Chiến Và Hòa

Chương 41: Trời sinh tử địch




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta tuyệt không buông tay

Ta tuyệt không buông tay.

Editor: Quà 8/3 sớm cho mọi người đây ^__^ Mai tui sẽ ráng mần cho xong cái PN luôn, mọi người thấy tui siêng hơm  ٩(^ᴗ^)۶

“Có lẽ, cứ xem như vậy đi.” Voldemort nói nhẹ nhàng bâng quơ. Hắn đưa tay vào cái bình trên bệ lò sưởi, lần tìm một lát rồi bốc ra một nắm bột màu đen hơi hơi lấp lánh thả vào trong vạc. Chất lỏng trong vạc ngay lập tức biến thành một dạng sền sệt màu xanh lục thẫm, gần giống như nham thạch, lờ đờ sủi bong bóng. Nhiệt độ trong vạc phải cực kì nóng, nhưng trên miệng vạc lại chẳng thấy bất kì hơi nước nào.

Harry nhăn mặt nhăn mày, cái gì mà xem như vậy đi chứ? Thế quái nào mà mới lúc nãy nhà Gryffindor đoạt được chiếc Cúp Nhà đến bây giờ nói chuyện đôi câu với Voldemort mà tâm trạng vui vẻ hạnh phúc của nó đã biến đâu không thấy? Bọn họ quả thật là trời sinh tử địch sao?

Voldemort hình như không nhận thấy sự biến hóa cảm xúc của nó. Hắn chỉ nhắm mắt đánh giá hương vị trong không khí, có lẽ là đang đánh giá tiến độ của nước thuốc, giọng điệu lúc trả lời mang theo vẻ hoàn toàn thờ ơ: “Bởi vì là kẻ được chọn, cho nên ngươi nhất định phải trở thành Kẻ Được Chọn à?”

Đây là ám chỉ nó… lo chuyện bao đồng quá nhiều? Harry nghẹn lời, đành bảo trì trầm mặc. Nó nhìn Voldemort dùng một cái muôi dài rót nước thuốc vào cái lọ thủy tinh. Cái chất thoạt nhìn sền sệt ấy lại không hề dính vào thành lọ chút nào, thuận lợi trôi tuột xuống. Dưới ánh lửa chiếu rọi, cả cái muôi và cái lọ đều lấp lánh ánh vàng, đến lúc đó Harry mới phát hiện chúng đều được làm từ obsidian (đá núi lửa).

Đồ Slytherin giàu nứt khố đổ vách! Harry không khỏi bật ra một câu như thế trong lòng. Voldemort đậy nắp cẩn thận, xuyên một cái nhẫn qua miệng lọ thủy tinh [Harry nhận ra đó là chiếc nhẫn có viên đá Phục Sinh, không biết hắn ta đeo trên tay từ bao giờ], sau đó vẫy đũa phép vài cái, cái lọ đã biến mất tiêu. Chắc là bị đưa đến ở cùng với bức thư Ginny gửi cho nó nhỉ?

“Cậu bé cứu thế có thể giờ nào khắc nào cũng nhớ thương đến ta, thật làm cho ta cảm thấy vinh hạnh.” Voldemort nhét cây đũa phép gỗ thủy tùng vào túi áo. “Nếu không còn chuyện gì nữa…” hắn chỉ chỉ ra phía đại sảnh, “nơi này ngươi đã rất quen thuộc rồi.” Tuy chưa nói hẳn ra miệng, nhưng bộ dáng đuổi khách thì biểu đạt rất rõ ràng.

Harry không khỏi bốc hỏa trong lòng. Sao lúc nào ngươi cũng ra cái vẻ không thèm liếc mắt lấy một cái để dùng với ta hả? Dựa vào cái gì chứ? Ta mới là người có cha mẹ bị ngươi giết cơ mà! “Bởi vì ngươi là Chúa Tể Hắc ám, cho nên ngươi phải như thế sao?” Những lời này vừa thốt ra miệng, thấy cái cách mà Voldemort đảo mắt qua, Harry đã nhận ra có chỗ nào không đúng.

