Chiến Vương Thương Phi

Chương 29: Kìm lòng không đậu




Sau khi ký xong hiệp ước, nhìn vẻ mặt Chiến Cảnh Thiên đắc ý, Bất Hối cảm thấy mình bị bán lại còn đang giúp người ta kiếm tiền.

"Như thế nào nhìn bổn vương như vậy? Mới phát hiện bổn vương cực kỳ anh tuấn!" Chiến Cảnh Thiên tâm tình rất tốt, khó có được cùng nàng nói đùa.

Nghe vậy, Bất Hối liếc mắt nhìn hắn, ra vẻ ghét bỏ nói: "Chiến Vương gia ngươi nên soi gương nhìn xem, cười thực giống hồ ly bì ổi." Nàng cũng không suy nghĩ, dù sao hiệp ước đã ký xong rồi, nàng tin tưởng Chiến Cảnh Thiên cũng không phải tiểu nhân bội bạc.

"Đi, mang ngươi uống một chén, chúc mừng chúng ta hợp tác thành công!"

Chạm nhẹ chóp mũi của nàng một cái, cảm giác nhẵn mịn khiến cho lòng hắn càng nhộn nhạo, loại cảm giác này có thể sánh bằng đánh thắng trận lại vẫn làm cho người ta cao hứng.

Hai người không phải lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi, nhưng tâm Bất Hối lại đột nhiên nhảy lên một cái, sắc mặt khẽ đỏ lên, không muốn để cho Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy, dẫn đầu đi ra ngoài.

Đối với động tác sủng nịch của Chiến Cảnh Thiên nàng không hề bài xích mà ngược lại, trong lòng còn có chút vui mừng.

Đã hai đời người, nàng đối với loại cảm giác này không hề xa lạ, đây là cảm giác động tâm!

Chẳng lẽ đối hắn động tâm ? !

"Phượng Bất Hối, ngươi thật đúng là chưa đủ thương tổn vì tình!"

Trong lòng ngầm khinh thường chính mình, thứ tình này nhất định cùng mình vô duyên, bất kể như thế nào đều phải bảo vệ tâm cho chính mình.

"A!"

Vừa mới quá mức chuyên chú, thế cho nên chân bị vấp, nhắm chặt hai mắt lại đợi ngã sấp xuống.

"Cẩn thận!"

Cảm giác đau đớn trong dự liệu không thấy đâu, eo bị một đôi cánh tay hữu lực ôm chặt lấy, đầu tựa vào trong ngực nóng bỏng.

Thịch! Thịch! Thịch!

Bất Hối cảm nhận được rõ ràng tim hắn đập thật mạnh, chính tâm của nàng cũng nhảy theo lợi hại.

"Ngu ngốc! Thật không hiểu ngươi trong đầu suy nghĩ cái gì? Không biết dùng khinh công sao?"

Chiến Cảnh Thiên ôm chặt nàng vào trong ngực sủng nịch trách cứ, vừa mới một khắc kia thật sự là dọa hắn nhảy dựng, do thân thủ hắn tốt mới giữ được nàng lại, nếu không cái nữ nhân ngốc này sẽ ngã từ cửa sổ xuống .

"Ngươi mới ngu dốt, mau buông ra, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao."

Bất Hối lớn tiếng nói, muốn mượn việc này áp chế rung động đáy lòng kia, liều mạng từ trong ngực hắn tránh thoát ra ngoài, hắn ôm thật chặt sắp thở không nổi nhưng dùng lực như thế nào cũng không thoát ra được.

Dứt lời, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, Chiến Cảnh Thiên trêu chọc nói: "Hiện tại chúng ta đều nam trang." Trong lòng hắn cười đến nở hoa, cho hắn cơ hội lớn như vậy sao có thể buông tha, mũi chân điểm nhẹ ôm nàng trực tiếp bay ra ngoài.

