Chiến Và Hòa

Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới




Tác giả có lời muốn nói:

Năm thứ 4: Chiếc Cốc Lửa

Harry cùng đội Wales tham gia Cúp Quidditch Thế giới.

Ngài Gaunt thần bí mà khiêm nhường lần đầu tiên xuất hiện trước ánh đèn flash.

Em là bảo bối ta yêu thương nhất…

Chiếc Cốc Lửa cháy hừng hực, cảnh tượng quá tuyệt vời khiến người ta quên đi mọi nguy cơ đang đến gần.

*

Harry đang ngồi trong căn phòng trên lầu hai trong căn nhà của dì dượng nó trên đường Privet Drive, nhìn nửa miếng bò bít tết không sao ăn nổi được nữa trước mặt mà ngao ngán thở dài. Trên bàn còn đủ loại đồ ăn khác nữa, bánh mì nướng, súp bơ bắp ngô, mì ống trộn rau, cùng với một đĩa salad cá ngừ ca-li trông vô cùng hấp dẫn. Có điều nó thật sự không thể ăn được nhiều như vậy. Harry buông dao nĩa, cảm thấy nó nhất định phải nghiêm túc nói chuyện với dì dượng nó về vấn đề này.

Harry đi xuống lầu, dì Petunia đã không ngừng lặp đi lặp lại rằng nó không cần phải bưng bàn ăn xuống dưới nhà, nó đoán là vì dì sợ Dudley thấy được sẽ ghen tỵ. Trong phòng khách, cả nhà Dursley đang cùng nhau ăn nho, trên bàn ăn trống không – Dudley đang phải giảm béo. Nếu là trước kia, chuyện này thật khó tưởng tượng. Mà dì dượng nó không những không nhân cơ hội này giảm lượng đồ ăn của nó, ngược lại mỗi ngày còn nấu cho nó đủ loại đồ ăn.

“Chuyện kia…” Harry lên tiếng, nhận thấy dượng Vernon và dì Petunia lập tức đứng dậy. Nó liền cảm thấy nói chuyện đó lúc này không phải là ý kiến hay, đành nói lảng đi: “Không có việc gì, con chỉ muốn xem dì dượng ăn chưa thôi…”

Dượng Vernon và dì Petunia trao đổi ánh mắt với nhau. Nhìn vẻ mặt bất an của hai người, Harry nghĩ nhất định bọn họ đang đoán có phải đồ ăn họ làm không hợp khẩu vị nó hay không.

Harry không khỏi có chút đau đầu. Voldemort thật sự chỉ ghé qua một lần thôi sao? Cũng thật sự cũng chỉ nói với bọn họ mấy câu? Nội dung thực sự không có chút uy hiếp nào? Dì dượng của nó sao lại có dáng vẻ sợ hãi này chứ? Từ áo len lông cừu trong dịp lễ Giáng sinh, đến đồ ăn ngày nào cũng như ăn tiệc trong mấy ngày hè này, so với những gì trong trí nhớ nó, thật sự là khó tin hơn cả mặt trời mọc ở đằng tây.

“A, con lên lầu trước.” Harry rất muốn dành cho bọn họ một nụ cười, nhưng nghĩ tới kinh nghiệm trước kia – vẻ mặt của vợ chồng Dursley sẽ càng trở nên cứng ngắc, nó chỉ cố gắng hết sức làm cho giọng mình trở nên thật nhẹ nhàng để thể hiện thái độ của nó.

Đúng lúc này chợt vang lên tiếng động, một vật thể màu trắng tuyết đáp xuống vai Harry. “Hedwig!” Harry vui vẻ kêu lên. Lập tức lại nhớ đến thái độ của vợ chồng Dursley đối với những thứ liên quan đến pháp thuật, liền cẩn thận liếc mắt nhìn bọn họ, lại phát hiện ra bọn họ đang cố gắng để không đưa mắt nhìn sang chỗ nó. Đối với sự xuất hiện của một con cú mèo trong phòng khách của gia đình Dursley, nếu là trước kia nhất định dì Petunia sẽ lớn tiếng thét chói tai, mà dượng Vernon nhất định nổi trận lôi đình đuổi đánh nó.

Thôi đành để đến khi bọn họ quên đi chuyện này [mà Harry ngờ rằng vợ chồng Dursley rất có khả năng sẽ nhớ rõ đến suốt đời], nó sẽ nghiêm túc nói chuyện với bọn họ vậy. Nó nhanh chóng ra khỏi phòng khách, gỡ một ống trụ bóng loáng bằng gỗ tử đàn trên chân Hedwig ra. Đối với Slytherin – nhất là Voldemort, nó đã nhận thức được sâu sắc mức độ xa xỉ, nhưng cũng không thể nói gì được. Nó vặn mở để phá vỡ sáp niêm phong, thuận tay bỏ ống trụ nặng trịch vào trong túi áo, sau đó mở tấm da dê bên trong ra [mặt trên tấm da dê còn có hoa văn].

