*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Note: những chữ sai chính tả in nghiêng không phải ta type sai mà là nhân vật nói ngọng nhé
Sáng sớm ngày ba mươi tháng mười, lúc đám học trò xuống lầu ăn điểm tâm, chúng phát hiện cách trang trí trong Đại Sảnh Đường đã được thay đổi hoàn toàn. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng dọc các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho một Nhà. Phía sau dãy bàn giáo sư, một tấm biểu ngữ lớn nhất mang huy hiệu trường Hogwarts: sư tử, chim ưng, con lửng, con rắn, tất cả quấn quanh một chữ H to đùng.
Ngày hôm đó, dường như không có một đứa nhỏ nào tập trung nghe giảng cả, tất cả đều nghĩ đến những đại diện của hai trường đào tạo phù thủy khác mà chúng chưa thấy bao giờ và cách mà bọn họ đến được Hogwarts. Tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu chính là tiết Độc Dược, giáo sư Snape không chút do dự cho tụi nó nghỉ sớm tận nửa giờ, có vẻ như thầy ấy cũng rất sốt ruột. Riêng Harry thì cho rằng thầy ấy không muốn nhìn thấy Voldemort và nó ngồi dưới thì có.
Trước bữa tối, giáo sư McGonagall dẫn học sinh nhà Gryffindor rời khỏi Đại Sảnh Đường, nối đuôi nhau đi xuống bậc thang, xếp hàng đứng ở phía trước tòa lâu đài. Học sinh của ba Nhà còn lại cũng được giáo viên chủ nhiệm dẫn tới xếp hàng bên cạnh. Trăng đã lên cao, chiếu xuống đám người đang háo hức chờ đợi.
“Em nghe nói trường Durmstrang đã đổi hiệu trưởng?” Harry không tham gia vào cuộc thảo luận của đám học trò về hai ngôi trường kia, mà quay sang hỏi Tom.
Cậu bé tóc đen nhìn lại nó, “Sao thế?” Từ lúc nào cậu bé của hắn lại quan tâm tới chuyện này?
“Nếu em nhớ không nhầm hắn là một Lestrange? Em không quan tâm bình thường nhìn thấy anh hắn có phản ứng thế nào,” Harry hạ giọng, nói nhanh, “Nhưng trong lúc hắn ở lại Hogwarts, em hi vọng hắn có thể làm như không biết em với anh, được không?” Nó đã từng được chứng kiến thái độ của Tử Thần Thực Tử đối với Voldemort – nếu sau khi lên bờ Hiệu trưởng trường Durmstrang lại bò tới hôn áo choàng hay cúi đầu trước nó với Tom, không chừng sẽ lên trang nhất của Nhật Báo Tiên Tri ngày mai mất, chỉ mỗi học sinh nhà Slytherin đã đủ phiền toái rồi…
Tom không nhịn được bật cười khẽ, hắn nghe một nửa đã hiểu được ý của cậu bé, “Nhưng trước sau gì em cũng phải làm quen,” Hắn chậm rãi nhả từng từ, “Đây là một bước tất yếu…”
“Chuyện này để sau! Nhưng không phải bây giờ!” Harry nóng nảy, nó đã nhìn thấy một khối khổng lồ đen thui bay là là phía trên những ngọn cây của Rừng Cấm. Tạm thời cố tránh được bao lâu thì tránh, sau này nó sẽ nghĩ cách thuyết phục Voldemort sau.
Tom nhướn một bên mày, vừa lòng khi thấy trong mắt Harry chỉ có hình ảnh phản chiếu của mình, “Được rồi…”
Xe ngựa của Beauxbatons gây một tiếng ầm cực lớn khi chạm đất, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Phu nhân Maxime và các học sinh của bà xuống xe, cụ Dumbledore đi lên trước nghênh đón. Harry nghe được mấy tiếng hít vào trong đám học trò, phỏng chừng là bị thân hình to con của bà Maxime làm cho khiếp sợ. Bọn họ trò chuyện vài câu, sau đó bà Maxime dẫn đám học sinh nữ đang run lẩy bẩy phía sau đi vào tòa lâu đài.
Không lâu sau, nước trong Hồ Đen đột nhiên xuất hiện những bọt nước vĩ đại cao đến vài chục thước Anh, ngay chính giữa hồ xuất hiện một xoáy nước vừa sâu vừa lớn – đại diện của trường Durmstrang cũng đã đến. Bọn họ đều mặc áo choàng lông rất dày, nối đuôi nhau nương theo ánh đèn từ Tiền sảnh hắt ra đi lên sườn dốc.
