*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khán đài không một tiếng động. Một lúc lâu sau đó mới có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, về sau vang vọng khắp khán đài. Severus Snape đứng ở góc khuất trên khán đài, sau khi nhận thức rõ cảnh tượng dưới mặt hồ, sắc mặt liền xanh mét. Draco Malfoy ngồi giữa đám học sinh nhà Slytherin, hai mắt trợn tròn, không dám tin cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.
Bàn trọng tài thì im lặng đến không thể im lặng hơn. Phu nhân Maxime hơi giật mình, cúi đầu nhìn đồng hồ; ông Ludo Bagman có thể coi là người hiện ra vẻ mặt vui mừng nhất, ông tươi cười cùng vỗ tay với những người trên khán đài, “Cậu Potter là người đầu tiên đi lên! Chỉ mới năm phút! Tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều muốn biết cậu ấy làm cách nào để có thể biến hình một cách chính xác và nhanh chóng tìm được đến mục tiêu như vậy.” Còn ông Barty Crouch chỉ nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Trong số năm trọng tài, người bất ngờ nhất phải nói đến Rabastan Lestrange. Hắn nheo mắt lại, che giấu đi suy nghĩ của mình.
Nếu Chủ nhân muốn lợi dụng quan hệ với Kẻ Được Chọn như bọn hắn vẫn tưởng thì hành động này thực sự đã vượt quá giới hạn rồi – ngay trước mắt những người luôn muốn tra ra thân phận của Ngài cùng đám người khao khát tham gia vào Tử Thần Thực Tử mà công khai quan hệ với Kẻ Được Chọn. Hắn đã đi theo Chủ nhân từ thời còn học ở Hogwarts, hắn chưa từng thấy Chủ nhân có hành động thân mật thế này với bất kỳ ai, kể cả với Bellatrix mê Ngài đến điên cuồng, Chủ nhân cũng chưa từng đụng tới đầu ngón tay của ả…
Lại nhớ đến chuyện Potter dùng thần chú Bay mà Chủ nhân thích nhất – thần chú này thực sự rất tiện dụng, nhưng lại đòi hỏi phải có pháp lực cực kỳ cao, cho nên không có mấy người thi triển được – có thể khẳng định được là chính Chủ nhân đã dạy cho Potter. Hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là chút ân huệ, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng này… Chẳng lẽ Chủ nhân thật sự yêu Kẻ Được Chọn? Ánh mắt Rabastan tối lại. Tuy rằng bọn hắn không có quyền can thiệp vào chuyện cá nhân của Chủ nhân, nhưng nếu Potter cản đường của Chủ nhân thì sao? Hoặc là trở thành tay sai đắc lực giúp Hội Phượng Hoàng cản đường bọn hắn? Những chuyện này đều có thể xảy ra.
Đương nhiên, Kẻ Được Chọn đúng là một bảng hiệu rất tốt, có thể dễ dàng mượn sức mà thu được lòng của dân chúng, tạo thuận lợi cho bọn hắn hành động – tuy rằng bọn hắn không cần những thứ này. Nhưng, để có được những điều trên thì điều kiện tiên quyết phải là Kẻ Được Chọn phải hoàn toàn đứng về phía bọn hắn, Hội Phượng Hoàng sẽ để chuyện này xảy ra sao?
Rabastan phân tích lợi hại trong đầu. Hắn quay đầu nhìn lão Dumbledore đang ngồi bên cạnh mình, lão đang nhìn chằm chằm xuống mặt hồ, vẻ mặt không biết nên dùng từ gì để miêu tả, giống như vô cùng giật mình.
Nếu đây là mưu kế của Hội Phượng Hoàng thì bọn chúng phải thất vọng rồi. Từ mười ba năm trước Chủ nhân đã lệnh cho bọn hắn, nói bọn hắn không cần phải đi tìm kiếm Ngài, mỗi mệnh lệnh Ngài hạ xuống đều tuyệt đối chuẩn xác đến cả thời gian thực thi. Mà từ sau khi Chủ nhân trở lại, đám Tử Thần Thực Tử tuy rằng không hoạt động thường xuyên như trước kia nữa, cũng không dùng danh nghĩa này để xuất hiện trước mặt người khác, thế nhưng không thể phủ nhận, những thứ bọn hắn nắm được ngày càng nhiều – bọn hắn đã nắm được hơn phân nửa thế giới Pháp Thuật, lão Fudge cơ bản là đã mất hết quyền lực, thậm chí xúc tua của bọn hắn đã vươn đến cả thế giới Muggle. Nói đến Muggle, tiêu diệt bọn họ thì có lợi gì đâu? Thống trị bọn họ mới càng có lợi ích lớn hơn. Cứ nhìn tình hình hiện tại thì thấy, Grindelwald chính là ví dụ thảm hại nhất về vết xe đổ ấy.
