Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 35: Sợ Nhất Bầu Không Khí Đột Nhiên Yên Lặng




Chiến pháp so với ông anh còn lợi hại hơn?

Thành thật mà nói, Tô Diệu cảm thấy rằng song đao cận chiến của anh họ mình đã đủ trâu bò rồi.

Mặc dù hắn mới chỉ nhìn thấy nó có một lần, Tô Cẩm Nghị đã dùng song đao và lao vào giữa tám con Goblin. Tám đối thủ bị chặt đầu gọn gàng mà không hề thở dốc. Cảm giác giống như một cao thủ trong phim hành động. Chỉ có như vậy thôi.

Cho nên so với anh ấy vẫn còn lợi hại hơn thì đó là cái trình độ gì?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Tô Diệu, Tô Cẩm Nghị lắc đầu nói "Kỳ thật anh cũng không có lợi hại như em tưởng tượng vậy đâu. Hầu hết các kỹ năng thức tỉnh của anh đều có thiên về tầm trung và tầm xa, cận chiến chiến pháp tương ứng thực ra cũng không am hiểu, trình độ chỉ là qua loa có thể không có trở ngại mà thôi."

"Trong vòng ba mươi giây miểu sát tám con Goblin"... "

Qua loa không có trở ngại". Tô Diệu thầm nhớ kỹ tiêu chuẩn này.

"Năng lực Hóa hình của em thuộc về loại hiếm đó, và có lẽ là không có kỹ năng thức tỉnh liên quan." Tô Cẩm Nghị nói, "Hơn nữa cái loại năng lực đó của em rõ ràng cũng là thiên về hệ cận chiến, cho nên chiến pháp đối em mà nói chắc chắn là quan trọng nhất."

Anh nói đến đây hơi dừng lại, suy nghĩ "Dù nói thế nào đi nữa thì tối thiểu cũng phải mạnh hơn so với anh mới đúng."

Tô Diệu "..."

Dù muốn hay không muốn như thế thì cũng không có việc gì phải đưa ra cái loại yêu cầu ép buộc này chứ!

Điều này gần giống như một học sinh lớp mười vào ngày đầu tiên ở trường cấp ba. Giáo viên chủ nhiệm đặt một bản sao của "Lớp mười hai" trên bàn, và nói rằng có vào trong lớp của tôi lần nữa thì cũng phải thi một cách trong sạch cho tôi, bằng không trong mắt tôi hết thảy đều là không đạt tiêu chuẩn..

Có điều anh ấy đã nói như vậy, thì anh ấy phải khá tin tưởng vào "Giáo viên" này, người sẽ giúp đỡ Tô Diệu. Điều này cũng khiến Tô Diệu ngày càng tò mò hơn về vị này là loại nhân vật như thế nào.

May mắn là, ngày thứ hai là hắn sẽ có thể phát hiện ra rồi.

Ngày kế tiếp lại là một sáng sớm, hai người ra khỏi cửa.

Tô Cẩm Nghị lái chiếc xe thể thao màu xanh sang trọng một lần nữa và lái xe qua hầu hết các thành phố về phía ngoại ô. Chỉ có điều lần này hướng đi ngược lại hoàn toàn với lối vào của Hoang Nguyên lần trước.

Tô Diệu đột nhiên nghĩ về một cái gì đó trên đường đi "Anh ơi, người bạn mà anh đề cập đến.. có phải là chủ sở hữu của chiếc xe này không?"

Tô Cẩm Nghị nhẹ gật đầu "Ừm."

Quả nhiên!

Cho nên xem ra anh họ cũng không phải là người có quan hệ đặc biệt rộng, đi đến chỗ nào cũng có bạn bè giới thượng lưu đến từ hội viên câu lạc bộ cao cấp ra tay tương trợ.

Chẳng qua là anh ấy có "Bạn thân" vạn năng mà thôi.

Lái xe hơn hai mươi phút, bọn hắn đi tới khu vực ngoại ô, phía trước xuất hiện một tòa trang viên cực lớn.

Vườn hoa chiếm diện tích bao la được bao quanh bởi hàng rào sắt đen cao chót vót, và biệt thự lớn màu đen được bao quanh bởi những bông hoa và cây cối được xây dựng cẩn thận.

Xe của họ đến cổng sắt màu đen dọc theo con đường quanh co và dừng cách cổng khoảng ba mét.

Tô Diệu nhận thấy rằng cái camera đặt trên cây cột vàng đen cạnh cửa từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào họ trong vài giây, rồi từ từ quay đi.

Sau đó, cánh cửa sắt đen tự động mở khóa và mở ra trước mặt họ.

Trong trí nhớ của hai đời Tô Diệu cộng lại chưa bao giờ đến một nơi như thế này, bởi vì hắn ta chưa bao giờ biết một người bạn xa hoa như vậy. Vì vậy, hắn quay đầu lại, "Bạn của anh, là một triệu phú?"

"Tỷ phú." Tô Cẩm Nghị lạnh nhạt uốn nắn.

Tô Diệu hít một hơi thật sâu. "Họ nói rằng một số người sinh ra đã là người chiến thắng trong cuộc sống. Điều này thực sự không sai."

Tô Cẩm Nghị lắc đầu "Kỳ thật ngược lại cũng không phải. Mặc dù kiểu này xem ra là đúng so với người ở bên ngoài, nhưng người bạn này của anh thì.."

Anh suy nghĩ, tựa như đang ấp úng tìm từ.

