*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần 5: Bước ngoặt lịch sử
Harry gặp Tom Riddle ở thời điểm năm 1942.
Mà hắn lại một lần nữa suýt chút nữa giết nó.
Vết sẹo trên trán, câu thần chú phát ánh sáng xanh lè…
Ta nên nói với em như thế nào đây, rằng ta mãi mãi yêu em?
Mùa hè ở London dù là bây giờ hay sau này vẫn luôn bị bao phủ bởi cái nóng oi ả, trong không gian lại mang theo một sự khủng hoảng không thể nói rõ thành lời. Bóng ma chiến tranh bao phủ khắp nơi, con đường biển Bắc Cực chính phủ phát triển đã không còn là bí mật, quân đội Đức không chỉ một lần chặn được hoặc là đánh chìm quân hạm chở vật tư đến Stalingrad, Moscow hay Soviet. Thủ tướng Churchill đổ bộ lên Bắc Phi đàm phán với Hopkins, Marshall mà Tổng thống Mỹ Roosevelt phái tới (1), đồng thời còn phải giúp Liên Xô giảm bớt sức ép của quân chủ lực Đức (2), có thể nói là vô cùng gian nan.
Đương nhiên so với cuộc tấn công điên cuồng của Đức xuống London hai năm trước, thì tình cảnh hiện tại đã được coi là tốt hơn rất nhiều rồi. Bởi vì nền kinh tế trên khắp mọi miền đất nước đều rơi vào trạng thái suy sụp – trên thực tế hầu hết các quốc gia trên thế giới đều bị cuốn vào cuộc chiến tranh này, đi bất cứ đâu đều có thể thấy cảnh nhà sập, đá cát vương vãi, cho thấy trận không chiến (3) kia đã để lại hậu quả thế nào.
Người phía trước quay đầu quan sát xung quanh. Harry rủa thầm một tiếng, vội vã lách người vào con hẻm nhỏ tối thui bên cạnh, một lần nữa tự ếm thêm thần chú Ảo Ảnh lên người mình. Người nọ thật sự rất cảnh giác, hắn luôn có cảm giác mình đã bị phát hiện.
Lúc này một đôi nam nữ loạng choạng đi tới chỗ hắn, gã đàn ông vẻ mặt mê đắm, nhét mũ beret(*) ở thắt lưng, cổ áo quân phục đã nới lỏng, ngực loang loáng ánh nước, giống như hắn vừa đổ cả ly bia lên cổ mình vậy, bàn tay không ngừng xoa nắn mông người phụ nữ; còn người phụ nữ thì ăn mặc phóng đãng, cổ áo trễ sát xuống ngực [bên trong không hề mặc áo ngực], tay vòng qua hông người đàn ông – Harry thấy người phụ nữ này đang cởi thắt lưng của người đàn ông ra, đôi môi đỏ tươi hôn lên cơ thể đối phương, có vẻ như cô ả rất thích mút cần cổ của gã kia… Bọn họ lảo đảo đi qua chỗ nó. Ban đêm ở đây chẳng khác gì ở quảng trường Leicester cả.
Tuy rằng tin chắc bọn họ không thể nhìn thấy mình, nhưng Harry vẫn rất cẩn thận ép sát người vào vách tường, cảm giác bị người khác xuyên qua thân thể thật sự chẳng dễ chịu chút nào, nhất là trong tình huống này. Nó thật sự ước ao mình luyện thần chú Ảo ảnh tốt hơn nữa, ví dụ như có thể hòa nhập hẳn luôn vào bức tường. Nó nhìn phía trước, phát hiện bóng dáng người kia đã biến mất giữa một tá lính Mỹ và gái mại dâm đang say bí tỷ, còn cả đống những lời dâm đãng tục tĩu không ngừng vang lên xung quanh, vội vã chạy nhanh tới trước.
