Chiến Và Hòa

Chương 85: Bạn cùng phòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả có lời muốn nói: Có rất nhiều người nói rằng không hiểu tình tiết truyện, ta xin giải thích một chút ~~

Mở đầu phần thứ 5 là hai tình tiết khác nhau, trước là nói về Harry, sau sẽ nói đến Voldemort ~~ viết đồng thời cả hai ta sẽ choáng mất, cho nên viết về Harry đến đoạn giao nhau ta sẽ viết sang đến Voldemort, như vậy mọi người đọc cũng được rõ ràng hơn, nhưng kỳ thật trong cùng khoảng thời gian là hai giai đoạn lịch sử khác nhau, sự kiện khác nhau a ~~

Lễ Phân Loại vẫn tiếp tục diễn ra. Nhưng những học sinh mới được phân vào nhà Slytherin hiển nhiên là không một ai khiến người ta chú ý như Harry. Trên dãy bàn dài nhà Slytherin, chủ đề mọi người bàn tán nhiều nhất vẫn là về học sinh mới chuyển trường, phải nói là sự việc như thế này rất hiếm xảy ra.

Harry đang nhìn những người xung quanh nó, chợt phát hiện ra rất nhiều người khá quen mắt. Nó khẳng định có rất nhiều người nó đã từng nhìn thấy trên tấm gia phả trong căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, người phía bên phải Tom có mái tóc màu bạch kim rất dễ làm người ta chú ý, kế bên nữa là một học sinh năm thứ ba hoặc năm thứ tư rất có dáng vẻ của một Tử Thần Thực Tử.

Nó trở lại cùng thời kỳ với má của chú Sirius! Harry thầm kêu than trong lòng. Trong căn nhà của chú Sirius có một bức chân dung không ngừng gào thét được ếm bùa dán vĩnh viễn, cho nên người trong bức chân dung dĩ nhiên không thể không để lại ấn tượng sâu sắc cho nó được! Còn có cả ba của chú Sirius nữa, ông ấy cũng là một người cuồng phù thủy thuần huyết; Dì của chú Sirius – người đầu tiên đề xuất việc chém đầu Gia tinh; em họ của má chú Sirius… Thêm ông nội của Draco Malfoy, cả một tá tổ tiên của đám Tử Thần Thực Tử…

Không hiểu vì sao nó đột nhiên có cảm giác không được tốt cho lắm… Một Slytherin giả [bên trong nó vẫn là Gryffindor] có thể sống được giữa một bầy rắn tôn thờ thuần chủng được không? Harry lại nhìn người mà đám người kia ngồi quây lấy như sao vây quanh trăng, Tom Riddle, người kia đang nhếch môi xem Lễ Phân Loại, dáng vẻ của một học sinh ngoan đúng chuẩn. Hắn thật sự rất lợi hại, bao nhiêu học sinh khóa trên như vậy…

“… Barron Potter!”

Suy nghĩ của Harry bị cái tên này cắt đứt. Potter? Nó chậm rãi quay đầu, cũng nghe thấy đám Slytherin xung quanh thì thầm to nhỏ. Tuy rằng Harry biết chắc chắn là bọn họ đang nghi ngờ quan hệ của hai người cùng họ Potter, nhưng không hề có người nào chỉ trỏ nó. Slytherin ở thời đại này vẫn còn nghiêm chỉnh tuân theo lễ nghi tao nhã, thanh lịch của quý tộc…

Một đứa nhỏ trong đám học sinh năm nhất lên tiếng đáp rồi đi tới trước bàn giáo sư, cậu bé có một mái tóc đen rối bù, đeo mắt kính. Đặc điểm này là di truyền sao? Rốt cuộc Harry cũng tìm ra được một chuyện khiến nó vui vẻ. Nó hứng thú nhìn theo tổ tiên của mình ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đội chiếc nón cũ nát lên đầu. Mà Nón Phân Loại cũng quyết đoán như lúc phân Nhà cho Harry vậy, nó lập tức cao giọng hô to: “Gryffindor!”