“Như thế?” Hắn lặp lại hai từ này với chút nghiền ngẫm. “Nghe qua thì hình như ngươi có chút hiểu lầm rồi… Cho dù đến hiện tại ta vẫn chưa ra tay, nhưng trước giờ ta vẫn luôn như thế…” Voldemort ngừng nói, gương mặt hướng về phía chùm đèn treo chính giữa đại sảnh, trong đôi mắt đen láy như nhảy lên từng ánh lửa.

Trong đại sảnh đầy đá quý của Slytherin không có bất kì một thanh âm nào, đến cả tiếng gió cũng không nghe được, không khí nặng nề đến gần như nghẹt thở.

“Là ngươi khiến cho lời tiên tri đó thành sự thật.” Harry đột nhiên tỉnh táo lại, nó phân tích từng câu từng chữ: “Là ngươi nghe theo lời tiên tri đó, muốn đem nguy hiểm bóp chết từ trong nôi… Nhưng mà ngươi thất bại, ngươi giết chết cha mẹ ta, nhưng không thể giết chết cái kẻ trong lời tiên tri là ta, lại thành công tạo đủ điều kiện lời tiên tri ấy: hai người không thể cùng sống…” Harry nhìn chằm chằm vào Voldemort: “Còn nữa, cái điều kiện con của những người đã ba lần thách thức ngươi, sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi đâu phải chỉ một mình ta ứng với.”

Voldemort hừ lạnh một tiếng: “Cho nên ngươi đang muốn nói rằng thất bại của ta hoàn toàn là do ta tự làm tự chịu?” Hắn đương nhiên biết có một đứa bé khác cũng đáp ứng điều kiện lời tiên tri, nhưng biểu hiện sau này của Neville Longbottom cũng đã đủ chứng minh. Không lẽ nếu ban đầu chọn Longbottom hắn sẽ thành công sao?

Harry lắc đầu có chút buồn bã: “Không…” Nó cúi đầu nhìn cây đũa phép trong tay mình như thế muốn săm soi ra mấy cái lỗ: “Ta chỉ cảm thấy rằng, nếu người ngươi chọn không phải là ta, hiện tại có thể nào…” Bỗng nhận ra mình đang nói chuyện với ai, Harry nghẹn lời.

Khi suy nghĩ ấy hiện ra trong đầu, chính nó cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Voldemort lựa chọn Neville, vậy có phải nó sẽ không phải lo lắng phiền não nữa? Nó sẽ có một tuổi thơ thật đẹp, vô cùng hào hứng mà nhập học Hogwarts, sau bảy năm thì lặng lẽ tốt nghiệp, nói không chừng sẽ thật sự bạc đầu giai lão với Ginny cũng nên…

Cái quái gì vậy? Harry lắc đầu thật mạnh, như muốn cho cái ý tưởng viễn vông này bay ra khỏi đầu. Nó không nên suy nghĩ như thế, quá yếu đuối… Nó cần đối diện với hiện thực…

Cho dù viễn cảnh đó thật sự xảy ra, thì hắn ta vẫn sẽ là Voldemort, còn nó sẽ là một thành viên của Hội Phượng Hoàng, cũng chẳng dễ dàng hơn tình hình hiện tại tí gì… Mà khi đó hắn ta còn có thể chú ý đến nó nữa không? Những thứ giữa hai người bọn họ còn có thể phát sinh nữa không?

“Nếu đây là những gì ngươi muốn nói,” Voldemort quay mặt trở lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn nó: “thì ta chẳng có gì để hối tiếc cả.”

Harry ngẩng phắt đầu, bao nhiêu tức giận in hết lên mặt: “Ngươi chưa bao giờ cảm thấy hối hận về hành động lạm sát của mình?” Nó vội vàng chất vấn, thanh âm khàn khàn do nói quá nhanh. “Tất cả những người vô tội ấy, ngươi hoàn toàn không ngại lây dính máu tươi bọn họ à?”

“Ta đã nói rồi, ta vẫn luôn là như vậy. Ngươi cũng đâu phải mới biết ta lần đầu, đâu cần thiết tỏ vẻ tức giận đến vậy…” Voldemort bình tĩnh nói. Hắn nhíu đôi lông mày, nhìn chằm chằm vào Harry: “Nhân tiện nói đến tức giận, thái độ của ngươi cứ như thể trông mong ta cải tà quy chính ấy.” Hắn có nên nói thêm một câu không hổ là Cậu bé cứu thế không?

