Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 74-1: Luyện binh [1] (1)




Đại hội Võ Lâm kết thúc mỹ mãn, tam tôn chung tay đưa Dạ điện lên vị trí nhất phái. Có người không phục nhưng không ai dám đứng ra than oán. Ngoài mặt, mọi người vẫn tươi cười chúc mừng nhưng sau lưng có giở trò hay không thì chưa biết được. Mà nhóm người Long Chiến Nhã cũng không quan tâm về vấn đề này.

"Nhã, trở về gấp vậy sao?”

Trước cửa Phi Vân Thành, xe ngựa của Long Chiến Nhã một nhóm người chặn lại, đó là Liên, Phượng Lẫm, Viên Liệt cùng với Bích Dao.

"Liên chủ còn chuyện gì cần thương lượng với tiểu thư của chúng ta sao?” Bên cạnh xe ngựa là Phong Lam, Phong Nguyệt, Ngọc Yêu và Hắc Phong đang cỡi ngựa đi theo, Dạ Lăng và Phong Như An đã hoàn thành công việc trở về, hiện tại cũng đã dịch dung và thủ hộ bên cạnh xe. Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt đã trở về Y cốc trước, nghe nói là độc thú Xương Cốt đã xảy ra chuyện nên có một số việc cần Nam Phong Nguyệt trở về xử lý.

Liên lạnh nhạt liếc Phong Lam một cái, không trả lời.

"Liên chủ có chuyện gì?" Bên trong xe ngựa Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, đưa tay vén rèm cửa lên nhìn Liên.

Liên nhướng người nhìn vào trong xe nhưng lại bị cả người của Mặc Sĩ Lưu Thương che hết cửa lại, chỉ có thể thấy loáng thoáng hai chân của Long Chiến Nhã, dường như Nhã chỉ mặc một bộ trung y sơ sài. Bất mãn cau mày lại, nhưng Liên cũng rất thông minh nên không nói gì, chẳng qua là mím môi, nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, nhìn lại trong xe sau đó điều chỉnh người mình không để cho Liên nhìn thấy người bên trong dù chỉ một chút.

"Hai vị đến Phi Vân Thành đã lâu như vậy nhưng chưa có dịp đi dạo qua thành, hay là để Phượng mỗ đưa hai vị đi du ngoạn mấy ngày xem thế nào?" Thật vất vả mới được gặp lại nhưng bởi vì những chuyện vặt liên tiếp xảy ra nên chưa thể ở cạnh được vài phút, thậm chí hắn còn không có cơ hội hỏi thăm thương thế của nàng. Hai ngày diễn ra đại hội tỉ võ này có rất nhiều người đến hỏi thăm chuyện mái tóc trắng như tuyết của Long tôn nhưng cũng đã bị hắn nói cho qua. Một khi bị người ta phát hiện ra nàng đã mất hết công lực chắc chắn sẽ không có ngày sống tốt.

"Đa tạ Minh Chủ có ý tốt, bổn tôn phải nhanh chóng về nhà thăm con trai.” Trong xe ngựa, Long Chiến Nhã mặc một bộ trung y đơn sơ, nằm ườn trên giường nhỏ, sau khi nghe đề nghị của Phượng Lẫm thì trả lời.

"Nga? Bổn chủ không biết là Long tôn đã có con trai rồi đấy.” Là con trai của nàng ta cùng Dạ chủ ư? Không phải chứ?

Cần phải nói cho ngươi biết sao? Nhóm người Phong Lam liếc nhìn Bích Dao bằng một ánh mắt khinh bỉ.

Sắc mặt Bích Dao cứng đờ.

"Nếu đã như thế thì Phượng mỗ cũng không ngăn cản nữa." Nói vừa dứt, nhóm người Phượng Lẫm lui ra một bên.

"Nhã, phải cẩn thận, ta sẽ đến thăm ngươi." Suy nghĩ một chút, Liên nói thêm một câu cuối.

Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương thoáng cái u ám, nhìn Liên một cái, suy nghĩ có phải nên tìm một nữ nhân cho tên tiểu tử này rồi hay không.

"Như vậy chúc hai vị thuận đường xuôi gió." Bích Dao vốn đi theo nhóm người Phượng Lẫm, bây giờ Phượng Lẫm cùng Liên đã để họ đi thì nàng cũng không cần thiết phải ngăn cản nữa.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

"Ta nên tìm một cái túi tiền sau đó nhét nàng vào rồi treo trên người mới phải.” Xoay lưng, ôm Long Chiến Nhã ôm vào trong ngực, Mặc Sĩ Lưu Thương nhéo cái mũi nhỏ của nàng.