“Dumbledore!” Người đàn ông đi đầu hô lên, “Ông bạn già, đã lâu không gặp, ông có khỏe không?”
“Cám ơn ông, giáo sư Lestrange. Vẫn khỏe như vâm.” Cụ Dumbledore trả lời.
Rabastan Lestrange rất giống em trai của gã, cũng có một bộ tóc xoăn dày màu nâu đen, vóc dáng không cao, nhưng tương đối gầy. Harry để ý thấy mặc dù hắn ta đang tươi cười chào hỏi cụ Dumbledore nhưng trong mắt không có chút ý cười nào. Còn cụ Dumbledore, do cặp kính nửa vầng trăng của cụ phản xạ ánh sáng, cho nên Harry không thấy rõ được ánh mắt cụ thế nào.
Đám học sinh trường Durmstrang đi tới phía trước tòa lâu đài. Harry nhận thấy ánh mắt Rabastan Lestrange tìm kiếm trong đám người đứng phía sau cụ Dumbledore, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tom. Quả nhiên đúng như nó đã đoán… Harry nghĩ, giáo sư Roald không ra đây, nếu không ít nhiều cũng phân tán sự chú ý của hắn ta một chút… Không chừng hắn sẽ làm bọn nó lên đầu báo một lần nữa…
Nhưng rất nhanh sau đó Lestrange đã thu tầm mắt lại, hắn quay đầu, nói với đám học trò phía sau mau đi vào tòa lâu đài để tránh gió [Harry cảm giác trong quá trình này hắn luôn nhìn chằm chằm thầy Snape], sau đó tiếp tục hàn huyên với cụ Dumbledore. Harry thở dài một hơi, rồi quay sang nhìn Tom nãy giờ chỉ khẽ chớp mắt, không hề động đậy.
Đám học trò nhỏ phía sau Harry chợt ồ lên, chỉ trỏ, phấn khích bàn tán. Harry quay đầu nhìn đám học sinh trường Durmstrang liền nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Neville đứng bên cạnh kéo cánh tay Harry: “Harry, là Krum! Anh ấy đang chào bồ đó!”
Quả đúng như cậu bé nói. Chủ nhân khuôn mặt kia nhìn thấy Harry, hai hàng lông mày đang nhíu liền giãn ra, gật đầu với nó. Harry phản xạ có điều kiện cười đáp lại. Tuy rằng sau Cúp Quidditch Thế giới, báo chí đưa đủ loại tin tức về nó, phản ứng của các học sinh trường Hogwarts cũng rất lớn, thế nhưng nó vẫn có cảm giác không thật; mà lúc này, Krum chủ động chào hỏi nó khiến nó chắc chắn những chuyện đó không phải chỉ là một giấc mơ.
Không khí lập tức sôi nổi hẳn lên, tầm mắt của các học sinh trường Hogwarts dường như dính trên mặt Victor Krum. Lúc Harry bước qua cửa để vào Đại Sảnh Đường, nó nhìn thấy rất nhiều học sinh nháo nhào tìm bút lông. Khi nó và Tom đi đến dãy bàn của nhà Gryffindor ngồi xuống, vẫn còn rất nhiều người ngóng đầu nhìn đại diện của Durmstrang đang đứng ở cửa tìm chỗ ngồi.
“Vui lắm nhỉ?” Tom đột nhiên hỏi nó.
Harry đang ngây người, nghe hắn hỏi liền hiểu ý. “Không phải, em chỉ hơi bất ngờ thôi…” Nó giải thích xong, thấy vẻ mặt như cười như không của Tom, hơi nhếch khóe miệng lên: “Không phải cả chuyện này anh cũng ghen đấy chứ?”
Tom hừ một tiếng: “Em cười với nó…”
Harry vừa định nói gì đó thì chợt đám người chung quanh hét lớn. Nó mất hứng quay đầu nhìn sang xem có chuyện gì thì phát hiện ra Krum vừa ngồi xuống phía bên kia của nó. Nó vội quay đầu nhìn Tom, thấy cậu bé tóc đen đã thu tầm mắt lại. Hermione ngồi đối diện nó, chứng kiến tình huống này, nhìn Harry nhún vai bất đắc dĩ.
“Rất vui được gặp em, anh là Victor Krum.” Một bàn tay giơ ra trước mặt Harry, giọng nói của Krum khàn khàn giống như bị cảm.
Harry cũng vươn tay ra, “Xin chào, Harry Potter. Anh có thể gọi em là Harry.” Nó cười thân thiện, đồng thời cảm giác được bàn tay Krum giống như tay của nó, có vết chai do nắm cán chổi nhiều, nhất thời sinh thiện cảm với anh.
