Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 70-2: Đại hội Võ Lâm (2)




"Nhã." Sáng sớm, ngoài cửa phòng Long Chiến Nhã, Liên lớn tiếng gọi.

Bên trong phòng không có phản ứng.

"Nhã, nên rời giường." Liên vẫn kiên nhẫn, muốn gọi cho đến khi Long Chiến Nhã tỉnh dậy.

"Ầm ĩ quá." Ngâm nhẹ một tiếng, Long Chiến Nhã nhụi nhụi trên người Mặc Sĩ Lưu Thương, còn nhân tiện vứt hai cái mặt nạ lên ngực Mặc Sĩ Lưu Thương.

Cầm lấy hai cái mặt nạ trên ngực, Mặc Sĩ Lưu Thương không hiểu được nhưng mà bây giờ không có thời gian để nghĩ đến vấn đề này.

"Nhã Nhi, buông tay, ta phải đi."

"Mặc kệ hắn." Long Chiến Nhã lầm bầm, sau đó lại ôm chặt hơn.

"Nhã Nhi, đừng nháo."

Long Chiến Nhã nhoài nửa người dậy, tức giận phồng má nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó kéo vạt áo Mặc Sĩ Lưu Thương ra, vùi đầu tìm một nơi dễ thấy cắn mạnh một cái, sau đó cười thật giảo hoạt, đeo mặt nạ lên cho cả hai rồi nằm xuống trở lại.

Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, ngay sau đó cũng hiểu dụng ý của Long Chiến Nhã, nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.

"Nhã, không sao chứ? Nhã, ta đi vào đây." Ngoài cửa, Liên vẫn chưa nghe Long Chiến Nhã đáp trả, lo lắng Long Chiến Nhã đã ra chuyện gì nên dùng lực đẩy cửa ra, vào phòng.

"Nhã, nên……" Liên vừa bước được nửa bước, ánh mắt trong suốt gắt gao ngó chừng đôi giày của nam nhân bên giường, "Dâm tặc!" Gầm lên một tiếng, Liên bước đến bên giường, vừa vén rèm cửa lên đã thấy ngay được một cái mặt nạ bạc phát ra ánh sáng lạnh.

"Cút!" Mặc Sĩ Lưu Thương đã định giả vờ như bị đánh thức nhưng khi thấy ánh mắt của Liên đang nhìn tiểu nữ nhân thì nhịn không được nổi giận.

"Ngươi là Dạ chủ?" Liên biết cái mặt nạ này, đây là mặt nạ tối qua Dạ chủ đã đeo trên mặt. Như vậy người trước mặt này……chẳng lẽ Dạ chủ bị người ta hãm hại?

"Liên?" Long Chiến Nhã cũng làm bộ dáng như bị người ta đánh thức, mở mắt, theo thói quen dùng đầu nhụi nhụi vào lòng ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó gác đầu lên người Mặc Sĩ Lưu Thương, mông lung nhìn Liên, "Có việc gì?"

"Ngươi……" Liên không nghĩ tới Long Chiến Nhã sẽ phản ứng như vậy, đây là hành động đang làm nũng của tiểu nữ nhân sao? "Hắn là nam nhân của ngươi?"

"Ừ?" Long Chiến Nhã nghiêng đầu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, "Đúng vậy."

Ngay lập tức, vẻ mặt Liên như dại ra.

"Đúng rồi, Liên, ngươi vội vã tìm ta như vậy, có chuyện gì à?"

"Không có, không có chuyện gì." Lắc đầu, Liên loạng choạng ra khỏi gian phòng của Long Chiến Nhã.

"A! Ngươi làm gì thế!" Eo bị một cái tay to lớn bấm một cái làm cho Long Chiến Nhã đau đến nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, ngay sau đó cái mặt nạ trên mặt đã bị Mặc Sĩ Lưu Thương tháo xuống, môi cũng bị hôn lấy.

Thật là đáng chết! Hắn không nên phối hợp diễn với tiểu nữ nhân này! Bộ dáng quyến rũ khi vừa tỉnh ngủ của nàng sao có thể để người khác nhìn thấy chứ! Thật đáng giận!

Sau khi rửa mặt xong, Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương nắm tay nhau đi đến võ trường tỉ võ của Đại hội Võ Lâm.

