"Nhã Nhi, sao vậy?"
Long Chiến Nhã theo tiếng nói nhìn lại, là năm người đã bị nàng đuổi đi uống trà.
"Năm người các ngươi ra đây sớm như vậy làm gì, cũng sẽ không có người nào chết được.” Long Chiến Nhã nhàn nhã nói.
"Tam tẩu, từ xa đã nghe thấy tiếng quỷ rống lên rồi, tẩu đã làm cái gì vậy nha?” Nhìn Long Chiến Nhã khí định thần nhàn uống trà, Mặc Sĩ Lưu Vũ cũng muốn té xỉu.
"Thi hành quân pháp chứ sao."
"Vương phi, hắn. . . . . ."
"Người của ta, tự mình có phân tấc."
Mấy người bên này câu tới câu đi nói đến cao hứng nhưng mọi người ở Tứ Doanh nhìn thấy lại đổ mồ hôi ròng ròng. Mặc dù là Vương phi nhưng vị Vương phi này có phải đã quá tùy ý rồi hay không? Sao có thể nói chuyện trống không như vậy với Chiến vương và Thanh vương chứ? Nhìn sang bên cạnh lại thấy trong mắt Chiến vương cũng chỉ có cưng chiều. Trời ạ, xem ra vị doanh trưởng mới này của bọn họ không thể đắc tội rồi.
"Kích động như vậy làm gì, ta cũng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức, chạy nhanh như vậy chắc đã khát nước rồi, ngồi xuống uống ly trà đi.” Long Chiến Nhã cười vui vẻ rót trà cho năm người, sau đó quay đầu nhìn về phía chín trăm chín mươi sáu người của Tứ Doanh, “Đứng thẳng người lên cho ta! Ở quân doanh lâu như vậy còn không biết làm như thế nào à? Có cần ta tự mình dạy các ngươi không?”
"Không cần." Mọi người lười nhác trả lời, không có một chút khí thế.
"Người của Tứ Doanh có cả nữ tử sao? Tại sao tiếng hô của chín trăm chín mươi sáu người mà lại nhỏ xíu như vậy?”
"Không cần." Âm thanh được đề cao một chút.
"Bốp." Long Chiến Nhã không nói lời nào, rút ra roi bạc từ bên hông quất vào năm người đứng đầu hàng.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn cái roi bạc kia, trên mặt đầy nét cười. Xem ra tiểu nữ nhân đã sớm có chuẩn bị, chỉ là, cơ thể của nàng có chịu nổi không?
"Đứng ngay ngắn! Trả lời ta, có cần ta tự mình dạy hay không?"
"Không cần!" Âm thanh lại được đề cao thêm một chút, bất quá giọng của những người vừa ăn roi đã hô được rất lớn.
"Nghe không rõ." Long Chiến Nhã thấy thế, đứng dậy đi xuống giữa hàng.
"Không cần!"
"Bốp." Một roi nữa lại quất vào năm người giữa hàng.
"Đứng ngay ngắn! Cần sao?"
"Không cần!"
"Bốp." Lại tiếp tục một roi khác.
"Một đám nhu nhược, ngay cả đứng cũng không vững! Đứng vững cho ta! Ta hỏi lần cuối cùng, có cần hay không?”
"Không cần!" Một tiếng hô cuối cùng này vang xa đến tận trời rốt cuộc cũng khiến cho Long Chiến Nhã hài lòng.
"Từ giờ trở đi, đứng hai canh giờ." Nói xong, Long Chiến Nhã nhàn nhã trở lại chỗ ngồi uống trà.
"Thật bạo lực." Lăng Ngạo Phong rụt cổ, sau này cũng không dám trêu chọc nữ nhân này, một chút khí thế của đám người đó hắn cũng không làm được, hắn rất nhu nhược nha.
"Có ý kiến gì?" Long Chiến Nhã nhíu mày.
"Không có." Lăng Ngạo Phong vội vàng cúi đầu uống trà.