Krum cũng cười, lộ ra hàm răng trắng lóa: “Em cũng có thể gọi anh là Victor. Em không giống với suy nghĩ của anh…” Anh như có chút ngại ngùng.
“Không giống Kẻ Được Chọn? Hay không giống một Tầm thủ?” Harry nói, “Anh cũng không giống một tuyển thủ Quidditch nổi tiếng!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhận thấy suy nghĩ của cả hai đều có chút bảo thủ, nụ cười càng rộng.
Lúc này cụ Dumbledore đã bắt đầu phát biểu, Lestrange và bà Maxime ngồi hai bên của cụ. Harry thấy Lestrange không ngồi sát cụ Dumbledore, mà để cách một vị trí trống. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giáo sư Roald, hơn nữa tư thế rất kỳ quái, nửa cúi đầu, lưng thẳng, lại có chút cứng ngắc, giống như chỉ ngồi có nửa mông trên ghế vậy.
Bữa tiệc bắt đầu, những chiếc đĩa trên bàn như thường lệ lập tức được chất đầy đồ ăn. Harry lấy một bát súp bouillabaisse (*), sau đó lại lấy một bát khác đặt vào tay Tom. Hermione hiểu chuyện cười, nhận lấy cái thìa trong tay Harry. Tom nhìn bát súp của hắn, vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi ăn. Krum ngồi bên kia cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng anh chàng rất lịch sự che giấu đi.(súp bouillabaisse: món súp hải sản kiểu Pháp)
Hai mươi phút sau khi bữa tiệc bắt đầu, phía cửa lớn của Đại Sảnh Đường chợt xuất hiện hai người, chuyện này giải thích vì sao trên bàn giáo sư còn hai vị trí trống. Ludo Bagman và Barty Crouch – Harry nheo mắt lại, dáng vẻ của Crouch rất tốt, sắc mặt hồng hào, râu ria cắt tỉa gọn gàng, giống như việc con trai chết không hề liên quan đến ông ta. Nói không chừng ông ta còn thở phào nhẹ nhõm, chết rồi cũng tốt…
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên: “Xin lỗi, các cậu còn dùn món bouillabaisse nửa không?”
Harry và Krum cùng quay đầu lại. Harry vẫn nhớ rõ chuyện nho nhỏ này, nó cũng đã từng gặp Fleur, cho nên cô tiên nữ với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt xanh xinh đẹp không khiến nó giật mình. Mà Ron ngồi phía đối diện lại không như vậy, mặt cậu chàng đỏ lựng lên, nhìn chằm chằm cô gái.
“Không sao, chị lấy đi.” Harry nói, đưa bát súp cho cô nàng. Lúc nó quay người lại, thấy Hermione vẫn đang chuyên tâm ăn miếng pudding caramen trong đĩa, không hề chú ý tới bên này.
“Cãm ơn.” Động tác của Fleur đột nhiên dừng lại. Cô nàng nhìn chằm chằm mặt Harry giống như cuối cùng đã nhận ra nó là ai. Mà Victor Krum đã quay đầu lại tiếp tục ăn bữa tối của mình. Fleur sực tỉnh, cảm ơn lần nữa: “Cãm ơn, Arry Potter.” Sau đó cô nàng nở một nụ cười xinh đẹp với Harry, cẩn thận bưng cái bát trở lại dãy bàn nhà Ravenclaw.
Harry theo bản năng sờ sờ mặt mình. Nó xoay người, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tom. Dường như hắn không có gì khác lạ, nhưng chuyện này là không thể nha…
Lúc này món tráng miệng thứ hai vừa hiện lên, Krum dường như không hứng thú với chúng. Anh đặt dao nĩa xuống, quay sang Harry, “Thật ra anh luôn muốn hỏi em, ừm… Harry.”
“Dạ?” Harry không thể không dời lực chú ý từ Tom sang, ấn tượng của nó với Krum cũng không tệ lắm.
“Anh xem tất cả các trận thi đấu của em trong Cúp Thế giới…” Krum nói, đôi mắt đen của anh mang vẻ hưng phấn xen lẫn nghi hoặc, “Dường như em luôn nhìn thấy Snitch vàng ngay khi trận đấu vừa bắt đầu… ” Harry định nói gì đó, Krum ra dấu anh chưa nói xong, “Trong trận chung kết anh cũng đã chứng thực chuyện này, lúc anh làm động tác giả, mặc dù em cũng lao xuống theo, nhưng có phải lúc ấy em biết là anh không hề nhìn thấy Snitch rồi không?”