"Cũng không phải là lỗi của ta." Nhăn cái mũi lại, Long Chiến Nhã kháng nghị nói.

"Vậy là lỗi của ta à?" Mặc Sĩ Lưu Thương mỉm cười nhìn Long Chiến Nhã đang vò nhăn vạt áo trước người hắn, "Nhã Nhi, nàng muốn cởi nó xuống sao? Vi phu có thể giúp nàng nha.”

Long Chiến Nhã sửng sốt, nhìn xuống tay của mình, sau đó sắc mặt ửng đỏ.

"Ha ha, nương tử muốn đi đâu? Nhân dịp này vi phu sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy."

"Không trở về có sao không? Lưu Vũ chịu đựng được sao?"

"Chớ xem thường đệ ấy, nhìn đệ ấy như thế nhưng lại rất thông minh.”

"Vậy, ta muốn đi Nam Trấn."

"Nam Trấn? Được. Chỉ là, có phải nàng đã quên mất một số chuyện rồi không?”

"Chuyện gì?"

"Nàng chưa nói với Liễu Thừa Phong chuyện tham gia Đại hội Võ Lâm."

"Thương, chúng ta đi Thương Lộ đi." Long Chiến Nhã ngượng ngùng cười nói. Chết tiệt, rõ ràng hắn đã biết sao lại không nhắc nhở nàng sớm chút chứ? Nếu như bây giờ nàng đến Nam Trấn sẽ không bị Liễu Thừa Phong làm phiền chết mới là lạ.

"Ồ? Tại sao lại muốn đi Thương Lộ rồi?" Quả thật hắn đã cố ý không nhắc nhở nàng.

"Tướng công ~" Long Chiến Nhã nắm lấy vạt áo trước ngực Mặc Sĩ Lưu Thương xé a xé.

"Ha ha, được, đi Thương Lộ. Nha đầu nàng, đừng kéo nữa, vi phu chỉ mang có một bộ y phục này, nàng mà xé rách rồi sẽ không có cái để thay đâu.”

Lè lưỡi, Long Chiến Nhã thôi làm loạn nữa, đàng hoàng cuộn người vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương. Nếu tướng công nhà nàng không có quần áo để mặc mà nói thì… người phiền toái nhất định là nàng nha.

Đoàn người mua được đồ mới rồi đổi lại trang phục, cải trang thành thiếu gia và thiếu phu nhân nhà giàu đi du ngoạn, không làm kinh động đến Kỳ Dương ở Vân Hòa quốc, cũng không làm kinh động đến Mặc Lam ở Thương Lộ quốc. Ngày ngày du sơn ngoạn thủy nói chuyện yêu đương, chờ đến khi trở lại thành Long Ngự thì đã là cuối tháng tám.

Trước cửa thành Long Ngự, nghênh đón bọn họ chính là vẻ mặt nhăn nhó của Mặc Sĩ Lưu Vũ.

Nghe Cố hiểu Hàn nói xe ngựa của Chiến vương đã sắp về đến, Mặc Sĩ Lưu Vũ vốn định bày ra vẻ mặt uất ức cùng bất mãn trong lòng ra đón người, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Long Chiến Nhã thì bị hoảng sợ mất rồi. Cho nên khi Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Long Chiến Nhã bước ra xe định chào hỏi hắn thì đã thấy ngay một vẻ mặt nhăn nhó, uất ức không ra uất ức mà khiếp sợ cũng không ra khiếp sợ.

"Sao vậy? Hơn một tháng không gặp mà đã thành ngốc tử rồi sao?" Vịn lấy tay Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã cười vui vẻ đi đến trước mặt Mặc Sĩ Lưu Vũ, đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt của hắn sau đó lại bày ra vẻ mặt “thật đáng tiếc”, còn buồn bã thở dài một hơi.

"Tam tẩu. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Vũ thật đáng thương hô lớn tiếng. Đúng là tam tẩu rồi, mỗi lần tam tẩu gặp hắn đều muốn trêu chọc hắn mấy câu.

"Ngoan." Sờ sờ đầu Mặc Sĩ Lưu Vũ, Long Chiến Nhã nhìn bốn người đứng bên cạnh hắn.