Hai người đột nhiên xuất hiện với nhau như thế thật khiến cho tất cả những người có mặt ở đây chấn động.

Long tôn cường đại, không chỉ có bản thân nàng mà còn có nhiều hậu thuẫn to lớn như Long Các, Minh và y cốc, bây giờ nàng lại ở cùng một chỗ với Dạ chủ Dạ điện, như vậy càng không có ai dám trêu chọc Long tôn rồi, đương nhiên thế lực của Dạ điện cũng vì thế mà tăng lên. Nói cách khác, bất kể là Long tôn, Dạ chủ, Minh tôn hay Y tôn dù cho không có ai trong họ là minh chủ võ lâm thì bọn họ cũng đã là chúa tể của chốn võ lâm rồi. Chuyện này làm cho các môn phái nhỏ cảm thấy vô cùng bất an.

"Ừ, Bổn tôn còn tưởng rằng hai người các ngươi vẫn tính vụng trộm cùng nhau nha.” Bách Lí Mạch trêu đùa.

Bách Lí Mạch không cố ý hạ giọng, cho nên đại diện của các môn phái ở đây đều nghe thấy được, vội vàng nhìn Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương. Thì ra Long tôn cùng với Dạ chủ đã quen biết nhau từ lâu, xem ra hai người này đã sớm quyết định sống cùng nhau rồi. Nhưng mà Long tôn không phải vẫn chưa đến tuổi cập kê sao? Mọi người đều có suy đoán của riêng mình, trên mặt cũng nở một nụ cười vui mừng.

"Mặc dù vụng trộm cũng rất lãng mạn nhưng lại phiền phức quá đi.” Ấn Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi xuống chỗ ngồi vốn là của nàng còn nàng thì hết sức tự nhiên ngồi ở trên đùi Mặc Sĩ Lưu Thương, cả người lười biếng cuộn trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương.

Không thể không thừa nhận, hai người kia quả thật rất xứng đôi.

"Nếu chư vị đã đến đông đủ, Phượng mỗ cũng không nhiều lời vô ích, đại hội tỉ võ chính thức bắt đầu." Hai người kia đột nhiên cùng nhau ra sân chính là muốn đập tan chủ ý muốn theo đuổi người của bọn họ, nếu không tại sao đang yên lành lại đột nhiên có hành động lớn như vậy, chính là muốn nói chủ quyền với mọi người đây. Cười khổ một tiếng, Phượng Lẫm trở lại vị trí của mình ngồi xuống. Không phải đã sớm biết rồi sao, giữa hai người kia là không có chỗ cho người khác xen vào, không phải đã sớm quyết định yên lặng đứng phía sau bảo vệ tốt cho nàng hay sao, nhưng tại sao lòng lại đau đến như vậy? Bây giờ hắn chỉ muốn ước mình có thể trở thành một người vô tâm vô phế thì tốt rồi.

Đại hội tỉ võ, nói đơn giản chính là đấu đơn luân phiên trên một lôi đài. Người tham gia tỉ võ có thể một đại diện của môn phái cũng có thể là cá nhân một người. Môn phái đến tham gia chủ yếu là muốn tranh giành địa vị trong võ lâm mà cá nhân đến tham gia đơn giản chính là hy vọng mình có thể được một vị cao nhân nào đó nhìn trúng thu làm đồ đệ.

"Long tôn có xem trọng người nào không?” Rảnh rỗi đến mức nhàm chán, Bích Dao bắt đầu tìm đề tài để nói chuyện. Nhiệm vụ của nàng hôm nay chính là khôi phục lại danh tiếng cho Bích Dao phái, tốt nhất là có thể tìm về được địa vị.

"Ừ?" Nhàm chán ngáp một cái, Long Chiến Nhã nhìn Bích Dao, khóe mắt ánh lên một tầng hơi nước. Mỗi lần tỉ thí mở màn, những người kia cũng đều đến bái sư, nàng không muốn thu nhận đồ đệ, tại sao họ lần nào cũng đến đây.

"Long tôn không muốn nhận đồ đệ?"

