ngày hôm nay, Tô Diệu không gặp bất kỳ thí sinh nào khác ngoại trừ Giang Hiểu Nguyệt.

Mật độ quái vật ở không gian này có vẻ cao hơn ở Hoang Nguyên, trong một ngày, họ chạm trán với tổng cộng bốn nhóm kẻ thù, ba lần là Thủy Quỷ và một lần chạm trán với hai con Dã Lang Rừng Rậm.

Dã Lang rất nhanh nhẹn, không giống như Thủy Quỷ, các giác quan của chúng đặc biệt là khứu giác, khá nhạy bén, và hầu như không thể đánh lén chúng.

Ngoài ra, những con Dã Lang này chạy rất nhanh, cùng với khứu giác nhạy bén, chúng có thể chạy khi thấy tình hình xấu, việc săn bắt chúng thực sự rất khó khăn.

Tô Diệu đoán rằng đây cũng là lý do tại sao hầu hết những con Thủy Quỷ từng gặp từ trước đến nay đều có ít hơn Dã Lang -- vì con Dã Lang tinh khôn đã bỏ chạy sau khi ngửi thấy mùi.

Nếu như chỉ có một mình Tô Diệu, đánh chết con Dã Lang cũng không khó, nhưng giết được nó thì phải tốn rất nhiều công sức, bởi vì con vật này muốn chạy có đuổi theo cũng không kịp.

Nhưng khi lập đội với Giang Hiểu Nguyệt thì vấn đề này không còn nữa.

Dã Lang thấy tình thế không ổn, lòng bàn chân như bôi dầu muốn chạy trốn?

Quá muộn!

Nữ hoàng băng tuyết sẽ vội vàng kết băng đóng băng chúng tại chỗ ngay, căn bản là không thể chạy trốn được.

Thêm một Giang Hiểu Nguyệt khống chế Băng hệ như thế, bị hai người để mắt tới thì con tiểu quái hoàn toàn không có đường sống.

Sự thật đã một lần nữa chứng minh lợi ích của hành động lập tổ đội, nếu bạn hành động một mình, kể cả là Dã Lang, ngay cả những con Thủy Quỷ thì Tô Diệu cũng không thể ăn thịt chúng một mình -- bởi vì đám Thủy Quỷ sẽ quyết định nếu không thể đánh bại sẽ bỏ mặc đồng đội bỏ chạy không kịp quay đầu lại.

Tô Diệu còn có chút kinh ngạc, Giang Hiểu Nguyệt lúc nãy hẳn là chủ động yêu cầu lập tổ đội cùng nhau hành động.

Ban đầu hắn nghĩ rằng bên kia sẽ là một loại tương đối đơn thương độc mã, nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như cũng không phải như vậy.

Giang Hiểu Nguyệt đã chuẩn bị sẵn một chiếc lều vải nhỏ đơn giản vào lúc này.

Đó cũng là dụng cụ được ban tổ chức cuộc thi chuẩn bị sẵn trong ba lô, trong cặp của mỗi thí sinh.

Khi Tô Diệu cũng đang chuẩn bị dựng lều cho riêng mình, Giang Hiểu Nguyệt đã ngăn hắn lại.

"Không cần đâu." Cô chỉ chỉ vào căn lều của mình, "Chúng ta có thể dùng chung một cái này."

Tô Diệu "?"

Chờ chút chị ơi, đây không còn là vấn đề tránh nghi ngờ nữa rồi..

Hắn nghi ngờ liếc nhìn căn lều gần như đáng thương vì quá chật chội để vào một mình.

Nếu bạn muốn đưa hai người vào.. chỉ e rằng sẽ một người ở trên và người kia ở dưới?

Kết quả là nghe thấy Giang Hiểu Nguyệt giải thích "Khi một người đang nghỉ ngơi, cần phải có một người khác ở bên ngoài để hóng gió. Chúng ta thay ca đi nghỉ ngơi, chỉ cần một người vào lều nghỉ ngơi là được rồi."

"Ồ." Tô Diệu hiểu ý cô.

Không biết tiểu thư này vừa rồi có hiểu sai ý không, dù sao hắn là tuyệt đối không có..

Chỉ là tại sao loại hiểu lầm này dường như luôn xảy ra với hắn?

Trên thực tế, những Dị Năng Giả có tố chất thể lực tốt hơn nhiều so với người bình thường, tinh lực cũng dồi dào hơn, không phải là vấn đề lớn nếu không ngủ trong hai hoặc ba ngày liên tiếp.

Nếu những thí sinh khác hành động một mình, họ đương nhiên phải cảnh giác và không được ngủ gật vào ban đêm, nhưng vì có hai người nên họ thay phiên nhau chợp mắt thì cũng được.