Hắn có thể không cần khiêm tốn mà nói rằng, Chủ nhân của hắn đã trở thành người quyền lực nhất trong giới Pháp thuật. So với cách làm bạo lực chỉ thu lại được sự thần phục bề ngoài trước kia, thì hiện tại bọn hắn đang khoác bên ngoài một cái áo vô cùng hợp tình hợp lý, rất khó phát hiện ra được sơ hở. Đợi đến sau khi đám người kia không hay biết gì mà quỳ mọp xuống chân bọn hắn mới phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Khóe miệng Rabastan nhếch cao, tương lai sẽ càng huy hoàng hơn hiện tại. Cho nên hắn việc gì phải lo lắng chứ? Chắc chắn Chủ nhân có thể thu phục được Kẻ Được Chọn, cũng giống như Ngài ấy không thèm để Hội Phượng Hoàng vào mắt vậy. Bọn hắn đã trải qua một lần vấp ngã, sau khi ngóc đầu dậy còn có thể phạm sai lầm tương tự được sao?
Harry ở dưới hồ bị hôn bất ngờ đến không kịp chuẩn bị, may mà trước khi nó không thở được nữa Voldemort đã nhả môi nó ra. Hai người cùng nhau bơi vào bờ, vừa leo lên lập tức có người đưa khăn lông lớn đến cho bọn nó.
“Không cần đâu ạ.” Harry nói, chỉ áo chùng khô ráo của mình, “Áo chùng của tụi con vẫn khô ráo.”
Bà Pomfrey đang cầm một bình thuốc màu tím đi tới, nghe nó nói thế thì vô cùng kinh ngạc. Bà nhìn áo chùng trên người Harry và ngài Gaunt nhẹ nhàng lay động trong làn gió tháng hai, không dính một giọt nước, không khỏi giật mình kêu lên: “Quả đúng như vậy!”
Tất cả trọng tài đều nhìn sang chỗ này. Harry để ý thấy ánh mắt Rabastan Lestrange nhìn nó đã không còn vẻ đánh giá như trước nữa, hắn chỉ nhìn qua Voldemort có ý chào.
“Cậu Potter, cậu đã làm thế nào vậy? Biến hình thành động vật mà vẫn có thể giữ được ý thức?” Ông Bagman hứng thú hỏi.
Harry nhìn Voldemort. Tất cả thuật biến hình của nó đều do Voldemort dạy, mà loại thần chú nó sử dụng này đã vượt trên hết thảy những thứ mà người khác có thể tưởng tượng.
“Là trong một cuốn sách, Ghi Chép Về Pháp Thuật Thần Bí Cổ Xưa.” Voldemort thuận miệng nói ra một cái tên. Thực ra thì là cuốn Ghi Chép Đầy Đủ Về Pháp Thuật Cổ, chứa một lượng kiến thức khổng lồ, là tài sản của gia tộc Slytherin được đặt trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật.
Giáo sư McGonagall nghe đến đó, giật mình kêu lên. “Không phải cuốn sách đó đã thất truyền từ năm đầu sau Công nguyên rồi sao?”
“Trong lúc ta đi du ngoạn vòng quanh thế giới ngẫu nhiên tìm được mấy trang sách còn sót lại.” Voldemort tiếp tục mặt không đổi sắc nói dối. Hừ, lão Dumbledore còn đang ngồi đó, hắn không hứng thú chia sẻ đồ tốt tổ tông hắn để lại với lão ong mật chết tiệt kia đâu.
Ông Bagman vừa kinh ngạc, vừa tiếc nuối cảm thán: “Đây thật là sự ngẫu nhiên thần kỳ!” Ông quay đầu nhìn những trọng tài khác, “Vậy thì chúng ta cũng không tiện tìm hiểu cặn kẽ chuyện này, dù sao thì có muốn công bố thần chú này ra hay không phụ thuộc vào người đã phát hiện ra nó.”
Ngoại trừ cụ Dumbledore và Lestrange, vẻ mặt của những người khác đều ít nhiều ngưỡng mộ và thất vọng. Bọn họ lại ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi hai Quán quân còn lại.
Một giờ theo quy định đã hết, mặt hồ đang tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng. Mấy cái đầu nhọn màu xanh lá cây nhạt nổi lên, dùng ngón tay thật dài đẩy Fleur Delacour lên bờ. Mà Fleur không ngừng giãy dụa, dáng vẻ giống như muốn tiếp tục lặn xuống dưới. Đám Grindylow bởi chung quanh trên đầu bị tảo quấn lấy mà có màu xanh lá cây đậm, cánh tay rắn chắc của chúng mạnh mẽ vừa lôi vừa kéo Fleur lên bờ.
“Gabrielle! Gabrielle!” Fleur hoảng loạn gọi tên em gái, vùng vẫy như điên đòi nhảy xuống hồ lần nữa. Phu nhân Maxime giữ cô nàng lại. Bà Pomfrey đưa thuốc tới nhưng cô nàng không chịu uống, cuối cùng đành mạnh tay choàng một cái chăn dày lên người cô nàng.
Fleur vẫn không hoàn thành bài thi… Harry mím môi, vậy thì thần chú nó hạ sẽ phát huy tác dụng.
Năm phút sau, mặt hồ lại nổi sóng. Krum-đầu-cá-mập một tay ôm cổ Hermione, dùng tay còn lại bơi vào bờ. Hermione vừa ngoi lên trên mặt nước liền tỉnh lại, cô bé nhìn thấy Harry đứng trên bờ phía xa, bên cạnh là Voldemort đang nhàn nhã trò chuyện với nó, hiển nhiên là đã hoàn thành bài thi từ trước rồi. Nhớ tới ánh mắt của thầy Dumbledore và Voldemort nhìn mình trước khi xuống hồ, Hermione cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bên bờ lại bắt đầu hỗn loạn. Mọi người còn chưa kịp ba chân bốn cẳng rối rít chăm sóc cho Krum và Hermione, mặt hồ lại gợn sóng lần nữa. Không phải là Grindylow, không phải Người Cá, mà là một người. Cô gái nhỏ kia chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh – cô bé giống như đang ngồi trong một con thuyền trong suốt, mà con thuyền này đang tự động trôi vào bờ. “Gabrielle!” Fleur từ xa đã nhận ra em gái mình, cuối cùng cũng không đòi nhảy xuống hồ nữa.
“Hermione, bồ thấy thế nào?” Lòng Harry lúc này mới bớt căng thẳng, hỏi cô gái vì uống thuốc mà hai tai đều xì khói.
“Mình ngủ, chẳng có cảm giác gì cả.” Hermione quan sát Voldemort [cô nàng thực nghi ngờ liệu có ai có thể khiến hắn ngoan ngoãn ở đó làm con tin], rồi quay sang nhìn Fleur đang ôm em gái mình khóc lớn. “Sao cô bé kia nổi lên được? Thầy Dumbledore nói nếu hết thời gian mà Quán quân không thể cứu được bọn mình thì Người Cá sẽ đưa bọn mình lên.”
“Một câu thần chú nho nhỏ.” Harry hạ giọng nói. Nếu như có thể, nó thực sự không muốn người khác biết được chuyện này. Có điều bí mật này sắp không giữ nổi rồi, bởi vì vị Hiệu trưởng râu bạc đang ngồi xổm xuống sát mép hồ trò chuyện với thủ lĩnh của Người Cá, trong mắt cụ thoáng lóe lên sự kinh ngạc.
Thành tích của Bài thi thứ hai, Harry không chút nghi ngờ giành được điểm tối đa. Victor Krum được bốn mươi điểm, mà Fleur được hai mươi lăm điểm. Cuối cùng ông Bagman đặc biệt biểu dương Harry, lúc này mọi người mới biết được tại sao Gabrielle Delacour lại có thể tự nổi lên từ đáy hồ. Fleur cảm động muốn nhào tới, nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn lại, suýt chút nữa thì ngã bổ ngửa xuống hồ.
Ngày chủ nhật thứ hai của tháng ba, bầu trời đã sáng sủa hơn chút ít, ánh mặt trời yếu ớt đã ló dạng, nhưng làn gió quét qua vẫn lạnh đến thấu xương.
“Từ giờ mình nhất định phải giữ khoảng cách với bồ.” Hermione nói, thắt chặt khăn quàng cổ của mình, “Nhìn Delacour mà xem… Thiếu chút nữa bị mất hết mặt mũi rồi! Ngày trước chắn chắn đầu óc của mình có vấn đề mới đi tác hợp cho hai người các bồ! Hy vọng chú Sirius sẽ không bao giờ biết chuyện này…”
“Mình cũng không chịu đựng được ánh mắt của Krum.” Harry cố ý nhắc nhở cô nàng. Lúc này bọn họ đã dọc theo đường xe chạy đi vào Hogsmeade, dừng lại ở lối rẽ đầu tiên.
Hermione đảo tròn mắt không thèm nói tiếp nữa. “Mình đi mua một ít kẹo đường bạc hà cho mèo, với mua thêm ít giấy da dê nữa, gặp lại ở quán Ba Cây Chổi rồi cùng nhau trở về nhé? Còn nữa…” Mặt cô bé đầy vẻ lo lắng, “Chúc hai người may mắn.”
Tom đi bên cạnh nãy giờ không nói gì khẽ gật đầu. Hai người bọn nó rẽ sang con đường bên trái, vòng qua một mảnh đất trũng cuối cùng trèo lên một ngọn đồi nhỏ, ở trên đó có một căn nhà gỗ siêu vẹo – chính là Lều Hét.
“Địa điểm hẹn gặp được đấy.” Voldemort bình luận. Vừa rời đường lớn, khuất tầm mắt mọi người hắn liền biến trở lại hình dạng vốn có, cũng bởi vì người Sirius muốn gặp là ngài Gaunt trong truyền thuyết.
Harry bất đắc dĩ nhìn hắn, “Chú Sirius vốn không sốt ruột như vậy, em đã hứa là sau cuộc thi Tam Pháp Thuật sẽ giải thích với chú ấy mọi chuyện… Cũng tại anh làm loạn trong Bài thi thứ hai, lại còn thêm Rita Skeeter nhân cơ hội thêm mắm thêm muối dựng chuyện.” Nó lắc lắc đầu, “Giờ nói những lời này chẳng có tác dụng gì nữa.” Nó liếc mắt nhìn căn chòi còn cách đó không xa, cực kỳ nghiêm túc nói: “Em vào trước, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được đi vào, cho đến khi em gọi… Thống nhất thế nhé?”
Cậu bé đang lo lắng Sirius không khống chế được sao? Voldemort âm thầm vuốt ve đũa phép bằng gỗ thủy tùng trong tay áo, hắn chỉ cần một câu thần chú là có thể thu phục được Sirius rồi, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì chỉ khẽ gật đầu.
Harry vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hắn, nó có cảm giác không được tin tưởng cho lắm, sau khi đi vào còn cẩn thận hạ thần chú giữ bí mật ở cửa. Nó sợ sau khi chú Sirius biết chuyện sẽ xông ra liều mạng với Voldemort, không cần so sánh cũng biết được ba đỡ đầu của nó sẽ phải chịu thiệt thòi rồi. Cho nên tốt nhất vẫn là không để cho hai người bọn họ giáp mặt.
Nó đi vào trong đến hơn nửa giờ. Lúc đi ra ngoài, vẻ mặt Harry còn căng thẳng hơn cả lúc đi vào.
“Sao thế? Không thuyết phục được hắn à?” Voldemort xoay người thấy mắt cậu bé hơi đỏ, lông mày nhíu lại: “Hắn ức hiếp em?”
“Không phải.” Harry vội vàng phủ nhận, nhưng trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Chú ấy căn bản đã tin tưởng em, chú ấy sẽ không nói chuyện này với ai… Có điều, chú ấy có một yêu cầu… Chú ấy muốn trực tiếp nói chuyện với anh.”
Voldemort ôm lấy hai má nó, có chút đau lòng. “Ta biết hắn là ba đỡ đầu của em.” Cậu bé đưa ra quyết định như vậy thật không dễ dàng, hắn sẽ không làm cho mọi nỗ lực của cậu bé đổ xuống sông xuống bể. “Ta sẽ có chừng mực.”
Harry nhìn theo hắn bóng dáng biến mất ở cửa. Sau khi Bài thi thứ hai kết thúc, thiếu chút nữa chú Sirius đã vọt tới Hogwarts rồi, bị nó lấy lý do học tập cố sống cố chết kéo chú ấy đến Hogsmeade vào cuối tuần. Hiển nhiên là giờ chú Sirius không nhịn nổi nữa rồi. Nó, Voldemort và Hermione đều nhất trí cho rằng nói cho chú ấy biết sự thật là cách giải quyết tốt nhất [đương nhiên là cũng lược bớt đi chuyện kiếp trước giống như với Hermione]. Về phần phản ứng của chú ấy…
Ban đầu là không thể tin được, sau thì nổi trận lôi đình, khi biết con đỡ đầu của mình đã sống chết cùng với Voldemort, chú Sirius vô cùng sốc, từ trước đến nay Sirius chưa từng sốc đến vậy. Sirius khổ sở mà nhận ra rằng Harry thật lòng yêu Voldemort; Hơn nữa, Sirius cũng không thể giết Voldemort để báo thù cho James và Lily – chú không thể không thừa nhận Harry nói rất đúng, người chết cũng đã chết rồi, có giết bao nhiêu người cũng không thể làm bọn họ sống lại; Với lại, chú sẽ tuyệt đối không tự tay đẩy Harry vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Sirius khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, biết Harry là vì muốn tốt cho mọi người. Mà chú cũng tự hiểu được, thực lực của mình chênh lệch với Voldemort đến thế nào. Thế nhưng, dù Harry có nói đảm bảo thế nào Sirius cũng phải không tự lượng sức mà cảnh cáo Voldemort nếu như hắn dám lừa dối Harry!
Kết quả, Voldemort từ sau khi đi vào không hề nói một câu, chỉ quay quay đũa phép, Sirius đã sợ hãi, những lời chỉ trích đã chuẩn bị sẵn cũng không nói ra được câu nào.
Editor chú thích:
Grindylow:
Grindylow là một sinh vật màu xanh lá cây nhạt dưới nước sống trong các tầng cỏ dại ở dưới cùng của các hồ ở Vương quốc Anh và Ireland. Nó có răng màu xanh lá cây và sừng nhọn và dài, ngón tay mạnh mà họ sử dụng để kéo con mồi vào trong nước. Chúng là nỗi sợ đối với pháp sư và phù thủy và Muggle.
Những ngón tay dài của chúng rất mạnh nhưng cũng rất dễ vỡ. Chúng không thực sự là một mối đe dọa, chúng không ăn con người vì nó không phải là chế độ ăn uống đúng cho chúng, chúng chủ yếu ăn cá, tảo, và các sinh vật biển nhỏ.
Người Cá:
Merpeople là những sinh vật nửa người, nửa cá ( tuy nhiên trên thực tế họ không phải kết quả của sự lai giống). Người Cá tồn tại ở khắp mọi nơi trên thế giới, và đa dạng về hình thái giống như con người. Merpeople là một loài khôn ngoan. Chính xác họ thông minh tới mức nào so với con người thì chưa rõ, tuy nhiên, họ có nhiều đặc điểm hơn hẳn những động vật đơn thuần. Các pháp sư thành thục Tiếng Người Cá – Mermish có nói rằng các cộng đồng Người Cá được tổ chức với số lượng khác nhau theo vùng miền, và nhiều nơi còn có các công trình kiến trúc tinh vi. Merpeople có một ngôn ngữ phát triển, và thậm chí còn tạo ra âm nhạc.
Các tộc Người Cá biết cách thuần dưỡng những sinh vật như Grindylow, Hippocampus, và Lobalug và sử dụng chúng như trợ thủ của mình. Những bằng chứng khác về trí tuệ của họ bao gồm đồ trang sức và vũ khí chế tạo, sản xuất nghệ thuật (cả tranh tượng), và một khả năng hiểu thông tin cơ bản thông qua cử chỉ.
Nguồn: Sưu tầm