“Harry thân yêu,

Nghỉ hè thế nào? Ta nghĩ em hẳn đã chán ở cùng với đám Muggle ngu ngốc đó rồi đúng không?”

Nghỉ hè mới qua hai tuần thôi mà, Harry nghĩ. Về phần thế nào ý hả, nó cảm thấy nó không thiếu thịt ăn. Sau đó nó đọc tiếp.

“Tuy rằng ta rất hi vọng em có thể quên được chuyện này, nhưng hiển nhiên là không có khả năng, Cúp Quidditch Thế giới sẽ được tổ chức vào hè năm nay.”

Nó đương nhiên không quên chuyện này! Vì cái gì mà Voldemort luôn cho rằng nó sẽ gặp chuyện gì không may với Quidditch chứ?

“Ta nhận được tin tức đội Wales muốn mời em về làm Tầm thủ cho đội bóng của họ. Có lẽ chỉ lát nữa em sẽ nhận được thư mời.”

Cái gì?? Harry trợn to mắt nhìn từ Wales này. Bọn họ có ý gì chứ? Vòng loại Quidditch đã bắt đầu, bọn họ muốn thay người ở vòng sau sao? Hơn nữa là còn muốn đổi một học sinh Hogwarts chưa tốt nghiệp làm Tầm thủ? Còn nữa, sao Voldemort lại biết được tin này? Vì sao hắn còn biết tin trước cả khi có thư mời chính thức?

Nếu đây là sự thật, nó đương nhiên là sẽ nhận lời. Nó vẫn còn nhớ trước kia anh Charlie từng nói với nó – đội Quốc gia Anh thua đội Transylvania với tỷ số10-390, đội Tô Cách Lan bị đội Luxembourg đánh cho tan tác, mà đội Wales bị đội Uganda đánh bại. Harry không dám nói nó gia nhập đội bóng sẽ liền giành được thắng lợi, nó chưa từng được chơi bóng cho câu lạc bộ hay đội bóng quốc gia nào [nếu không tính đến trận đấu biểu diễn cuối năm học vừa rồi], nhưng nó tuyệt đối sẽ không để cho thành tích của đội bóng mất mặt như đội Quốc gia Anh.

“Nghe nói các đội Quidditch của Anh cũng không tệ, đội Wales có thể coi là đội tốt nhất. Nếu em muốn, nhớ báo cho ta một tiếng. Chúng ta có thể cùng nhau trải qua những ngày nghỉ còn lại.

Nhớ em, V”

Chữ cuối cùng được viết rất cầu kỳ. Harry trừng mắt nhìn chữ viết tắt kia, chậm rãi, khóe miệng không tự chủ được mà nâng lên. Đối với một người ‘mù’ Quidditch như Voldemort lại biết được đội Wales là đội bóng tốt nhất nước Anh, chuyện này không thể không nói là một việc vô cùng đáng ngạc nhiên.

“Tôi cũng nhớ anh.” Nó nhẹ giọng nói.

*

Lúc này tại trang viên Rold.

“Đội trưởng đội Wales đề nghị?” Người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.

“Đúng vậy, thưa Chủ nhân.” Nott đứng ở một bên cúi người, cung kính trả lời.

“Hình như đã nghe qua ở đâu…” Giọng nói của người đàn ông kia hơi trầm xuống.

“Chính là đội trưởng đội bóng Chim Khách Monte Rose đã thi đấu ở Hogwarts lần trước.”

Yên lặng. Nott lặng lẽ nâng khóe mắt nhìn dáng người đang đứng bên cửa sổ, lại lập tức cúi đầu. Từ sau khi trở lại, Chủ nhân vô cùng để ý tới Kẻ Được Chọn. Đương nhiên Chủ nhân làm như vậy cũng là có nguyên nhân, có điều thái độ… rất kỳ quái.

“Chuyện này phải xử lý cho tốt.” Cuối cùng người đàn ông nói. Lại như sợ người kia hiểu sai ý mình, hắn bổ sung một câu: “Đừng làm chuyện thừa thãi.”