"Tiểu thư." Buổi trưa vừa đến Phong Hồn đã mang theo một cái rương đồ xuất hiện, đi theo phía sau là Phong Ly cùng Tiêu Triết.
"Vương phi, đánh xong rồi." Bên kia, Kì Vân cũng phạt xong đã bất tỉnh.
"Phong Ly, ta muốn giờ Mùi (1 - 3 giờ chiều) hắn sẽ hoạt động lại như bình thường.”
"Dạ."
"Phong Hồn, Tiêu Triết, ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Long Chiến Nhã tự mình rót hai ly trà, "Còn mấy người các ngươi cũng cực khổ rồi, buổi tối đến Túy Phong Lâu tìm ta là được."
"Dạ dạ." Mấy người này vốn đánh người đã rất sảng khoái rồi bây giờ còn được uống rượu hoa miễn phí, đương nhiên là không kìm được vui mừng.
Giờ Mùi kém một khắc, Kì Vân đang hôn mê đã tỉnh lại.
"Còn có nơi nào không thoải mái không?" Trên mặt Phong Ly vẫn biểu tình lạnh nhạt, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác tiên nhân thanh khiết.
"Không có.... không có." Vừa tỉnh dậy đã nhìn thần tiên, Kì người vẫn còn trong trạng thái mờ mịt.
"Tiểu thư." Nhận được đáp án, Phong Ly lập tức trở về đứng bên cạnh Long Chiến Nhã.
Kì Vân nhìn theo hướng tiên nhân đi đến, ngay lập tức nhìn thấy được một con yêu quái.
"Long Chiến Nhã, ngươi.... ..." Kì Vân không nghĩ tới Long Chiến Nhã thực sự có thể hạ lệnh đánh bọn họ, hơn nữa còn là người của Nhị Doanh cùng Tam Doanh, những quân côn kia đều đánh rất mạnh. Chờ đi, hắn sẽ cho nàng ta biết trêu chọc hắn có hậu quả gì.
"Kì công tử thoạt nhìn thật có tinh thần nha, như vậy mời công tử trở về hàng đứng đi.” Long Chiến Nhã cười vui vẻ nói, "Long Chiến Nhã ta bây giờ là doanh trưởng của các ngươi, lời của ta đối với các ngươi chính là quân lệnh, nếu công tử còn muốn ăn tiếp năm mươi côn nữa thì ta cũng không có ý kiến gì.”
Nghe thấy lời Long Chiến Nhã nói..., Kì Vân nghiến răng nghiến lợi đi về hàng.
"Tốt lắm, đứng lâu như vậy cũng đã mệt mỏi rồi. Phong Hồn, mang mọi người đi hoạt động một chút.”
"Dạ, tiểu thư." Phong Hồn tiến lên một bước, "Dưới chân ta là một rương đồ gồm hai nghìn túi chì, một túi năm cân chì, bây giờ mỗi người đến đây lấy hai túi cột lên hai chân mình.”
Không hiểu chuyện gì, tất cả mọi người đều làm theo.
"Cô gia có muốn thử một chút hay không?" Cuối cùng Phong Hồn đi tới trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Vật này dùng làm gì?” Mặc Sĩ Lưu Vũ cầm lấy một túi, "Trông rất nặng."
"Vương gia thử một chút chẳng phải sẽ biết sao." Vẻ mặt Phong Hồn thần bí, làm cho người ta nhịn không được muốn biết đó là gì.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía Long Chiến Nhã.
"Thử một chút đi." Long Chiến Nhã nhàn nhạt nói ra một câu, sau đó cầm lên một bao chì lớn bên cạnh mình, “Bây giờ Phong Hồn đã có thể đeo được bao nhiêu túi rồi?”
"Tiểu thư." Phong Hồn có chút bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã.
"Hai mươi?"
"Tiểu thư xem thường ta?"
"Vậy ngươi tùy ý ngươi." Nói xong, Long Chiến Nhã cũng bận rộn, trên hai chân, hai tay cột những túi chì hình như còn nặng hơn so với những người khác, cuối cùng Long Chiến Nhã còn quấn ngang hông một túi lớn.