Trong một tích tắc đó, Harry nhận thấy vẻ mặt của cụ Dumbledore để lộ ra một chút xíu sự nhẹ nhõm. Danh tiếng của Chúa Tể Hắc Ám Grindelwald đang cực kỳ nổi, khắp nơi nơi đều sợ bóng sợ gió, Harry đoán chắc hẳn điều cụ Dumbledore không muốn nhìn thấy nhất chính là làm hắn ta đắc ý.

“Hai người cùng một gia tộc?” Một nữ sinh có vẻ như học năm trên không nhịn được mà hỏi Harry.

“Hả…?” Harry chần chừ, sau đó cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, “Không, tôi không biết cậu ta.” Nó dứt khoát phủ nhận. Nếu có một họ hàng là Gryffindor chắc hẳn nó sẽ bị đám học sinh nhà Slytherin xa lánh trầm trọng?

Nữ sinh kia có chút hoài nghi, “À, cậu biết đấy, bây giờ những gia tộc thuần chủng thường ít nhiều có quan hệ với nhau. Nhưng mà xem ra hai người các cậu có vẻ như không có quan hệ gì…” Cô nàng nghĩ nghĩ một chút, “Cậu thuần huyết đúng không?”

“Đúng vậy.” Harry lập tức đáp. Lúc này nó không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn, vì nếu ngày trước Voldemort không nhất quyết đòi chữa bệnh cận thị, chỉnh lại đầu tóc cho nó thì bề ngoài của nó chắc chắn chính là phiên bản lớn của Barron Potter, nói hai người không có quan hệ sẽ chẳng ai tin được.

Cuối cùng nữ sinh kia cũng nở nụ cười. “Tôi là Agnes Lestrange, học năm thứ sáu, rất vui được biết cậu.”

“Tôi cũng rất vui khi biết chị.” Harry ép mình phải nở nụ cười hòa nhã, đánh giá nữ sinh mà nãy giờ nó không chú ý đến này. Đôi mắt cô nàng màu nâu, rất có hồn, mái tóc cùng màu dài đến thắt lưng. Đúng thế, mắt, tóc, và cả gương mặt đều giống với Rodolphus Lestrange và Rabastan Lestrange!

Merlin hỡi, sau khi nó quay lại quá khứ, vào nhà Slytherin, người đầu tiên chủ động làm quen với nó lại là người nhà Lestrange! Harry cảm nhận sâu sắc được thế giới quan của nó đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Ngồi bên cạnh Agnes Lestrange là một nữ sinh tóc đen dài, từ đầu đến giờ vẫn mang bộ mặt soi xét, đến khi Harry khẳng định nó không có quan hệ gì với cậu bé cùng họ Potter bên nhà Gryffindor, lại là phù thủy thuần huyết, khuôn mặt mới hòa hoãn lại.“ Agnes…” Cô nàng ngạo mạn nói, “Cậu ta chỉ chứng minh được là cậu ta có tư cách để vào Slytherin, bồ đừng có vội hạ thấp thân phận cao quý của mình để chủ động làm quen như vậy.”

Harry biết cô nàng là ai: Walburga Black, mẹ của chú Sirius. Nó đã sớm biết tính tình của người này, cho nên chỉ nhún vai, không nói gì nữa. Nhưng Agnes Lestrange lại dùng ánh mắt trách cứ nhìn bạn của mình, “Đừng như vậy, Walburga. Nếu như mọi người đều thuần huyết, cùng chung một Nhà thì đều có thể trở thành bạn bè với nhau.”

Từ chuyện này có thể thấy, Agnes có đầu óc hơn Walburga, tuy rằng điều kiện tiên quyết để trở thành bạn của cô ả là phải thuần huyết và cùng Nhà. Harry nói thầm trong lòng, sau đó theo bản năng nhìn sang Tom.

