Chiến Và Hòa

Chương 79: Dược lão hóa




Buổi sáng sau Lễ Giáng Sinh, mọi người đều thức dậy rất muộn. Harry cũng không ngoại lệ. Nó để lỡ mất bữa sáng, mãi đến bữa trưa nó mới xuất hiện ở bàn ăn nhà Gryffindor. Harry vừa cầm một miếng bánh bí đỏ lên cắn một miếng, anh em sinh đôi nhà Weasley đột nhiên xông tới chỗ nó.

“Harry à, bọn anh phát hiện ra thời gian gần đây em giật tít trên Nhật Báo Tiên Tri thật là nhiều đấy…” Fred vung vẩy tờ báo trong tay, cười trêu chọc, “Xem chừng đám Slytherin phải mở to mắt nhìn Vương tử cao quý của chúng ta rồi!”

Harry khó khăn nuốt miếng bánh xuống. “Đừng gọi em bằng cái tên đấy lúc em đang ăn chứ! Em sẽ mắc nghẹn đấy.” Nó nói, tự rót cho mình một ly nước việt quất, hời hợt hỏi: “Lại là Rita Skeeter? Lần này cô ta lại bịa chuyện gì thế?”

“Anh cảm thấy em dùng từ không được chính xác cho lắm, Harry à.” George giả bộ nghiêm túc nói, “Thế nào là bịa chuyện? Theo anh thấy thì lần này Rita Skeeter viết rất chính xác.”

Harry hoài nghi nhìn hai anh em, sau đó đưa tay giật lấy tờ báo Fred đang vung vẩy. Mẩu tin tức giật tít – ‘Hai kẻ mạnh hội tụ, Kẻ Được Chọn và người yêu thần bí…’ Nó vừa đọc được dòng tít này suýt chút nữa đã phun nước trái cây trong miệng ra. Chiếm một diện tích lớn ở giữa trang báo là tấm ảnh chụp hai người bọn nó khiêu vũ trong vũ hội Giáng Sinh tối qua, Harry hơi nghiêng đầu tựa vào vai người kia, khóe miệng tươi cười; Mà Voldemort đang cúi đầu nhìn nó, vẻ mặt phải nói là vô cùng dịu dàng; Những người xung quanh đều quay đầu nhìn bọn nó, không chút để ý đến hai vị Quán quân còn lại.

‘Tối hôm qua Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts đã tổ chức vũ hội Giáng Sinh vô cùng long trọng, đồng thời học viện cũng chính là nơi tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật truyền thống. Thu hút ánh mắt của mọi người không phải là lễ phục, trang sức lấp lánh chói mắt mà là Quán quân của Hogwarts, Harry Potter, và bạn nhảy của cậu ấy, người xuất hiện lần thứ hai kể từ trận chung kết của Cúp Quidditch Thế giới hè vừa rồi, ngài Gaunt. Mọi người đều biết, ngài Gaunt chính là nhà tài trợ lớn nhất của Cúp Quidditch Thế giới năm nay, màn biểu diễn linh vật khiến mọi người vô cùng ấn tượng của đội Wales cũng chính là tác phẩm của ngài ấy – đương nhiên, kỹ thuật Tầm thủ xuất sắc của Cậu Bé Sống Sót cũng khiến người ta khó mà quên được. Nói đến đây chắc hẳn mọi người sẽ nhớ đến cảnh tượng đã xảy ra sau khi đội Wales đoạt được cúp vô địch…’

Làm như có ai cần cô ta nhắc nhở vậy, Harry tức giận nghĩ, không thèm đọc đoạn đó nữa mà nhảy xuống đọc đoạn phía dưới.

‘…Hiển nhiên, ngài Gaunt ngoại trừ giàu có đến không ai ngờ được còn có vẻ bề ngoài vô cùng anh tuấn, thậm chí là không ai có thể sánh bằng được, có những mối quan hệ cực rộng, có thể thấy được điều đó trong những bức ảnh mà chúng tôi chụp được…’ Ngay bên dưới có đăng kèm bức ảnh đen trắng, chính là hình vòng người vây quanh Voldemort nói chuyện tối qua, ai nấy đều tươi cười, có thể nhìn ra được không khí giữa bọn họ vô cùng vui vẻ.