Thì ra suy nghĩ của nó đã bị người ta nhìn ra, Harry nói, “Em nghĩ là em đóng giả rất tốt rồi chứ?” Nó đành bất đắc dĩ thừa nhận.
“Bởi vì em phanh lại rất đúng lúc, gần như cùng lúc với anh… Khi đó anh có cảm giác từng hành động của anh đều bị em biết hết vậy. Hơn nữa tốc độ của em còn nhanh hơn anh, chuyện sau đó đã chứng minh rất rõ…” Krum tiếc nuối nói. Cuối cùng anh vẫn là người thua trận, tiếc nuối là đương nhiên.
Harry không thể không thừa nhận Krum không hổ là Tầm thủ nổi tiếng nhất thế giới. Nó không dám cam đoan, nếu nó không từng xem qua trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới giữa Bungari và Ái Nhĩ Lan trước kia, nó có thể thi đấu được như thế không. Mà những gì Krum vừa nói đều đúng cả, năng lực phán đoán diễn biến trận đấu và hành động của đối thủ của anh thật nhạy bén, hơn nữa còn rất chuẩn xác.
“Nhưng mà nói thật, anh thua tâm phục khẩu phục.” Giọng điệu của Krum vô cùng chân thành, “Anh hy vọng có thể thi đấu với em nữa…”
“Em cũng mong thế, anh cũng rất giỏi – anh thật khiêm tốn.” Harry có chút thấp thỏm, cảm giác này giống như mỗi lần nó làm chuyện vi phạm nội quy trước kia vậy. Ánh mắt nó chuyển tới phía góc của Đại Sảnh Đường, thấy thầy Giám thị Filch đang đứng chờ ở đó.
“Có lẽ cơ hội ấy sắp đến rồi.” Harry nhìn bóng của cái rương, cố đè nén sự mất tự nhiên xuống. “Thi đấu Tam Pháp Thuật…” Dù có thế nào, nó nhất định sẽ đoạt cúp Tam Pháp Thuật. Nó đã viết thư cho chú Sirius, chú ấy đang rất muốn nghe lời giải thích của nó.
Khi mọi người đều đã ăn uống no nê, cụ Dumbledore đứng lên. Đầu tiên cụ giới thiệu hai quan chức của Bộ Pháp Thuật, sau đó mới nói thầy giám thị Filch mang chiếc rương nữ trang ra. Đại Sảnh Đường im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vị hiệu trưởng râu bạc. Cụ Dumbledore lấy chiếc cốc bằng gỗ ra đặt lên nắp rương, rồi mới nói tiếp, những học trò muốn tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật đều phải báo danh trong vòng 24 giờ.
“Bởi vì có quy định về tuổi tác tham gia đấu, thầy hy vọng những trò chưa đủ mười bảy tuổi đã trình đơn cho phép hợp pháp của người giám hộ cầm giấy có ghi họ tên của mình đi lên trên đây.” Cụ Dumbledore nói, mở một tấm giấy da dê ra, “Đến tên của trò nào, trò ấy hãy ném mảnh giấy của mình vào trong Chiếc Cốc Lửa – các trò chính thức ghi danh tham gia dưới sự chứng kiến của đoàn trọng tài.”
Dường như phần lớn phụ huynh đều có cái nhìn giống như bà Weasley, những học trò có chữ ký cho phép không nhiều. Cho nên khi Harry đi lên trước, ném mảnh giấy da dê vào ngọn lửa xanh trắng, có vô số ánh mắt nhìn theo nó. Lập tức ngọn lửa cháy phừng lên thành ngọn lửa đỏ nuốt lấy mảnh giấy rồi trở lại màu xanh trắng như lúc đầu.
Các học sinh Hogwarts vỗ tay hoan hô, hò hét. Cụ Dumbledore nhìn nó, trong đôi mắt màu xanh lam như có điều suy nghĩ. Mà phía sau cụ Dumbledore, giáo sư McGonagall không chút thay đổi sắc mặt. Harry nhìn sang giáo sư Roald, hơi gật đầu chào hỏi. Mà Rabastan Lestrange âm thầm đánh giá nó, vẫn duy trì thái độ thận trọng; Còn giáo sư Snape vẫn luôn giữ vẻ mặt cứng ngắc [tựa như người trước mặt là Chúa Tể Hắc Ám vậy], sâu trong đôi mắt đen lóe lên sự lo âu.
Tình xì poi tý cơ mà tự dưng nghĩ lại, không xì poi xì piếc hết á. Có điều tối muộn 8/3 mọi người nhớ vào page tý nha, sẽ có chương mới
Bonus: món súp bouillabaisse