Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 129: Anh Sẽ Đợi




Tô Diệu nhìn hai đao sắc bén trên bàn trước mặt, không khỏi có chút sững sờ.

Hắn đã thấy qua hai thanh đao này, lúc trước cùng Tô Cẩm Nghị lần đầu đi vào phụ bản Hoang Nguyên, lúc nhìn anh họ biểu diễn chiến pháp cho hắn xem mỗi tay một cái tám giây giết Goblin, Tô Cẩm Nghị dùng chính là hai thanh đoản đao này.

Nói như vậy thì hai thanh đao này hẳn là hai thanh đao mà Tô Cẩm Nghị mang theo ngày thường, chúng là vũ khí tiện dụng nhất của anh. Anh ấy vậy mà không nói hai lời liền hào phóng nhường lại, Tô Diệu luôn cảm thấy cứ như vậy mà nhận lấy tựa hồ có chút không đúng lắm.

"Anh à, cái này.. không tốt lắm đâu?"

Nghe hắn nói kiểu này, Tô Cẩm Nghị thật sự nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như là thật sự ngẫm lại mình có phải là có chút bốc đồng hay không. Kết quả rất nhanh liền thấy anh ấy đứng dậy, bỏ lại một câu "Chờ anh một chút" sau đó quay đầu đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau hơn mười giây, anh ấy quay lại lần nữa, với chiếc ba lô mang theo khi bước vào cửa, anh ấy bỏ túi xuống, thò tay vào lớp trong sờ một lúc thì không ngờ lấy ra hai thanh đoản đao.

Lần này hai thanh khác cặp trên bàn, được nhét trong bao kiếm tinh xảo, tuy rằng không ra khỏi vỏ nhưng vẫn có thể thấy được sự khéo léo của người thợ thủ công.

"Đây là đồ dự bị của anh." Tô Cẩm Nghị nói, "Em cũng cầm đi."

Tô Diệu "?"

Cho nên em nói không tốt lắm.. Chẳng lẽ lại thành anh họ cho là ngại vì ít sao?

Trước khi hắn kịp nói, hắn lại nghe thấy Tô Cẩm Nghị nói bổ sung thêm, "Hiện tại anh chỉ có mấy thứ này. Nếu hiện tại đã đủ, em có thể cất nó đi trước."

Tô Diệu có chút muốn nói, ý định ban đầu câu hỏi của hắn nhưng thật ra là muốn hỏi anh họ là vị tiểu phú bà đàn chị kia trong tay còn hay không còn hàng..

Có vẻ như nhìn ra Tô Diệu cảm thấy không ổn, Tô Cẩm Nghị giải thích "Kỳ thật vũ khí này anh dùng đến cũng đủ lâu, lúc đầu cũng đáng lẽ thay rồi. Chờ học kỳ sau trở về anh hẳn là có thể kế nhiệm chức Phó hội trưởng Hội sinh viên, trong tay sẽ nắm giữ càng nhiều tài nguyên hơn.

Cho nên anh chuẩn bị lập tức đổi một cái vũ khí hợp kim cấp hai, cái đoản đao này coi như để lại trong tay anh rất nhanh cũng sẽ bị bỏ đi, không phát huy được tác dụng. Nếu như em cần, cầm lấy đi ngược lại cũng vừa đúng lúc.."

Tô Diệu đã nắm bắt được thông tin quan trọng từ lời nói của ông anh họ.

Anh ấy sắp sửa phải.. thành Phó hội trưởng Hội sinh viên rồi hả?

Lợi hại vậy?

Hội sinh viên của Học viện Siêu năng khác với trường đại học bình thường. Hội sinh viên của Học viện Siêu năng có quyền phân bổ các nguồn lực quan trọng ở một mức độ nhất định. Trong hội mỗi quý mức hàng bán ra đều là con số trên trời, thậm chí có quyền triển khai nhân sự trong các tình huống khẩn cấp liên quan đến một số khả năng chống lại mối đe dọa của các không gian Thứ Nguyên.

Hội sinh viên Học viện Siêu năng, nói là cơ cấu quyền lực chân chính trên thực tế cũng không nói quá. Cán bộ cấp cao của Hội sinh viên coi như là ở bên ngoài trường học, thì nhân viên bộ ngành khác gặp được đều muốn lấy lòng.

Bố của Tô Diệu là một công chức trong thành phố, bằng cách này ngay cả ông chủ trực tiếp của bố hắn cũng có thể phải bán mặt mũi khi gặp được Tô Cẩm Nghị..

Ai da, trước đó là không có khái niệm, hóa ra anh họ nhà mình thế mà đẳng cấp phết nha!

Học kỳ đầu tiên của năm thứ hai vừa kết thúc, đẳng cấp nguyên năng cấp D, cũng đã gần leo đến vị trí Phó hội trưởng.

Tiếp tục như vậy chờ anh ấy tốt nghiệp, đây chẳng phải ít nhất cũng được tấn thăng cấp C cùng chơi đùa với vị trí Hội trưởng Hội sinh viên rồi sao?

Hả? Chờ một chút..

Tô Diệu tâm niệm vừa động, kích hoạt giao diện hệ thống trên võng mạc, khóa Tô Cẩm Nghị và bật chức năng quét nguyên năng để kiểm tra trình độ nguyên năng của anh ấy.

Hệ thống nhanh chóng đưa ra phản hồi, đánh giá cấp bậc nguyên năng mục tiêu, cấp C.

Tô Diệu "..."

Ấy chết, làm phiền rồi.

Tô Cẩm Nghị nhận ra vẻ mặt của hắn không đúng "Làm sao vậy?"

".. Xin hỏi anh một câu, anh hiện tại là cấp bậc mấy rồi?"