Đoạn tiếp theo là hàng loạt những mỹ từ ca ngợi Voldemort. Harry bỏ qua luôn, chuyển tới nội dung mà nó đang muốn tìm: ‘… Hầu hết mọi người đều quan tâm đến chuyện tình cảm của Cậu Bé Sống Sót [Harry trợn mắt], đây là điều đương nhiên, cậu bé ấy đã từng chịu rất nhiều đau khổ. Không thể nghi ngờ rằng ngài Gaunt chính là đối tượng hoàn hảo nhất, ngài ấy cao quý, dịu dàng, anh tuấn, lịch lãm, cả người toát lên sự quyến rũ của một vương tử. Điểm quan trọng nhất là, ngài ấy và Cậu Bé Sống Sót đều yêu thương đối phương, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người khác, nhảy một điệu tình nhân ngay giữa Đại Sảnh Đường Hogwarts…”

Harry đọc đến đây cảm thấy thực buồn nôn, không thể đọc tiếp được nữa. Cuối cùng nó đã hiểu vì sao Fred lại gọi nó là ‘Vương tử cao quý’ rồi, tất cả đều do Rita Skeeter bịa chuyện!

“Em thấy thế nào? Viết không hề sai đúng không? Rita Skeeter thật có tài văn chương há!” Hai anh em sinh đôi thấy Harry tức giận ném tờ báo sang một bên, hì hì cười nói.

“Cô ta chỉ toàn viết về sự sùng bái cá nhân!” Harry tức giận nói.

Hai anh em sinh đôi đồng loạt nhìn nó lắc lắc ngón tay, ra vẻ thần bí nói: “Cái này thì em nói nói sai rồi, chắc chắn là em chưa đọc hết bài báo của Rita, không chỉ có mình cô ta nghĩ như vậy thôi đâu…”

“Còn có ai nữa?” Harry không kiên nhẫn hỏi, cầm lại tờ báo tìm đọc. Cũng phải nói là Rita Skeeter rất có sở trường trong việc viết mấy chuyện tình cảm, chỉ kém miêu tả chuyện tình của nó thành đi vào lịch sử khiến người người ao ước nữa thôi. Harry đọc lướt, cuối cùng cũng tìm được đoạn báo mà nó cần: ‘… Rất nhiều nữ sinh Hogwarts nói rằng cuối cùng hôm nay các cô cũng được nhìn thấy hoàng tử cưỡi ngựa trắng thực thụ. ‘Dĩ nhiên là em chúc phúc cho hai người bọn họ… Thế nhưng nếu bọn họ không còn yêu nhau nữa, dù là người nào, em nghĩ là em sẽ theo đuổi.’ Được hỏi về phản ứng của mình khi chứng kiến đôi trai tài này khiêu vũ cùng nhau, các cô bé đều đưa ra những câu trả lời như vậy. Khi hỏi các cô thích người nào hơn trong hai người, phần lớn các cô nữ sinh đều đỏ mặt thẹn thùng ám chỉ ngài Gaunt chính là hình tượng người yêu lý tưởng của mình.’

Harry cảm thấy bây giờ nó đã hiểu được tâm trạng của Voldemort. Rốt cuộc là có biết bao nhiêu người đang nhìm ngó người yêu của nó đây? Voldemort mới xuất hiện có hai lần mà đã có thể tạo ra sự chấn động lớn đến như vậy… Lại nhớ tới khả năng pháp thuật của giáo sư Roald và Tom… Cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng trào trong lòng Harry.

“Cho nên em nhất định phải giám sát người kia thật chặt đấy, biết chưa?” Fred nghiêm túc dặn dò Harry.

“Đúng vậy! Nếu như có chuyện gì xấu xảy ra, bọn anh sẽ lại có thêm hai đối thủ cạnh tranh vô cùng đáng sợ!” George vội nói thêm.