Đám người vây quanh hắn đang thì thào thảo luận gì đó, có những người còn lớn tuổi hơn hắn, thế nhưng có vẻ như tất cả đều tôn hắn làm Thủ lĩnh. Tom không nói gì, trên mặt luôn đeo một nụ cười hờ hững. Giống như cảm nhận được cái gì đó, hắn đột nhiên chuyển tầm mắt, vừa đúng lúc giao với ánh mắt Harry một lần nữa.

Bị đôi mắt đen như nhìn thấu suy nghĩ này nhìn, Harry hoảng hốt vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Các học sinh Slytherin đều biết…” Agnes Lestrange hiển nhiên là nhận ra được Harry đang nhìn ai, “Vòng tròn nhỏ kia không dễ đi vào. Mà anh ấy học cùng năm với cậu đấy…” Cô nàng lại liếc mắt nhìn Harry, dáng vẻ đăm chiêu.

Harry không biết cô nàng đang nghĩ tới cái gì, nhưng Walburga Black thì biết rất rõ. Trên mặt của cô ả hiện lên vẻ muốn xem kịch vui, “Ha ha, xem ra đêm nay có người phải ngủ ngoài Phòng Sinh Hoạt Chung rồi.”

Đám học trò ngồi bên cạnh cô ả nghe vậy như chợt hiểu ra, sau đó đều dùng ánh mắt ít nhiều cảm thông mà nhìn Harry. Harry bị nhìn có chút khó chịu, nó là người của tương lai năm mươi năm sau trở lại quá khứ nhưng sao vẫn có cảm giác như có một số việc nó không thể khống chế được thế này?

Có điều rất nhanh sau đó nó liền quên béng mất chuyện này, bởi vì trong khi bọn nó nói chuyện thì Lễ Phân Loại đã kết thúc, Hiệu trưởng Dippet cũng đã phát biểu xong, trên mặt bàn trong bỗng chốc đầy ụ thức ăn. Harry đã đói đến không chịu được rồi, vội cầm một miếng bánh Pudding Yorkshire(*) đưa lên miệng cắn, nửa giây sau đó nó mới nhận ra chỉ một mình nó là có kiểu ăn uống như thổ dân này. Học sinh nhà Slytherin ăn rất từ tốn, không ai lớn tiếng nói chuyện, ngay cả tiếng dao nĩa chạm nhau cũng không có.

Harry khó khăn nuốt miếng bánh xuống, đám người xung quanh lặng ngắt như không khí nhất thời làm nó mất hết cả khẩu vị. Nó nghĩ đến khi Voldemort ở trong nhà Gryffindor, chắc hẳn lúc ăn cũng có cảm giác thế này. Hắn làm sao mà chịu đựng được tiếng ồn ào cãi vã, thậm chí là làm đổ thức ăn của Gryffindor vậy?

Sau bữa tiệc tối, học sinh nhà Slytherin dưới sự điều khiển của các Huynh trưởng xếp thành hàng đi qua cửa Đại Sảnh Đường, dọc hành lang, đi xuống cầu thang, ngang qua các lớp học dưới lòng đất, càng đi càng xuống thấp, cuối cùng dừng lại trước một bức tường đá ẩm ướt. Harry không nhịn được mà ngáp lớn. Nó ở thế giới Muggle theo chân Tom Riddle nửa tháng, chưa ngày nào được một giấc ngủ ngon cả. Không chỉ giờ giấc ngủ, mà ngay cả giường cũng không có, thường xuyên đứng ngủ gật ở bên ngoài căn phòng trong cô nhi viện. Tuy rằng từ sâu trong đáy lòng, Harry thích tòa tháp tràn ngập ánh nắng mặt trời hơn, nhưng nếu đã vào Slytherin, nó thật chỉ mong chiếc giường ở đây có thể mềm mại giống chiếc giường treo màn đỏ thẫm của nó trước kia.

“Thuần chủng.” Harry nghe được tiếng nói quen thuộc của Tom vang lên, sau đó trên tường đá xuất hiện một lỗ hổng. Các học sinh nối đuôi nhau tiến vào, đến phiên Harry, nó phát hiện ra Tom Riddle vẫn đứng cạnh cửa.