Nott cúi đầu lĩnh mệnh, thức thời rời đi. Chủ nhân không còn quan tâm đến đám Muggle, cũng không làm những chuyện tìm vui như trước kia nữa, thay đổi này khiến người ta thật khó hiểu. Nhưng mà đến cả Bellatrix cũng không nói gì – ả thậm chí còn bị điều đến thế giới Muggle nhiều năm nay rồi! So với trước kia, danh vọng xã hội cùng ích lợi hắn được còn nhiều hơn, cho nên hắn cũng vui vẻ không làm người xấu nữa. Hơn nữa, hiện tại Chủ nhân vô cùng sáng suốt, cũng vô cùng mạnh mẽ, hắn chỉ cần làm tốt những chuyện Chủ nhân giao cho là được. Về nguyên nhân cụ thể, hắn không cần biết.

Tầm mắt Voldemort dừng lại ở nơi chân trời phía xa. Chắc chắn cậu bé của hắn sẽ đi, cho nên trước đó hắn phải chuẩn bị tốt mọi thứ. Trời xanh mây trắng, bầu trời trong vắt như được gội rửa, trên mặt biển vịnh Bristol điểm xuyết vài cánh buồm trắng. Mọi chuyện đang được tiến hành vô cùng thuận lợi, hắn thực sự không rõ tại sao đời trước hắn lại lựa chọn con đường kia. Hắn thừa nhận, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến sẽ làm những chuyện này. Phát sinh chuyện này, nguyên nhân cũng chỉ có Harry. Cậu bé của hắn vẫn không hề hay biết, trước kia hắn thâm nhập vào được tư tưởng của cậu như thế nào. Không sao cả, hắn sẽ tìm thời gian nói cho cậu bé về cái đêm xảy ra chuyện. Hắn muốn có thể toàn tâm nhận sự tin tưởng của người yêu mình. Hắn không muốn cậu bé của hắn đến cuối cùng mới biết được sự thật, đó là tác phong của lão Dumbledore… Phía xa, một chấm nhỏ màu trắng xuất hiện trên bầu trời, Voldemort không khỏi nở nụ cười nhẹ.

*

Cụ Dumbledore, trong cuộc họp thường kì, bất chợt hắt hơi một cái. Snape kết thúc báo cáo, những người khác đều quay lại nhìn Dumbledore. Dumbledore lắc đầu ý nói mình không sao, sau đó hỏi: “Chỉ thế thôi sao, Severus?”

Người đàn ông tóc đen không nói gì, gật đầu. Sirius ngồi đối diện Snape, vẻ mặt không tin tưởng, nhưng cũng không nói gì.

“Nói cách khác, anh không cho rằng giáo sư Rold chính là Voldemort?” Cụ Dumbledore tiếp tục hỏi.

Đám người Hội Phượng Hoàng đồng loạt nhìn chằm chằm Snape. Người kia mệt mỏi lắc đầu, “Tôi… không thể khẳng định. Nếu hắn thật sự là Chúa Tể Hắc Ám, chỉ có thể nói rằng kĩ năng đóng kịch của hắn quá giỏi.”

Hai bàn tay của cụ Dumbledore đan vào nhau đặt dưới cằm, ánh mắt hơi cụp xuống, tựa như đang nhìn mặt bàn trước mặt. “Ý kiến của mọi người thế nào?” Cụ Dumbledore chậm rãi hỏi.

Giáo sư McGonagall là người đầu tiên lên tiếng. “Có thể tôi nhầm, nhưng tôi thật sự không phát hiện Mar Rold giống Voldemort chỗ nào cả. Ở Hogwarts, tôi từng làm việc với anh ta, xác định chưa từng gặp trước đây, cho nên cũng không dám khẳng định điều gì. Nguyên nhân chủ yếu là, tôi không phát hiện ra hắn có chút dấu vết biến hình nào cả. Theo những lời giáo sư Snape nói,” Bà dùng ánh mắt sắc bén nhìn Snape, “Diện mạo của Voldemort và giáo sư Rold rất khác nhau, đúng không?”

Snape gật đầu, một lọn tóc đen rủ xuống bên má thon gầy. Nằm vùng thật sự là nhiệm vụ gian khổ nhất, gần đây hắn càng ngày càng tiều tụy. Có điều, những người nghĩ như vậy khẳng định không bao gồm Sirius.

“Đương nhiên, còn có cây chổi của Harry. Nghe nói là Tom tặng cho Harry, nhưng dựa vào những thần chú được ếm trên đó, hẳn là do giáo sư Roald làm. Đủ loại thần chú bảo vệ cao thâm,” Giáo sư McGonagall lộ ra vẻ mặt vô cùng thán phục, “Rất nhiều thần chú được ghi trong sách cổ.”