Harry cười gượng với hai anh em. Sau đó hai anh em sinh đôi đổi chủ đề, bọn họ rất tin tưởng nói cho Harry biết bọn họ đang nghiên cứu chế tạo sản phẩm mới. Harry gật đầu qua quýt, không tập trung nhét thức ăn vào miệng, trong đầu lại suy nghĩ những chuyện khác. Xem ra nó phải thực hiện kế hoạch của mình rồi… Đêm giao thừa rất thích hợp!

Ngày cuối cùng của năm, từ sớm Harry đã rời thư viện về ký túc xá, lôi một cái rương lớn từ dưới gầm giường lên. Bên trong đó đều là những đồ nó đã chuẩn bị từ trước, quả trứng bầu dục màu vàng, Bản đồ Đạo tặc, Áo Khoác Tàng Hình, hộp nhẫn vàng màu xanh nhung, một chiếc túi nhỏ đựng những quả trứng màu của lễ Phục Sinh [Voldemort không ngừng làu bàu nói đặt trứng vào vớ không phù hợp với đẳng cấp của hắn, Harry đành phải đổi], một hòm độc dược nhỏ được trang trí tinh xảo, còn có một quyển nhật ký bìa vàng.

Harry mở hòm độc dược, kéo ngăn cuối cùng ra, lấy chai thuốc màu sắc rực rỡ. Hòm độc dược có tất cả bảy ngăn, ngăn thứ nhất là vạc nấu đủ loại chất liệu và hình dáng, thìa quấy, dao bạc, chày giã thuốc, đá đánh lửa, giá đốt, găng tay da rồng, mặt nạ da rồng (vân vân), từ ngăn thứ hai đến ngăn thứ tư là vô số dược liệu, mà một lượng lớn trong số đó là những dược liệu vô cùng quý hiếm, chủng loại phong phú, Harry nghĩ nếu mà giáo sư Snape nhìn thấy được chắc chắn sẽ chảy cả nước miếng; Từ ngăn thứ năm trở xuống là mấy nghìn loại độc dược đã được chế sẵn, đựng trong những chai thủy tinh thuần sắc, phía ngoài mỗi chai đều có nhãn khác màu ghi rõ tác dụng của độc dược đựng bên trong [tỷ như cái chai đựng dược liệu màu xanh có ghi là thuốc trị thương], còn trên nắp chai thì ghi rõ tên. Có thể nhận ra được thứ đồ vô giá này chỉ có Voldemort mới làm ra được – đây chính là quà Giáng Sinh hắn tặng cho Harry.

Toàn bộ hòm độc dược đã được nhét đầy, chỉ có ngăn thứ bảy là trống một nửa để Harry cất giữ những thuốc mà nó làm, có điều thuốc nó có đã đủ dùng rồi, có để trống cũng không dùng đến. Có lẽ Voldemort đã phát hiện ra gần đây nó thường nghiên cứu sách về độc dược, nhưng chắc chắn là hắn không thể ngờ là nó làm thế để che mắt hắn mà thôi, nó chỉ cần một loại độc dược vô cùng đơn giản. Harry lấy ra một chai thủy tinh vô cùng bình thường, rồi lấy quả trứng vàng ra, khóa hòm độc dược lại, đặt về chỗ cũ. Nó sẽ đến đó chờ Voldemort…

Chiều hôm đó không một ai thấy Harry đến Đại Sảnh Đường ăn tối, lúc Tom trở về tháp Gryffindor mới phát hiện ra cậu bé của hắn không ở ký túc xá. Hắn suy nghĩ một hồi, niệm thần chú che mắt lên giường của mình và giường của Harry, sau đó nhân lúc chưa có ai về phòng ký túc làm phép Độn Thổ.

“Harry?” Chỉ chốc lát sau đó Voldemort đã đến nơi là chỉ có hắn và cậu bé của hắn biết – căn phòng bí mật bên dưới Hogwarts. Lò sưởi âm tường đã được đốt lên, chứng tỏ đúng là cậu bé đang ở trong này. Voldemort giơ tay một cái, áo choàng lập tức rớt xuống, sau đó hắn gọi gia tinh của Hogwarts mang hai phần bữa tối đến, đương nhiên đám gia tinh phải đảm bảo bí mật của chủ nhân. “Em đang làm cái gì thế? Bận đến không ăn tối luôn sao?”