"Tại sao phải nhận đồ đệ?" Long Chiến Nhã nghiêng đầu nhìn Bích Dao. Nhận đồ đệ phiền phức như vậy tại sao nàng lại muốn làm chứ. Bị đao quang kiếm ảnh trên lôi đài làm cho lóa mắt, Long Chiến Nhã vừa xoa mắt, vừa ngáp một cái.

"Mệt mỏi sao?" Mặc Sĩ Lưu Thương cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã.

"Không phải vậy." Chính là quá nhàm chán thôi.

"Ừ." Điều chỉnh tư thế lại cho Long Chiến Nhã một chút, để nàng có thể dễ dàng ngủ mọi lúc.

"Dạ chủ và Long tôn quen biết nhau như thế nào vậy?" Bích Dao chuyển đối tượng.

Nghe được câu hỏi của Bích Dao, Liên lập tức vễnh tai lên.

"Tình cờ gặp được." Liếc nhìn Bích Dao một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương trả lời.

"Tình cờ gặp được ư?" Bích Dao rõ ràng không tin, nhưng cũng không thể nói cái gì, "Dạ chủ cùng Long tôn thật đúng là có duyên. Bình thường Long tôn luôn đối đãi với thuộc hạ hết sức nghiêm khắc, không biết khi đối đãi người khác thì như thế nào đây."

Bích Dao nói một câu này lại đưa đến vô số ánh mắt, ngay cả Vô Ngân đại sư, Thiên Huyền đạo trưởng và Thiên Kiền đạo trưởng cũng nhìn Bích Dao đầy ý cười. Những lời này rõ ràng đang chế nhạo Long Chiến Nhã nha, nghe ra lại có chút ghen tức.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mi. Đây là ý gì? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng nói như vậy thì hắn sẽ khinh thường tiểu nữ nhân hay sao.

"Trước kia, Dao chủ không có tiếp xúc với Long tôn hay người của Long Các phải không?" Bách Lí Mạch cười thật hiền hòa. Long Chiến Nhã đối đãi với thuộc hạ nghiêm khắc? Thật là điều chê cười nhất thiên hạ! Người nào mà không biết từ trước đến giờ Long Chiến Nhã luôn làm ‘Phủi Chưởng quỹ’ (phủi hết việc cho người khác á), chuyện gì cũng không quản thì nghiêm khắc chỗ nào?

"Ừm?" Bích Dao không nghĩ đến Bách Lí Mạch sẽ hỏi nàng vấn đề này, nhất thời có chút lúng túng. Chẳng qua là nàng nhìn thấy bộ dạng vờ như tàng hình của Ngọc Yêu và Phong Lam sau lưng Long Chiến Nhã mà suy đoán, thực tế thì nàng chưa từng tiếp xúc với Long Chiến Nhã. Chẳng lẽ nàng nói sai rồi sao?

"Tiểu nữ oa, chớ bị bộ dạng của hai người không đứng đắn phía sau Long tôn kia lừa gạt." Thiên Kiền đạo trưởng vuốt vuốt chòm râu của mình, cười híp mắt nhìn Bích Dao. Bích Dao đương nhiệm này, tâm cơ và tâm trí cũng không đủ sâu rồi.

Nghe Thiên Kiền đạo trưởng nói thế Bích Dao cũng biết mình quá ngây thơ rồi, tạm thời không biết nên làm gì, chỉ có thể đỏ mặt, lúng túng ngồi ở tại chỗ.

"Thiên Nhật giáo chủ không có ý định thu nhận hai, ba đồ đệ sao? Nghe nói có một đoạn thời gian Giáo chủ vẫn tìm xung quanh mầm móng luyện võ nha.” Viên Liệt cũng không thích Thiên Nhật, hắn cảm thấy người này làm cho người ta có cảm giác tà nịnh, rất không thoải mái.

"Đa tạ Viên huynh quan tâm, thời gian trước đã thu nhận được một số người rồi, bây giờ muốn cũng không thể nuôi nổi.” Ánh mắt Thiên Nhật lóe lên, nhưng ngay sau đó lại cười cười.

"Bổn tôn nghe nói, cách đây không lâu Âm Nhật Giáo giáo chủ vừa sáng chế ra một môn thần công đệ nhất. Vì sao vừa chế được thần công thì lại bắt đầu thu nhận đồ đệ rồi? Chẳng lẽ là tìm người để thí nghiệm thử sao?” Ngón tay Bách Lí Mạch vuốt nhẹ mép chén, khóe miệng nâng lên, cười tà mị.