Cảm thụ được cảm giác bay lượn trong không trung, hít thở không khí không có một chút ô nhiễm, Bất Hối lần đầu tiên cảm thấy cổ đại này cũng không tệ.

Trong vòng một phút, hai người đã về đến Vương Phủ, Chiến Cảnh Thiên lại mang theo nàng băng qua một trận pháp tinh diệu tới một mật thất.

Cửa mật thất vừa mở ra, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, hương vị mê người. Nhớ tới thời điểm kiếp trước nàng làm đặc công, khi đó sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ các huynh đệ đều tập trung lại một chỗ uống say. Chỉ có say mới có thể để thần kinh vẫn buộc chặt tạm thời trầm tĩnh lại.

"Vương gia mang ta tới nơi này, tuyệt đối là sai lầm lớn nhất của ngươi."

Bất Hối từ trong ngực hắn đi xuống, trực tiếp xông đến một vò rượu, chỉ là hương vị khiến người thèm muốn khẳng định sẽ càng thêm tinh khiết và thơm.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, tim Chiến Cảnh Thiên lại lỡ một nhịp, đã sớm biết nàng cùng nữ nhân khác bất đồng, nhưng nhìn nàng phóng khoáng như vậy vẫn kinh ngạc một phen. Bất quá, nàng như vậy hắn mới thích!

Bên cạnh vò rượu có chén, Bất Hối nhanh chóng cầm một ly, đầu vừa nhấc, cổ hơi ngưả làm một ngụm!

Sảng!

Trong lòng thầm khen, tinh khiết và mùi thơm ngào ngạt, cảm giác mát lạnh, quả nhiên là rượu tốt, mới uống một ly mơ hồ có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.

Vội vàng lấy thêm một ly lại bị Chiến Cảnh Thiên ngăn cản.

"Chiến Cảnh Thiên, hôm nay ngươi không được keo kiệt." Bất Hối híp hai mắt, đem rượu ôm vào trong ngực, nhìn Chiến Cảnh Thiên trước mắt lúc ẩn lúc hiện, có chút mồm miệng nói không rõ.

Chiến Cảnh Thiên buồn cười nhìn Bất Hối đang say, đoạt lại cốc cười nói: "Đây là thần tiên túy, người bình thường uống một chén đã say, đổi cái này đi!"

"Lấy ra! Ngày hôm nay lão nương liền uống cái này." Bất Hối thân thủ cướp đoạt ly rượu, không nề hà hắn khí lực đại, tức giận một tay đẩy hắn sang một bên ôm vò rượu trực tiếp đổ vào mồm.

"Ngươi. . . . . ."

Ngăn cản đã tới không kịp, chỉ có thể chiếu cố một chút.

Nhìn mỹ tửu theo khóe miệng của nàng chảy ra, theo xương quai xanh chậm rãi chảy xuống, theo áo trượt vào, cổ họng Chiến Cảnh Thiên khẽ nhúc nhích nuốt một ngụm, nàng đây là đang dụ dỗ hắn sao?

"Không tệ! Quả nhiên là rượu ngon, tới, làm cho lão nương thoải mái!"

Bất Hối đã thần chí không rõ, cảm giác hiện tại giống như ngày cùng huynh đệ uống rượu .

Có thể là cảm thấy nóng, thô bạo kéo áo, sau đó vung tay lên, áo khoác liền bay ra ngoài, kéo ống tay áo lên, cũng không quản là rượu gì, tùy ý ôm một vò tới, ‘ xoạt ’, mở vò rượu ra bắt đấu uống.

"Tới, cụng ly."

Nàng đã nhận không ra người trước mắt là ai, chỉ nhìn thấy hắn cũng cầm ly rượu, cao hứng đụng một cái, lại một hơi uống sạch .

Bịch!

Trừ một lần dùng chén uống, còn lại đều là trực tiếp lấy bình uống, nhưng phần lớn rượu đều bị nàng dùng để tắm rửa, quơ quơ cái vò rượu không sau đó ngã sấp xuống đất.