Harry giật lùi ra sau hai bước, cảm giác được dũng khí can đảm nó tích góp bấy lâu bỗng dưng tan biến. Voldemort dĩ nhiên nhận ra, nhưng hắn không hề có ý định làm thep dự định của nó… Quả nhiên là nó tự mình ôm tâm mộng tưởng ư? Đại sảnh đá quý của Slytherin hoa lệ mà trống trải, không chút nhân khí, khiến Harry bỗng cảm thấy rét run.

Voldemort khoanh tay, mắt không hề chớp quan sát cậu bé mắt xanh. Thật sự bị mình nói trúng rồi, hắn chẳng biết nên có cảm xúc gì lúc này nữa. Hắn cực kì chán ghét thất bại, đặc biệt khi cái kẻ đánh bại ấy nói ra những lời đó, càng khiến cho hắn không thể chịu được.

Thế nhưng cậu bé này – cậu bé đang hạ ánh mắt, thân mình khẽ run đứng nơi đó – không giống những người khác.

Hắn quả thật không hối hận về những gì đã làm, bởi những thứ ấy đều đã xảy ra rồi, có cảm xúc gì chăng nữa cũng không thay đổi được. Chân lý mà hắn luôn thờ phụng chính là: muốn – thì phải làm. Vứt bỏ hết thảy những nhân tố chủ quan, hắn vẫn luôn cho rằng thực tế có thể làm được những gì mới là trọng yếu. Cho nên mặc dù hắn giết chết cha mẹ cậu nhóc, trong đáy lòng hắn còn có cảm giác thỏa mãn đắc chí nữa cơ. Nếu thảm kịch ấy không phát sinh, hắn có gặp được cậu nữa không?

Cậu ta liều lĩnh, xúc động, tùy tiện, luôn là kẻ xem tính mạng người khác quan trọng hơn của mình, từ đầu tới đuôi đều là một con sư tử Gryffindor triệt để. Đôi khi thông minh nhưng cũng có lúc thật ngốc, rất hay mềm lòng đến không thể chịu được, sau khi biết hắn là kẻ địch thì rõ ràng nên tích cực hành động, sử dụng hết những thế lực mình có thể triệu tập được để báo thù rửa hận, cho dù chết bao nhiêu người cũng không quan tâm… Làm đến thế thì cũng có sao nào? Nhưng hiện tại lại khác biệt rành rành, biết rõ hắn là Chúa Tể Hắc Ám, ấy vậy còn trông chờ hắn có thể sửa chữa tội ác. Về điểm này thì lão Dumbledore ong mật ấy còn thông minh hơn cậu nhóc.

Một khi đã nghĩ đến lão già râu bạc, lòng hắn lại càng khó chịu thêm. Hắn phủi phủi tay áo, giọng nói rất lạnh lùng: “Ta khuyên ngươi mau chóng bỏ cái ý tưởng hão huyền này đi, bây giờ trở về giường đi ngủ còn tốt hơn đấy!” Nhìn bộ dáng thất thần buồn bã của cậu nhóc, hắn đã sắp mất đi lực khống chế với bản thân rồi. Hắn chỉ muốn ôm chầm lấy cậu, thủ thỉ với cậu rằng hắn không nghĩ như vậy. Rõ ràng đã biết sự lựa chọn này với cậu ta khó khăn cực kì, nhưng hắn vẫn quyết liệt bắt cậu ấy phải chọn. Dù sao thì chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi, hắn không có khả năng khiến cho mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của nó, hắn hi vọng cậu nhóc sẽ hiểu điều này. Hay nói cách khác, hắn hi vọng cậu nhóc sẽ tự dâng mình lên cửa, cam tâm tình nguyện dâng mình lên cửa.

Nghe thấy lời nói của Voldemort, Harry từ trong trạng thái thất thần hơi hơi định thần lại. Hắn bảo nó trở về đi ngủ… Nếu giữa hai bọn họ thế nào cũng không có khả năng, vậy xin đừng ôn nhu với nó như thế!