".. Là loại người có xu hướng phấn đấu cho chính mình hơn là một người sinh ra đã ngậm thìa vàng."

"Ồ?"

"Theo mong đợi của cha mẹ, thì anh ấy nên kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và trở thành một doanh nhân." Tô Cẩm Nghị nói, "Ngay cả sau khi anh ấy thức tỉnh. Bố mẹ anh ấy cũng cảm thấy rằng anh ấy không cần phải học bất kỳ khả năng chiến đấu nào, có lẽ anh ấy nên thành thật làm từ kinh doanh thì hơn.

Nhưng bản thân anh ấy vẫn khăng khăng chọn con đường của riêng mình. Sau nhiều lần thương lượng với bố mẹ, cả hai đã nhượng bộ và đạt được thỏa thuận."

"Thỏa thuận?" Tô Diệu hỏi.

"Ừm." Tô Cẩm Nghị nói tiếp, "Cha mẹ của anh ấy cho anh ấy một cơ hội, nói nếu như anh ấy có thể hoàn toàn bằng sức mạnh của mình thi đậu học viện Siêu Năng thủ đô, hoặc là ngang hàng với học viện Siêu Năng Ma Đô, như vậy thì cha mẹ của anh ấy sẽ đồng ý cho anh ấy tiếp tục đi theo con đường này.

Mặt khác, nếu như anh ấy thất bại - ngay cả khi anh ấy có được nhận vào một trường Siêu Năng cấp thấp hơn, anh ấy vẫn phải từ bỏ sự nghiệp của mình để quay trở lại thừa hưởng hàng trăm triệu tài sản."

Tô Diệu "..."

Vậy thật đúng là mẹ nó chứ.. Đúng là câu chuyện trong mơ xúc động lòng người dốc lòng tìm kiếm mà..

Tô Cẩm Nghị tiếp tục nói "Nhưng hẳn là em cũng biết, anh ấy cuối cùng cũng thành công. Anh ấy thi vào được học viện Siêu Năng thủ đô, cho nên cha mẹ của anh ấy cũng không thể không làm theo thỏa thuận, toàn lực ủng hộ sự lựa chọn của anh ấy."

Tô Diệu muốn nói, vậy em bây giờ nhanh đi nhận cha nuôi mẹ nuôi thôi, cũng không biết công ty bọn họ hiện tại còn thiếu hay không người thừa kế..

Vườn hoa bên trong trang viên này cũng thật sự là rộng lớn.

Phong cách của biệt thự mang đậm phong cách phương Tây, nhìn từ góc độ kết cấu kiến trúc có lẽ là nét chữ của kiến trúc sư, mang hơi thở của miền nam nước Mỹ, đá cẩm thạch trắng tinh xảo, cửa chính và cửa sổ bằng gỗ mun tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, thảm cỏ bao quanh lối đi. Rõ ràng là nó đã được ai đó chăm sóc cẩn thận, trước cổng còn có một đài phun nước nước phun cuồn cuộn.

Tô Cẩm Nghị đậu xe ở cửa ra vào, nhanh chóng dẫn Tô Diệu xuống xe đi tới ngoài cửa biệt thự.

Tình huống giống như ở lối vào của sân, không cần phải gõ cửa hay bấm chuông, danh tính của họ được tự động nhận ra, và cánh cửa từ từ mở ra trước mặt họ.

Sau khi bước vào cửa là một khoảng sân khá thoáng. Sàn nhà được chạm khắc hoa văn giống như bích họa, và một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà tầng ba.

Tô Diệu đang tò mò tự hỏi cao nhân bí ẩn đó sẽ trông như thế nào, thì anh ấy xuất hiện.

Ồ.. Thực tế, Tô Diệu đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng bên kia không phải là "Anh ấy", mà là "Cô ấy".

Đúng vậy, "Người bạn" toàn năng của anh họ mình, thế hệ thứ hai giàu có này, người thờ ơ với hàng tỷ gia sản, thực sự là một cô gái trẻ.

Lúc này, cô đang đứng ở hành lang trên tầng hai của hội trường, đứng bên rìa lan can trắng, nhìn xuống hai người trong hội trường và hỏi với giọng khàn khàn, lạnh lùng, "Vậy, đây là em trai của cậu à?"

Giọng nói phát ra như thể nó khiến nhiệt độ trong nhà giảm vài độ.

Tô Diệu ngẩng đầu lên, và khi bắt gặp ánh mắt của cô, hắn cảm thấy như thể mình đang nhìn thấy những chiếc gai nhọn được tạo ra bởi băng tuyết phóng về phía anh.

Trong nháy mắt tâm trí của Tô Diệu đột nhiên nghĩ ra rất nhiều từ liên quan đến thuộc tính nhân vật.

Nữ vương? Ngự Tỷ? Ngạo kiều băng sơn mỹ nhân?

Kết quả là, Tô Cẩm Nghị, người bên cạnh hắn ta, ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng người trên tầng hai và hỏi mà không có thăng trầm, "Giọng nói của cậu có vấn đề gì vậy?"

Tô Diệu rất chắc chắn rằng hắn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái đó co giật.

"Cậu.. Cậu đang nói cái gì vậy?" Giọng cô vẫn khàn khàn và lạnh lùng, nhưng dường như có một chút dao động, "Tớ bình thường cũng là giọng này mà."

"Không, cậu bình thường không giống như này." Tô Cẩm Nghị lắc đầu.

Cô gái "..."

Tô Diệu "..."

Sợ nhất bầu không khí đột nhiên yên lặng.