Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 36: Chiến pháp so với ông anh còn lợi hại hơn? Thành thật mà nói, Tô Diệu cảm thấy rằng song đao cận chiến của anh họ




".. Thế giọng của cậu có vấn đề gì vậy? Có khó chịu không? Cổ họng của cậu có vấn đề à?"

Anh họ tiếp tục hỏi ba câu hỏi mang tính chất vốn có của mình, nhưng giọng điệu của anh chững chạc đàng hoàng như thể anh ấy đang bày tỏ sự lo lắng của mình một cách nghiêm túc..

Vì vậy, cô gái đã bị đánh bại ngay tại chỗ, và giọng nói của cô ấy trở lại bình thường trong một giây "Không.. Không có gì. Bởi vì cậu chẳng phải đã bảo là muốn tớ làm giáo viên cho em trai của cậu à, vì vậy tớ muốn trong lần gặp đầu tiên để lại một ấn tượng lợi hại một tí mà.."

Giọng cô ấy ngày càng nhỏ hơn, và cô ấy thậm chí còn bắt đầu vô tình dùng ngón tay cuộn tóc của mình.

Đừng nói với tôi, giọng nói kỳ lạ đó nghe còn có chút loli sau khi nó trở lại bình thường nhé?

Có điều Tô Diệu giống như lập tức đã hiểu.

Nữ vương bệ hạ? Ngự tỷ? Băng sơn mỹ nhân?

Tất cả đều không tồn tại!

Ở đây chỉ là một sự trêu đùa đơn thuần mà thôi.

Ừm.. Có điều xem như là trêu đùa thì đó cũng là sự trêu đùa cực kỳ nhiều tiền.

Cô gái ghé vào lan can và bĩu môi, "Vì dù sao thì đó cũng là em trai của cậu, bình thường có một người anh ưu tú như cậu làm gương, nhỡ ra em ấy coi thường người cô giáo này thì làm sao bây giờ?"

"Cậu đừng suy nghĩ lung tung." Tô Cẩm Nghị lắc đầu, "Xuống đây rồi nói chuyện."

"..."

Cô gái im lặng một lúc, như có chút do dự trước khi thực hiện hành động này.

Sau đó, cô ấn một tay vào lan can tầng hai, một tay lật người khỏi lan can, bay từ trên nhảy xuống sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng của sảnh.

Tô Diệu nhanh chóng hiểu lý do tại sao cô gái "Do dự một chút" trước khi nhảy xuống.

Vì cô gái này đứng thẳng lưng trước mặt hắn, nhưng đầu cô ấy dường như cũng mới vừa lọt qua cằm hắn mà thôi..

Nếu muốn tạo áp chế, cô quả thực có thể mạnh hơn một chút nếu đứng ở trên cao, hiện tại cô còn thấp hơn một cái đầu, đứng trước mặt Tô Diệu giống như em gái của hắn vậy.

Tuy nhiên, cô ấy trông khá dễ thương, với khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc ngắn thẳng cổ, ăn mặc sạch sẽ và tươi tắn, trông như một học sinh trung học cơ sở đầy sức sống.

Ờ không sai, càng lộ ra vẻ không có chút hào quang nào..

"Tô Diệu, đây là Khương Vũ Đồng. Cô ấy là người sẽ dạy cho em chiến pháp." Tô Cẩm Nghị giới thiệu nói, "Cô ấy là đồng đội cố định của anh ở trường, và cô ấy là người có thể giao mạng sống. Hơn nữa chiến pháp của cô ấy tốt hơn anh rất nhiều, em có thể tin tưởng cô ấy."

Anh ấy vẫn nghiêm túc như mọi khi khi nói điều này, không có một chút giọng điệu đùa cợt nào.

Khương Vũ Đồng ở một bên nghe đều hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói "Haizz, tớ cũng không phải như vậy.. Kỳ thật chiến pháp của cậu cũng rất lợi hại, nếu phải nói cái gì thì chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân đi.."

"Vì vậy, mặc dù anh có được sức mạnh chiến đấu tổng thể, nhưng cô ấy vẫn là giáo viên phù hợp nhất của em. Bởi vì cô ấy là một Dị Năng Giả phù hợp với hệ chiến đấu cận chiến như em." Tô Cẩm Nghị nói thêm.

Khương Vũ Đồng "..."

Đã nói xong một đợt tâng bốc lẫn nhau của chúng ta chưa?

Tớ vừa mới giúp cậu chém gió một đợt về chiến pháp, bây giờ cậu chẳng lẽ không hẳn là quay đầu lại nói cậu cũng thế cũng rất mạnh sao?

Điều này nghe như nếu cả hai chúng ta động thủ vớI nhau, thì tôi chắc chắn sẽ thua vậy?

Ừm.. Mặc dù điều này có vẻ đúng..

Tô Cẩm Nghị nói rằng cô ấy là một người đồng đội có thể giao phó lại sự sống và cái chết. Tô Diệu tin vào điều này.

Suy cho cùng, những người bạn bình thường cũng sẽ không tùy tiện cho nhau mượn chiếc xe thể thao trị giá tiền triệu tệ, hay giúp anh ta làm thẻ thông hành không gian Hoang Nguyên tạm thời chỉ bằng một câu nói.

Có điều nếu muốn nói cô ấy là cô giáo thích hợp nha..

Tô Diệu vô thức nhìn Khương Vũ Đồng một cái nhìn không tin tưởng.

Cô ấy thật sự là không có vấn đề gì sao?