Cây Nhâm sâm khóc lớn trong nhà kính số ba…

Sáng sớm sau ngày Lễ Giáng Sinh cố ý dậy sớm ra mở tấm chân dung Bà Béo…

Lớp băng mỏng trên tấm kính cửa sổ tháp Gryffindor…

Ly ca cao nóng hổi lơ lửng giữa không trung…

Rổ bánh mì với mứt quả đào…

Một chấm đen luôn đứng nơi góc khán đài…

Một tấm giấy cho phép sử dụng sân Quidditch trong dịp hè…

Một thân bụi đường mệt mỏi từ Ireland trở về ngay giữa đêm…

……

Từng màn từng màn chợt lóe trước mắt Harry. Nó đột ngột xâu chuỗi lại từng sự kiện đó, và nguyên nhân lý giải chỉ có một duy nhất. Nó lại nghĩ đến những lần tiếp xúc thân mật giữa hai người: lần đầu tiên nó bị đẩy ra, lần thứ hai nó bất ngờ nhận được một nụ hôn tạm biệt, lần thứ ba nó bị… trừng phạt (?), là do nó muốn đọc thư tình của Ginny?

Tim Harry đập như bị loạn nhịp. Kì thật khi biết Tom chính là Voldemort, nó đã cảm thấy hành vi ngầm từ chối của cậu ta rất kì quái… Nếu thật sự chỉ là trò chơi, Voldemort có thể mượn đà tính kế, để đến khi bị phát hiện thì cười nhạo nó một phen… Sao đến bây giờ nó mới chịu suy nghĩ thấu đáo nhỉ? Thật ra Voldemort vẫn luôn lừa nó, lừa nó rằng hắn ta lừa nó, lừa nó rằng tất cả chỉ là một trò chơi, lừa nó rằng hắn ta trước giờ vẫn là một tên đại ma đầu không chuyện ác nào không làm.

“Ngươi chờ một chút!” Harry cảm thấy hiện tại mà nó vẫn có thể bảo trì giọng nói bình tĩnh thật là một kì tích. Voldemort đã tiến tới cửa Đại sảnh, nghe tiếng gọi của nó thì ngoái đầu lại: “Thế nào? Còn cần ta lặp lại một lần nữa à?”

“Không.” Harry lắc đầu kiên định, bước một bước tới trước. “Ngươi lại lừa ta.”

“Lừa ngươi?” Voldemort kinh ngạc nhíu mày. Hắn vừa rồi chỉ bảo cậu nhóc về đi ngủ thôi mà, làm sao mà chỉ trong chốc lát tư duy nó đã chạy đi đâu rồi?

Harry bước đến cửa Đại sảnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lộ rõ vẻ bạc tình của Voldemort. Tóc hắn rủ lộn xộn trên vầng trán như ngọc thạch, hai má hơi thon gầy, môi khẽ nhếch, tạo ra một cái nhìn tổng thể khiến người khác khó mà lại gần. Nhưng bộ dạng này lại rất hợp với hắn, so với trước kia trông hắn càng anh tuấn hơn. Đôi mắt đen thâm sâu đang nhìn xuống đánh giá nó, và Harry có thể thấy được ảnh ngược của mình trong đôi mắt kia. Hắn hình như đang có chút nghi hoặc.

Nghe thấy tiếng tim mình đập càng ngày càng lớn, Harry chỉ cúi đầu mỉm cười. Voldemort hiển nhiên không thể lý giải nổi hành động của nó, hắn mở miệng hỏi: “Ngươi…”

Những từ còn lại đều đã bị lấp mất, Harry đã đợi đúng thời cơ để tấn công. Cả hai tay của nó đều vòng ra sau gáy Voldemort, ngăn cản không cho hắn tránh né ra phía sau. Dù vậy nhưng trong lòng nó vẫn rất vui, bởi Voldemort không thật lòng muốn tránh, bằng không thì nó đâu thể nào đánh lén hắn ta dễ như vậy được, gặp người khác có khi đã sớm chết đến không còn gì cả…