Dù sao buổi tối bọn họ cũng không thể đi ra ngoài, tựa hồ không thể làm cái gì khác.

Hiện tại trời vừa tối, còn sớm để nghỉ ngơi, hai người ngồi quây quần bên đống lửa trại.

"Chiến pháp của bạn rất lợi hại." Giang Hiểu Nguyệt đang ngồi bên đống lửa, với ánh lửa màu cam lấp lánh trong đôi mắt đen của cô, "Tớ chưa từng thấy một người nào có những bước đi uyển chuyển và nhất quán như bạn.. Chí ít là khi chúng ta ở trong giai đoạn này thì chưa có nhìn thấy qua."

Cái đó là chuyện đương nhiên, bởi vì trình độ chiến pháp của Tô Diệu vốn cũng không phải là cấp bậc này.

Kinh nghiệm kỹ xảo Trường Quyền của hắn ta đều dựa vào hệ thống để sao chép các động tác của Khương Vũ Đồng, hắn đã hoàn thành một cách thành công nhanh chóng trong vòng bảy ngày. Khương Vũ Đồng là một thiên tài được nhận vào Học viện Siêu năng thủ đô, chuyên về cận chiến, và hơn họ hai tuổi.

Học viên khi vào học tại Học viện Siêu năng sẽ được đào tạo bài bản và chuyên nghiệp nhất, chắc chắn không giống với các khóa đào tạo ngoài xã hội trong suốt thời học phổ thông.

Khương Vũ Đồng bây giờ vừa bước vào năm thứ hai, và Tô Diệu, người đã sao chép chiến pháp Trường Quyền của cô ấy, sẽ không bao giờ thua các bạn học của cô ấy về các bước di chuyển.

"Tớ đoán mình chỉ là tương đối thiên tài trong lĩnh vực này đi." Tô Diệu nói.

Họ chỉ là đồng đội tạm thời trong ba ngày qua, nên Tô Diệu đương nhiên không thể tiết lộ bí mật của mình.

Trên thực tế, hắn ta thậm chí còn không sử dụng bộ khung vỏ ngoài trong cuộc hành trình này. Với sự hỗ trợ đắc lực của Giang Hiểu Nguyệt, bằng vào kỹ xảo Trường Quyền của Tô Diệu vượt xa cùng cấp độ là đủ để đối phó với những kẻ thù mà hắn ta gặp trên đường đi. Nếu hắn ta có thể vượt qua vòng sơ loại mà không cần dùng đến áo giáp thì là tốt nhất.

Tô Diệu cũng biết hắn không phải là người duy nhất giấu người một cách riêng tư suốt chặng đường, Giang Hiểu Nguyệt cũng đã không thể hiện hết sức mạnh của mình trước mặt hắn, và cô nhất định phải có con át chủ bài vô danh của mình.

Hai người đều biết nhau có bí mật nho nhỏ riêng, nhưng cũng không ngầm hỏi, dù sao đồng đội cũng chỉ là tạm thời, đợi sau khi qua được cửa ải này thì lập tức có quan hệ cạnh tranh, nên giấu nghề cũng là chuyện phải làm.

"Vậy thì tài năng của bạn thật là phi thường." Giang Hiểu Nguyệt trầm ngâm, "Thật kỳ lạ là tớ chưa từng thấy bạn tham gia bất kỳ cuộc thi nào trước đây. Với thực lực của bạn, có thể dễ dàng đạt được thứ hạng tốt trong các cuộc thi khu vực mới đúng."

"Bởi vì tớ có không tham gia qua." Tô Diệu nhún vai, "Kỳ thực trước kỳ nghỉ hè này, tớ thậm chí còn chưa quyết định chọn con đường của Dị Năng Giả. Tớ chỉ mới bắt đầu ôm chân phật chuẩn bị cho nó thôi."

Chuyện này cũng không có gì không thể nói, dù sao cũng không phải là bí mật, hầu như tất cả mọi người trong lớp Tô Diệu đều biết.

Nhưng điều này nghe có vẻ hơi đáng sợ đối với người khác.

Đôi mắt đẹp của Giang Hiểu Nguyệt không giấu được vẻ kinh ngạc "Ý bạn là.. bạn luyện tập từ đầu đến giờ chỉ trong vòng bốn tháng?"

Tô Diệu trong lòng tự nhủ không không em gái à em hiểu sai rồi, kỳ thật anh đây chỉ mất có bảy ngày là đã luyện đến trình độ này rồi, sau bốn tháng về cơ bản là dậm chân tại chỗ mà thôi..