“Harry Potter…” Hắn chậm rãi nói, nhìn chằm chằm Harry như không muốn bỏ sót bất cứ vẻ mặt nào của nó, “Phòng của cậu ở trong cùng.” Sau đó hắn bước vào trước.

Harry ngây người đứng đó mất một lát. Nó cảm thấy những lời này rất kỳ lạ, không đầu không đuôi. Sau đó nó cũng đi vào theo.

Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin so với căn phòng nó vào hồi năm thứ hai không có gì khác biệt. Mới khai giảng, lò sưởi được chạm trổ công phu vẫn chưa được đốt lên. Vách tường là những tảng đá xì xù ghép mà thành. Một chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt rủ từ trên trần xuống. Lần trước đến đây Harry không chú ý đến, bây giờ nó mới phát hiện ra bên trong chuỗi đèn không phải là lửa mà là những chùm sáng do phép thuật tạo thành.

Có mấy học sinh đang túm năm tụm ba trên chiếc ghế chạm trổ hoa văn trò chuyện với nhau, cũng có rất nhiều học sinh chăm chú nhìn theo hai người một trước một sau đi từ phía cửa vào. Harry lại phát hiện ra tất cả đồ đạc ở đây đều được chạm khắc công phu, từ chân bàn cho đến chân đèn, điểm này làm nó nhớ đến những chiếc ghế khi Voldemort dạy nó thuật biến hình. Quả nhiên là Slytherin từ đầu đến chân, Harry tự than với mình, sau đó đi theo hướng các nam sinh.

Cùng lúc đó, ở một góc Phòng Sinh Hoạt Chung, vài nam sinh chợt ngừng trò chuyện, nhìn theo bóng lưng Harry biến mất hút ở cuối hành lang.

“Bảo sao Thủ lĩnh lại đi trước.” Michael Nott nói, hắn hiện đang là học sinh năm thứ bảy, là Thủ lĩnh Nam sinh đương nhiệm. “Giờ tao mới nhớ ra, Potter cũng năm thứ năm… Mà giờ chỉ có mỗi phòng Thủ lĩnh là trống.”

Một nam sinh thân hình lực lưỡng ngồi đối diện với hắn tiếp lời. “Tao không nghĩ Thủ lĩnh về trước là để mở cửa cho thằng nhóc kia đâu.” Giọng nói khàn đục của hắn nghe đầy hí hửng, “Mà chỉ có Thủ lĩnh mới mở ra được cánh cửa đó.”

“Thật mừng là mày có thể nghĩ ra được chuyện này đấy, Len à.” Abraxas Malfoy nở nụ cười khinh miệt kinh điển, “Tao còn tưởng đâu não mày giống hệt cái tên mày chứ.”

Len Mulciber trợn mắt nhìn hắn, “Malfoy, chú ý lời của mày!” Hắn thô lỗ nói, “Tao còn lớn hơn mày một năm đấy!” [Tác giả chú thích: Len trong tiếng Anh có nghĩa là sư tử cũng có nghĩa là cường tráng, Malfoy châm chọc Mulciber là sư tử không não giống Gryffindor.]

“Có vẻ là như vậy.” Abraxas Malfoy giảo hoạt nói. Hắn biết lúc nào nên giữ chừng mực, sau đó chuyển về đề tài trước đó, “Có điều tao cảm thấy thằng nhãi Potter kia rất hợp khẩu vị. Nếu như Thủ lĩnh không muốn cho nó ngủ trên giường, tao nghĩ tao có thể cấp chăn đệm cho nó nằm dưới đất.” Hắn liếm môi dưới, giống như đang nhìn thấy cảnh này ngay trước mắt.

Ba người còn lại đã quen nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cho nên cũng lười nhắc nhở dáng vẻ nước miếng chảy dài lúc này rất không phù hợp với vẻ ngoài quý tộc của hắn.