"Vương phi, người đeo nhiều như vậy làm gì?" Phong Như An nghi ngờ hỏi.
"Nhiều sao? Mới sáu mươi cân thôi."
"Cái gì?"
Không để ý tới kinh ngạc của Phong Như An, Long Chiến Nhã thoải mái đi tới phía trước đội ngũ.
"Hiện tại, chạy vòng quanh sân huấn luyện năm vòng, ta chỉ cho các ngươi thời gian một canh giờ, bây giờ đuổi theo ta.” Không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản bác, Long Chiến Nhã nhanh chân chạy về phía trước. Phong Hồn giống như người chăn cừu chạy ở cuối hàng xua một đám cừu con, năm người Mặc Sĩ Lưu Thương chạy theo phía sau Phong Hồn.
Long Chiến Nhã chạy ở phía trước hoàn toàn không nhìn về sau, vẫn duy trì cùng tốc độ chạy thẳng. Phong Hồn chạy ở sau tay cầm một cái roi dài, nếu có người bị tụt lại liền quất một roi không hề nương tay chút nào. Trong một lúc cả sân huấn luyện náo nhiệt lên hẳn.
"Không dùng nội lực." Sau khi chạy được hai vòng, Long Chiến Nhã lên tiếng nhắc nhở.
Không biết từ lúc nào Phong Lam và Phong Nguyệt cũng đến giáo trường, theo đội ngũ của Long Chiến Nhã, chỉ là bọn họ đứng ở giữa, trong tay cầm một cành liễu, người nào dùng nội lực cành liễu lập tức sẽ lung lay. Năm đó Long Chiến Nhã mang theo bọn họ hằng ngày đều luyện tập như thế này, bất quá rất có hiệu quả.
Sau ba vòng, nhóm người Phong Như An cũng không chịu nổi nữa, bọn họ cũng không giống như người của Tứ Doanh cho nên rất may mắn không bị ăn roi, trốn ra ngoài nghỉ ngơi.
"Có khỏe không?" Phong Ly đi tới bên cạnh nhóm người Phong Như An, Lăng Ngạo Phong, Triều Kỳ cùng Mặc Sĩ Lưu Vũ, bắt mạch cho bọn họ. Có thể chạy theo được quả nhiên chỉ còn mình cô gia.
"Còn..... tốt...." Mặc Sĩ Lưu Vũ thở hổn hển, nặn ra hai chữ.
"Làm sao vương phi có thể chạy nhẹ nhàng được như thế chứ?” Nhìn Long Chiến Nhã chạy đầu hàng, Triều Kỳ hoài nghi nữ nhân này có thực sự bị thương nặng như mọi người nói không. Hay vốn không phải là nữ nhân?
"Lúc Long các mới được thành lập, tiểu thư còn huấn luyện một lượng lớn hơn so với cái này nhiều." Thấy bốn người đã nghỉ ngơi tốt Phong Ly bưng đến bốn chén nước, “Đây là nước muối, tiểu thư nói sau khi chạy bộ xong uống cái này sẽ rất tốt cho cơ thể.”
Hết một canh giờ, Long Chiến Nhã dẫn theo một đám người chạy xong năm vòng dừng lại. Một ngàn binh sĩ còn lại trước tiếp ngồi phịch trên mặt đất.
"So với tưởng tượng của ta tốt hơn một chút đấy, không có người nào ngất xỉu.” Long Chiến Nhã tháo những khối chì trên người xuống, mỉm cười nhìn một ngàn người.
"Long Chiến Nhã....... ngươi là.... ... ác quỷ.... ....." Kì Vân muốn mắng người, rất muốn, nhưng mà một chút khí lực để nói chuyện cũng không còn.
"Đã hết khí lực rồi sao." Long Chiến Nhã buồn cười nhìn hắn.