Chiến Cảnh Thiên chưa bao giờ biết bộ dáng nữ nhân uống rượu lại như vậy, nhìn nàng hành động điên cuồng thật đúng là có chút hối hận đã mang nàng đi uống rượu .

Uống rượu là giả, đập đồ mới là thật!

Những rượu này, Hoa Thiên Thần cầu hắn đã lâu hắn cũng chưa cho, không nghĩ tới hôm nay bị nữ nhân này lấy ra tắm rửa.

"Lâm Phong, hôm nay buổi tối lão nương đi chỗ của ngươi, phải tắm rửa sạch sẽ chờ...." Bất Hối lung tung tóm lấy, trừng mắt nhìn người trước mắt đã biến thành bạn tốt nhất của nàng.

Lâm Phong cũng là tỷ muội tốt nhất của nàng, về sau vì cứu nàng bị một nữ nhân đê tiện giết. Hiện tại nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện trước mắt nhất thời kích động, nhanh chóng tiến đến ôm cổ hung hăng ở trên mặt hôn một cái.

"Ừ, không tệ, gần đây da dẻ cũng tốt." Hôn xong vẫn không quên lấy tay nhéo nhéo, co dãn không sai!

Lâm Phong? !

Bất Hối đã say bất tỉnh nhân sự, không phát hiện sắc mặt nam nhân trước mắt đang ôm nàng trong ngực có bao nhiêu âm trầm.

Chiến Cảnh Thiên cũng không nghĩ tới, mang nàng tới uống rượu, cư nhiên uống xong lại xuất hiện một tình địch, chỉ tra được nàng cùng Hiên Viên Thần định hôn ước, Lâm Phong là từ đâu xuất hiện ?

Xem bộ dạng này, các nàng đã. . . . . .

"Ngươi say, ta mang ngươi trở về ngủ."

Phẫn hận đứng dậy, ôm nàng vào lòng bay ra ngoài.

Không có mệnh lệnh của hắn bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần Đông Uyển, cho nên bên này cơ hồ không ai, khi đi tới phòng ngủ của hắn đem nàng trực tiếp ném lên giường.

Nhìn Bất Hối mắt sắc mặt hồng hồng, tươi cười hớn hở trong lòng hắn càng tức giận. Cười vui vẻ như vậy, có phải mơ thấy nam nhân kia hay không?

"Uhm! Phong nhi, đi chuẩn bị nước tắm cho ta, y phục đều ẩm ướt thật là khó chịu."

Bất Hối vừa nói, một bên lấy tay kéo y phục trên người, trong hầm rượu khi đó áo khoác đã cởi, hiện tại cũng chỉ còn lại có quần áo trong cùng áo lót.

Có thể là khó chịu, một tay lấy y phục trên người đều cởi xuống, chỉ lưu lại một cái yếm rộng lùng thùng. Trước ngực như ẩn như hiện, còn có miêu tả sinh động đẫy đà. . . . . . lập tức bại lộ trước mặt Chiến Cảnh Thiên!

Chiến Cảnh Thiên nuốt nước miếng chậm rãi đi đến trước giường, thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ trước mắt. Lần trước nàng cũng ở trước mặt hắn thoát y phục, bất quá tốc độ quá nhanh không thấy rõ, hiện tại phải xem cẩn thận.

Giơ cánh tay lên, đưa hai tay quanh năm cầm kiếm nhẹ nhàng để trên chân nàng.

Thật nhỏ, còn không lớn bằng bàn tay hắn.

Theo chân hướng về phía trước, lướt qua đùi dài nhỏ tuyết trắng, dừng lại ở phần eo mềm mại, cảm giác trắng mịn lại càng làm cho huyết mạch của hắn bành trướng, lại nhìn lên trên, bộ ngực hoàn hảo đang theo hô hấp lên xuống. . . . . .

"Là ngươi quyến rũ bổn vương trước!"

Như là quyết định cái gì, cúi người đè xuống. . . . .