Người nó đang theo dõi mặc bộ quần áo Muggle cũ kỹ, bạc màu, nhưng vô cùng sạch sẽ. Vóc người hắn cao gầy, mái tóc đen hơi xoăn nhưng rất gọn gàng, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mang cái vẻ lạnh lùng ‘chớ đến gần’ hoàn toàn không phù hợp chút nào với tuổi của hắn. Dù có như vậy, suốt dọc đường đi theo, Harry đã nhìn thấy không dưới một tá cô gái chủ động làm quen với hắn – Này, này! Các cô có biết ngượng ngùng là gì không hả? Còn có anh đấy, Tom Marvolo Riddle, rõ ràng cô nhi viện ở phía đông, anh không có việc gì làm chạy đến phía tây làm cái chết tiệt gì vậy?
Trong khi Harry đang khó chịu, Tom Riddle có vẻ như vô cùng chán ghét đám phụ nữ ăn mặc hở hang cố ý dựa lên người hắn hoặc là làm mấy động tác mờ ám gì đó. Tại một góc của quảng trường, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn quanh, đứng ở chỗ khuất của một cửa hàng, dựa lưng vào tường, đôi mắt màu đen hờ hững nhìn quanh đám người hỗn loạn trên quảng trường. Dù trong bóng tối không nhìn thấy rõ được, Harry cũng biết vẻ mặt hắn lúc này nhất định là lạnh như băng, không có một chút cảm xúc – hắn luôn không ưa gì Muggle, lại càng không cần nói đến những cảnh tượng bẩn thỉu đến cả người bình thường cũng chán ghét này.
Harry lặng yên không một tiếng động đứng cách hắn một đoạn không xa. Toàn thân người nọ bị bóng tối che khuất, tư thế thư thái thả lỏng, giống như là đang nghỉ ngơi sau một hồi quậy tưng bừng trong vũ hội. Thế nhưng Harry biết kỳ thật không phải như vậy. Nó dám cam đoan, nếu lúc này có người tập kích hắn, chắc chắn hắn sẽ có phản ứng ngay tắp lự, giống như một con báo hung mãnh có thể tấn công con mồi của nó bất cứ lúc nào, giống như người vừa thả lỏng nghỉ ngơi kia chỉ là ảo giác.
Đây là một thời đại gian khổ, Harry nghĩ. Dù là may mắn không bỏ mạng trong trận không chiến kia, muốn sống sót được không phải chỉ cần đồ ăn thôi là đủ, còn cần nghị lực và dũng khí nữa. Đương nhiên là Pháp sư thì không dễ dàng bị bom nổ mà chết… Harry liếc nhìn cậu bé tóc đen, tự hỏi lần thứ một trăm linh một, nếu giờ nó hiện thân thì kết quả sẽ như thế nào. Nó chỉ có thể khẳng định nếu nó không nghĩ ra được một lý do hợp lý thì chờ đợi nó chính là Crucio hoặc thậm chí là Avada.
Merlin chết tiệt… Harry không khỏi lại thầm nguyền rủa, cái gì mà phản ứng không ngờ tới của thần chú liên hoàn chứ! Sở Bảo Mật gì đó thật sự là không đáng tin, không nói đến cái bồn chứa não, đầu tiên là cổng vòm, sau là chiếc nhẫn đen khắc đầy chữ hình nêm (**) cổ xưa mà Voldemort tìm được… Đến bây giờ nó vẫn không hiểu được vì sao chiếc nhẫn kia lại có tên là Amarte (Một người bạn đời?)? Không phải nhẫn thường là một cặp sao? Dừng, dừng, dừng, lại nghĩ miên man rồi. Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này, mà là nghĩ xem sao chiếc nhẫn kia lại có thể đưa nó về nơi này, nó làm thế nào mới có thể quay về được thời đại kia, còn Voldemort đang ở đâu?… Harry buồn bực quay đầu nhìn cậu bé đang đứng trong bóng tối, nó không dám chắc chắn cậu thanh niên Tom Riddle này có dễ thu phục hơn năm mươi năm sau hay không?(**) Chữ hình nêm: là một trong những hệ thống chữ viết sớm nhất trong lịch sử nhân loại.
Một lúc lâu sau, Tom Riddle mới động đậy thân thể. Nếu không phải Harry vụng trộm ếm thần chú Truy tìm dấu vết lên người hắn [hắn rất thận trọng tự ếm thần chú bí mật lên mình], có lẽ nó đã bị hắn đột ngột biến mất mà mất dấu từ đời nào rồi.
Cậu thiếu niên Voldemort vô cùng thuần thục thuật Độn thổ. Harry dựa vào thần chú Truy tìm dấu vết đi theo hắn, đến khi chạm mặt đất mới nhận ra hắn vừa đến nơi nào. Vẫn không phải cô nhi viện… Harry nhức đầu, bây giờ cũng sắp mười một giờ đêm rồi, Tom rời cô nhi viện từ buổi sáng đến giờ vẫn chưa về, hắn còn muốn ở bên ngoài bao lâu nữa?
Sông Thames vẫn hối hả chảy, quân hạm tới tới lui lui. Thủ phủ Belfast trong trí nhớ của nó vẫn chưa được xây dựng, không cần nghĩ cũng biết những chiến hạm này chở những người lính đi phục vụ chiến tranh. Tháp London đứng sừng sững trong đêm tối, thân tháp vòng cao cho nên những chiến hạm kia vẫn có thể qua lại dễ dàng. Tom đứng ở bờ sông, nét mặt vẫn không chút cảm xúc, đôi mắt đen nhìn chằm chằm những chiến hạm vừa khởi hành.
Có điều hắn không đứng ở đây lâu. Đến khi Harry dựa vào thần chú lần theo dấu vết của hắn thì cuối cùng nó cũng được nhìn thấy lan can cao cao của cô nhi viện. Tom đẩy cửa sắt ra làm nó kêu ‘két’ một tiếng, vào cửa trước, đi ngang qua hành lang lát gạch trắng đen, sau đó lập tức chạy lên lầu.
“… Ai đấy?” Một khuôn mặt gầy gò thò ra từ căn phòng gần phòng khách, Harry biết đây chỉ có thể là bà Cole, không một ai có thể cảnh giác hơn bà ta được. Bà ta mặc bộ đồ ngủ màu xám, vừa nhìn thấy Tom liền hoảng hốt lắp bắp: “A, mày về rồi sao?… Cả ngày không thấy mày ở nhà… Tao không chuẩn bị… ý của tao là… bữa tối…”
“Cám ơn, bà Cole, tôi đã ăn rồi.” Tom ngắt lời bà ta, thậm chí bước chân lên lầu không hề chậm lại. Bà Cole nhìn bóng dáng của hắn biến mất trên cầu thang bằng đá, vẻ mặt giống như vừa trút một hơi nhẹ nhõm, quay về phòng ngủ tiếp.
Nhưng Harry biết là Tom nói dối. Cả ngày nó luôn đi sau hắn, ngay cả một giọt nước hắn cũng không uống nói gì đến ăn, hắn nói như vậy chỉ là để bà Cole câm miệng thôi. Có thể thấy được bà Cole rất sợ hắn, thế cho nên lời nói dối lè lè như vậy mà bà ta cũng thà chấp nhận tin – một thằng nhóc vị thành niên sao có thể kiếm được đồ ăn trong khi nơi nơi phủ kín khói lửa chiến tranh như thế này chứ?
Harry yên lặng theo lên lầu, sau đó nó mới phát hiện ra nó đã chậm một bước, Tom đã khóa trái cửa phòng lại. Nó không biết lúc nào Tom mới đi ngủ, nhỡ như Tom còn thức, muốn mở cửa mà không làm kinh động đến hắn là chuyện không thể. Harry thầm thở dài, tự ếm bùa chú Trôi nổi lên người mình, sau đó từ cửa sổ hành lang đi ra ngoài đến cửa sổ phòng ngủ của Tom mới dừng lại.
Cậu bé tóc đen đang ngồi trên giường sắt, bên cạnh là cái hộp sắt nhỏ. Harry để ý thấy những đồ chơi mà ngày bé hắn giấu đã không còn nữa, thay vào đó là một bức thư của Hogwarts rất cũ [Harry đoán đó là thư báo nhập học], một quyển nhật ký bọc da [Rốt cuộc thì Tom có bao nhiêu quyển nhật ký vậy?], mấy tấm da dê viết cái gì đó. Mà hắn đang đọc một bức thư khá mới, tay nghịch nghịch chiếc huy hiệu Huynh trưởng. Xem ra cú mèo của trường đã mang thư tới.
Harry nhớ rõ Tom được chọn làm Huynh trưởng Slytherin từ năm thứ năm. Nó cũng nhớ rõ, Tom mở Phòng Chứa Bí Mật trong năm thứ năm. Ngăn cản cậu thiếu niên Voldemort điều tra về thân thế của hắn là chuyện không có khả năng, nó cân nhắc, nếu như có thể ngăn cái chết của Myrtle thì bác Hagrid sẽ không vì chuyện này mà bị đuổi học. Harry có cảm giác không phải chỉ có linh hồn của nó đến thế giới này, không thì việc gì nó phải tổn hao sức lực ếm thần chú Ảo ảnh lên người chứ. Về phần có thể thay đổi lịch sử hay không, sự thay đổi này có ảnh hưởng đến tương lai hay không, nó không biết, cũng không cách nào nghiệm chứng, cũng không có tâm trí đâu là lo lắng đến chuyện này – nó không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt nó, nó không thể đã biết trước mọi chuyện mà vẫn thờ ơ đứng nhìn.
Để làm được việc này thì trước tiên nó phải lấy được sự tin tưởng của Tom, mà bây giờ nó chưa nghĩ ra được cái cớ nào cả!
Harry buồn bực nghĩ, sau đó nhìn thấy Tom có vẻ như đã đọc xong bức thư, cất bức thư và huy hiệu vào trong chiếc hộp, đặt vào chiếc tủ quần áo cũ kỹ kia, khóa lại. Sau đó hắn kéo dây tắt đèn, nằm lên giường, không đắp chăn, mắt nhắm lại, khóe miệng cong lên thành nụ cười tự mãn.
Lúc cánh cửa tủ được mở ra, Harry nhìn thấy bên trong trừ bộ quần áo màu xám [đồng phục của cô nhi viện] ra, thì trống không. Nương theo ánh đèn đường hắt vào, nó nhìn thấy rõ nụ cười kia, chợt cảm thấy đau lòng. Sao hắn lại vui vẻ như vậy? Trong khi bụng đói nằm trên giường? Chỉ vì cái huy hiệu Huynh trưởng kia sao? Bởi vì đó là một bằng chứng cho thấy mọi người thừa nhận năng lực của hắn? Harry đột nhiên càng hiểu thêm về khát vọng trở thành một Pháp sư hùng mạnh nhất của Tom.
Nó từng đến nơi này thông qua trí nhớ của cụ Dumbledore, thế nhưng cụ Dumbledore không thể nhìn thấy được biểu hiện của hắn sau khi cụ rời đi. Harry không khỏi có chút thắc mắc, nếu như cụ Dumbledore hành động theo kiểu khác, không phải là lúc nào cũng cảnh giác canh chừng hắn như vậy thì liệu kết cục có thay đổi? Tom Riddle có trở thành một Chúa Tể Hắc Ám mà người ta chỉ nghe tên thôi cũng sợ mất mật? Thế nhưng có lẽ hắn sẽ không bỏ qua việc dẫm đạp lên núi thi thể của Muggle và Á Phù thủy (Squib) để thành công.
Nó không thể cứ tiếp tục ẩn mình như thế này được… Harry nhắm chặt mắt lại, nó cần phải luôn theo sát Tom, cố gắng hết sức mình để hắn không phạm sai lầm lần nữa. Cho dù bây giờ trong mắt Tom nó chỉ là một người xa lạ, nhưng nó vẫn yêu hắn, bất luận là trước đây hay sau này. Cuối cùng Harry nhìn vào trong phòng, cậu bé tóc đen nghiêng đầu, hình như đã ngủ. Xem ra nó phải tranh thủ thời gian, dùng thần chú Bay trên không qua eo biển Anh quốc mới có thể đến kịp lễ khai giảng của Hogwarts.
*
Khi Harry lại một lần nữa đứng trước cổng vào lâu đài Hogwarts, nó nhìn thấy một đám trẻ đang nhốn nháo đứng trước cửa Đại Sảnh Đường. Tới vừa kịp lúc, Harry tự khen ngợi mình. Đầu tiên nó làm giả một hồ sơ học tại nước Pháp, sau đó lại làm cho lão hiệu trưởng viết một lá thư giới thiệu nó đến Hogwarts. Đang trong thời gian chiến tranh, ai mà để ý được đến những chuyện này chứ? Cùng với việc sử dụng thuật Độn thổ như Tom đã sử dụng. Bộ Pháp Thuật đang bận đến sứt đầu mẻ trán, hơi đâu mà để ý đến những chuyện cỏn con này – ngày nào cũng có người giết người phóng hỏa, một Phù thủy vị thành niên dùng thuật Độn thổ chả có gì là nghiêm trọng cả. Hơn nữa khắp nơi đều hỗn loạn, ai mà biết được pháp thuật đó có phải là do Pháp sư trưởng thành nào đó thi triển không. Đương nhiên cũng chẳng có ai để ý đến nó có thể nguyên nhân là do nó không thực sự thuộc về thế giới này.
Harry bước nhanh vài bước, đi lên bậc thang, đứng ở sau đám học trò mới đang căng thẳng. Merlin ơi, thêm lần này nữa là nó trải qua ba lần phân Nhà rồi đấy. Harry chỉ hy vọng Nón Phân Loại nói ngắn gọn thôi, đừng có dài dòng làm gì, nó đói sắp chết rồi.
Kết quả Harry xót xa phát hiện ra Merlin hoàn toàn không để ý đến nó. Nón Phân Loại cất giọng the thé hát một bài ca còn dài hơn cả những bài mà nó từng nghe, nội dung chủ yếu là nói mọi người phải đoàn kết đứng lên chống lại thế lực Hắc ám. Harry nghĩ có lẽ Chiến tranh Thế giới lần hai đang diễn ra đã tạo cho Chiếc Nón phân loại cảm hứng sáng tác ra bài ca này. Đương nhiên trong giới Pháp thuật thì là nói đến Chúa Tể Hắc Ám nước Đức, Grindelwald. Harry cảm thấy nó phải đợi rất lâu rất lâu, chân nó sắp không đứng vững nữa rồi thì mới nghe được cụ Dumbledore gọi tên nó – đương nhiên bây giờ cụ ấy mới chỉ là giáo sư môn Biến hình. Hiệu trưởng đương nhiệm, giáo sư Dippet đang ngồi ở dãy bàn giáo sư phía sau cười tủm tỉm nhìn đám học trò của mình.
“Năm học này, chúng ta nghênh đón một học sinh năm thứ năm chuyển trường tới, đến từ Học viện Pháp thuật Pháp, Harry Potter.” Nhìn thấy dáng người Harry cao hơn hẳn những học sinh mới, đám học trò ngồi dưới đều châu đầu ghé tai thì thầm. Bây giờ được thầy Dumbledore giải thích, Huynh trưởng tân nhiệm nhà Slytherin đang cúi đầu nhìn chằm chằm cái đĩa trước mắt rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tầm mắt hắn đúng lúc giao với ánh mắt của Harry, Harry liền thân thiện cười với hắn.
“Thủ lĩnh, sức hấp dẫn của cậu thật đúng là vô cùng nha!” Cậu học trò tóc vàng ngồi bên cạnh Tom cười nói với hắn, “Không nhìn ai khác, chỉ nhìn mỗi mình cậu… Theo tôi thấy, dáng vẻ Harry Potter này cũng không tệ lắm…” Nào phải chỉ không tệ lắm, đám học trò xung quanh bọn hắn đang không ngừng bàn tán về dung mạo xuất chúng của cậu ta kìa.
“Abraxas, chú ý lời nói của ngươi.” Tom hơi nhíu nhíu mày, đánh giá này của Malfoy làm hắn lại nhớ đến đám Muggle dâm đãng ở quảng trường Leicester London. Suy nghĩ này khiến hắn khó chịu, giống như hắn bị hạ xuống cũng đẳng cấp với đám Muggle mà hắn vô cùng căm ghét kia.
Abraxas Malfoy học trên hắn một năm nhún vai, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn biết thủ lĩnh của hắn không hứng thú với những chuyện này.
Cô gái tóc đen đối diện Tom cong môi dày lên: “Một Potter?” Cô nàng châm chọc, “Gryffindor ngu xuẩn, không nghi ngờ chút nào…” Nếu Harry nhìn thấy dáng vẻ này của cô ả, chắc chắn sẽ nó đoán ra đây là một trong những tổ tiên của dòng họ Black, cô ả chính là một phiên bản của Bellatrix.
Harry không để ý đến nụ cười châm biếm kia, bởi vì nó đang chuyên tâm sử dụng Bế Quan Bí Thuật. Tất cả của nó khi đến nơi này vẫn giống y hệt trước kia, bao gồm cả mảnh linh hồn của Voldemort ở bên trong. Vì mục tiêu của mình, bảo đảm an toàn, nó đành mượn cách làm của Voldemort, cho Nón Phân Loại xem mảnh ký ức của Voldemort khi hai người bọn nó chưa dung hợp linh hồn. Sự thật chứng minh này phương pháp cực kỳ hữu hiệu, Nón Phân Loại vừa chạm vào tóc của nó liền lớn tiếng hét: “Slytherin!”
Nụ cười châm chọc của Elladora Black cứng lại, nhưng cũng không phải chỉ có một mình cô ả sửng sốt. Thầy Dumbledore kinh ngạc nhìn Harry không chút do dự đi tới dãy bàn nhà Slytherin giống như nó đã dự đoán trước được kết quả này – nhưng lại chọn vị trí gần Tom Riddle nhất ngồi xuống.
Tom cùng những người khác lịch sự vỗ tay. Thầy Dumbledore chú ý tới điểm này, đương nhiên hắn cũng nhận ra. Học sinh chuyển trường này xem ra có nhiều thú vị đây…
Editor chú thích:
(1): Nước Anh đã viết thư cầu viện Tổng thống Hoa Kỳ Franklin Roosevelt xin 50 chiếc khu trục hạm phế thải của Mỹ. Hoa Kỳ cho Anh mượn (trên thực tế là bán) 50 chiếc tàu cũ kỹ này với điều kiện Anh phải cho Hoa Kỳ thuê trong 99 năm các căn cứ tại Newfoundland, Bermuda và West Indies).
(2): Năm 1941, Liên Xô đang phải một mình đối đầu với lực lượng Đức Quốc xã đang rất mạnh. Sau khi kết làm đồng mình, trong số nhiều yêu cầu, yêu cầu đầu tiên của Liên Xô là Anh phải mở một mặt trận thứ hai, nhằm giảm bớt sức ép của Đức đối với Hồng Quân).
(3): Trong chiến tranh thế giới thứ II, Đức khởi đầu một cuộc tấn công hai nhánh vào Anh. Nhánh thứ nhất là những cuộc hải chiến trên Đại Tây Dương giữa các tàu ngầm với hải quân Hoàng gia Anh, Đức đã sử dụng tàu ngầm để tiêu diệt các đoàn tàu vận tải đưa hàng hóa theo đường biển của Anh. Nhánh thứ hai là một cuộc không chiến trên bầu trời Anh khi Đức dùng Không quân của họ để tiêu diệt Không quân Hoàng gia Anh với ý điện sử dụng ưu thế không gian để đổ bộ)
Cre: Wiki
(*) Mũ beret
(**) Chữ hình nêm