"Ha hả, thần công ở đâu ra chứ, là người nào đã nói hưu nói vượn thôi." Thiên Nhật lắc đầu, tựa hồ cảm thấy rất bất đắc dĩ.

"Thật sao."

Kết quả tỉ thí, bái sư đã kết thúc, đại diện Thập Nhất cũng không ai muốn thu nhận đồ đệ. Chỉ có một ít môn phái là thu nhận một vài người.

Kế tiếp chính trận đấu giữa các đại môn phái. Long Chiến Nhã chưa bao giờ để ý những thứ này, nếu người của Hồn minh muốn tham gia thì nàng sẽ trấn giữ cho bọn hắn, một là vì bảo vệ bọn họ, một nữa là xem bọn họ còn có cái gì thiếu sót so với người khác hay không, lúc trở về sẽ thiết kế một kế hoạch huấn luyện khác tốt hơn. Y cốc không thiên về chiến đấu cho nên Nam Phong Nguyệt cũng chỉ đến xem mà thôi. Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Lí Mạch là nam nhân nên có phần hiếu chiến hơn, người ra trận chủ yếu là cao thủ ở bên cạnh. Lần này, người luôn luôn không màng thế sự như Liên cũng có ý tranh tài, tất cả người tham gia cũng là nhân vật số một số hai ở Bạch Liên phái.

Phần tranh tài này trước kia vốn là đơn độc đấu luân phiên nhưng kể từ khi Long Chiến Nhã tham dự Đại hội Võ Lâm thì hình thức chiến đấu đã đổi thành hỗn chiến, đó chính là tất cả cùng tiến lên một lôi đài để đấu với nhau, người trụ lại sau cùng chính là người chiến thắng. Điều này càng làm nên sự khó khăn cho cuộc chiến, dù sao trong hỗn chiến, đục nước béo cò sẽ dễ dàng có phần thắng hơn, có nhiều thời cơ để hạ độc thủ hơn. Vì thế nên có khi tránh thoát được đòn hiểm trước mắt lại bị ám tên sau lưng gây thương tích.

Hôm nay, bên trong trận hỗn chiến này, Long Các phái ra Phong Lam và Ngọc Yêu, phía bên Minh là Phá Lôi và Phá Nguyệt, y cốc thì không tham gia, Dạ điện là Dạ Lăng cùng với một người Long Chiến Nhã chưa từng thấy, Phong Như An vẫn an tĩnh đứng phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương làm gã sai vặt. Cửu Hành Sơn là Lăng Ngạo San cùng Lăng Ngạo Phong xuất chiến, còn lại những người thi đấu của môn phái Long Chiến Nhã không nhận ra.

"Từ khi nào thì Ngọc Yêu lợi hại như thế rồi?" Nhìn những bóng dáng quen thuộc trên đài đang trên dưới tung bay, Ngọc Yêu là nữ nhân bắt mắt nhất rồi.

"Làm sao so được với Phá Nguyệt." Cái tiểu tử âm hiểm này, dùng ám khí càng ngày càng xuất thần nhập hóa nha.

"Ha hả, có thể được Long tôn khích lệ, Phá Nguyệt thật có phúc khí." Bách Lí Mạch hướng về phía Long Chiến Nhã nhe răng cười.

Long Chiến Nhã liếc mắt, không phản ứng với lời của hắn.

Nhưng một lát sau, không một ai còn tâm tư để nói đùa nữa. Bởi vì, hai người của Âm Nhật giáo thân hình rất quỷ dị, dùng tâm pháp nội công cùng chiêu thức bọn họ chưa từng thấy qua, nơi hai người đó đi qua liền biến thành từng mảnh sương máu.

"Giáo chủ còn nói không có thần công? Nhìn khí thế của hai người kia, đi qua nơi nào thì nơi đó không có người nào dám tiến lên ngăn cản cả.” Bách Lí Mạch cười nhìn về phía Thiên Nhật, trong ánh mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng cảnh cáo.

"Ha hả." Thiên Nhật đắc ý cười, cơ bản không thèm để ý cảnh cáo của Bách Lí Mạch vào trong mắt.

Nhìn người trên lôi đài ngã xuống càng ngày càng nhiều, nơi này cách quá xa nhìn thấy không được rõ ràng lắm, nhưng là tựa hồ như người ngã xuống cũng không đứng lên được nữa, vẻ mặt của Long Chiến Nhã ngày càng trầm trọng.

"Khoảng thời gian này, sự kiện thanh niên nam tử mất tích tử vong không phải là kiệt tác của giáo chủ đại nhân đấy chứ?" Long Chiến Nhã liếc mắt nhìn Thiên Nhật, cười nói.

"Quả nhiên Long tôn cực kì thông minh." Thiên Nhật tán thưởng nói.

"Hai người đó chính là những người dùng máu luyện công?" Long Chiến Nhã tiếp tục hỏi, chẳng qua là để cho Thiên Nhật chính miệng thừa nhận lần nữa mà thôi.

"Đúng vậy."

"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Vô Ngôn đại sư chấp hai tay lại, miệng lẩm bẩm.

"Tại sao?" Nhìn từng mảnh huyết vụ trên lôi, Liên cau mày. Hắn không hiểu. Luyện võ vốn là vì cường kiện thân thể hoặc là tự vệ, nhưng nếu dùng tính mạng của người khác để đổi lấy thành tựu trong võ học như thế, Liên không thể hiểu nổi.

"Tại sao ư?" Thiên Nhật nhìn Liên, lộ ra một nụ cười thâm độc, "Vì nhất thống võ lâm! Vì nhất thống thiên hạ!"

Thanh âm của Thiên Nhật rất lớn, người trên lôi đài cũng khiếp sợ mà dừng lại tất cả động tác, đồng loạt nhìn về phía Thiên Nhật, không biết phải làm gì.

"Ngươi muốn nhất thống thiên hạ?" Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía Thiên Nhật.

"Vậy thì sao?" Thiên Nhật ngẩng đầu đầy cao ngạo.

"Ngươi, còn chưa đủ tư cách." Đúng vậy, không đủ tư cách, muốn thống lĩnh thiên hạ này Thiên Nhật còn không có cái bản lĩnh đó. Nhưng mà lúc này, giờ phút này, khi Thiên Nhật nghe được lời nói của Mặc Sĩ Lưu Thương lại giống như một loại miệt thị, một loại rất khinh thường, cho nên Thiên Nhật nổi giận.

"Bổn giáo chủ không đủ tư cách ư? Ha hả, hôm nay Bổn giáo chủ sẽ làm cho các ngươi biết Bổn giáo chủ có đủ tư cách hay không cách!" Thiên Nhật vung tay lên, vứt mạnh cái chén xuống đất.

"Răng rắc" một tiếng, cái chén chia năm xẻ bảy.

Cùng thời gian đó, cả đài tỉ võ cũng bị người của Âm Nhật giáo bao vây.

"Thiên Nhật giáo chủ, có chuyện gì mọi người có thể cùng ngồi xuống thương lượng, cần gì phải huy động nhân lực như thế?" Phượng Lẫm đứng lên, muốn đến gần Thiên Nhật.

"Thương lượng? Bổn giáo chủ không có cái gì có thể thương lượng với các ngươi!" Thiên Nhật lại vung tay lên, Phượng Lẫm giống như con diều đứt dây bay ra ngoài.

Người xung quanh tiến đến đỡ Phượng Lẫm dậy.

"Ngươi đã hạ độc?" Nếu không phải bên trong đan điền rỗng tuếch thì sao hắn có dễ dàng bị đánh bay như vậy.

Long Chiến Nhã rùng mình, vội vàng vận khí, quả nhiên đan điền trống không.

Những người còn lại cũng thử, kết quả đều như nhau.

"Ngươi đã làm như thế nào?" Long Chiến Nhã cũng có chút tức giận rồi, giờ phút này nàng quan tâm đến chuyện Thiên Nhật làm thế nào để hạ độc mọi người hơn.

"Xuống Địa Ngục hỏi Diêm vương đi! Lên cho ta!" Lớn tiếng hạ lệnh, tất cả giáo chúng của Âm Nhật Giáo bắt đầu tiến công.

"Phong Lam, Ngọc Yêu, bảo vệ Vô Ngôn đại sư cùng hai vị đại trưởng trước.”