"Mệt không?" Đội ngũ cuối cùng đã chạy xong, Mặc Sĩ Lưu Thương tháo chì trên người xuống, đi tới trước mặt Long Chiến Nhã, tỉ mỉ giúp nàng lau đi mồ hôi ở thái dương.
"Không sao." Long Chiến Nhã nhẹ nhàng cười một cái, “Bất quá bọn hắn còn có việc. Mọi người đến giúp đi.” Long Chiến Nhã vung tay lên, nhóm người Phong Hồn tiến lên phía trước.
"Ngươi..... ngươi..... lại làm cái gì?”
"Không phải đã bảo ngươi đừng nói chuyện nữa rồi sao.” Trừng mắt nhìn Kì Vân một cái, Long Chiến Nhã đưa tay cởi bỏ bao chì trên chân hắn, bắt đầu xoa bóp hai chân của hắn.
"Ngươi...... rốt cuộc...... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Kì Vân cố gắng di động hai chân tránh khỏi tay của Long Chiến Nhã nhưng đáng tiếc không thành công, hai chân của hắn bây giờ nhấc lên còn không nổi, giống như không phải chân của mình vậy.
"Đàng hoàng một chút, nếu hai chân không được xoa bóp kỹ thì ngày mai có thể phế bỏ được rồi.” Long Chiến Nhã trừng mắt, "Không được nhúc nhích."
"Vậy sao ngươi còn cho chúng ta chạy?"
"Kì Vân, tin tưởng ta, các ngươi sẽ trở thành kiêu ngạo của Chiến Vương gia, trở thành kiêu ngạo của Long Ngự quốc." Long Chiến Nhã nghiêm mặt nói.
"Kiêu ngạo? Nói đùa gì chứ." Kì Vân không chống cự nữa, để yên cho Long Chiến Nhã xoa bóp.
"Ta nói được làm được."
Long Chiến Nhã không nói thêm gì nữa, Kì Vân cũng trầm mặc. Kiêu ngạo của Chiến vương gia? Kiêu ngạo của Long Ngự quốc? Chỉ bằng vào bọn họ sao? Người ngốc nói mộng mà thôi. Nhưng mà tại sao đáy lòng lại mơ hồ có chút mong đợi.
"Tốt lắm." Cảm giác chân của Kì Vân đã không run nữa, Long Chiến Nhã dừng lại động tác ở tay, "Đến chỗ của nhóm người Thanh vương đi, nơi đó chắc là có đồ ăn ngon đấy. Ngươi cũng đói bụng rồi." Nhìn Kì Vân cười cười, Long Chiến Nhã bắt đầu xoa bóp chân cho những người bên cạnh.
Nhìn Long Chiến Nhã một lát, Kì Vân đứng lên xoay người đi đến trung tâm sân huấn luyện, nơi đó có ánh lửa, dường như tụ tập không ít người.
Đến giờ Dậu (5 - 7 giờ chiều), Kì Vân đã sớm ăn uống no đủ, ngồi bên cạnh đống lửa trên sân huấn luyện, yên lặng như có điều suy nghĩ.
"Sao ngươi còn chưa trở về?" Phong Nguyệt cau mày nhìn Kì Vân. Ngày mai còn phải huấn luyện tiếp bây giờ còn không trở về nghỉ ngơi?
"Doanh trưởng đâu?" Kì Vân ngẩng đầu lên hỏi.
"Doanh trưởng?" Phong Nguyệt mờ mịt một lúc, "À, ngươi muốn hỏi tiểu thư sao. Tiểu thư còn đang bận, nơi này chỉ có năm người biết xoa bóp mà các ngươi lại có tới một ngàn người làm sao có thể xử lý hết toàn bộ nhanh như vậy. Tiểu thư vẫn đang ở bên đó."
Nhìn theo hướng tay Phong Nguyệt chỉ đến, ở đó là mảnh mờ mờ cái gì cũng không thấy rõ lắm, chẳng qua là có người thỉnh thoảng vịn lấy nhau đi đến đây.