Cố Hiểu Hàn, Triều Kỳ, Cổ Hướng Phàm và Lãnh Thu cũng không phải là lần đầu được nhìn thấy Long Chiến Nhã, nhưng lần này không biết tại sao, cảm giác, bọn họ cảm thấy khí thế trên người Long Chiến Nhã đã yếu đi, lại có nhiều hơn bộ dạng của tiểu nữ nhân. Bởi vì đứng cạnh Chiến vương hay bởi vì màu tóc bạc trắng làm cho người ta ảo giác mất rồi? Lại nói, mái tóc kia tại sao lại biến thành màu trắng như thế? Ánh mắt của bốn người đồng loạt nhìn về mái tóc trắng như tuyết của Long Chiến Nhã.

"Ha hả." Chú ý tới ánh mắt bốn người bọn họ, Long Chiến Nhã vui vẻ, "Đây là bổn vương phi tự mình nhuộm đấy, có đẹp không?"

"Tự mình nhuộm? Xin hỏi vương phi làm như thế nào vậy?” Lãnh Thu nhìn chằm chằm vào tóc của Long Chiến Nhã, hỏi một câu rất thật tình.

"Muốn bổn vương phi trực tiếp nói cho ngươi biết sao? Nhưng bổn vương phi lại cảm thấy nói ra hết như vậy không bằng tự mình nghiên cứu chế tạo ra lại càng thú vị, Lãnh công tử cảm thấy thế nào?" Long Chiến Nhã trả lời với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ánh mắt Lãnh Thu sáng lên, quyết đoán gật đầu.

Long Chiến Nhã vỗ vỗ bả vai của hắn, sau khi đi ngang qua người hắn, hai bả vai nàng bắt đầu lay động, may nhờ có Mặc Sĩ Lưu Thương đỡ lấy nếu không nhất đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Mặc Sĩ Lưu Vũ cũng vỗ vỗ vai Lãnh Thu, nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình. Xem ra tam tẩu lại phát hiện ra một người để chơi đùa rồi.

Cố Hiểu Hàn, Triều Kỳ cùng Cổ Hướng Phàm cũng nhìn Lãnh Thu bằng ánh mắt quái dị, sau đó đuổi theo những người khác.

Lãnh Thu bị mọi người nhìn như vậy cũng không hiểu gì cả, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, dứt khoát không suy nghĩ nữa.

"Lại nghịch ngợm." Cẩn thận đỡ lấy Long Chiến Nhã đang nén cười đến ngã trái ngã phải, Mặc Sĩ Lưu Thương cưng chiều sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng.

Liếc Mặc Sĩ Lưu Thương một cái, Long Chiến Nhã cũng không rảnh phản ứng lại với hắn.

Đứng trước cửa phủ Chiến vương, nhìn Tiêu Triết, Đường Thạc, Trì Huyền, Phong Hồn, Phong Ly, Phong Tiêu cùng Tiểu Nhược Thần đang đứng chờ bọn họ, Long Chiến Nhã có cảm giác của một đình. Đây là nơi để nàng trở về. Quay đầu nhìn nam nhân vẫn một mực đỡ lấy người nàng, Long Chiến Nhã cười vui vẻ.

Lúc tham gia Đại hội Võ Lâm, nàng, hoặc là ngay cả hắn đều nghe rất nhiều lời đồn đãi, nhiều người đều nói Dạ chủ chỉ là một tên thư sinh, bám lấy núi dựa lớn là Long tôn, sau này trên võ lâm sẽ không có người nào dám chọc đến. Lần đầu tiên nghe thấy lời đồn nhảm nhí này, Long Chiến Nhã vô cùng tức giận, nhưng sau khi cùng Mạch nói chuyện một lúc thì đã bình tĩnh lại. Cẩn thận suy nghĩ lại thì lúc mà hai người ở chung chỗ đúng là làm cho người khác có một cảm giác như thế. Nàng luôn cuồng vọng, nghĩ đến cái gì là làm cái đó không để bất kỳ kẻ nào ở trong mắt, mà Thương thì lại trầm ổn nội liễm, luôn ở phía sau nàng quan sát tình thế, sau đó tùy cơ ứng biến. Hai người ở chung một chỗ, nàng là ngọn giáo, Thương là lá chắn, một động một tĩnh, rất dễ làm cho người ta quên mất hào quang của Thương. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy Mặc Sĩ Lưu Thương không có năng lực, tất cả mọi chuyện là do Long Chiến Nhã nàng làm. Nàng biết, những lời đồn đãi như vậy hắn không thể nào chưa nghe nói đến, nhưng hắn lại không có bất kỳ phản ứng gì, không phản bác, ngược lại còn có ý cam chịu. Nàng biết, đây là cách mà hắn cưng chiều nàng, vĩnh viễn đứng ở phía sau ủng hộ tất cả các quyết định của nàng, khi xuất hiện vấn đề gì thì hắn chính là người đầu tiên che chở cho nàng. Nếu như bị một người nam nhân như vậy trói chặt cả đời mà nói… cảm giác cũng không tệ lắm.