Nhưng không có ai đáp lại hắn. Voldemort đi ra cửa, thấy lò sưởi phía ngoài đại sảnh cũng đã được đốt lên, thế nhưng không có một bóng người. Thật kỳ lạ, cậu bé chạy đi đâu rồi? Hắn cẩn thận nhìn quanh một lượt, đột nhiên chú ý tới cánh cửa đối diện khép hờ. Chậc, rốt cuộc cậu bé của hắn cũng học được cách hưởng thụ cái bể tắm xa hoa kia rồi sao?

“Harry?” Voldemort lại gọi một tiếng, lần này còn dùng thêm thần chú truyền âm, dù là cậu đang ở cạnh vòi nước chảy ào ào thì vẫn có thể nghe rõ tiếng gọi của hắn. Hắn đợi thêm một lát, nhưng vẫn không hề có tiếng Harry đáp từ căn phòng kia vọng ra.

Chắc chắn không có chuyện cậu bé của hắn chết đuối trong bể tắm được! Voldemort biết rõ là chuyện đó không thể xảy ra nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút lo lắng. “Có chuyện rắc rối gì sao?” Hắn vừa hỏi vừa cẩn thận đẩy cửa. Hơi nước mờ mịt giăng đầy căn phòng, không thấy rõ được bất cứ thứ gì. Voldemort niệm một thần chú làm lớp hơi tan hết, tầm nhìn trước mắt lập tức rõ ràng.

Phòng tắm mang phong cách quý tộc sang trọng giống hệt ngoài đại sảnh. Trên trần treo đèn thủy tinh rực rỡ, bốn vách tường cùng sàn nhà đều được lát đá phản quang quý giá màu lục, trên tường còn khảm mấy viên dạ minh châu phát sáng, khăn tắm được xếp trên chiếc kệ làm bằng gỗ trầm hương ở góc phòng. Bể tắm rộng khổng lồ, góc bờ có hai ván cầu, vòi nước làm bằng kim cương được tạo thành hình rồng, từ phía miệng phun nước xuống bể tắm, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nến.

Trên mặt nước nổi lên vài bọt khí, dòng nước từ vòi chảy xuống tạo thành từng vòng gợn sóng, nhưng không hề có người nào. Voldemort thực sự có chút nóng ruột, đúng lúc này, một cái đầu ướt sũng chợt ngoi từ dưới nước lên. “Quả nhiên là vẫn nói lại mấy câu cũ rích ấy! Thật chẳng đổi mới gì cả…” Harry nhìn hắn phàn nàn, “Hại em phải nhịn thở dưới nước một lúc lâu.”

Voldemort vốn định trách nó mấy câu, nhưng thấy dáng vẻ này của cậu bé liền nguôi giận. “Bị bắt làm con tin đáng thương, ta còn chưa kêu ca gì, em còn muốn thế nào nữa?” Hắn sẵng giọng nói, “Nghịch chán rồi thì mau lên ăn tối.”

“Xì, em tin chắc Chúa Tể Hắc Ám anh ở đâu thì mọi sinh vật có mắt đều tự giác chạy xa, huống chi là mấy người cá!” Harry bĩu môi, “Với lại giờ em chưa đói…” Sau đó nó lại lặn xuống dưới.

Voldemort trừng mắt nhìn những vòng sóng Harry để lại trên mặt nước. “Được rồi, không được quá nửa giờ.” Cuối cùng hắn thỏa hiệp. Phòng tắm này quả thực rất tuyệt, nhưng bữa tối thì vẫn phải ăn. Voldemort xoay người vừa định đi ra ngoài, đột nhiên dưới chân có cảm giác bị dây quấn lấy, sau đó cả người bất ngờ ngã ngửa xuống bể nước, phát ra một tiếng ‘bùm’ lớn.