Tô Diệu cũng không phải là hoài nghi tài nghệ chiến pháp của cô ấy không tới nơi tới chốn, dù sao có anh họ bảo đảm thì trình độ của cô ấy chắc chắn sẽ không có giả dối. Nhưng con hàng này vừa ra trận đã làm cho người ta cảm giác không đáng tin lắm, để cho cô ấy làm cô giáo tóm lại luôn cảm thấy rất không yên tâm?

Như thể cảm nhận được điều gì đó từ cái nhìn của Tô Diệu, Khương Vũ Đồng đảo mắt nhìn lại và tự tin mỉm cười.

"Có cần phải bàn luận một chút không?" Cô ấy nói lên, "Vừa vặn chị có thể hiểu được chút thực lực của em, em cũng có thể phán đoán một chút để xem chị có đủ hay không đủ tư cách dạy em."

Tô Diệu gật đầu "Được. Ngay ở chỗ này sao?"

Hắn nhìn một vòng xung quanh hai bên.

Đại sảnh này diện tích ngược lại là rất lớn, nhưng bất luận là sàn lát đá cẩm thạch hay là mặt tường cột trụ bên cạnh nhìn đều không rẻ. Lại càng không cần phải nói trong góc còn dùng bình hoa lớn bày biện trang trí.

Tô Diệu không thể làm hỏng một kiện đồ nội thất xong khí phách hô một câu "Tôi đền!". Hắn rất muốn thế, thế nhưng là tài lực hắn không cho phép..

Trên thực tế trong gian phòng này tùy tiện làm hỏng chút gì đó, thì hắn xem chừng khả năng sẽ phải đem bán mình đi ở rể làm con nuôi mới có thể bồi thường nổi..

Ừm.. Nghe hình như cũng không tệ?

Có điều Khương Vũ Đồng lắc đầu "Không phải ở chỗ này. Đi, đi theo chị đến võ đường nào, chúng ta đến chỗ đó đánh."

Cái gì? Trong nhà cô ấy còn có cả võ đường?

Tô Diệu vừa định nói ra miệng, ngay sau đó liền nhận ra đối phương cũng lộ ra vẻ mặt tương tự, "Cái gì chẳng lẽ nhà em không có võ đường à?", thế là liền ngậm miệng không có lên tiếng.

"Võ đường" trong miệng Khương Vũ Đồng kỳ thật là ở trong phòng, cũng hơi giống với đạo trường Đảo Quốc, chỉ có điều sàn nhà không phải làm bằng gỗ mà là bằng đá.

Ở nơi dễ thấy nhất trên bức tường của căn phòng vẫn còn một bức thư pháp rồng bay phượng múa được viết bằng bút lông, theo giải thích của Khương Vũ Đồng thì đó là do chính cha cô viết.

Cha của cô có vẻ là một người yêu thích thư pháp, và đã đặc biệt mời mọi người đến học ở nhà một thời gian để luyện thư pháp, ngược lại cũng là còn xác thực luyện được ra hình ra dáng.

Khương Vũ Đồng đút hai tay vào túi quần, mỉm cười với Tô Diệu đang đứng đối diện với cô.

Tô Cẩm Nghị khoanh tay, đứng tại ở vị trí gần cửa quan sát.

"Không cần khách khí, cứ việc phóng ngựa đến đây đi." Cô ấy nói, "Muốn đánh chị chỗ nào cũng được nha."

Lời nói tà ác như vậy lập tức lại khơi dậy mong muốn đậu đen rau muống của loại thiếu niên chính trực Tô Diệu này. Xin đừng nên nói như thế làm cho người ta dễ hiểu lầm có được hay không hả!

Có điều khi Tô Diệu thoáng nhìn qua trước ngực cô không có chút nào nhấp nhô chập trùng ở áo, lập tức lại không khỏi nghĩ, coi như cô có nói như vậy cũng giống như không có nơi nào có thể lấy làm chỗ để ra tay được..

"Chị sẽ khống chế đem sức mạnh và tốc độ để giống với trình độ của em." Khương Vũ Đồng nói, "Tới đi, để chị xem em có bản lĩnh gì."

Giờ cô ấy đã nói như vậy, Tô Diệu đương nhiên cũng không có ý định sử dụng bộ giáp của mình, dù sao mục đích của bọn họ cũng chỉ là học chiêu thức và kỹ năng, nếu không chủ động xông lên đánh vài lần sẽ không có ý nghĩa gì.

Ở bên trong không gian Hoang Nguyên anh họ cũng đơn giản chỉ dẫn cho hắn một số cơ bản, chưa nói tới học được chiêu thức gì, nhưng tối thiểu bây giờ hắn tung ra nắm đấm cũng không đến mức hoàn toàn như người ngoài ngành.

Tô Diệu lấy đà bước lên, nhanh chóng lấn đến gần, thẳng một đấm vào mặt Khương Vũ Đồng.

Cuộc giao chiến của hiệp này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, và nó cũng đã kết thúc trong tích tắc.

Tô Diệu chỉ cảm thấy cổ tay trùng xuống, sau đó huyệt đạo nào đó gần nách đột nhiên đau nhức, giống như bị vật cùn nào đó đâm mạnh vào. Theo đó thân thể hắn lệch một bên, một đạp bay lên không, ngửa đầu bốn phương tám hương liền ngã lên sàn nhà cứng rắn.

Khương Vũ Đồng hai tay vẫn đút ở trong túi quần, nhìn tựa như căn bản chưa có rút ra. Cô tự tin mỉm cười "Thế nào, chị đủ tư cách làm cô giáo của em rồi hả?"