Voldemort chỉ lui ra sau theo phản xạ bản thân, hắn biết người trước mặt sẽ không bao giờ mang nguy hiểm đến cho hắn. Nhìn đôi mắt đang từ từ nhắm lại trên gương mặt đầy vẻ thỏa mãn gần trong gang tấc, hương vị quen thuộc lẩn quẩn đầu chóp mũi, trong người hắn bỗng bừng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa ấy vẫn luôn ở đấy, chỉ là vừa có người châm ngòi dẫn lửa mà thôi. Đôi mắt đen láy càng trở nên thâm sâu, hai tay duỗi ra, hắn đem người ấy ôm trọn vào trong lòng, hai lồng ngực dán chặt lấy nhau.

Harry vốn đang hôn đến vui vẻ, kết quả bỗng dưng bị ôm đến cứng ngắc, cả người cũng bị ép đến vị trí khác. Lưng nó dán lên tấm thảm treo trên tường, yêu cầu trong khoang miệng cũng mạnh mẽ hơn hẳn. Có người đảo khách thành chủ rồi… Nó hài lòng nghĩ, nếu lần này còn chưa hành động, thật không biết Voldemort sẽ lấy ra bao nhiêu cái lý do để lừa gạt nó nữa.

Đôi môi đột nhiên bị cắn một phát không nặng không nhẹ, Harry trừng mắt, đổi lấy một đôi mắt đong đầy vẻ bất mãn: “Vào lúc này mà ngươi còn có thể thất thần?” “Không phải, ta chỉ đang nghĩ là tự chủ của ngươi hình như quá tốt.” Harry trả lời, cố gắng khiến cho cặp mắt nó nhìn đủ vẻ chân thành. Hai người bọn họ đứng mặt đối mặt, khi nói chuyện khí tức phả vào nhau, gãi cho lòng người càng thêm nhộn nhạo.

“Nghe ra thì ngươi không hài lòng với biểu hiện của ta nhỉ?” Voldemort trầm giọng cười rộ lên, Harry thậm chí còn cảm giác được lồng ngực hắn rung động. Nó muốn nói một cái gì đó, nhưng khóe môi chỉ có thể phát ra vài tiếng thở dốc. Nó bị kẹp giữa bức tường với một cơ thể đang nóng cháy, hoàn toàn không thể động đậy được, chỉ có thể ngửa đầu đón nhận nụ hôn mãnh liệt. Cảm giác băng lãnh quanh Voldemort giờ đã biến đâu mất, chỉ còn bầu không khí đang không ngừng nóng lên xung quanh.

Chờ đến lúc hai người tách ra, Harry mới biết được cái ý tưởng có chút đồi bại của nó hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Voldemort tuyệt đối rất khỏe mạnh, so với bộ dạng nhũn như con chi chi, phải khoác tay lên vai ai kia mới có thể đứng vững của nó, thì Voldemort vẫn ôm nó như trước, còn hôn tới hôn lui từ trên xuống dưới, đúng là muốn ăn đấm đây mà!

“Ngươi hiểu được rồi à?” Voldemort liếm láp vành tai nó. Lúc nói chuyện, hơi ấm phả vào tai khiến Harry run rẩy một trận. “Ừ.” Nó cố gắng không cần phải hít sâu một hơi trước khi nói chuyện: “Ta sẽ không buông tay đâu.”

Thân người Voldemort khẽ cứng lại chỉ trong giây lát. “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể sao?” Hắn thoáng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, khiến cho đôi mắt xanh biếc đối diện với đôi mắt đen.

Harry gật đầu, thong thả nhưng kiên quyết. Ngay khi nó nghĩ hắn sẽ buông mình ra, nó bỗng nhận được một cái ôm thật chặt, đầu Voldemort gác lên vai nó. “Có lẽ…” ngươi có thể thử xem. Voldemort nghĩ đến đôi mắt trong trẻo đến ngây thơ kia, chưa một ai nhìn hắn với cặp mắt như thế: không có hoài nghi, cũng không có sợ hãi. Đây đại khái là một trò đùa của Merlin, người đáng lẽ phải ghét hắn nhất thì lại yêu hắn nhất.

Cho dù đúng là như vậy, thì hắn cũng tuyệt không buông tay.