“Ta cảnh cáo em, Potter…” Đầu Voldemort lập tức hiện lên trên mặt nước, lời quở trách mới được một nửa đột nhiên im bặt. Harry đã bơi đến bên cạnh hắn, cười đắc ý. “Em tự làm gì mình thế?” Lúc nãy ở xa hắn không chú ý, giờ cậu bé ở ngay bên cạnh hắn liếc thoáng cái là nhận ra, khuôn mặt cậu bé đã không còn mang nét trẻ con thường ngày nữa. Lông mi cong vút, xương gò má cao hơn, mọi góc cạnh trên khuôn mặt đều trở nên rõ nét. Voldemort kéo nó lại gần cẩn thận nhìn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Dược lão hóa?”

“Đoán đúng rồi, em có uống hai ngụm.” Harry cười tủm tỉm nói, một bàn tay đã bắt đầu cởi áo choàng của người đối diện, “Không thể không nói, nó rất hữu dụng.”

Voldemort vừa định hỏi nó uống dược lão hóa làm gì thì chợt cảm nhận được động tác của cậu bé làm trước ngực hắn. Hắn bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, ánh mắt tụ lại thành một màu đen thuần túy, giống như một dòng xoáy có thể cuốn hết tất cả vào đó: “Em có biết là em đang làm gì không?”

“Đương nhiên em biết, còn hiểu rất rõ nữa.” Harry mở to hai mắt nhìn hắn, nói bằng giọng điệu hết sức vô tội. Bàn tay còn lại của nó ở dưới nước đã vòng qua eo đối phương, đầu gối co lên, cách lớp vải ướt sũng khẽ cọ xát vào đùi người đối diện, xuống rồi lên, xuống rồi lên, càng lúc càng nhích lên cao.

Voldemort rên thành tiếng, khoái cảm từ xương sống xông thẳng lên đại não. Nhưng hắn vẫn giữ vững lý trí của mình, “Em hiểu rõ? Vậy là em cố ý…”

Harry rất không hài lòng với mình. Quả nhiên là Voldemort biết cho nên mới không chịu làm với nó, cho nên mới luôn lấy lý do nó còn nhỏ? “Đúng vậy, em biết hết tất cả rồi! Em còn muốn biết lần này anh có thể nghĩ ra được lý do nào nữa không!” Harry tức giận nói, áp sát vào cơ thể người kia, chân tay nhịp nhàng phối hợp cọ xát.

“Em làm ta sắp phát điên rồi…” Voldemort cắn chặt răng nói, mặt hắn lúc này đỏ bừng, lấm tấm mấy giọt nước, không biết là mồ hôi hay là nước bắn lên. Ánh nến từ trên cao chiếu xuống người hắn, thấy rõ được là hắn đang cố nhịn.

“Trước giờ có ai gọi anh là thánh nhân đâu? Chúa Tể Hắc Ám, anh còn nhẫn nhịn cái gì chứ? Anh đã từng hứa với em… Giờ anh muốn nuốt lời sao?” Đồ lý trí đáng chết! Harry trêu chọc hắn mà chính cơ thể nó cũng phát nóng đến điên rồi, không khỏi thầm nguyền rủa Voldemort vẫn đứng yên ở đó không có động tác gì. Nó thu đầu gối lại, quấn hai chân lên eo đối phương, vật cứng rắn chọc thẳng lên bụng hắn… Nó không tin nó đã làm đến vậy rồi mà không thể thành công!

Nhận được kích thích mạnh mẽ như vậy, thân thể Voldemort khẽ run lên. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu bé, thấy cả vành tai cậu bé cũng đều đỏ bừng lên, gương mặt nhuốm đầy dục vọng. Cậu bé né tránh không dám nhìn thẳng hắn, thỉnh thoảng hắn có thể xuyên qua hàng lông mi mà nhìn thấy đôi con ngươi màu ngọc bích xinh đẹp. Hắn đưa tay nâng mặt cậu lên, phủ xuống một nụ hôn sâu. Đến khi tách ra, hắn buông đầu cậu bé, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt từ ngực xuống eo, vòng ra xương sống phía sau rồi đi xuống, đến khe hẹp bên dưới thì ấn mạnh một cái.

Cả người Harry đều run lên, xấu hổ chôn mặt vào ngực Voldemort không dám ngẩng lên. “Quà sinh nhật tuyệt vời như vậy ta không nhận chẳng phải là bị ngốc rồi sao?” Giọng nói trầm khàn của Voldemort vang lên bên tai nó.