“Tao có ý này, chúng ta ngồi đây đợi thêm lát nữa, nói không chừng có thể thấy được cảnh thằng nhãi Potter khóc lóc cầu xin Thủ lĩnh mở cửa? Hoặc thậm chí là ngủ luôn ngoài cửa?” Một nam sinh tóc màu vàng nâu mong đợi nói, trông hắn có vẻ nhỏ tuổi hơn những người còn lại.

Nott nhếch mép cười, “Roderick, tao thật nghi ngờ mày có đúng là học sinh năm ba hay không.” Thế nhưng hắn lại thoải mái ngả người ra ghế, hiển nhiên là đồng ý với lời Roderick nói.

Roderick Rosier nhìn hai người kia cũng bày ra dáng vẻ tương tự, hiểu được rằng tất cả đều đồng ý với ý kiến của mình, đắc ý cười.

Nếu Harry thấy được cảnh này chắc chắn nó sẽ biết cảm giác không được tốt kia của nó không phải chỉ là ảo giác. Có điều, lúc này có đang đứng trước cánh cửa của căn phòng sâu nhất cuối hành lang của ký túc, nhìn chằm chằm biển tên bằng bạc trên cánh cửa, cuối cùng cũng hiểu được vẻ mặt đăm chiêu của Agnes Lestrange và thái độ hóng chuyện của Walburga Black là vì lý do gì.

Ký túc xá của Slytherin sắp xếp hoàn toàn khác với Gryffindor, hai người một phòng. Mà nó quả thật rất vinh hạnh được sắp xếp ở cùng phòng với Tom Riddle, Harry nghĩ nó có thể giải thích được chuyện này. Nếu như trong Slytherin có một học trò nào đấy được một mình một phòng, thì học sinh đó chắc chắn là cậu thiếu niên Voldemort.

Harry giơ tay vặn nắm cửa, quả nhiên không có suy xuyển gì. Muốn ra uy với nó sao? Harry thở dài [dù sao chung quanh cũng không có người], sau đó cúi đầu nhìn nắm cửa kia, có một con rắn nhỏ uốn lượn vòng quanh tay nắm, mắt được khảm bằng đá quý màu xanh lục. Nhìn có vẻ quen mắt? Harry nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên một tay nắm cửa khác, chỉ khác cái này ở chỗ viên đá trong mắt được thay bằng đá ruby.

“Mở cửa cho ta.” Harry nhỏ giọng phát ra tiếng rít.

Con rắn kia đột nhiên trở nên sinh động, kinh ngạc nói: “Chủ nhân không nói cho ta biết ngươi có thể đi vào… Thế nhưng nếu ngươi nói như vậy, ta nghĩ Chủ nhân chắc chắn sẽ rất vui khi được gặp ngươi.” Nó rút cái đuôi về, cánh cửa ‘cạch’ một tiếng rồi được mở ra.

Trong phòng ký túc xá vô cùng sạch sẽ, Harry nghĩ, quả nhiên đúng là phong cách của Voldemort. Một giá sách lớn kê sát tường, tủ quần áo thì được khảm luôn vào vách, trong góc phòng là lò sưởi được chạm trổ tinh xảo, trên đầu giường có hai chiếc tủ nhỏ, hai bức mành màu xanh đậm treo trước giường, còn chiếc giường phía đối diện hoàn toàn trống không. Trên cơ bản thì cách bố trí khá giống với ký túc của tháp Gryffindor, chỉ khác ở chỗ không có cửa sổ nhìn ra bên ngoài thôi. Trong phòng không có người, có lẽ là Tom đang tắm.

Harry thấy hành lý của mình được đặt ở cạnh chiếc giường trống còn lại kia liền nhấc chân đi tới. Ngay lúc nó đang định lấy đồ ra sắp xếp thì giọng nói lạnh lẽo mang theo ngạc nhiên của Tom chợt vang lên sau lưng: “Ngươi vào được đây bằng cách nào?”

(*) Bánh Pudding Yorkshire:

pudding yorkshire