Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 139: Bây Giờ Làm Thế Nào




Tiếng súng vang lên.

Tô Diệu hoàn toàn không có chuẩn bị, chỉ cảm thấy một cỗ phản lực cường đại đột nhiên từ trong tay đánh ra, khiến cả người hắn chấn động lùi ra, thân súng cũng nảy lên cao.

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường bạo phát ra từ họng khẩu súng lục xung điện, sau đó ánh sáng xanh như một thanh kiếm được bắn ra khỏi vỏ.

Đó là ánh sáng dường như xuyên qua cả không gian, xé nát không gian và bức màn bụi, khuấy động bụi trên bầu trời, không gian rung chuyển lộ ra một khe sâu trên mặt đất.

Cơ thể của Chiến Tướng Hỏa Diễm bị xuyên thủng ngay lập tức, giống như một cây cổ thụ bị sét đánh chia cắt làm hai. Ánh sáng thiêu đốt xuyên qua hộ giáp và cơ thể của nó, xuyên thấu từ trước ngực ra sau, da thịt cùng với nội tạng bay ra khỏi vết thương đều bị nghiền nát thành từng mảnh, máu cũng bốc hơi giữa không trung.

Sau nửa giây, ánh sáng biến mất, Chiến Tướng Hỏa Diễm ngây ngốc đứng tại chỗ, giống như một món đồ chơi hết điện bị rút mất pin, ngọn lửa trên người nó dần dần mờ đi cho đến khi nó bị dập tắt hoàn toàn.

Cuối cùng, nó ngã chổng vó xuống bằng một tiếng bịch, để lại một lỗ đen khổng lồ trên ngực, bên trong đen kịt dường như tất cả nội tạng đều đã bị xé nát, xung quanh cháy đen, thậm chí còn không thấy máu.

Tô Diệu hít một hơi, liếc nhìn khẩu súng lục xung điện khói đen trên tay, rồi giải trừ áo giáp.

Lần này là không có chuẩn bị, khẩu súng gần như bay ra khỏi tay khi bắn. Nhưng lần sau chuẩn bị trước thì sẽ không như vậy, dù sao áo giáp ở chế độ Xạ kích yếu đến đâu cũng có sức mạnh hơn một tấn, thêm chút sức mạnh thì phản lực của súng sẽ không thể chịu nổi.

Phát bắn này khiến hắn ta cảm thấy hơi mệt và tiêu hao nhiều năng lượng hơn so với sức mạnh giới hạn của áo giáp ở chế độ cơ bản trước đó, và chỉ cần bắn một phát là đã hơi hụt hơi.

Tuy nhiên sức mạnh của khẩu súng này thực sự bất ngờ, tuy đây chỉ là giết một con tạp binh, nhưng nó cũng là một chiêu mạnh nhất trong tất cả các thủ đoạn công kích hiện tại của hắn về sức công phá.

Tuy nhiên, thời gian nạp trước khi phóng thích ra của khẩu súng này thực sự cũng đủ lâu, trong thực chiến chỉ cần ba mươi giây nạp gần như có thể loại bỏ thứ này khỏi danh sách kỹ năng.

Hơn nữa, khẩu súng này tiêu hao bản thân rất nhiều, nếu bắn miss mà không trúng mục tiêu thì bản thân sẽ rất khó xử.

Nói tóm lại, Tô Diệu cảm thấy "Một kích chí mạng" này mang lại cho hắn cảm giác giống như một tay bắn tỉa. Tình huống phù hợp nhất là thực hiện một cuộc tấn công lén lút mà không bị bên kia phát hiện, bố trí trước ở một điểm ẩn núp, và tiêu diệt bằng một phát súng.

Thu dọn chiến trường xong, ba người nghỉ ngơi một lát ngay tại chỗ.

Lúc này đang rảnh rỗi, Giang Hiểu Nguyệt quay đầu lại với Tô Diệu "Bộ áo giáp bạn vừa dùng.. trông khác với lúc trước?"

"Uhm." Tô Diệu nói, "Tớ cũng đã nói với bạn trước trận đấu rằng tớ đã được tấn thăng lên cấp E, và năng lực của tớ dường như đã thay đổi một cách tự nhiên.."

"Ồ." Giang Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy kỳ quái.

Tô Diệu đã nói về việc tấn cấp của mình trước đây, Giang Hiểu Nguyệt biết rằng năng lực của hắn đã được nâng cấp, nhưng cô không ngờ rằng nó lại ở dạng này, ban đầu cô nghĩ đó chỉ là một chức năng mới trong bộ chiến y hóa hình của hắn ta.

Thực ra việc thăng cấp năng lực khi đẳng cấp nguyên năng tăng lên là điều rất bình thường, và không có gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người như Tô Diệu.

Nhưng sau khi nghĩ lại, thì năng lực "Hóa hình khung vỏ ngoài áo giáp" của Tô Diệu dường như chưa từng có trong ghi chép, không có gì ngạc nhiên nếu bạn nghĩ về nó theo cách này.

Hậu Tinh Vân ngược lại cảm thấy buồn chán, anh ta không hỏi bất cứ điều gì, như thể anh ta không quan tâm đến những thay đổi trong năng lực của hắn.