"Ờ, anh đã được tấn cấp không lâu sau khi anh trở về từ chỗ em." Tô Cẩm Nghị nói, "Bởi vì anh đã ở điểm giới hạn của cấp D, cho nên không cần nỗ lực nhiều để tấn thăng được. Học kỳ này anh đã được lên cấp C."

Giọng điệu vẫn bình thản như cũ, nghe như kiểu có ai đó tình cờ nói với bạn "Tôi đã thi bằng lái xe trong kỳ nghỉ" vậy.

Tô Diệu "..."

Dị Năng Giả cấp C dưới năm thứ hai, anh à, đây là tiết tấu để cho đám đàn anh đàn chị ăn không ngồi dồi đợi đến khi tốt nghiệp mới lên được cấp E tìm miếng đậu hũ mà đập đầu vào chết hả!

Hắn phát hiện ra mình sai. Điệu bộ này của anh họ trước khi tốt nghiệp không phải là dự định làm Hội trưởng Hội sinh viên, cái này mẹ nó chứ là xông đến vị trí hiệu trưởng Học viện Siêu năng thủ đô đó mà!

Nhìn ông anh họ cùng với chính mình trước mắt -- tuyệt đỉnh thiên tài, một thân hào quang, đẳng cấp tấn thăng như ăn cơm uống nước, mới trung tuần năm hai đã làm Phó hội trưởng Hội sinh viên, dù là Học viện Siêu năng thủ đô nơi quy tụ của những thiên tài cũng cực kỳ hiếm thấy.

Ồ, anh ấy thậm chí còn có một thiên tài tiểu phú bà dường như đang khao khát được sống chết ở bên cạnh anh ấy, ngàn dặm xa xôi từ thủ đô về đưa xe cho anh, xử lý giấy thông hành cho anh mà còn không ràng buộc giúp anh huấn luyện em họ anh, thiên phú dị bẩm dung mạo xinh đẹp mà còn giàu có siêu cấp, duy nhất không được hoàn mỹ là vóc dáng hơi lùn, chỗ cần dài cần to thì dinh dưỡng không đầy đủ..

* * * Trừ cái đó ra, thì vị đàn chị này vẫn là tương đối dễ dùng.

Tô Diệu đột nhiên bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Mình có thật là nhân vật chính không?

Nghĩ lại --

- - Tô Cẩm Nghị, một người bạn chơi từ nhỏ nhưng đã nhiều năm không gặp, đột nhiên liên lạc. Bây giờ Tô Cẩm Nghị, người đã là một đời Thiên kiêu và có một sự nghiệp thành công, đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt về quê hương của mình. Cuộc sống của hai người vốn đã là hai đường thẳng song song lại sinh ra gặp nhau một lần nữa..

Nghĩ tới đây Tô Diệu đột nhiên giật mình.

Ồ~hóa ra là thế.

Hóa ra mình đã lấy kịch bản vai nữ chính.

* * *

Mẹ kiếp!

Nói đùa thôi, làm sao mà có thể được chứ?

"Sao vậy?" Tô Cẩm Nghị hỏi.

"Không có gì." Tô Diệu lắc đầu, khẽ mỉm cười một cái, "Em chỉ là đột nhiên quyết định. Anh à, em cũng muốn đến Học viện Siêu năng thủ đô. Mà lại không chỉ có như thế, em còn muốn thừa dịp trong lúc anh ở trường đó.. vượt qua anh."

Tô Cẩm Nghị ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch, cũng cười rất nhỏ.

"Được." Anh gật đầu nói, "Anh sẽ đợi."

* * *

"Ăn cơm thôi!"

Theo tiếng la của mẹ hắn gọi đi ăn bữa cơm tối, mọi người đã rất nhanh chóng đi đến bàn ăn.

Có lẽ vì duyên cớ hôm nay có hai vị khách nên mẹ hắn đã chuẩn bị một bàn đầy những món ăn thịnh soạn, thậm chí cả hai đĩa sủi cảo do tự tay làm.

"Ăn thôi ăn thôi, sủi cảo nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây."

Mẹ hắn đặt hai đĩa sủi cảo và một đĩa dấm lên bàn.

Tô Diệu liếc nhìn hai cái đĩa -- Một đĩa lớn và một đĩa nhỏ, sủi cảo trên đĩa lớn được gói gọn gàng, mũm mĩm và trong như pha lê, trong khi vài cái sủi cảo trên đĩa nhỏ trông vẻ bề ngoài chả ra hình ra thù gì nhìn vớ va vớ vẩn.

Tô Diệu như chợt hiểu ra điều gì đó.

"Nào, ăn thử cái này đi." Mẹ hắn từ trong đống sủi cảo vớ va vớ vẩn kia gắp một cái vào trong bát Tô Diệu, cười ha hả nói, "Sủi cảo do bạn học của con làm đấy nha."

Nguyệt Khả Tuệ ở một bên giữ im lặng, đỏ mặt đến tận mang tai, cúi đầu không nói gì.

Có vẻ như cô ấy cũng biết rằng sủi cảo do mình làm vẻ bề ngoài trông rất tệ.

Tuy nhiên, cô vẫn không nhịn được nhấc mí mắt lên nhìn phản ứng của Tô Diệu.

Lỡ như.. Lỡ như cậu ấy ăn cảm thấy ngon thì sao?

Tô Diệu ăn một cái sủi cảo.

Ừm..

Cũng chính là vỏ hơi dày, hơi dính, nhân bánh hơi đắng, hương vị hơi lạ..

".. Tạm được, ăn cũng rất ngon."

Tuy nhiên, cuối cùng Tô Diệu vẫn không nói ra sự thật.

Nguyệt Khả Tuệ ngẩng đầu lên, con mắt lóe sáng giống như muốn phóng ra ánh sáng vậy.