"Tiểu thư."

"Vương phi."

"Mẫu thân."

Mặc dù đã nhận được tin tức từ Phong Nguyệt, đã biết chuyện Long Chiến Nhã mất hết nội lực, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một đầu tóc bạc trắng thì xúc động trong lòng vẫn không giảm bớt được phần nào.

"Cô gia, chúng ta hy vọng ngài sẽ cho chúng ta một lời giải thích về chuyện này." Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Hồn nhìn thẳng vào Mặc Sĩ Lưu Thương. Bọn họ quý trọng tiểu thư như vậy mà tiểu thư lại vì hắn tổn thương nghiêm trọng đến như thế, làm sao bọn họ của thể yên lòng để cho tiểu thư ở bên cạnh hắn cả đời.

"Ta biết." Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu.

"Đúng rồi, đây là Hắc Phong, là sư huynh của Ngọc Yêu, cũng là Phó đường chủ Công đường. Hôm nay các ngươi đưa hắn trở về đi. Hắn chỉ có thời hạn mười ngày, thời hạn đã qua lập tức ném ra khỏi Long các, sau đó chuẩn bị lo chuyện vui cho Ngọc Yêu và Nguyên Viêm.”

Phong Hồn và Phong Ly đều mờ mịt. Nửa câu đầu bọn họ nghe hiểu nhưng nửa câu sau này là có ý gì? Hắc Phong có thể thu phục lòng người hay không cùng với chuyện vui của Ngọc Yêu và Nguyên Viêm thì có quan hệ gì? Hơn nữa tại sao phải lo liệu chuyện vui cho Ngọc Yêu cùng Nguyên Viêm? Sao bọn họ không nhìn ra giữa hai người kia là có gian tình gì?

"Không cần hiểu, làm theo lời ta bảo là được rồi."

"Dạ, tiểu thư."

"Cục cưng, sao nhìn thấy mẫu thân lại thẩn thờ như vậy?” Nhìn xuống một chút lại thấy ngay ánh mắt đỏ đỏ của tiểu Nhược Thần, Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười, nhìn tiểu Nhược Thần sau đó dang hai cánh tay ra. Đứa bé này ở Long các huấn luyện một tháng đã làm cho gương mặt nhỏ nhắn rám đen đi, nhìn như một tiểu đồng nhân.

"Mẫu thân." Tiểu Nhược Thần mếu máo, nước mắt to như hạt đậu theo gò mặt nhỏ bé rơi xuống, tiểu bất điểm nhào một phát vào trong ngực Long Chiến Nhã, lực đạo to đến nỗi khiến cho Long Chiến Nhã đứng không vững trực tiếp ngã về phía sau, cũng may đã có Mặc Sĩ Lưu Thương đỡ lấy.

"Thần nhi, cẩn thận một chút." Mặc Sĩ Lưu Thương không vui, nhíu mày nhìn tiểu Nhược Thần. Sức lực của tiểu nữ nhân bây giờ không còn được như trước, tại sao có thể lỗ mãng như vậy?

"Mẫu thân?" Trước kia mẫu thân không có như thế. Tiểu Nhược Thần ngẩng đầu, nhìn Long Chiến Nhã đầy nghi ngờ.

"Đừng để ý tới phụ thân con." Long Chiến Nhã âm thầm cười khổ, nàng đã thật sự biến thành Lâm muội muội rồi, "Đi, vào đi, nói cho mẫu thân biết một tháng này cục cưng đã làm những gì rồi.”

"Dạ, được ạ." Cười híp mắt gật đầu, tiểu Nhược Thần kéo tay Long Chiến Nhã từ từ đi vào.