Một Pháp sư mặt tròn tiếp lời. “Tôi chưa từng gặp giáo sư Rold, nhưng nghe Neville nói, giáo sư Rold là giáo sư nó thích nhất, đẹp trai phóng khoáng, tri thức uyên bác, cách nói chuyện khôi hài. Tôi rất khó dùng những từ này để hình dung về Voldermort.” Người phụ nữ bên cạnh ông cũng gật đầu, “Với những gì hắn làm trước đây, hắn chắc chắn phải là một người vô cùng tàn bạo mới đúng.”

Hiển nhiên đây là vợ chồng Longbottom. Đồng nghiệp với bọn họ trong Bộ Pháp Thuật, Kingsley Shacklebolt cũng có suy nghĩ của mình. “Tôi chỉ thắc mắc một chuyện, quan hệ của Mar Rold và Borges Chester vô cùng tốt. Phải nói là Chester dường như rất kính sợ Rold. Tôi cảm thấy chuyện này không bình thường, một Phó giám đốc Sở Thần Sáng đáng ra không thể nào có quan hệ như vậy với một giáo sư Hogwarts mới phải.”

“Ý của anh là, Borges Chester cũng là Tử Thần Thực Tử?” Sirius lập tức hỏi lại. Lần trước hắn có nhìn thấy hai người kia ở làng Hogsmeade!

“Tôi chỉ nghĩ rằng chuyện đó rất kỳ quái thôi. Fudge rất tín nhiệm Borges Chester. Mọi người đều biết đấy,” Kingsley Shacklebolt nhún vai, “Hắn giúp Fudge giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn, hắn bắt những pháp sư theo phe Hắc ám là chuyện có thật. Hơn nữa, trên thực tế, những việc hắn làm được quả thật không thể phủ nhận. Fudge còn có ý định bồi dưỡng hắn làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nhiệm kỳ tiếp theo…”

Moody nặng nề hừ một tiếng. “Nghe có vẻ giống Barty Crouch.” Khóe miệng giật giật, “Muốn thông qua thành tích làm Thần Sáng để leo lên chức Bộ Trưởng… Đương nhiên, so với Crouch, hắn rất giỏi che giấu dã tâm của mình.”

Moody luôn luôn không vừa mắt một vài quan viên của Bộ Pháp Thuật, còn cả đám người có tham vọng quyền lực nữa. Cho nên khi Moody nói xong những lời hợp tình hợp lý này, mọi người đều tự kiểm điểm lại suy nghĩ của chính mình. “Nếu nói hắn là Tử Thần Thực Tử cũng không phải không có khả năng. Nếu Voldemort thật sự đang thanh tẩy môn đồ [Con mắt pháp thuật màu xanh của Moody chiếu thẳng Snape], đối với một người nằm vùng mà nói, trở thành Thần Sáng để không bị nghi ngờ là cách làm vô cùng thông minh. Nhất cử lưỡng tiện, che giấu tai mắt người khác. Về Rold, ý kiến của tôi là, phải tiêu diệt nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác!”

“Vậy chúng ta phải nhanh chóng đưa Harry rời xa hắn! Nghỉ học hay gì cũng được, quan trọng nhất vẫn là an toàn của Harry!” Sirius nhanh chóng tiếp lời.

Cụ Dumbledore liếc mắt nhìn hắn. “Anh đã nói chuyện này cho Harry rồi sao, Sirius?”

Sirius khựng lại, cam chịu gật gật đầu. Lupin ngồi bên cạnh quay sang nhìn, lại nhìn cụ Dumbledore, có chút lo lắng. Có điều chuyện Lupin lo lắng không xảy ra.

“Harry nói như thế nào?” Cụ Dumbledore hết sức chăm chú chờ hắn trả lời.

“Thằng bé nói nó muốn tiếp tục học bổ túc với giáo sư Rold.” Sirius nói nửa câu lời thật, về chuyện thằng bé vô cùng tin tưởng vị giáo sư bị nghi ngờ là Voldemort kia, không cần phải nói.

“Harry đã biết? Biết là hiện tại nó có thể đang ở trong một tình cảnh hết sức nguy hiểm?” Hai mắt giáo sư McGonagall mở lớn, tay khẽ run lên, chiếc thìa trong tay rơi xuống ly cà phê. Hầu hết mọi người đều kinh ngạc giống bà. Sirius cũng sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt mà mình luôn rất chán ghét trở nên trắng bệch không còn chút máu.

“Thằng nhỏ không sợ hãi?” Giáo sư McGonagall hỏi lại, đưa tay đẩy gọng kính đã trượt xuống mũi lên.

“Trên thực tế, một chút cũng không.” Sirius buồn bực nói. Con đỡ đầu hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của hắn…

Mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau.