"Tiểu Nhã Nhi, có chuyện gì vậy?" Lúc này, Bách Lí Mạch cùng Mặc Sĩ Lưu Thương mới từ bên ngoài đi vào, mờ mịt nhìn tình trạng trước mắt.
"Như thế nào rồi?" Không trả lời vấn đề của Bách Lí Mạch, Long Chiến Nhã trực tiếp hỏi nghi vấn của mình.
Vừa tiến vào lăng mộ dưới đất này, Long Chiến Nhã để cho hai đại nam nhân Bách Lí Mạch cùng Mặc Sĩ Lưu Thương đi tìm người đã bắt Phong Lam và Phong Nguyệt, sở dĩ không cho Lăng Ngạo Phong đi là bởi vì Lăng Ngạo Phong sợ quỷ, cho nên đi theo bọn họ tìm Phong Lam và Phong Nguyệt.
"Đã chạy." Bách Lí Mạch nhún vai.
"Chuyện gì xảy ra?" Ngay cả Bách Lí Mạch và Mặc Sĩ Lưu Thương cùng ra tay mà vẫn không bắt được ư?
"Có mật đạo, mở không ra." Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu.
"Thật sao." Long Chiến Nhã cau mày.
"Tiểu thư, hình như bọn họ dùng máu người để luyện công.” Phong Nguyệt chỉ khiếp sợ một lúc, hắn biết, đây là tiểu thư cho hai người bọn hắn một bài học, không thể không nói lần dạy dỗ này sẽ làm bọn họ cả đời khó quên.
"Ừ." Nếu là luyện công thì bọn họ nhất định sẽ có hành động tiếp theo, bây giờ chỉ thể chờ cơ hội lần sau, mặc dù nàng không thích bị động nhưng với tình trạng này cũng chỉ có thể như vậy, "Nguyệt, khám cho hai người bọn hắn một chút."
"Ừ." Nam Phong Nguyệt tiến đến bắt mạch cho hai người sau đó cho bọn họ mỗi người một viên thuốc nhỏ thì đã xong nhiệm vụ.
Phong Lam cùng Phong Nguyệt ngồi xuống tại chỗ, trợ công giúp nhau.
"Có thể đi được không?" Long Chiến Nhã nhíu mày, nhìn vẻ mặt cố chịu đựng của Phong Lam.
"Có thể." Tiểu thư hay mềm lòng nha. Ôn nhu cười một tiếng, Phong Lam đi theo sau Long Chiến Nhã.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
"Tiểu Nhã Nhi, thấy thế nào?" Về đến khách sạn, Bách Lí Mạch dùng một tay chống lên mặt, nhìn Long Chiến Nhã đang buồn ngủ trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương. Sao gần đây hắn cảm thấy Long Chiến Nhã càng lúc càng lười rồi, trở nên ăn ngon ngủ tốt, sẽ không phải là……Bách Lí Mạch ánh mắt mập mờ nhìn về phía bụng của Long Chiến Nhã.
"Cái gì mà thấy thế nào?" Mơ mơ màng màng, Long chiến Nhã ngáp một cái, lại nhào vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương nhụi nhụi, hoàn toàn không cảm giác đến ánh mắt quỷ dị của Bách Lí Mạch.
Mặc Sĩ Lưu Thương lại chú ý đến, ôm Long Chiến Nhã càng chặt hơn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười không rõ ý tứ, không lý giải được. Trước kia hắn cảm thấy hài tử thì chỉ cần có Thần nhi là đủ rồi, nhưng mà bây giờ, hắn lại muốn một hài tử thuộc về của riêng hắn và tiểu nữ nhân.
Bách Lí Mạch buồn nôn nhìn vẻ mặt ôn nhu và khát khao của Mặc Sĩ Lưu Thương. Thật sự không nghĩ đến, tình yêu có thể làm cho một nam nhân lạnh lùng thâm độc trở nên ôn nhu hiền diệu như thế. Khóe mắt cũng nhìn đến Nam Phong Nguyệt, Bách Lí Mạch không tự chủ lộ ra một nụ cười dịu dàng. Không phải chính hắn cũng vì một nữ nhân mà trở nên không giống chính mình sao? Nhưng mà hắn thích thay đổi này của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy thế giới này đáng giá khiến cho hắn lưu luyến, khiến cho hắn cảm thấy việc còn sống là một loại hạnh phúc, hắn không còn là một cái xác không hồn, hắn cũng có tình cảm.
Nhìn Long Chiến Nhã đã tiến vào giấc ngủ, Bách Lí Mạch lắc đầu, lôi kéo Nam Phong Nguyệt rời đi.
Lăng Ngạo phong và Lăng Ngạo San liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn tiểu phu thê, cũng không muốn nói chuyện, xoay người rồi đi.
"Tỷ, ngươi có cảm thấy tên Vạn Thương kia rất quen thuộc hay không?" Ngoài cửa, Lăng Ngạo Phong nhìn Lăng Ngạo San.
"Cũng có chút." Trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, nàng có quen biết Vạn Thương và Long Tiêu Diêu, nhưng mà gương mặt của hai người kia nàng thật sự chưa từng thấy qua.
"Hơn nữa hai tùy tùng kia, một người gọi là Phong Lam, một người gọi là Phong Nguyệt."
"Phong? Dường như, dường như đã nghe qua ở đâu?” Lăng Ngạo San bắt đầu lục lọi trong trí nhớ, rốt cuộc là từng nghe ở đâu có người từng gọi là Phong và Vân đây?
Lăng Ngạo Phong cũng bắt đầu suy tư.
"Chiến Vương Phủ!" Hai tỷ đệ đột nhiên đồng thời mở miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
"Ta nhớ ra được, người bên cạnh Chiến Vương phi có hai người gọi là Phong, hình như là một người tên Phong Hồn, một người tên Phong Ly.” Lăng Ngạo San cố gắng nhớ lại thông tin có liên quan đến Chiến Vương phi, "Chiến Vương phi tên là Long Chiến Nhã." Cũng là họ Long, "Hơn nữa Vạn Thương, không phải là hai chữ đầu và cuối của tên Chiến Vương gia hay sao?"
Như vậy người kia là Chiến Vương gia? Hai tỷ đệ liếc mắt nhìn nhau, có chút nghĩ không thông, Chiến Vương gia tới tham gia Đại hội Võ Lâm làm gì? Chẳng lẽ triều đình muốn nhúng tay vào giang hồ rồi? Chưa từng nghe phụ thân nói qua nha.
"Long Các, có phải có Tật phong Tứ sứ* hay không?" Lăng Ngạo Phong đột nhiên nghĩ một tổ chức mới là Long Các.
(*) đó là biệt hiệu của bốn sứ giả được đặt tên 'Phong' bên cạnh Long tôn.
"Ý của tỷ là……"
"Chiến Vương gia có phải là Long tôn của Long Các hay không?" Nếu như Long Chiến Nhã đang ở nơi này nhất định sẽ tức giận đến nhảy dậy chửi ầm lên, Lăng Ngạo Phong đúng là không có mắt nhìn, Long Chiến Nhã nàng thoạt nhìn vô dụng như vậy sao?
"Long tôn không phải là nữ nhân sao?" Người phụ nữ kia bọn họ có nghe Cửu Hành Sơn sư phó nhắc đến, nhưng lại chưa may mắn được nhìn thấy.
"Có lẽ, sau lưng Long Các là Chiến Vương?" Lăng Ngạo Phong tiếp tục suy đoán.
"Ừ, có thể lắm." Lăng Ngạo San cũng gật đầu.
Hai tỷ đệ lần nữa nhìn nhau, gật đầu rồi xoay người trở về phòng riêng của mình.
Ngày thứ hai, nhóm người Long Chiến Nhã từ biệt ông chủ khách sạn tiếp tục đi đến Phi Vân thành của Vân Hòa quốc, cũng chính là nơi tổ chức Đại hội Võ Lâm.
Kế tiếp liên tục đi ngang qua mấy trấn nhỏ trong trăm dặm, liên tiếp xảy ra sự kiện thanh niên nam tử mất tích tử vong, khiến cho đoàn người Long Chiến Nhã đề cao cảnh giác đối với chuyện này.
"Mạch, ngươi cùng với Nguyệt tăng nhanh cước trình, duy trì tốc độ cùng một lúc với bọn người đó.” Buổi trưa, trong tửu lâu, một đoàn người với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Muốn chúng ta đến nơi nào trong thành?" Bách Lí Mạch nhíu mi nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Dùng thân phận của Minh tôn cùng Y tôn có thể hạn chế được hành động của bọn họ, ít nhất cũng sẽ khiến cho bọn họ thu liễm lại.
"Sẽ đưa cho các ngươi kế hoạch sau."
"Được." Hắn tin tưởng Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ không làm chuyện không nắm chắc, giải quyết xong cơm trưa rồi cùng Nam Phong Nguyệt lên đường.
"Phong Nguyệt, ngươi đi dò thăm tin tức."
"Dạ, cô gia."
"Phong Lam, truyền thư tín cho Hách Liên Hiểu và Kỳ Dương, tuyên bố cả nước gia tăng đề phòng, nhất là đường đến Phi Vân thành."
"Dạ, cô gia."
"Về phần hai người các ngươi." Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong, gỡ bỏ mặt nạ da người trên mặt xuống.
"Quả nhiên là ngài." Lăng Ngạo Phong nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu, mỉm cười.
Mà Lăng Ngạo San thì hai gò má trong nháy mắt ửng đỏ. Thật sự là Chiến Vương, là Chiến Vương mà mọi người ngưỡng mộ.
"Vậy vị này là?" Lăng Ngạo Phong nhìn về phía Long Chiến Nhã.
"Vương Phi của bổn vương." Thấy Long Chiến Nhã lười biếng cuộn trong lòng mình, cái gì cũng không quan tâm, Mặc Sĩ Lưu Thương nhẹ nhàng gỡ xuống mặt nạ trên mặt nàng, “Cũng là Long tôn của Long Các.”
"Long Các quả nhiên là thủ hạ của Vương gia." Ánh mắt Lăng Ngạo Phong nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương càng thêm nóng bỏng.
"Sai," Mặc Sĩ Lưu Thương cười lắc đầu, "Thủ hạ của bổn vương chính là Dạ Điện, Bổn vương là Điện chủ Dạ Điện."
"Nói vậy Long Các. . . . . ."
"Là Nhã Nhi trong lúc rảnh rỗi đến nhàm chán mới xây dựng để chơi đùa.”
Khóe miệng Long Chiến Nhã lặng yên nhếch lên. Lời này nói cũng không sai, ban đầu đúng thật là nàng nhàm chán quá mức nên mới đi khắp nơi cướp đoạt nhân tài rồi thành lập Long Các, nhưng mà hắn nói như vậy sẽ làm cho người khác hiểu lầm nha.
Quả nhiên, Lăng Ngạo Phong lại nhìn về phía Long Chiến Nhã, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái. Quả nhiên là Chiến Vương Phi, lúc nhàm chán cũng có thể thành lập nên Long Các cường đại như thế, vậy nếu thật tình thì sẽ đến thế nào?
Cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng đến cháy cả da mặt của nàng, Long Chiến Nhã nghiêng đầu, vùi mặt của mình vào lồng ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ chừa lại cho Lăng Ngạo Phong một đầu tóc đen như mực.