"Dạ, tiểu thư."

"Phá Nguyệt, Phá Lôi đi hỗ trợ."

"Dạ."

Long Các cùng người của Minh đều trải qua sự huấn luyện biến thái của Long Chiến Nhã cho nên dù không có nội lực cũng có thể chống đỡ được một lúc. Rất nhanh, từ trong đám hỗn loạn đã đưa được người đến nơi an toàn.

"Đúng là gay go thật." Nội lực, võ công cao cường bị mất đi, cho nên trong trận hỗn chiến này Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Bách Lí Mạch, thậm chí là Nam Phong Nguyệt đều trở thành chủ lực.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc là công pháp gì, sao lại thâm độc như vậy." Trúng một chưởng trước ngực, Bách Lí Mạch phun ra một ngụm máu, không nhịn được chửi thề.

"Ăn." Nam Phong Nguyệt kịp thời đưa một viên thuốc cho Bách Lí Mạch, cũng đưa Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương mỗi người một viên.

"Giết bốn người bọn họ! Nếu không người chết chính là các ngươi!" Thiên Nhật đắc ý nhìn bốn người đang khổ chiến.

"Mạch, che chở Nguyệt đi trước! Ta cùng Thương đến hướng khác phá vòng vây!” Tìm được một kẻ hở từ trong vòng vây, Long Chiến Nhã nhanh chóng đẩy Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt ra, nắm tay Mặc Sĩ Lưu Thương chạy về một hướng khác. Nàng biết, Thiên Nhật lo sợ nhất chính là nàng, vì thế cho nên ra tay với nàng càng độc.

Ghê tởm! Thiên Nhật rốt cuộc luyện được bộ công pháp gì, giống như nhẫn thuật nhưng tuyệt đối không phải nhẫn thuật, đáng sợ hơn chính là khi bị thương, máu từ vết thương không ngừng chảy xuống mặt đất, nhưng cũng không hoàn toàn chảy xuống đất mà chảy xuôi đến dưới chân của giáo chúng Âm Nhật giáo. Điều này thật quỷ dị. Cho dù có thể cùng bọn họ đánh một trận, cũng không sớm thì muộn bị trút hết máu mà chết.

"Bên này!" Mặc Sĩ Lưu Thương dùng sức kéo tay Long Chiến Nhã sang một hướng khác, nàng cũng không chút do dự theo sát Mặc Sĩ Lưu Thương chạy về phía trước.

"Nhã Nhi, chạy ra ngoài trước." Mặc Sĩ Lưu Thương dùng sức vung, định đẩy Long Chiến Nhã ra ngoài.

Ai ngờ Long Chiến Nhã phản ứng nhanh hơn, trở tay bắt được tay Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Ngươi lập lại lần nữa cho ta!”

Nhìn ánh mắt Long Chiến Nhã trừng to như chuông đồng, Mặc Sĩ Lưu Thương đầu tiên là ngẩn người, nhìn tay hai người đang nắm chặt, Mặc Sĩ Lưu Thương cười.

"Đi bên này."

"Phương hướng của ngươi cảm thật kém." Nhìn sườn núi trước mặt, Long Chiến Nhã bĩu môi, nhưng trong mắt không có sợ hãi, "Làm sao đây?" Hai người cũng không có nội lực, chỉ bằng vào chiêu thức sợ khó mà ứng phó được đám người chết phía sau, hơn nữa nếu quay người lại nghênh chiến là lấy ít địch nhiều… sớm muộn gì cũng bị giết.

"Sợ sao?" Mặc Sĩ Lưu Thương mỉm cười nhìn Long Chiến Nhã.

"Dĩ nhiên không sợ." Hơi ngẩng đầu, Long Chiến Nhã cao ngạo nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Đã chuẩn bị xong?" Cánh tay cường tráng của Mặc Sĩ Lưu Thương vòng lấy eo của Long Chiến Nhã ôm chặt.

"Ừ."

"Nhảy!"

Nghe được tiếng quát khẽ của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã nhún người theo Mặc Sĩ Lưu Thương nhảy xuống vách núi, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ của Mặc Sĩ Lưu Thương, đầu tựa trên ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập mạnh, không hề có cảm giác sợ hãi.