Khi thời gian gần đến trưa, không gian Núi Lửa dường như ngày càng trở nên khô nóng, và những hạt bụi không rõ tung tích trong không khí nóng như thiêu đốt, khiến không khí nóng ngột ngạt càng trở nên oi bức.

Giang Hiểu Nguyệt vẫy tay, dòng nước đọng lại, một làn hơi lạnh sảng khoái bao trùm lấy cô, cảm giác như vào phòng điều hòa trong một ngày hè nóng nực, thoáng chốc làm tan biến những đợt nóng xung quanh.

"Bạn không cần phải làm điều này." Tô Diệu nói.

"Không sao, chỉ một lát mà thôi cũng không tiêu hao quá nhiều." Giang Hiểu Nguyệt cười nhẹ.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, bọn hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

Tiếp theo, đã đến lúc leo lên đỉnh núi.

Không gian này được gọi là "Núi Lửa", tự nhiên không thể có lửa mà không có núi, không gian rộng lớn được bao quanh bởi những ngọn núi nhấp nhô, và những bức tường núi màu đỏ như đang bốc cháy.

Người ta nói rằng sức nóng trong không gian này không liên quan đến dung nham được lưu trữ trong những ngọn núi này, nhưng trong những trường hợp bình thường, những ngọn núi lửa này cũng không phun trào.

Đã hơn hai mươi năm kể từ khi con người tiếp xúc với không gian Núi Lửa, trong hai mươi năm qua, các vụ phun trào núi lửa mới chỉ xảy ra hai lần trong không gian Núi Lửa trên toàn thế giới và xác suất khá thấp.

Ba lô do ban tổ chức cuộc thi phân phát cũng chứa các đạo cụ leo núi, cả ba người đều đã được huấn luyện đơn giản vài ngày trước khi thi đấu, không khó để leo lên với thể chất Dị Năng Giả của mình.

Trước buổi trưa, bọn hắn đã leo lên đỉnh núi trước mặt.

Đứng trên đỉnh núi và nhìn xuống, bọn hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng cách phía bên kia ngọn núi không xa có một bình đài, một đội khác đang chiến đấu ác liệt với một vài sinh vật Thứ Nguyên trên bình đài đó, hơn nữa xét theo cục diện thì tình hình của bọn họ có vẻ hơi tệ.

Cả ba người đều nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Hiểu Nguyệt và Hậu Tinh Vân lập tức liếc nhìn Tô Diệu, có vẻ như đang yêu cầu đội trưởng hạ quyết tâm.

"Tóm lại trước hết cứ đi lên xem một chút đã."

Cả hai không phản đối gì nên cả ba cùng đi xuống sườn đồi, đến khu đất cao sát bình đài để quan sát tình hình.

Khi đến gần hơn, Tô Diệu phát hiện ra đội bên dưới hoàn toàn không phải là những người xa lạ, một trong hai chàng trai và cô gái là anh chị em mà bọn hắn đã gặp trong nhà ăn lúc sáng.

Cô em gái này lúc đó bước đi vội vàng mà không giới thiệu bản thân, nhưng Tô Diệu nhớ rằng tên của anh chàng kia hình như là Thủy Hạo Dương, còn là một fan hâm mộ của mình..

Lúc này cả đội đang phải đối mặt với sự bao vây của năm Chiến Tướng Hỏa Diễm. Anh chàng Thủy Hạo Dương dường như đã bị thương nặng, quần áo của anh ta đã ướt đẫm máu, và dường như đang rất khó để chống đỡ lại được cuộc tấn công của hai Chiến Tướng Hỏa Diễm.

Cô em gái châm cài trên đầu dường như đã trở thành chủ lực. Đang một mình chiến đấu chống lại ba Chiến Tướng Hỏa Diễm, cũng khá là cố hết sức.

Tuy nhiên năng lực của cô ấy có vẻ giống với Giang Hiểu Nguyệt, cũng là thức tỉnh nguyên tố Thủy hệ, chỉ là khả năng khống chế hiện tại của cô ấy hiển nhiên kém hơn Giang Hiểu Nguyệt.

Về phần chi đội này thì còn có một vị đồng đội khác thì sao?

Vị thí sinh vô danh tiểu tốt đó lúc này đang nằm sấp mặt ở một bên, không biết còn sống hay đã chết..

Sau một hồi xem, cả ba người đều có thể nhận thấy dường như không có gì hồi hộp trong tình huống này.

Nếu tiếp tục như vậy, tiểu đội này chắc chắn sẽ bị tiêu diệt cả nhóm.

Chỉ là Tô Diệu trong lòng có chút kỳ quái.

Theo lý thuyết, thì các đội tham dự cuộc thi này đều là những tinh anh được tuyển chọn từ các tỉnh thành, cho dù có chênh lệch thực lực ở một số nơi, nhưng đó cũng không trở thành vấn đề không giải quyết được mấy con Chiến Tướng Hỏa Diễm kia sao?

Mặc dù Chiến Tướng Hỏa Diễm thực sự mạnh hơn nhiều so với Thủy Quỷ trong Rừng Rậm, nhưng nó cũng sẽ không đến nỗi không có biện pháp để đối phó mới đúng.

Chẳng lẽ còn có chuyện gì che giấu nào khác sao?

Sau một khắc đứng xem, Giang Hiểu Nguyệt lại quay đầu lại "Chúng ta bây giờ làm thế nào?"